Chương 58: Ủy Ban Cơ Khí Công Nghiệp Quốc Gia
hiếp Chấn Bang muốn sản xuất ô tô, trên thực tế cũng là thuận theo sự ham mê cùng với oán niệm của thế hệ sau này đối với ô tô. Ham mê, tin chắc là đại đa số đàn ông đều thích thứ gọi là ô tô này, với động lực của sự bồng bột, sự mãnh liệt của tình cảm mà nó bạo phát ra là thứ mà phần lớn đàn ông khó có thể từ chối được sự hấp dẫn này. Còn về sự oán niệm, chính là do giá cả của những chiếc ô tô mang thương hiệu. Trên thực tế, khi ta thử thăm dò kỹ về những dòng xe nhập khẩu nổi tiếng như BMW, Mercedes Benz, cùng với những loại khác thì hầu như, trong những dòng xe này, loại xe bình thường, phổ thông ở nước ngoài có giá cũng không phải là quá mức đắt tiền.
Nhưng, lượng tiêu thụ của xe nhập khẩu lại vẫn tăng. Ngoại trừ nhân tố thuế quan trong này ra, các nhà máy liên doanh sản xuất ở trong nước, thậm chí là sản xuất nguyên chỉnh một chiếc xe, nhưng đến khi bán ra, lại vẫn bán theo giá xe nhập khẩu, đây chính là lý do mà Nhiếp Chấn Bang oán than.
Đương nhiên, trong mặt này tự nhiên là cũng có một phần nhân tố liên quan tới việc quốc gia muốn bảo hộ các doanh nhiệp sản xuất ô tô trong nước. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại cho rằng, bảo hộ như vậy, đối với các doanh nghiệp sản xuất ô tô mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt lành gì. Cái gọi là phá rồi lại lập, cùng với việc bảo hộ như vậy thì không bằng tìm cách phát minh ra càng nhiều hơn nữa các kỹ thuật độc quyền, đi cải tiến kỹ thuật ô tô, cố gắng theo đuổi, đây mới là việc mà các doanh nghiệp sản xuất ô tô cần thiết phải làm. Mà không phải là đi theo đằng sau người khác, học tập như Hàm Đan (học tập người ta không thành, còn quên luôn cả cái của mình). Nếu cứ như vậy, nền công nghiệp ô tô trong nước vĩnh viễn sẽ chỉ có thể ăn thừa lại của người ta mà thôi.
Ủy ban công nghiệp cơ khí quốc gia, đây là một ban ngành vừa được thành lập mới từ năm ngoái, là do bộ cơ khí một và bộ cơ khí hai xác nhập lại với nhau mà thành (viết tắt từ tên Bộ cơ khí công nghiệp số một và số hai nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa), được phân công quản lý bộ phận máy móc dân dụng và công nghiệp quân sự.
Nếu Nhiếp Chấn Bang đã muốn sản xuất ô tô, vậy việc gặp mặt với người lãnh đạo trực tiếp của Ủy ban cơ khí công nghiệp quốc gia là điều không thể tránh khỏi được. Về phần công ty ô tô thủ đô thì lúc này, nó đang bắt tay hợp tác rất thân thiết với công ty Chrysler của Mỹ, cả hai liên doanh với nhau sản xuất ra dòng xe Cherokee nối tiếng trong nước sau này.
Nhiếp Chấn Bang muốn đánh bại Audi, cướp đi thị trường kinh doanh của tập đoàn Đệ nhất (Faw), nếu chỉ dựa vào một bó tiền đô la không thôi là không đủ. Là một thương hiệu đắt giá của tập đoàn Volkswagen nước Đức, đối với tập đoàn này, tiền là không thiếu được. Thứ mà bọn họ quan tâm nhất, ngoại trừ vấn đề kinh tế ra, bọn họ chủ yếu là đánh giá dựa vào cả trình độ lẫn năng lực sản xuất của đối tượng hợp tác. Dù sao, thứ mà họ góp vốn để sản xuất ra đó, cũng đều sẽ treo lên thương hiệu của bọn họ, nếu đối tượng hợp tác không lựa chọn kỹ càng, đây không phải là tự mình phá hủy thương hiệu của mình sao?
Cho nên, từ lúc Nhiếp Chấn bang trở về, sau khi cùng Dương An Bang nói chuyện này xong, Dương An bang cũng bắt đầu hành động. Lần này hẹn gặp người của ủy ban công nghiệp cơ khí quốc gia cùng với người của công ty ô tô thủ đô cũng là bước chuẩn bị cho chuyện phải làm sau này.
Lúc này đây, Dương An Bang bố trí bữa cơm tại chỗ của Toàn Tụ Đức. Đợi đến khi Nhiếp Chấn Bang chạy tới đây, Dương An Bang cũng đã đứng đợi sẵn ở ngoài cửa rồi.
Nhìn đến bộ dáng nghi ngờ của Nhiếp Chấn Bang, Dương An Bang mỉm cười, rất là bất đắc dĩ nói:
- Lão Tam, anh đây cũng là không có cách nào khác cả. Cái chỗ Toàn Tụ Đức này, hóa ra là nơi ưa thích của Chu công, nhiều lần đem bữa tiệc vịt nướng đặt thành cấp độ bữa tiệc của quốc gia, theo cá nhân tôi thì, quả thật là rất khó quen được. Nhưng, bữa tiệc lần này mời là Phó chủ nhiệm Phương của Ủy ban công nghiệp cơ khí quốc gia, mà ông ta lại thích ăn thế này. Anh đây cũng chỉ là đầu kỳ sở hảo mà thôi đấy sao?
Phó chủ nhiệm Phương nguyên bản là của bên bộ cơ khí số hai, cũng chính là Bộ trưởng Công nghiệp cơ khí quân đội. Sau lần xác nhập này, đã trở thành Phó chủ nhiệm mới của Ủy ban công nghiệp cơ khí quốc gia.
Lúc này, Nhiếp CHấn Bang cũng chỉ là cười rộ lên:
- Ái chà! Nhìn không ra đấy. Đường đường Nhị thiếu gia của Dương gia, không ngờ cũng có lúc phải đứng chờ người khác?
Ước chừng khoảng năm phút sau, một chiếc xe Cherokee 2500 màu xanh lục được lái thẳng tới của, trên xe, một người trung niên có hơi mập mạp đi xuống từ dãy chỗ ngồi đằng sau.
Lúc này, Dương An Bang cũng đi tới chào đón:
- Chú Phương, cảm ơn chú đã nể mặt tới đây. Phòng riêng đã được đặt sẵn rồi, ở ngay chỗ sảnh Phúc Tự lầu hai. Món ăn cũng là tiệc thịt vịt (tất cả các món ăn đều có vịt là nguyên liệu, chứ không phải tất cả các món đều chỉ có thịt vịt không, kiểu tiệc rượu nổi tiếng nhất của Toàn Tụ Đức) mà chú thích nhất, rượu cũng là rượu Mao Đài ba mươi năm. Lần này, chú Phương nhất định là phải không say không về đấy.
Phó chủ nhiệm Phương, ước chừng 50, 60 tuổi, cả người thuộc kiểu tai to mặt lớn, bụng phệ. Kiểu tóc thì có hơi chút giống của các vĩ nhân xưa. Đây cũng là kiểu tóc mà đàn ông trung niên bình thường thời nay vẫn hay để.
Dựa theo bối phận ông cụ của Dương An Bang, trên thực tế thì đáng ra hắn phải gọi là bác, nhưng, dù sao cũng không phải là quan hệ thân thiết gì cho lắm. Trong cái giới thủ đô vốn hỗn loạn như vậy, xưng hô cũng rất là rối loạn, chỉ cần đại khái cùng cái ý tứ là được rồi.
Nghe lời nói của Dương An Bang, Phó chủ nhiệm Phương lúc này cũng chỉ mỉm cười, ánh mắt híp lại gần như thành một cái khe mảnh, vỗ vỗ bả vai Dương An Bang, ông ta nói:
- An Bang a, cháu hiện giờ đúng là một ông chủ lớn, tiếng tăm lừng lẫy khắp cả cái thành Tứ Cửu này rồi. Cũng là ngôi sao sáng trong giới doanh nghiệp tư nhân nộp thuế của thủ đô chúng ta. Hội đồng nhân dân lần này, Thị trưởng Dương đã mang cháu ra khen ngợi một phen rất lớn đấy. Khách sáo như vậy làm gì, tùy tiện một bữa cơm canh nhà là được rồi.
Nói xong, Phó chủ nhiệm Phương giống như là không nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang vậy, cứ thế đi thẳng vào bên trong. Nhiếp Chấn Bang thực ra cũng không sao cả. Hiện giờ, toàn bộ trong giới thủ đô đều biết rằng, Nhiếp Chấn Bang làm việc rất hống hách, là nhân vật cấp lão Đại trong vòng tròn đám Thái tử thủ đô kia. Đầu tiên là đánh ngã Chu Thần, sau đó là quét ngang Âu Chính, ở Bằng thành lại cứng rắn diệt sạch một đám con ông cháu cha. Cuối cùng là đoạt Đổng Uyển với Trương Húc. Cái danh tiếng này coi như là vang dội.
Nhưng, kia chẳng qua cũng chỉ là nghe thấy mà thôi, Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là kẻ không biết nói đạo lý gì cả. Nói trắng ra là, tính cách của Nhiếp Chấn Bang chính là, không gây chuyện, cũng không kiếm chuyện. Nhưng, nếu có ai muốn dẫm lên người hắn để đi lên, như vậy thì, phải có sự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để chịu cơn lửa giận của hắn. Còn về phần chuyện nhỏ như vậy của Phó chủ nhiệm Phương, Nhiếp Chấn Bang là không cần quan tâm tới.
Lúc này, xưởng trưởng Lã của ô tô thủ đô đã sớm ngồi chờ ở trong phòng, nhìn thấy Dương An Bang cùng với Phó chủ nhiệm Phương trước sau đi tới, xưởng trưởng Lã cũng đứng lên, cười chào hỏi:
- Phó chủ nhiệm Phương, anh đúng là khách khó mời đến nha. Lần sau tới xưởng của chúng tôi nhất định phải để cho chúng tôi chiêu đãi một hồi mới được. Cũng không thể giống như lần trước chưa ăn cơm đã đi được.
Nhà máy ô tô thủ đô cũng là thuộc loại phân xưởng sản xuất quốc doanh. Xưởng trưởng Lã nếu tính theo cấp bậc hành chính thì cũng là cấp Giám đốc sở. So với Phó chủ nhiệm Phương thì cũng chỉ thấp hơn một bậc mà thôi. Cho nên, lúc này khi nói chuyện với nhau nhưng thật ra cũng không có gì sợ sệt cả.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Phó chủ nhiệm Phương lúc này lại có cảm giác có chút miệt thị, nhìn Dương An Bang ở bên cạnh, ông ta hỏi:
- An Bang, vị tiểu đồng chí này là?
Giờ phút này, Dương An Bang có một sự kích động khi hận là không thể đánh cho Phó chủ nhiệm Phương này một cái. Vừa rồi là coi rẻ, bây giờ lại là miệt thị, cái này nếu chẳng may chọc giận Nhiếp Chấn Bang thì chỉ sợ bữa tiệc này coi như là xong rồi. Lập tức, Dương An Bang cũng cười nói:
- Chú Phương, đúng là cháu sơ sót rồi. Cháu xin giới thiệu một chút, vị này chính là một người anh em của cháu, Nhiếp Chấn Bang.
Vừa nghe đến ba chữ Nhiếp Chấn Bang kia, Phó chủ nhiệm Phương một phát nhảy dựng đứng lên, sự miệt thị trên mặt cũng đã biến mất, thay vào đó là tươi cười đầy mặt nói:
- Chấn Bang a, thật sự là xấu hổ quá. Cậu xem, chúng tôi đây thật đúng là nước lũ trôi miếu Long Vương, người một nhà không biết là người một nhà. Năm đó, thủ trưởng lúc còn ở bộ cơ khí số ba, tôi đây chính là một binh lính dưới tay thủ trưởng đâu.
Nhiếp Chấn Bang lúc này nhưng cũng không có quá mức để ý, người giống như Phó chủ nhiệm Phương này đó, trong xã hội này quả thật là có không ít. Đời trước, Nhiếp Chấn Bang cũng đã gặp nhiều. Lúc xưa, khi Nhiếp gia còn trong thời kỳ huy hoàng, bao nhiêu người chạy tới bợ đỡ. Nhưng, khi Nhiếp gia dần dần suy sụp, coi như không tới giẫm thêm một cước cũng đã tính là tốt lắm rồi. Mà vị Phó chủ nhiệm Phương này, bất kể là kiếp trước vẫn là kiếp này, Nhiếp Chấn Bang đều chưa từng gặp qua. Cái gì mà đã từng là thủ hạ của ông cụ, đây chẳng qua cũng chỉ là một câu khách sáo để dát vàng lên mặt mình thêm mà thôi.
Người như vậy, Nhiếp Chấn Bang còn chưa có thừa hơi đi so đo cái gì. Lập tức, hắn cũng cười nói:
- Chú Phương khách sáo. Hẳn là toi nói xấu hổ mới đúng. Không có chủ động tới chào hỏi chú Phương, còn phải xin chú đừng trách tội mới được.
Bởi vì hiệu được rõ thân phận của Nhiếp Chấn Bang rồi, hiển nhiên là thái độ của Phó chủ nhiệm Phương cùng với xưởng trưởng Lã đều tốt hơn rất nhiều. Khác hẳn với Dương An Bang, hung danh của Nhiếp Chấn Bang nhưng là đã truyền lưu khắp bên ngoài, mà theo truyền thuyết thì, đây còn là cháu nuôi của thủ trưởng Nam Tầm, tự nhiên là không có ai dám không thành thật hơn rồi.
Sau khi rượu quá ba tuần, Dương An Bang nhìn đến ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang, lập tức đứng lên nói:
- Phó chủ nhiệm Phương, xưởng trưởng Lã, lần này, tập đoàn cổ phần Ốc Gia chúng tôi chuẩn bị góp vốn với tập đoàn Volkswagen của Đức thành một công ty ô tô Audi Hoa Hạ, chuyên sản xuất ô tô Audi, bù lại cho lịch sử của việc sản xuất ô tô cao cấp của nước ta. Nhưng, hai vị lãnh đạo cũng biết, tập đoàn cổ phần Ốc Gia chúng tôi, cũng chỉ có tài chính mà không có cơ sở sản xuất. Cho nên, lần này, ý tưởng của tôi chính là, hy vọng có thể liên kêt với ô tô thủ đô, chúng ta trước tiên thành lập một công ty liên doanh, sau đó lại lấy danh nghĩa của công ty này, tiến hành đàm phán với bên Audi. Với dự án này, vẫn còn cần hai vị lãnh đạo ủng hộ nhiều hơn.
Xưởng trưởng Lã vừa nghe, cũng kinh ngạc một chút. Thật sự là hậu sinh khả úy. Bên phía ô tô thủ đô, sau khi hợp tác cùng với Chrysler, sản xuất ra Cherokee xong cũng đã bắt đầu nếm được tới loại mùi vị này. Đối với cái hứng thú này, xưởng trưởng Lã bản thân cũng có rất nhiều, lập tức cười nói:
- An thiếu gia, cậu quá khách sáo rồi. Ô tô thủ đô chúng tôi coi như là đã chiếm lợi ích rất lớn rồi. Tôi rất là hoan nghênh nhiệt liệt đấy.
Bên cạnh, Phó chủ nhiệm Phương nhìn Nhiếp Chấn Bang liếc mắt một cái, chuyện như vậy, sẽ dính tới cả giới công nghiệp ô tô. Dưới tình trạng mà quốc gia còn chưa có chính thức mở rộng chính sách đối với doanh nghiệp sản xuất ô tô tư nhân như hiện nay thì hợp tác như vậy, tự nhiên là cần sự đồng ý cùng với sự tán thành của Ủy ban cơ khí công nghiệp quốc gia.
Nhưng, giờ phút này, Phó chủ nhiệm Phương cũng lại là cười ha hả nói:
- Với cá nhân tôi thì, đối với việc hợp tác này, tôi hoàn toàn giơ hai tay tán thành. Như vậy, An thiếu gia, tôi trở về lập tức sẽ báo có lên trên, sau đó tôi sẽ đưa cho cậu một câu trả lời, như thế nào?
Nghe được câu này, sắc mặt của Dương An Bang cũng là nháy mắt liền lạnh xuống.
Trùng Sinh Thế Gia Tử Trùng Sinh Thế Gia Tử - Thái Tấn