Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phi Thiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 58: Trứng Minh Đường Lang (1)
S
au khi cảm nhận được ích lợi của thứ này, Miêu Nghị có vẻ nhớ mãi không quên, đã dùng qua thứ tốt, còn ai chịu dùng đồ kém cỏi.
Hắn quyết định mình cũng phải giữ một viên phòng thân, để phòng bất cứ tình huống nào, dù sao một viên Nguyện Lực Châu bằng hạt gạo đối với tu vi trước mắt của mình, có thể dùng được rất là nhiều lần.
Cẩn thận cất kỹ viên Nguyện Lực Châu nho nhỏ, Miêu Nghị nhìn chung quanh một chút phân biệt phương hướng, sau đó ghìm cương dừng lại, vỗ mạnh một phát vào mông ngựa.
Con ngựa kia bị đau phát ra tiếng hí, cất vó chạy như bay dưới ánh trăng.
Hắn không cần ngựa này, cước lực chậm như vậy đối với hắn là vô dụng, ai bắt được thuộc về người ấy.
Mà Miêu Nghị nhanh chóng phi thân bay về phía núi rừng, bay một mạch trên ngọn cây, chạy về phía Trường Phong động.
Phương thức phi hành này của hắn trong mắt người bình thường đã là bay, nhưng chỉ có tu sĩ mới hiểu như vậy không phải là bay, bất quá là dùng động lực lơ lửng gia tốc tiến tới. Lúc trước phương thức của bọn lão bản nương lướt qua bầu trời đêm mới thật sự gọi là phi hành.
Còn cách Trường Phong động không xa hắn không tiến tới nữa, Trường Phong động còn có tu sĩ ở lại giữ.
Miêu Nghị đứng trên ngọn cây, tay bóp miệng huýt lên mấy tiếng, nhái theo tiếng chim kiêu kêu đêm.
Không bao lâu sau có một bóng đen chạy tới nhanh như điện chớp, chạy đến dưới tàng cây ngẩng đầu lên hí dài, chính là Hắc Thán nghe tiếng chủ nhân gọi chạy tới.
Miêu Nghị cười hắc hắc, phát hiện súc sinh này quả nhiên thông minh, biết mình đang gọi nó, phi thân xuống rơi trên lưng nó.
- Cỡi một thân thịt béo của ngươi vẫn thoải mái hơn nhiều.
Miêu Nghị cười vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ nó.
Hai chiếc xúc tua thịt từ trong bờm Hắc Thán bắn ra, bám vào đùi Miêu Nghị. Nó cảm nhận được tâm ý chủ nhân, lập tức chuyển phương hướng nhanh chóng vượt núi băng đèo mà chạy.
Lần này hắn không đi về phía Nam Tuyên phủ mà là Trường Phong thành, tên Miêu Nghị này rất thù dai.
Nếu đã tới đây, hắn không có ý định bỏ qua cho Hoàng Bảo Trưởng cùng Triệu Hành Ngô lúc trước thiếu chút nữa giết chết mình. Nhất là Hoàng gia, không đơn thuần là thiếu chút nữa giết chết mình, quan trọng hơn là chúng ức hiếp huynh muội mình nhiều năm như vậy, hắn chuẩn bị liễu kết đoạn ân oán này, tránh cho có bóng ma trong lòng ảnh hưởng mình tu hành.
Đối với hắn mà nói, có thù không báo không phải là quân tử, không báo được thù là không nhịn được.
Miêu Nghị chạy nhanh trên quan đạo, lúc sắp đến gần Trường Phong thành, hắn cùng với một người cỡi ngựa ngược chiều chạy lướt qua nhau.
Chỉ trong thoáng chốc Miêu Nghị sửng sốt, Hắc Thán nhanh chóng dừng lại, quay đầu chạy ngược trở về.
Sau khi thấy mặt người kia, cả hai bên đều song song dừng lại, nhìn nhau ngơ ngác.
Người kia ăn mặc giống như thư sinh, thân khoác trường sam màu trắng, hai lọn tóc trắng buông xuống trước ngực, áo choàng xanh bay phất phơ phía sau, dung mạo phong hoa tuyệt đại và khí độ dưới ánh trăng cũng không che giấu được.
Miêu Nghị kinh ngạc gọi một tiếng:
- Lão Bạch!
Người này chính là lão Bạch, cầm cương ngồi ngay ngắn, nhìn Miêu Nghị khẽ mỉm cười nói:
- Tại sao là ngươi?
Miêu Nghị tung mình nhảy xuống, ngân thương trong tay cắm xuống đất.
Lão Bạch cũng vân đạm phong khinh xuống ngựa, Miêu Nghị giang hai cánh tay ôm chầm lấy lão Bạch, xoay hai vòng mới chịu đặt y xuống, mừng rỡ không thôi hỏi:
- Tại sao ngươi lại tới đây?
Lão Bạch vẫn giữ phong độ ung dung nhàn nhã dù gặp bất cứ chuyện gì, mỉm cười nói:
- Muốn đi Vạn Trượng Hồng Trần làm một vài chuyện.
Đi Vạn Trượng Hồng Trần ư? Miêu Nghị trợn mắt hốc mồm, hồ nghi nói:
- Làm chuyện gì vậy?
Lão Bạch cười khẽ nói:
- Năm đó đại tiên từng lưu lại một chút kỳ môn dị pháp, ta muốn đi Vạn Trượng Hồng Trần thực hành, để xem có thể được như nguyện hay không.
Lại là đại tiên kia, Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Tình huống thế nào, nói ra xem ta có thể giúp một tay hay không.
Lão Bạch bình thản nói:
- Thử xem có thể dẫn dụ Minh Đường Lang ra ngoài hay không, mượn Minh Đường Lang ít đồ làm vài thử nghiệm.
Miêu Nghị á khẩu nghẹn lời, người ta tránh không kịp, người này lại muốn tìm tới, còn muốn tìm quái vật kia mượn ít đồ…
Hắn thật sự là hâm mộ khí độ lão Bạch bất cứ lúc nào cũng vân đạm phong khinh, gặp chuyện không sợ hãi. Chỉ là một phàm nhân, thậm chí ngay cả chuyện kinh khủng như vậy cũng xem như chơi.
Miêu Nghị có chút dở khóc dở cười hỏi:
- Ngươi chuẩn bị tìm Minh Đường Lang mượn vật gì vậy?
Lão Bạch xem thường đáp:
- Trứng Minh Đường Lang.
Miêu Nghị thiếu chút nữa té xỉu, giơ tay lên vỗ vỗ trán:
- Theo ta ngươi muốn mượn không thành vấn đề, mấu chốt là Minh Đường Lang chịu cho ngươi mượn sao? Ngươi chuẩn bị mượn thế nào?
- Khi vị đại tiên kia còn sống từng nói qua một biện pháp nhỏ.
Lão Bạch giơ tay chỉ một cái bao bố treo trên yên ngựa:
- Ta cũng không biết có tác dụng hay không, bất quá chỉ đi thử một chút.
Miêu Nghị thuận thế nhìn theo, nhất thời sửng sốt, phát hiện con ngựa kia có vẻ quen quen, rất giống con ngựa mình vừa thả đi lúc trước, bất quá thân dài hơn, cũng không lấy làm lạ.
Hắn và lão Bạch ở chung một chỗ mười năm, không có gì khách sáo, lập tức tháo bao bố trên yên ngựa xuống mở ra xem thử, thì ra là một cái gương đồng.
Mà lão Bạch bên cạnh có vẻ hứng thú đi vòng quanh Hắc Thán, còn đưa tay nâng cằm nó, quan sát răng trong miệng nó.
Hắc Thán ngoan ngoãn hiếm thấy, đứng yên cho y sờ soạng quan sát, thậm chí nhắm hai mắt lại, lộ vẻ nhu thuận.
Sau khi kiểm tra Hắc Thán một chút, lão Bạch lắc đầu cười khẽ nói:
- Kẻ vô phúc không may mắn, tiểu tử ngươi thật đúng là người có phúc, lại gặp được một vật cỡi tốt như vậy…
- Người khác coi thường, ta nhặt được dùng tạm một chút.
Miêu Nghị thuận miệng đáp, cũng không coi lời của lão Bạch ra gì, lực chú ý vẫn còn tập trung vào gương đồng.
Hắn cầm gương lật tới lật lui trong tay quan sát thật kỹ, không nhìn ra có chỗ nào ly kỳ, lại co tay búng mấy cái trên mặt, sau đó ôm gương hồ nghi hỏi:
- Ta không nhìn lầm chứ, dùng vật này dẫn dụ sao?
Lão Bạch giơ tay chỉ vầng trăng sáng trên trời:
- Vị đại tiên kia từng nói qua, lợi dụng gương phản xạ ánh trăng chiếu vào Vạn Trượng Hồng Trần, là có thể dẫn dụ Minh Đường Lang ra ngoài.
Miêu Nghị sửng sốt, ánh mắt rời đi gương đồng trong tay, cơ mặt giật giật hỏi:
- Một cái gương đồng là có thể dẫn dụ Minh Đường Lang ra ngoài sao, thật hay giả?
Lão Bạch cười nói:
- Ta cũng không biết, chỉ là thử xem một chút.
Miêu Nghị lộ vẻ kinh hãi nói:
- Lão Bạch, ngươi chớ làm loạn. Ta nói thật, biết càng nhiều càng sợ, bây giờ ta mới biết Minh Đường Lang kia quá kinh khủng, cho dù là tu vi của ta bây giờ chỉ sợ cũng không chạy thoát một đòn của nó, ngươi cũng đừng lấy mạng mình ra đùa giỡn.
Lão Bạch đáp:
- Ta vẫn có chút lòng tin với vị đại tiên kia.
Miêu Nghị nghĩ cũng phải, vị đại tiên kia để lại môn đạo cho lão Bạch không sai, phàm là những thứ hắn học được ở lão Bạch chưa bao giờ sai chạy.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phi Thiên
Dược Thiên Sầu
Phi Thiên - Dược Thiên Sầu
https://isach.info/story.php?story=phi_thien__duoc_thien_sau