Chương 56 - Đại Lễ Đường Nhân Dân Thiên An Môn Bắc Kinh, Trung Quốc Thứ Tư, 3 Tháng 12, 06:31 Giờ Địa Phương
ệ nhất phó Chủ Tịch Lu Shi đẩy ghế ra khỏi bàn họp và đứng lên. “Chúng ta không thể nào bỏ qua vụ mất chiếc Liêu Ninh được. Chúng ta sẽ đè bẹp chúng!”
Jia Bangguo giơ một tay lên. “Chúng ta sẽ đè bẹp ai chứ, đồng chí Lu? Bọn Mỹ sao? Có phải đồng chí muốn nói là chúng ta sẽ đè bẹp Hoa Kỳ không?”
“Bọn Mỹ đã đi quá xa rồi.” Lu Shi nói. “Bọn chúng đã phế đi một lực lượng chiến lược quan trọng và hủy hoại uy tín của hải quân ta. Chúng ta phải cho thế giới thấy rằng Trung quốc không bao giờ khấu đầu trước bất cứ lực lượng ngoại bang nào. Chúng ta sẽ không thoái nhượng bọn Ấn Độ. Chúng ta sẽ không thoái nhượng bọn Mỹ. Chúng ta sẽ không thoái nhượng bất cứ kẻ nào. Mà bất cứ nước nào dám khiêu chiến Trung quốc sẽ lãnh mọi hậu quả.”
Ma Yong, Bí Thứ của nhóm lãnh đạo Tài Vụ và Kinh Tế, gật đầu với Lu Shi. “Đồng Chí Phó Chủ Tịch, tôi biết rất ít về các vấn đề quân sự, mà tôi còn hiểu biết ít hơn thế nữa đối với những rắc rối trong vấn đề chiến lược quốc gia. Nhưng mà tôi cũng biết là Hoa Kỳ và Ấn Độ cộng chung lại tiêu thụ hơn 35 phần trăm sản phẩm của chúng ta. Mỹ dẫn đầu xa trong số khách hàng tốt nhất của chúng ta, mà Ấn Độ cũng là một trong các đối tác lớn nhất của chúng ta. Đồng chí đã suy tính đến điều gì sẽ xảy ra cho nền kinh tế quốc gia của chúng ta một khi mà một phần ba thị trường xuất khẩu của chúng ta đột nhiên biến mất chưa?”
Lu nhìn gã trừng trừng. “Đồng chí Ma, đồng chí cũng biết là tôi luôn xem đồng chí là một vị cố vấn khôn ngoan. Nhưng đồng chí đã ước lượng quá cao quyết tâm của đối thủ của chúng ta rồi. Nước Mỹ là một nền văn minh tiêu thụ không có kỷ luật, mà Ấn Độ cũng không hơn gì. Bọn chúng không thể nào sinh tồn mà thiếu những món đồ chơi của chúng được. Nếu một người Mỹ trung bình bị buộc phải lựa chọn giữa niềm tin chính trị của mình và chiếc iPhone, hắn sẽ chọn chiếc iPhone ngay lập tức.”
Ma Yong định lên tiếng, nhưng Lu Shi đã cắt ngang. “Nếu đồng chí suy xét đến bản chất thật của các vị khách hàng này của mình, đồng chí sẽ thấy rằng sẽ không có bao nhiêu nguy cơ trả thù kinh tế nào hết. Chắc chắn sẽ có vài cuộc trừng phạt kinh tế, tẩy chay sản phẩm Trung quốc hay vài thuế quan ngắn hạn chả hạn, để chứng tỏ sự độc lập kinh tế của Mỹ và tâm tính cứng cỏi của Mỹ. Nhưng mà các phương sách ấy cũng ngắn hạn và cũng không có ảnh hưởng đáng kể nào đến lưu lượng sản phẩm của chúng ta hết. Bởi vì, không cần biết đến niềm kiêu hãnh sai lầm của chúng như thế nào, sự cương định của người Mỹ rất yếu và nền kinh tế của chúng đã dính nhằng vào kinh tế của chúng ta rồi. Nếu chúng muốn cắt đứt quan hệ tài chính với Trung quốc, chúng cũng sẽ tự cắt đứt yết hầu của mình vậy.”
“Có lẽ đồng chí nói đúng.” Bí Thư Đãng Wei Jintao nói. “Nhưng mà chúng ta đang vật lộn với hai mãnh hổ cùng lúc đó!”
“Phải.” Lu Shi nói. “Nhưng cả hai mãnh hổ không có bao nhiêu răng. Chúng không phải là hổ thật đâu. Chúng chỉ là hổ giả trang thôi. Chúng sẽ gầm gừ và quẫy đuôi, nhưng Ấn Độ thua xa chúng ta và chúng ta sẽ nhổ răng con cọp Mỹ trước khi nó kịp cắn.”
Ma Yong nhướng một bên lông mày. “Đồng chí đề nghị tiến hành như thế nào để làm được điều ấy? Chúng ta làm sao để nhổ răng Hoa Kỳ?”
“Chiến tranh mạng không giới hạn.” Lu Shi đáp. “Chúng ta đã thăm dò các bộ phận chiến lược trong hạ tầng cơ sở trọng yếu của chúng từ nhiều năm rồi, mà hệ thống phòng thủ mạng của chúng không thể chịu nổi một trận tấn công quyết liệt được. Chúng ta sẽ đánh gục mạng lưới cung cấp điện quốc gia của chúng. Chúng ta sẽ khiến mạng vi tính của chúng nhiễm khuẩn cấp bậc quân sự, gián đoạn hệ thống vô tuyến viễn thông của chúng, gián đoạn hệ thống kiểm soát không lưu của chúng và làm tê liệt hệ thống ngân hàng thương mại của chúng. Trong vòng 48 giờ, một người Mỹ thông thường sẽ không thể mua một ổ bánh mì hay một lít nước nào. Các tài khoản trong ngân hàng sẽ bị đông cứng. Máy bay sẽ không thể cất cánh. Điện thoại không thể gọi. Và lực lượng quân sự trứ danh của Mỹ sẽ bận bù đầu cố dẹp yên các vụ biểu tình và giữ an ninh ngay bên trong lãnh thổ của chúng.”
“Quả là một phương án đầy tham vọng.” Jia Bangguo nói. “Nhưng mà nếu lỡ như kế hoạch đánh gục nước Mỹ của đồng chí không thành công được như mong muốn thì sao? Nếu lỡ như đồng chí đã đánh giá quá cao sự hữu hiệu của các trận công kích mạng thì sao? Hay lỡ như đồng chí đánh giá quá thấp sức chịu đựng của người Mỹ thì sao?”
“Tôi không sai đâu.” Lu Shi nói.
“Có thể lắm.” Jia nói. “Nhưng mà trước khi chúng ta dấn thân vào những phương án cực đoan như thế, chúng ta phải suy xét đến mọi khả năng mới được. Do đó cho phép tôi hỏi lại lần nữa, nếu lỡ đồng chí sai thì sao?”
Âm thanh của Lu Shi cao lên thành một tiếng thét. “Tôi KHÔNG sai!”
Lão đưa ánh mắt lạnh căm qua từng khuôn mặt quanh bàn. “Các đồng chí tự nhìn mình đi.” Hắn cười khảy. “Các đồng chí là các vị lãnh đạo mà. Các đồng chí là những nam tử hán đại trượng phu mà. Nhưng mà các đồng chí lại ngồi đây than vãn như những con mụ già. Con tim của các đồng chí để đâu rồi? Tâm hồn của các đồng chí đâu rồi?”
Ánh mắt của lão là một sự khiêu khích đối với mỗi người quanh bàn. “Chuyện này sẽ xảy ra.” Lão nói. “Nó sẽ xảy ra. Và khi nó đến, tôi sẽ nhớ rõ những ai chống đối tôi. Trong việc này, tôi có được sự ủng hộ tuyệt đối của Chủ Tịch Xiao…”
“Không!” Một tiếng nói vang lên từ đầu bên kia căn phòng.
Mọi cái đầu đều quay sang phía người mới vào. Thân thể già nua của lão Xiao Qishan đang đứng nơi cửa phòng, bên cạnh là hai gã sĩ quan QNDGP trẻ và dũng mãnh.
“Đồng chí không có được sự ủng hộ của tôi.” Lão Xiao nói. Lão bắt đầu bước chập choạng đến ghế của mình.
“Tôi không hiểu.” Lu nói. “Đồng chí không phải sẽ nói chuyện với gã tổng thống Mỹ sao. Đồng chí không phải…”
“Tôi đã nói chuyện với ông tổng thống rồi.” Xiao nói. Vị lãnh tụ già thở khò khè nhẹ, như thể chỉ cái việc bước đến chiếc ghế ngồi của lão cũng đã tiêu hao một phần lớn sức lực còn lại của lão vậy. “Tôi không còn ủng hộ kế hoạch của đồng chí nữa.”
Vẻ mặt của Lu Shi hoàn toàn chấn động. “Nhưng mà, thưa đồng chí Chủ Tịch, đồng chí cũng biết là tổng thống Wainright yếu đuối mà. Chúng ta làm được mà. Đã đến lúc chúng ta phải làm mà.”
Lão Xiao thả mình vào chiếc ghế một cách thận trọng và lắc đầu. “Wainright mạnh mẽ hơn đồng chỉ tưởng. Thật ra, tôi nghĩ là hắn còn mạnh hơn là cả chính hắn nghĩ nữa.”
Người lão Xiao run lên trong một cơn ho đau đớn và khi lão nói tiếp, âm thanh của lão còn yếu ớt hơn thường khi. “Chúng ta sẽ không hành động gì chống lại người Mỹ hết. Tôi đã gọi cho tổng thống Ấn Độ rồi. Chúng ta sẽ chấm dứt mọi hành động quân sự chống lại Ấn Độ và bắt đầu triển khai nỗ lực bình thường hóa ngoại giao ngay lập tức.”
Lão nhìn lão phó Chủ Tịch thật lâu và đầy kiên nhẫn. “Đồng chí Lu à, thời khắc của sự phẫn nộ đã qua rồi. Giờ đây là lúc để dưỡng thương và tiến về phía trước.”
Mặt Lu Shi trở nên tái nhợt. “Ngài quá yếu đuối cho trách nhiệm này, lão nhân à. Ngài không còn lòng can đảm để đưa ra những quyết định gay go. Đã đến lúc ngài về hưu rồi và bò đến một xó xỉnh nào đó để yên lặng chờ chết đi. Việc của ngài ở đây đã xong rồi.”
Lão Thủ Tưởng mỉm cười. “Tôi không nghĩ vậy.” Lão nói. “Anh về hưu hôm nay, lão bằng hữu ạ. Chứ không phải là tôi đâu.”
Lão ra hiệu cho hai gã sĩ quan QNDGP và họ nhanh chóng tiến đến Lu Shi. Trước khi Lu kịp phản ứng, mỗi gã nắm chặt một cánh tay của lão. Họ cứng rắn lôi lão ra khỏi phòng.
“Bọn Mỹ yếu ớt lắm!” Lu ngoái đầu qua vai, gào to. “Bọn Ấn Độ yếu đuối lắm! Chúng ta có thể đè bẹp chúng…”
“Có thể là vậy lắm chứ.” Lão Thủ Tướng Xiao nói nhẹ. “Nhưng mà, thay vì thế, để xem chúng ta có thể sống chung với chúng hay không.”
Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva - Jeff Edwards Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva