Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 58: Huyết Nguyệt
H
ạ Cảnh Thiên mới nói dứt câu, đôi mắt đã nhắm nghiền, cánh tay
buông thõng xuống. Hắn chết rồi.
Trong thâm tâm Lạc Hy như từng
nhát dao đâm. Tại sao hắn không đợi thêm một chút, một chút nữa
thôi. Thời khắc cánh tay hắn rơi xuống, tiếng gà rừng cất lên
bao hiệu sang ngày mới. Đôi tay Lạc Hy đặt trên ngực hắn phát
sáng, nàng cố gắng dùng thuật trị thương để cứu hắn nhưng vẫn
không có kết quả. Nàng ngồi thụp xuống nhìn cái xác bất động,
đôi mặt tràn đây đau khổ cùng tuyệt vọng. Nước mắt trên mặt
Thiên Lãnh đã tràn đầy từ khi nào. Trường Khanh giải Vương Thiên
Long đến trước mặt Lạc Hy, đạp vào gối khiến hắn quỳ rạp xuống.
– Hoàng thượng, xử hắn như thế nào???
– Ta không có quyền đó, Hy nhi, hắn là người đã bắn mũi tên đó.
Nàng hãy xử tội hắn đi. Lần này, ta muốn hắn phải chết ( ánh mắt
lóe lên căm thù).
Lạc Hy ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn Vương Thiên Long. Nàng đứng
dậy, hướng Vương Thiên Long bước tới, đôi mắt chuyển sang màu
đỏ, mái tóc biến dần thành màu bạc. Mặt trăng trên đỉnh đầu nàng
dần dần hé lộ một màu đỏ chết chóc. Vương Thiên Long cả đời mưu
đồ soán ngôi, đối với cái chết hắn từ lâu đã không còn sợ nữa.
Thế nhưng giờ phút đứng trước nữ nhân này, hai hàm răng hắn
không khỏi va vào nhau, mồ hôi túa ra, hắn bò giật lùi về phía sau.
– Đừng, ngươi đừng có đến đây, đừng, đừng…
– Đừng? ha ha ha ( cười man rợ), Vậy cái lúc ngươi giết người,
ngươi có đừng không? ( phất tay lên)
Vương Thiên Long chỉ thấy hai chân lạnh buốt, không cử động
được. Mắt nhìn xuống thấy chân hắn đã đóng băng, hắn khiếp sợ
không thôi. Nữ nhân này, nàng là người hay yêu ma.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Chỉ thấy tính Vương Thiên Lãnh hét lên đau đớn. Bên chân phải
của hắn đã bị Lạc Hy dẫm nát vụn. Rồi tiếp đến chân trái, đùi,
hông, bụng, tay trái, tay phải… Từng chút từng chút một, đau đớn
khôn cùng…
– Van… van… ngươi… hãy giết ta đi…
– Giết ngươi? Đương nhiên sẽ giết, thế nhưng ta sẽ giết ngươi từ từ.
Nói rồi nàng đóng băng một góc đầu hắn. “ Bẹp”. Mảnh đầu nát vụn
như pha lê, máu trào ra còn kèm theo một mảnh óc.
Vương Thiên Long rú lên từng chập, đau muốn chết đi mà không
chết được. Lạc Hy cứ từ từ hành hạ hắn cho đến khi hắn chỉ còn
nửa cái đầu và phần ngực. Nàng đưa tay moi trái tim hắn, bóp
nát. Thiên Lãnh cùng những người kia không khỏi đổ mô hôi lạnh
kèm theo sự sợ hãi tột cùng. Lần đầu tiên họ thấy nàng đáng sợ
như vậy, hệt như một yêu tinh máu lạnh. Chưa dừng lại ở đó, Lạc
Hy quay đầu bước về phía họ. Đôi mắt ấy… nàng mất tự chủ rồi.
Nàng muốn giết luôn họ. Đôi tay nhuốm máu vừa đưa lên, một luồng
ánh sáng liền chặn lại. Những đạo ánh sáng tụ lại thành hình một
đóa hoa sen, bao lấy người Lạc Hy đưa nàng lên cao.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Chỉ thấy Lạc Hy hét lên đau đớn, thân hình bị nhấc bổng xoay
tròn giữa không trung. Thiên Lãnh hốt hoảng…
– Lạc Lạc, Yên Phong, các ngươi làm gì nàng???
– Này xú tiểu tử ( Dung Mệnh từ bóng tối đi ra), bọn họ đang
giúp chủ nhân áp chế ma tâm, ngươi đừng làm phiền họ.
– Ma tâm? Là sao?
– Vì chủ nhân uống canh Mạnh Bà được chế từ những mảnh phân tán
của những linh hồn độc ác dưới địa ngục ( cái này ta chém ạ),
thêm nữa chủ nhân cố chấp không quên thế nên mới hình thành ma
tâm. Bọn họ đang sử dụng Liên Hoa chi thuật để áp chế nó. Thế
nhưng chỉ có thể áp chế thôi, nếu không trừ bỏ ma chú của canh
Mạnh bà đang giam cầm trái tim của chủ nhân thì không thể diệt
được tâm ma.
– Vậy làm thế nào mới giải được ma chú????
– Làm sao ta biết được. Đó là bí mật của ma giới. Yêu giới chúng
ta hay phàm giới cùng thần giới không được phép biết.
Thiên Lãnh lo lắng nhìn lên Lạc Hy, nàng bị thế này cũng là do
hắn, tất cả là tại hắn mà ra…
Vầng sáng dần dần lịm tắt, Lạc Hy như một con rối đứt dây rơi từ
trên không trung xuống. Vương Thiên Lãnh vội vàng đỡ lấy nàng,
đôi mắt Lạc Hy mở to nhìn hắn.
Thân hình nàng bất động nhưng
nước mắt trên khuôn mặt nàng vẫn cứ rơi không ngừng. Hắn đau
lòng lắm. Phải làm sao mới có thể khiến những giọt nước mắt kia
đừng bao giờ rơi nữa.
Lạc Hy từ từ đứng dậy, gạt tay Thiên Lãnh ra, đi về phía trước.
Bóng nàng trải dài che đi một khoảng đất u tối. Nàng ngước lên
nhìn mặt trăng,mỉm cười, nó không còn màu đỏ thế nhưng đôi tay
nàng, màu đỏ vẫn còn đây, chính là màu của máu. Nàng suýt nữa
giết luôn cả hắn. Nàng muốn đi thật xa, thật xa vì nàng sợ, sợ
một lúc nào đó nàng không kiểm soát được mà giết đi những người
thân yêu bằng chính đôi tay ngày nào nàng cũng dùng để yêu
thương họ.
– Chủ nhân, chủ nhân ( Lạc Lạc), người xem này. Hạ Cảnh Thiên
vẫn còn sống.
– Cái gì? Thật sao? ( mọi người cùng đổ nhào đến nơi Cảnh Thiên nằm.
– Đúng vậy. Hơi thở tuy rằng rất yếu, giống như đã chết nhưng
mạch tượng vẫn còn đập. Tính mạng của hắn có thể giữ lại được.
– Vậy còn chờ gì nữa, mau cứu sống hắn đi.
– Chủ nhân, có điều này…
– Nói.
– Với pháp lực của chúng ta cộng thêm yêu khí của Dung Mệnh cũng
chỉ có thể giữ lại mạng cho hắn, còn việc hắn có tỉnh lại và
phục hồi được hay không… Tất cả là do thiên ý.
– Sao lại có thể như vậy? ( hơi thất vọng) Dù sao giữ được mạng
hắn là tốt rồi, nhưng cái khác chờ sau này tính tiếp. Mau tranh
thủ thời gian đi. Dung Mệnh, nhả đan thần của ngươi cho chúng ta
mượng một chút.
– Được chủ nhân.
Dung Mệnh vận công, từ trong miệng nó một viên ngọc có ánh sáng
màu xanh lá cây từ từ bay ra, lơ lửng trước ngực Cảnh Thiên. Ba
người Lạc Hy, Yên Phong, Lạc Lạc lần lượt ngồi xếp bằng quanh
thân thể hắn theo hình tam giác cân. Ba luồng ánh sáng một lam
tím, một trắng, một đỏ cùng lúc chiếu đến viên ngọc. Nó to dần
rồi chiếu thẳng một luồng sáng xanh lên ngực Hạ Cảnh Thiên. Các
vết thương dần dần khép miệng, sắc mặt hắn cũng khá hơn, hơi thở
đều đều, nhịp tim đã rõ ràng hơn.
Bọn họ cứ thi pháp mãi đến khi có một vầng sáng le lói phía chân
trời. Tất cả từ từ dừng lại.
– Cảnh Thiên, Cảnh Thiên… Hắn sao lại không tỉnh, rõ ràng thần
thái đã tốt hơn nhiều rồi mà.
– Chủ nhân, ta đã nói rồi, tất cả là thiên ý a… ( cả hai lịm dần
hoá thành hai con cáo, ngủ ngon lành).
– Ơ…. Choáng…. ( ngã xuống luôn).
– Hy nhi, ( chạy lại đỡ) bọn họ làm sao vậy?
– Không sao đâu ( Dung Mệnh) chỉ là kiệt sức nên thế thôi. Chúng
ta trở về thôi.
Dung Mệnh nói xong liền hoá ra một cái cáng. Nó dùng dây leo
quấn quanh người Cảnh Thiên rồi đặt hắn lên. Bọn họ quay trở về
Tiêu phủ.
Lãnh Phong lúc này vẫn đang đi đi lại lại trước cửa, chợt nhìn
thấy bọn họ từ xa liền nhào tới.
– Nương, nương… nương làm sao vậy??? ( hốt hoảng).
– Suỵt… Bọn họ đang ngủ. Nguyệt Nhi đâu?
– Vẫn đang ngủ ạ. Cha, Thiên bá bá làm sao vậy? Còn có hai linh
hồ nữa, sao lại về nguyên dạng rồi.
– Chúng ta vào nhà trước đã. Con ra bế Yên Phong đỡ Khanh thúc đi.
– Vâng.
Bọn họ trở vào trong. Buổi trưa hôm ấy, Tiêu phủ tấp nập người
ra người vào, đều là ngự y, thầy thuốc, quan cận thần…
Không khí hết sức căng thẳng. Hạ Chính Thuần đi đi lại lại trước
giường Cảnh Thiên nằm, hai nắm tay không tự chủ được siết chặt.
Tiểu Bảo lo lắng nhìn hắn, chốc chốc lại nhìn sang Vương Thiên
Lãnh đang ngồi đăm chiêu nhìn mặt đất. Nàng thật lo sợ mối giao
hảo của hai nước vì việc lần này mà bị rạn nứt, nếu vậy Lạc Hy
cùng bọn trẻ chắc chắn không được yên ổn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé
Sao Băng
Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé - Sao Băng
https://isach.info/story.php?story=hy_nhi_ve_ben_ta_nhe__sao_bang