Chương 57
racy tháo tai nghe và xoa dái tai, phần duy nhất trên cơ thể cô có cảm giác ấm áp. Thời tiết không quá lạnh, cô đoán nhiệt độ khoảng hơn bốn độ. Ngồi chờ là phần khó khăn nhất trong một cuộc theo dõi. Sau một lúc, mọi bộ phận trên cơ thể bạn cứng lại và khó chịu. Bạn không được rời khỏi xe để giãn cơ, nhảy vài động tác cơ bản hay chống đẩy trên phố được. Bạn phải học cách làm những thứ nhỏ nhặt để chống lại cái lạnh và sự căng cứng: co duỗi ngón tay, xoay cổ chân, siết chặt và thả lỏng một số cơ bắp. Điều đó giúp được phần nào, nhưng không khiến cái lạnh biến mất, đặc biệt là khi thời tiết ẩm ướt. Đây là kiểu lạnh thấu xương khiến xương đòn của cô đau nhức.
Cô đã tải về vài bản nhạc rock cổ điển thập niên 80 của Aerosmith, Van Halen, Springsteen, một ít ca khúc của Journey, thậm chí vài bản nhạc và ban nhạc vô danh để giết thời gian. Cô không cần âm nhạc giúp mình tỉnh táo, mặc dù cô ngủ không nhiều kể từ cuộc gặp với Christopher Wood. Sau ba ngày đêm kể từ hôm đó, cô đã thiết lập một thói quen. Cô về nhà chỉ khoảng hơn năm giờ, không có vấn đề phát sinh bởi cô gần như không có nhiều việc để làm, ăn tối sớm, xem ti-vi một chút, rồi cố gắng, hầu như không mấy thành công, để ngủ được vài giờ. Cô đến Pink Palace lúc nửa đêm và xác định vị trí chiếc Lexus. Thỉnh thoảng hắn đậu xe trên phố, đôi khi là trong bãi đỗ xe. Có vẻ như không có lịch trình cụ thể. Cô cũng thay đổi vị trí đỗ xe, có chút khó khăn, bởi vì cô cần quan sát rõ ô tô của Cao Bồi. Tối nay, cô đỗ cách lối vào Pink Palace nửa con phố và hơi chếch về phía đông, có tầm nhìn về phía bãi đỗ xe. Một chiếc xe thể thao đa dụng cỡ vừa hơi chắn phía trước, nhưng không đủ cao để chặn tầm nhìn của cô.
Chỉ mới hơn một giờ mà bãi đỗ xe đã vắng dần và khách hàng bắt đầu ra về. Các vũ công sẽ rời khỏi tòa nhà bằng cửa hậu lúc hơn hai giờ. Các nhân viên còn lại sẽ rời đi ngay sau đó. Cao Bồi thường là một trong những người cuối cùng ra về. Cho đến giờ, hắn vẫn lái xe về nhà mỗi tối, mặc dù không phải luôn cùng trên một lộ trình. Không muốn thu hút sự chú ý vào chiếc xe tải của cô trong trường hợp sự thiếu nhất quán của hắn là có mục đích, Tracy bỏ việc bám đuôi cách nhà hắn vài khu, sau đó lái vòng lại để xác nhận là chiếc Lexus đã đậu trên lối xe chạy vào nhà. Thậm chí sau đó, cô thức dậy mỗi sáng với cái dạ dày lép kẹp, chắc chắn rằng khi lấy báo, mình sẽ trông thấy dòng tiêu đề khiến cô muốn bệnh.
Tuy nhiên, cô không chút nghi ngờ rằng mình đang làm điều đúng đắn.
Chỉ có hai điều tra viên mà cô tin tưởng là Kins - lúc này vẫn đang ở Mexico, và Faz - người biết có chuyện gì đó đang xảy ra nhưng giờ đang hài lòng với việc chỉ cần biết thông tin cơ bản. Cô không thể đến chỗ Nolasco. Cô cân nhắc đến thẳng chỗ Clarridge, nhưng trong hoàn cảnh sự nghiệp của ông ta còn đang ngàn cân treo sợi tóc, Tracy không tin là ông ta sẽ miễn cưỡng chấp nhận luận điểm rằng David Bankston không phải là Cao Bồi nếu không có bằng chứng đáng tin cậy. Lúc này, tất cả những gì Tracy có là bằng chứng gián tiếp và lời kể của một cảnh sát trẻ tuổi đang sợ rằng mình sẽ bị sa thải, không thể nuôi nổi một gia đình đang đông dần. Thế là không đủ. Đồn cảnh sát quận King có các bằng chứng gián tiếp chỉ ra Gary Ridgway là tên sát nhân sông Xanh, nhưng phải mất mười hai năm để xác minh ADN của hắn ở hiện trường vụ án. Ridgway đã bỏ lại một miếng kẹo cao su, câu chuyện trôi đi, và các điều tra viên theo dõi hắn nhặt nó lên. Chỉ sau đó họ mới bắt được hắn. Tracy không biết chuyện đó là sự thật hay lời đồn. Cô chỉ biết cô cần nhiều hơn thế.
Cô cũng sợ là nếu cô đến chỗ Clarridge với những nghi ngờ của mình về Bankston và họ đồng ý mở lại cuộc điều tra, nó sẽ bị rò rỉ cho giới truyền thông. Chuyện đó quá lớn, khó mà giữ kín được. Khi nó xuất hiện trên mặt báo hoặc được phát sóng trên bản tin, Cao Bồi có thể chạy trốn, có thể đổi tên, khiến hắn tiếp tục được tự do giết người ở đâu đó khác.
Còn cả Dan nữa. Giữ bí mật không phải là cách hay để xây dựng một mối quan hệ, đặc biệt nếu cô bước tiếp và về Cedar Grove cùng anh, nhưng tình thế tiến thoái lưỡng nan đó ít nhất đã được giải quyết phần nào bởi lý trí. Dan đã dành cả tuần ở Cedar Grove để bắt kịp các vụ án của mình sau khi đã đi xa quá lâu. Khi anh gọi, Tracy không nói dối, không chính xác là vậy. Cô chỉ không đề cập đến bất kỳ chi tiết nào về những gì đã tìm hiểu được hay nói cho anh biết cô đã làm gì vào các buổi tối. Cô biết Dan sẽ cố gắng lôi cô ra khỏi điều cô biết là lựa chọn tốt nhất: cắm chốt ở Pink Palace và chờ đợi. Trong bao lâu thì Tracy cũng không biết, nhưng Amanda Santos đã nói rằng một khi thôi thúc giết người bắt đầu, nó sẽ quá mạnh khiến phần lớn những tên giết người hàng loạt không thể lờ nó đi được. Cao Bồi sẽ tìm cách giết người lần nữa. Vấn đề chỉ là khi nào. Tracy sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Cô trượt xuống thấp hơn trong chỗ ngồi và đeo lại tai nghe lên. Springsteen đang rên rỉ về một cô gái trẻ có bố đã bỏ đi, bỏ cô một mình lại ngôi nhà, và một người đàn ông khác với một ham muốn tồi tệ.
“Trùng hợp ghê!” Cô nói.
Hơn một giờ sáng, mưa bắt đầu đập lên kính chắn gió của cô. Phát thanh viên thời tiết đã dự báo có mưa và gió giật vào sáng sớm nhưng không kéo dài. Tracy vươn tay bật cần gạt nước trên kính chắn gió nhưng rồi lại chợt nghĩ đến kính chắn gió trên chiếc ô tô phủ tuyết ở Cedar Grove nên quyết định tắt cần gạt.
Cô lướt qua danh sách những bản nhạc phát trên điện thoại và quan sát những giọt nước mưa thi nhau chảy cho đến khi chúng tạo thành một màn nước.
Càng gần đến giờ đóng cửa của câu lạc bộ, cô càng thấy thấp thỏm, hơn cả các buổi tối trước. Có lẽ là do cô đã tích tụ quá nhiều caffein, hoặc do quá nhiều ngày liên tiếp không tập thể dục, nhưng cảm giác có thứ gì đó sắp xảy ra thật quá rõ ràng. Cô không thể giải thích cụ thể, cũng không thể giải thích tại sao, khi cô còn là cảnh sát tuần tra, những điều tồi tệ dường như luôn xảy ra vào những đêm trăng tròn. Đó là bản năng đã phát triển trong hơn hai thập niên trên đường phố và nhiều năm làm ca ở nghĩa trang. Cô có thể cảm nhận được khi một tín hiệu đèn giao thông lệch nhịp, khi một tình huống trong tầm kiểm soát đang có vẻ bắt đầu mất kiếm soát, khi đến thời điểm phải tin vào trực giác của bản thân và tự bảo vệ mình.
Cô nhìn thấy những hình ảnh lờ mờ: các vũ công đang đi ra từ cửa sau của tòa nhà, chạy đến chỗ ô tô của họ qua màn mưa. Các nhân viên rời đi ngay sau họ. Mục tiêu của cô có thể đang đếm tiền và hoàn thành sổ sách cho đêm nay.
Màn mưa đột nhiên mau hơn, che mất tầm nhìn của cô, như một cơn lũ mà Chúa Trời vừa xả để tháo cạn một hồ nước trên thiên đường. Cửa sau mở ra, nhưng không thấy ai xuất hiện. Cô đoán rằng hắn đang đợi mưa ngớt. Khi không thấy ngớt, hắn lao ra khỏi cửa, bước nhẹ nhàng, cố gắng một cách vô ích để tránh những vũng nước đang đầy lên nhanh chóng. Hắn vội vã đến chỗ chiếc Lexus nhưng lại không rời đi ngay. Những đêm trước, hắn lái đi ngay không do dự.
Sau vài phút, đèn pha bật sáng, những vệt sáng xuyên qua màn mưa. Chiếc Lexus lái xuống đường cho xe chạy, dừng lại một chút rồi rẽ trái về phía Aurora.
Hướng về nhà.
Tracy khởi động xe và lái đến ngã tư. Cô quẹo xe ngay góc đường và giữ khoảng cách an toàn phía sau chiếc Lexus. Cần gạt nước của xe tải quét từng nhịp đều đều. Tới ngã tư, hắn rẽ phải sang Aurora, tiến về hướng nam, tiếp tục về nhà. Ngồi trong buồng lái chiếc xe tải, Tracy có tầm nhìn tốt tới những chiếc xe trước mặt mình. Hắn lái qua một khu nhà nữa và chuyển sang làn đường bên phải. Một chiếc ô tô ở phía bên phải Tracy chặn đường chuyển làn của cô. Cô giảm tốc cho chiếc xe ấy vượt qua và bám theo chiếc Lexus sau hai chiếc ô tô khác. Cao Bồi tiếp tục đi thẳng qua cụm đèn tín hiệu giao thông tiếp theo.
Những chiếc xe chạy làm bắn tung những vệt nước lớn, những rãnh nước ngập trong giây lát, những vũng nước lớn tràn trên đường. Thêm hai khu nữa và đèn phanh xe của Cao Bồi sáng lên. Hắn rẽ vào một cửa hàng tiện lợi mở hai tư giờ. Chuyện này mới đấy!
Tracy lái xe qua cửa hàng và quan sát các gương chiếu hậu. Chiếc Lexus không dừng lại ở cây xăng. Nó lái vòng sang bên tòa nhà, và Tracy sợ là nó có thể rẽ sang một đường nhánh. Sau đó, đèn phanh xe sáng lên, và chiếc Lexus đỗ lại. Tracy rẽ phải chỗ ngã tư, vòng lại và lái vào bãi đỗ của một khu mua sắm nhỏ nằm chéo góc với cửa hàng tiện lợi, nhìn về phía chiếc Lexus.
Cô tắt đèn và cần gạt nước nhưng vẫn để động cơ chạy.
Hắn có quá nhiều thời gian rảnh rỗi.
Hắn thích lộ trình đó. Hắn thích sự trớ trêu của nó. Hắn nghĩ hắn đã từng nghe điều này trong một bộ phim ở đầu đó, hình như là Kẻ sát nhân cuồng tín hay vài bộ phim kỳ quặc của Woody Harrelson. Harrelson giờ đang làm mấy bộ phim kiểu đó, như là Những kẻ giết người bẩm sinh và Vùng đất thây ma. Thật khó mà tin được ông ta từng chỉ là Woody, nhân viên pha chế ngốc nghếch trên Cheers, nhưng đó là minh chứng cho tài năng diễn xuất của Harrelson.
Hắn thích nghĩ mình có thể trở thành một nam diễn viên như vậy, đủ linh hoạt để đóng nhiều vai diễn khác nhau, nếu hắn có cơ hội theo đuổi nó một cách nghiêm túc.
Hắn rẽ vào cây xăng kiêm cửa hàng tiện lợi mở hai mươi tư giờ và đỗ bên hông tòa nhà, khuất khỏi ánh đèn ở trạm xăng, là nơi mà bất kỳ chiếc máy quay nào cũng sẽ tập trung tới. Mưa tiếp tục trút xuống, nhưng ít nhất trận mưa như trút nước mà hắn gặp khi rời khỏi nơi làm việc đã ngớt. Hắn có thể cảm thấy sự ẩm ướt đang len lỏi qua giày và tất của mình, áo sơ-mi của hắn đang dính bết vào lưng. Nó gây phiền phức, nhưng không làm mất đi cảm giác ngứa ran đâm xuyên cơ thể, cảm giác hắn từng cảm thấy ở hậu trường trước mỗi màn biểu diễn, cảm giác khiến hắn thấy sống động.
Hắn đội một chiếc mũ không nổi bật của đội bóng chày Mariners sùm sụp trên đầu và vội vã rời khỏi xe để vào trong cửa hàng, cúi gằm mặt khi hắn bước qua cửa kính để tránh máy quay giám sát. Bản nhạc Jazz ngân nga từ những chiếc loa trên trần nhà. Hắn gật đầu với người đàn ông phía sau quầy thu ngân, lịch sự nhưng thờ ơ, không đáng lưu tâm, và bước thẳng đến tủ lạnh. Hắn cần một cú hích của caffein. Quả là một ngày dài, và nó sẽ là một buổi sáng dài hơn nữa. Các cô gái đã bình tĩnh lại kể từ khi có tin về vụ bắt giữ Cao Bồi, nhưng thế không có nghĩa là họ dễ đối phó hơn. Bọn chúng là một lũ đồng bóng, một lũ chó cái hay đòi hỏi.
Hắn đặt hai lon nước tăng lực lên quầy thu ngân cùng sữa hộp và một lốc sáu quả trứng. Đóng gói. Không có gì khác thường.
“Làm việc đêm à?” Chủ cửa hàng lên tiếng.
“Là sáng sớm chứ.” Hắn nói. “Cho một gói Camels. Màu bạc.”
“King Size hay 100’s?”
“King Size.”
“Anh đang đến chỗ làm sao?” Chủ cửa hàng hỏi.
“Thật không may.” Hắn đặt một tờ hai mươi đô-la lên quầy tính tiền. “Ngay sau khi tôi để đồ tiếp tế ở nhà. Tôi lấy túi được không?”
“Anh làm ở đâu vào lúc sớm thế này?” Chủ cửa hàng hỏi, đóng gói đồ cho hắn.
“Sân bay.” Hắn nói. Hắn kiểm tra đồng hồ. “Và tôi phải đi đây nếu không muốn tới trễ.”
Chủ cửa hàng đưa hắn tiền thừa.
“Tôi lấy một gói diêm được không?”
Nhân viên bán hàng lấy ra hai gói từ dưới quầy tính tiền và cho chúng vào túi.
“Cảm ơn. Sẽ xôi hỏng bỏng không nếu anh không thể châm lửa cho chúng được.” Hắn nói. “Có lẽ thế lại hay.” Khi sắp rời đi, hắn nghe thấy một lộ trình hoàn hảo xuất hiện trong đầu, thứ gì đó tuyệt đến mức hắn không thể cưỡng lại. “Tôi nên cai thôi.” Hắn nói. “Nhưng đêm nay thôi thúc đó quá mãnh liệt.”
Tracy quan sát Cao Bồi rời khỏi cửa hàng, mang theo một túi giấy màu nâu. Hắn lôi một cái lon ra khỏi túi, bật mở nắp và nghiêng đi, uống một hơi dài. Sau đó, hắn chạy đến chỗ xe của mình. Lần này, hắn không chần chừ nữa. Hắn cho xe ra lối xe chạy. Tracy nghĩ hắn đang nhìn về phía nam, quan sát dòng xe cộ phía bắc và chờ đợi để băng qua vạch kẻ đôi màu vàng.
Cô đã đúng.
Chiếc Lexus lái vào làn chuyển hướng và chờ cho một chiếc ô tô từ phía bắc đi qua, sau đó nhập vào làn đường. Cao Bồi không về nhà.
Cô cảm thấy adrenaline dâng cao và nhấn ga, ấn định khoảng cách trong luồng xe cộ lưu thông và lái vào làn đường hướng về phía bắc. Cô ngồi thẳng dậy và hít thật sâu một hơi. Đã đến lúc tập trung vào việc theo dõi. Giao thông không đông, nhưng đủ lượng xe để cho phép chiếc xe tải trà trộn hoặc lẩn đi nếu Cao Bồi đột ngột quay xe.
Gió đang nổi lên khiến những chiếc đèn đường treo lủng lẳng trên dây căng phía bên kia đường nhảy múa và rung lên, và màn mưa đập xối xả vào kính chắn gió. Khi Cao Bồi đến gần ngã tư, đèn giao thông chuyển sang màu vàng. Cô đoán hắn sẽ dừng lại vì không muốn mạo hiểm nhận một tấm vé phạt. Nhưng thay vào đó, hắn tăng tốc vượt qua. Tracy tăng tốc, sau đó nhanh chóng nhấn phanh khi chiếc xe trước mặt cô dừng lại.
“Chết tiệt!” Cô nói. Cô nhìn theo chiếc Lexus khi nó tiếp tục hướng lên phía bắc, hy vọng nó sẽ bị kẹt lại ở nút giao thông tiếp theo. Trong khi chờ đợi, một chiếc xe tải lớn đã lái đến ngã tư, cản trở tầm nhìn của cô. Người lái xe đang chờ xe cộ đi qua để có thể rẽ trái.
“Di chuyển đi.” Cô giục. “Rẽ đi!”
Chiếc xe nhích lên khi ánh đèn chuyển vàng. Đèn của Tracy chuyển từ đỏ sang xanh, nhưng chiếc xe tải vẫn đứng giữa ngã tư. Cô nhấn còi ngay khi chiếc xe tải ì ạch tiến về phía trước.
Không thấy chiếc Lexus đâu nữa.
Cô tiếp tục đi xuôi theo Aurora, đầu quay qua quay lại, điên cuồng quét mắt khắp các bãi đỗ xe của các nhà nghỉ để tìm bất cứ dấu hiệu nào của chiếc Lexus. Rồi cô nhớ ra là Cao Bồi có thể đậu xe trên phố, điều mà Chris Wood đã đề cập đến khi anh ta dừng chiếc Lexus cách nhà nghỉ hai khu phố.
Cô rẽ phải ở ngã tư tiếp theo và tiếp tục đi xuôi theo khu phố, chậm lại ở ngã tư và nhìn quanh những con đường trong khu dân cư rợp bóng cây xanh, quan sát các bãi đỗ ô tô. Cơn mưa và bóng tối khiến ánh sáng vốn đã nghèo nàn càng thêm tệ hại, và số lượng xe cũng không nhỏ. Cô hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh và thư giãn. Amanda Santos đã nói gì với họ nhỉ? Cao Bồi rất có tổ chức. Hắn thông minh, cẩn thận. Hắn không muốn bị bắt. Hắn không muốn bị trông thấy, hoặc nghe thấy, có thể đó là lý do hắn lái một chiếc xe dùng được cả xăng lẫn điện. Hắn muốn có biện pháp phòng ngừa.
Cô rẽ phải, buộc bản thân phải hành động thật chậm. Hắn sẽ không muốn đỗ xe ngay trước một ngôi nhà hay bên dưới ngọn đèn đường, hoặc trên con phố sáng đèn. Hắn sẽ cố gắng trà trộn, đỗ xe ở một nơi kín đáo, không dễ thấy.
Cô thấy mặt mình đỏ lên. Những giọt mồ hôi tuôn ra từ thái dương và chảy xuống hai bên. Một tảng đá lớn đè lên bụng cô.
Tại ngã rẽ tiếp theo, cô nhìn trái nhìn phải, cố nhìn rõ qua cần gạt nước. Cô trông thấy một chiếc xe bốn chỗ màu xanh đen đang đỗ ở lề bên trái, đoạn giữa khu phố. Cô nhấn ga và tiến đến bên cạnh nó.
Hắn đội mũ trùm đầu của chiếc áo nỉ lên và kéo sụp chiếc mũ bóng chày xuống trán, bước đi trên phố, túi tập thể dục trong tay, như một người đàn ông đang trên đường đi tập thể dục buổi sáng, một điều không hoàn toàn sai sự thật. Diễn xuất là yếu tố tiên quyết trong buổi biểu diễn. Hắn đã đọc nửa tá sách và tham gia nửa tá lớp học về kỹ năng diễn xuất: cách sử dụng cơ thể của bạn để thuyết phục tâm trí bạn rằng bạn là nhân vật mà mình tìm cách thể hiện. Phương pháp Stanislavsky là một trong những phương pháp yêu thích của hắn. Hắn cũng thích cả Lee Strasberg. Có một lần hắn từng xem xét nộp đơn vào Hội nghệ thuật ở New York. Hắn có tài. Hắn không có tiền.
Hắn cảm thấy nước tăng lực đang phát huy tác dụng, mặc dù đó cũng có thể là sự hồi hộp của việc lên kế hoạch. Lon thứ hai đang nằm trong túi đi tập của hắn cùng thuốc lá và diêm. “Mình nên cai thôi.” Hắn nói, mỉm cười với suy nghĩ về nó. “Nhưng tối nay sự thôi thúc quá mãnh liệt.” Hắn thích cụm từ đó gần bằng Hắn có quá nhiều thời gian rảnh rỗi.
Hắn đã tự nhủ rằng Gabby, đó là cách hắn gọi Gabrielle Lizotte, sẽ là người cuối cùng của hắn trong một thời gian. Hắn đã tự nhủ với bản thân rằng có lẽ đã đến lúc rời đi như lúc hắn xong việc với Beth Stinson và đi đến một thành phố mới trong một thời gian. Sự lùng sục của cảnh sát đã trở nên dữ dội. Khi họ thành lập tổ chuyên án, hắn biết là họ nghiêm túc. Đó là những gì họ đã làm với Bundy và Ridgway. Vậy nên biệt danh của hắn là Cao Bồi. Đó chắc chắn là một ý tưởng hấp dẫn. Không được hay bằng Urban Cao Bồi hay Drugstore Cao Bồi, nhưng không tệ. “Cao Bồi.” Hắn nói.
Vụ Beth Stinson và vụ Nicole Hansen cách nhau những chín năm, gần một thập kỷ chết tiệt. Stinson là vụ đầu tiên của hắn. Hắn không bao giờ quên được trải nghiệm đó. Giống như đêm khai mạc của một chương trình mới được trông đợi đã lâu. Cảm giác hồi hộp thật dữ dội. Sự thôi thúc đã hiện diện trong nhiều năm, nhưng hắn chưa bao giờ hành động cho đến lúc đó. Ban đầu, hắn không chắc làm cách nào để gặp được những người phụ nữ. Sau đó, hắn đọc được một bài báo rằng những kẻ ấu dâm thường lui tới nơi những đứa trẻ hay đến, điều đó khiến hắn ghê tởm nhưng cho hắn ý tưởng làm việc ở một câu lạc bộ thoát y. Còn nơi nào tốt hơn để gặp gái làng chơi chứ? Còn nơi nào tốt hơn cho họ cảm thấy thoải mái khi ở gần hắn, tin tưởng hắn? Còn cách nào tốt hơn để ẩn nấp trong dáng vẻ bình thường? Vậy nên hắn tới một câu lạc bộ mới, nơi nào đó mà không ai biết hắn, Dirty Ernie’s Nude Review, và chủ câu lạc bộ, một người phụ nữ – điều này không phải hài hước lắm sao? – đã thuê hắn. Trong vòng hai tháng, bà ta dã cất nhắc hắn lên làm quản lý. Tất nhiên là bà ta sẽ làm vậy rồi. Hắn đến đúng giờ và làm việc chăm chỉ. Hắn dành thời gian để cân nhắc và xác định vũ công nào sẽ là mục tiêu đầu tiên của hắn. Rồi thì Beth Stinson và bạn cô ta bắt đầu tới làm ở câu lạc bộ. Cô bạn làm không được lâu, nhưng Stinson có tài năng bẩm sinh, nhảy múa với cái tên Betty Boobs, và cái tên đó thật phù hợp. Ngoại hình dâm đãng. Cô ta có rất nhiều đường cong trên khung người nhỏ nhắn. Cô ta cũng ngây thơ, gần như vừa mới rời trường trung học.
Hắn dành thời gian để tìm hiểu về cô ta, làm bạn với cô ta, chiếm được lòng tin của cô ta. Hắn trò chuyện với cô ta giữa các màn trình diễn trên sân khấu và làm việc trong các phòng VIP. Sau khi bạn cô ta bỏ việc, Stinson muốn tìm kiếm một người bạn tâm tình. Chẳng bao lâu cô ta trở nên thoải mái đủ để nói với hắn những thông tin chi tiết về cuộc đời mình, như cái thực tế rằng cô ta là gái mại dâm, y như hắn đã tiên đoán. Hệt như mẹ hắn. Cô ta nói việc đó kiếm được nhiều tiền, giúp cô ta chỉ trả các hóa đơn. Hắn biết rõ hơn thế. Cô ta là gái điếm. Đó là điều mà lũ đĩ điếm làm.
Sau khi Stinson tâm sự với hắn, hắn đã có một thời gian khó khăn để che giấu sự ghê tởm, nhưng các lớp học diễn xuất đã giúp đỡ hắn. Bên cạnh đó, những tiết lộ của cô ta đã cung cấp nguồn cảm hứng cho hắn về cách thức làm điều đó mà không bị bắt. Hắn chờ đợi cho đến một đêm khi cô ta ở cùng một người đàn ông. Dấu vân tay của hắn ta cùng tất cả những kẻ khác mà cô ta mang về nhà sẽ có ở khắp phòng. Cả mẫu ADN nữa. Đó là khi hắn bắt đầu lên kế hoạch. Hắn đã tìm hiểu được nơi cô ta sống và đã thăm dò khu vực xung quanh, một khu dân cư yên tĩnh không có đèn đường. Các nhà hàng xóm thì có vẻ nhà nào biết nhà nấy.
Lỗ hổng duy nhất trong kế hoạch của hắn là khi bà chủ bước vào và nói với hắn hãy bắt đầu tìm kiếm một công việc khác vì hội đồng thành phố đang cố gắng đóng cửa câu lạc bộ và sự thành công của họ sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Không lâu sau đó, Stinson đến muộn trong ca làm việc thứ Bảy. Khi hắn hỏi tại sao cô ta đến muộn, cô ta nói bồn vệ sinh bị tắc và phải đợi nhân viên của Roto-Rooter tới thông. Cô ta nói anh ta đã ở trong nhà hàng giờ liền, cố gắng để thông nó và đã để lại vết bẩn trên thảm.
Chính là bây giờ hoặc không bao giờ. Trong diễn xuất, hắn đã học được rằng thành công là khi cơ hội gặp sự sắp đặt. Để thành công, bạn phải chuẩn bị cho thời điểm vai diễn hoàn hảo xuất hiện. Đây chính là vai diễn hoàn hảo của hắn. Đây là cơ hội của hắn.
Hắn tiếp cận Stinson vào cuối ca làm việc và hỏi liệu hắn có thể đến nhà cô ta sau giờ làm việc không, cô ta nghĩ sao về chuyện đó? Cô ta nở nụ cười tán tỉnh với hắn và nói rằng cả hai có thể bị sa thải nếu sếp phát hiện ra, nhưng trong giọng nói du dương của cô ta có sự tò mò. Hắn nói cô ta sẽ không phải lo lắng về chuyện đó. Hắn rất cần công việc này nên sẽ không nói ra bất cứ điều gì. Hơn nữa, dù sao thì họ đều đang tìm kiếm một công việc khác. Và cô ta đã mời hắn tới nhà mình.
Một cơn gió thổi mưa vào mặt hắn khi hắn đến gần cuối khu nhà. Biển hiệu của nhà nghỉ sáng rực màu đỏ, nổi bật nơi đường chân trời lộn xộn với những chiếc đèn đường và bảng quảng cáo khổ lớn, những ánh đèn phản chiếu xuống mặt đường loang loáng nước. Hắn tiến tới mặt sau nhà nghỉ và đi theo lối đi bộ lát bê tông qua cổng vòm dẫn tới bãi đỗ xe.
Stinson không ra đi chính xác như những gì hắn đã lên kế hoạch. Màn trình diễn trong đêm khai mạc hiếm khi hoàn hảo. Hắn đã hoàn thiện cái thòng lọng từ lâu, nhưng hắn không hẳn tìm được cách để giết mà không chạm vào người cô ta. Hắn ghét cảm giác mẹ hắn chạm vào hắn sau khi biết những điều ghê tởm bà ta đã làm với những người đàn ông mà bà ta mang về nhà, cách bà ta chạm vào họ và họ chạm vào bà ta.
Khi gõ cửa nhà Stinson, hắn có cảm giác hồi hộp như sắp được thật sự xuất hiện trên sân khấu, hóa thân vào một nhân vật, một người hoàn toàn khác, một người mà khán giả không hề biết anh ta thật sự là ai. Đó không phải một màn trình diễn tệ, chỉ không phải là màn trình diễn tuyệt vời nhất của hắn mà thôi. Hắn khao khát muốn có một cơ hội khác để làm cho đúng, nhưng hắn biết mình chưa sẵn sàng. Hắn biết một vai diễn kém cỏi có thể nhanh chóng giết chết một sự nghiệp. Hắn phải học hỏi nhiều hơn, cải thiện khả năng, đặc biệt là với nút thắt.
Điều xảy ra chính xác như hắn đã lên kế hoạch chính là vụ bắt giữ anh chàng nhân viên của Roto-Rooter. Tuy nhiên, hắn nghĩ tốt nhất là nên rời khỏi khu đó. Sao lại không chứ? Khi Dirty Ernie’s đóng cửa, dù sao hắn vẫn cần một công việc. Và nếu hắn thật sự muốn trở thành diễn viên, có nơi nào để đi tốt hơn là Los Angeles? Để thúc đẩy sự nghiệp diễn xuất của hắn, nắm bắt sự đột phá của hắn.
Ở Los Angeles, hắn hoàn toàn chú tâm vào sự nghiệp của bản thân và dễ dàng lờ đi sự thôi thúc trong mình. Hắn đã trải qua nhiều tuần, đôi khi là nhiều tháng, mà không nghĩ về Beth Stinson. Hắn gặp vợ trong một buổi trình diễn địa phương tác phẩm Bay trên tổ chim cúc cu.. Hắn vào vai McMurphy. Đạo diễn đã nói là hắn có năng khiếu bẩm sinh và hắn sinh ra là để diễn vai này. Vợ hắn vào vai y tá Ratched. Trời ạ, họ đã có vài màn bùng nổ trên sân khấu. Lần đầu tiên họ tập dượt cảnh McMurphy bóp cổ cô ta, hắn chưa bao giờ cảm thấy quá quyền lực, quá sống động như vậy. Hắn suýt nữa đã làm thật, suýt vắt kiệt sự sống của cô ta ngay trước mặt tất cả mọi người. Đạo diễn đã nói hắn thật đáng kinh ngạc, diễn như thật. Ba tháng sau, khi chương trình kết thúc, họ đã kết hôn ở tòa án trung tâm thành phố, và trong một thời gian, họ đã duy trì sự bùng nổ đó trong phòng ngủ.
Hắn thừa thắng xông lên, tìm một người quản lý, thậm chí đã tham gia một mẩu quảng cáo kem đánh răng. Nhưng quản lý của hắn hóa ra lại là kẻ lừa đảo, buộc mọi người trả tiền để tham gia các lớp học diễn xuất của cô ta. Hắn đã trả cô ta nhiều hơn những gì hắn kiếm được, và khi hắn ngần ngại không muốn tham gia thêm bất kỳ lớp học nào của cô ta thì cô ta ngừng gọi hắn đi thử vai. Khi hắn ép cô ta, cô ta nói hắn không phù hợp với bất kỳ vai diễn nào. Hắn trở nên tức giận với toàn bộ viễn cảnh ấy, tất cả những trò bợ đỡ, đi cửa sau vớ vẩn, chết giẫm mà mọi người đã làm để có được vai diễn. Vợ hắn bắt đầu cằn nhằn bắt hắn đi tìm một công việc thật sự; họ cần tiền. Cô ta có thai và không muốn sống ở Los Angeles. Vậy nên họ gói ghém đồ đạc và chuyển đến Seattle.
Mọi thứ dần sáng tỏ. Chẳng có gì theo đúng như hắn đã lên kế hoạch. Hắn bắt đầu phẫn nộ với vợ, cảm thấy tức giận với cô ta như đã từng cảm thấy với mẹ mình. Không có các màn diễn xuất điều khiển nguồn năng lượng trong hắn cùng sự rung cảm của những buổi diễn, thôi thúc của hắn trở lại và lần này hắn không thể lờ nó đi. Hắn không muốn lờ nó đi.
Hắn luyện tập suốt cả ngày, nghiên cứu trên các trang web S&M về cách trói ngược tứ chi một người phụ nữ, cách thắt thòng lọng và buộc dây thừng dọc theo xương sống đến tay và cổ chân. Hắn nghiên cứu các loại thuốc cưỡng dâm và quyết định chọn Rohypnol. Khi hắn thấy đã sẵn sàng, hắn bắt đầu tìm kiếm một con điếm cho buổi biểu diễn tiếp theo của mình và bắt đầu ghé qua một câu lạc bộ có tên Dancing Bear. Hắn không lo đến việc có ai đó nhớ mình. Phần lớn mọi người trong câu lạc bộ đều là tầng lớp hạ lưu. Hắn chọn Nicole Hansen khi một trong các khách quen của câu lạc bộ nói cô ta rảnh sau vài giờ nữa và anh ta sẽ gặp cô ta đêm đó. Hắn rời đi sớm và chờ trong ô tô. Khi người đàn ông đi ra, hắn đi theo anh ta đến nhà nghỉ và chờ cho đến khi người đàn ông ròi đi. Sau đó hắn gõ cửa, giơ một chai vodka lên và nói: “Gary nói em thích tiệc tùng.”
Và đó là tất cả những gì cần thiết.
Quá nhiều năm đã trôi qua, cảm giác giống như đêm đầu tiên của hắn: đêm mở màn, nhưng lần này không có những sai lầm và những suy nghĩ kỳ lạ. Hắn thấy mình không có vấn đề gì khi hóa thân thành nhân vật. Và khi đã xong, hắn thấy mình vẫn chưa hài lòng. Hắn muốn làm lại lần nữa.
Câu lạc bộ Pink Palace có rất nhiều phụ nữ để lựa chọn. Angela Schreiber bắt đầu mang bạn trai đến câu lạc bộ. Cô ta chỉ khiến việc này trở nên quá dễ dàng. Veronica Watson trở thành lựa chọn của hắn khi bạn trai cô ta đề cập đến việc cô ta kiếm được nhiều tiền hơn vào buổi đêm sau khi cô ta rời khỏi câu lạc bộ. Gã đàn ông đó suýt nữa dã hủy hoại buổi biểu diễn khi xuất hiện tại phòng nhà nghỉ mà không báo trước để vòi tiền. Hắn đã trốn trong phòng tắm cho đến khi gã rời đi. Thế lại hóa hay, tên bạn trai đã trở thành nghi phạm. Cứ như một thằng rác rưởi nhỏ bé có thể trở thành Cao Bồi được vậy. Tuy nhiên, cú chết hụt đã gần như khiến hắn mất nhuệ khí, và sáng hôm đó, khi hắn rời khỏi nhà nghỉ, hắn đã nghĩ rằng Watson sẽ là màn biểu diễn cuối cùng của mình, ít nhất là trong một thời gian. Hắn suy nghĩ về việc trở lại nhà hát, có lẽ sẽ thử tấu hài hoặc hài kịch độc thoại. Nhưng đến khi nào hắn mới có thể làm được điều đó trong khi đang làm việc về đêm đây?
Sau đó, cơ hội với Gabby đã tự bày ra. Gã đàn ông mà các vũ công gọi là Quý ông Luật sư đã đến và yêu cầu cô ta một điệu nhảy. Điều đó thật bất thường. Gabby là cô nàng nhỏ nhắn. Quý ông Luật sư thích những phụ nữ đẫy đà. Khi Gabby rời khỏi phòng riêng, cô ta cười ngoác đến mang tai. Hắn hỏi cô ta mọi chuyện ổn cả chứ, và cô ta càng cười toe toét hơn. Sau đó, hắn nghe nói Quý ông Luật sư đã boa cho Gabby năm mươi đô-la, và hắn không nghĩ ông ta vung vãi tiền không có lý do. Gã đàn ông mong đợi thứ gì đó đáp lại. Vậy nên hắn có một linh cảm, và hóa ra bản năng của hắn đã đúng. Gabby lên lịch hẹn. Tất cả những gì hắn phải làm là đến nhà nghỉ và chờ cho Quý ông Luật sư rời khỏi phòng.
Sau buổi biểu diễn đó, buổi biểu diễn tốt nhất của hắn cho đến giờ, hắn không còn cân nhắc đến chuyện dừng lại nữa. Hắn cân nhắc nạn nhân tiếp theo của mình.
Và một lần nữa, cơ hội gõ cửa. Raina tới xin việc. Thật ra tên cô ta được viết là Rayna nhưng cô ta nghĩ viết chệch đi sẽ rất dễ thương. “Anh biết đấy, bởi vì ở Seattle có nhiều mưa quá mà.” Cô ta chuyển đến đây từ một thị trấn nhỏ ở bang Texas, và nhanh chóng trở nên nổi tiếng với các khách hàng. Họ thích cô ta ở khung người nhỏ nhắn, cơ thể săn chắc và vòng một đã phẫu thuật nâng ngực. Cô ta nhuộm tóc màu vàng hoe điểm những lọn màu vàng kim, trông đến là kỳ cục bởi cô ta có cặp lông mày tối màu, và gợi hắn nhớ về mẹ mình. Bà ta đội bộ tóc giả màu vàng hoe nhưng lại vẽ lông mày bằng bút chì đen. Hắn biết hắn sẽ giết cô ta ngay từ lần đầu tiên hắn nói chuyện.
Raina nói với hắn cô ta sẽ lấy một phòng ở phía sau thuộc tầng một của nhà nghỉ. Phòng số 17. “Nó là số may mắn của tôi đấy.” Cô ta nói. Cô ta đâu có biết. Cô ta nói cô ta sẽ nhắn tin cho hắn khi cuộc hẹn của cô ta xong xuôi, nhưng hắn bảo cô ta chỉ cần để tấm thẻ mà Pink Palace cung cấp cho các vũ công lên cửa sổ. Hắn không muốn có bất kỳ tin nhắn văn bản nào trong điện thoại của mình. Vài vũ công không được thông minh cho lắm, nhưng hắn cho là nếu hắn có bao giờ bị gõ cửa khi vẫn đang trong cuộc hẹn, hắn sẽ đơn giản ứng biến và hủy bỏ nhiệm vụ. Chẳng chết ai.
Khi hắn đến phòng 17, hắn trông thấy thẻ ở cửa sổ. Hắn khẽ gõ cửa. Cô ta ra mở cửa khi đang mặc bộ đồ lót màu hồng đậm quá bé để che giấu được bộ ngực. “Chào anh!” Cô ta lên tiếng.
Hắn đặt túi tập lên giường.
“Có gì trong túi vậy?” Cô ta hỏi, giọng nói phảng phất âm hưởng Texas.
“Quần áo để thay.” Hắn nói. “Và vài món đồ chơi.”
“Ồ…” Cô ta thì thầm. “Em xem được không?”
Cô ta giơ tay đến chiếc túi, nhưng hắn đã nắm lấy tay cô ta. Hắn phải nhớ là hắn đang chạm vào cô ta. Hắn cảm thấy mình cần phải đi rửa tay. “Anh muốn nó là một sự ngạc nhiên. Đừng lo, không có gì quá đáng đâu, không roi, không xích. Anh sẽ dùng đầu óc.”
Thường thì hắn sẽ yêu cầu họ cởi đồ khi hắn trở lại. Như thế tiết kiệm thời gian cho hắn. Nhưng cô ta gần như trần truồng rồi đấy thôi. Hắn nhìn chiếc ti-vi trong góc với đầu VCR và đầu DVD kết hợp. “Em có thể bật ti-vi không? Anh có mang theo một bộ phim.” Hắn mở túi và đưa cô ta cuốn băng. “Em nhét vào đi, nhưng đừng bật vội. Anh muốn ở đây để xem cả bộ phim với em.”
Hắn rút ra một chai rượu vang. “Uống nhé?”
Cô ta mỉm cười. “Em thích ý tưởng đó đấy.”
“Anh sẽ rửa ly luôn trong khi ở trong đó. Em chẳng bao giờ biết được có ai đã ở trong những căn phòng thế này đâu.”
Hắn mang túi vào phòng tắm và đặt lên sàn, cẩn thận không chạm vào bất cứ bề mặt nào. Hắn đeo vào một đôi găng tay cao su và lấy ra chai Rohypnol. Hắn cho một viên thuốc vào một trong hai chiếc ly nhựa và đổ rượu vào. Sau đó, hắn kiểm tra hình phản chiếu của mình trong gương, nhắm mắt lại và hít sâu vài hơi, cho phép mình hóa thân thành nhân vật. Ngay lúc ấy, hắn nghe thấy tiếng nói vọng vào từ trong phòng. Nhịp tim của hắn tăng lên. Sau đó, hắn nhận ra tiếng nhạc: là khúc dạo đầu. Phần mở màn. Và hắn cảm thấy adrenaline dâng trào.
Cô ta đã bật băng.
Hắn lôi con dao ra khỏi túi, nhanh chóng giật cửa mở và chạy ra.
Cô ta quay lại và nhìn hắn với vẻ ghê tởm. Cô ta đang đứng gần ti-vi, điều khiển từ xa cầm trong tay. “Cái quái gì đây?” Cô ta lên tiếng. Rồi ánh mắt cô ta hạ xuống tay hắn, và mắt cô ta mở to. Cô ta ném điều khiển vào hắn và chạy ra cửa, nhưng hắn đã cúi người né chiếc điều khiển và chồm về phía cô ta, chế ngự cô ta. Hắn bịt chặt một tay lên miệng cô ta, dập tắt tiếng hét của cô ta và kề dao vào cổ cô ta.
“Mày sẽ làm chính xác những gì tao bảo.” Hắn nói. “Đây có thể là một đêm vui vẻ hoặc là đêm cuối cùng trong cuộc đời mày. Chúng ta đã hiểu ý nhau chưa?”
Cô ta gật đầu.
“Tốt. Tao ghét phải cắt họng mày.”
Khúc dạo đầu đã kết thúc.
Đến màn biểu diễn rồi.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng