Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Học Viện Thiên Tài
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 58: Ác Mộng
Á
nh sáng dịu nhẹ chiếu vào mắt khiến tôi khẽ nhíu mày, hồi lâu mới mở được mắt, cả người đều thấy ê ẩm và đau nhức. Có lẽ là hôm qua tôi vận động quá nhiều đây mà. Hèn gì ngủ ngon vậy, một giấc tới sáng luôn. Nghĩ lại cũng thật đáng sợ, tối qua tôi mơ thấy ác mộng, tôi thấy anh trai trở về, nhưng anh ấy không nói gì với tôi, sau đó còn đánh tôi ngất đi. Tôi lắc đầu thở dài, chắc tôi thật sự nhớ anh đến bị hoang tưởng rồi!
Tôi khẽ vặn mình một cái cho đỡ mỏi. Nhưng rồi tôi nhận ra, có gì đó không ổn. Cái giường! Đúng rồi, không phải giường ở nhà Thiên Vũ, căn phòng này cũng không phải phòng tôi. Và…và…tay tôi đang bị trói lại! Chuyện gì thế này? Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, mơ màng nghĩ. Chẳng lẽ tôi vẫn còn đang mơ? Nhưng không phải mơ thì sẽ không cảm thấy đau sao? Vậy thì mấy dấu vết trên tay tôi là thế nào? Sao chỉ cựa quậy là thấy đau như vậy?
Tôi xoay xoay người, cố gắng lết ra khỏi vị trí. Khi quay mặt về giữa phòng, tôi mới nhận ra có người đang đốt lửa. Mà người đó lại không phải là một người xa lạ. Dưới ánh sáng chập chờn mờ ảo, khuôn mặt quen thuộc đang nhìn về phía tôi. Nhưng ngoài sự trống rỗng và vô hồn, tôi không còn nhìn thấy điều gì nữa. Đó ….là anh trai của tôi? – Tôi nhìn rồi lại tự đặt câu hỏi với chính mình, rất lâu mới thốt lên được một tiếng
- Anh!
Đáp lại lời tôi là một cái nhếch mép. Tôi có cảm giác như mắt mình đang hoa lên. Tôi…nhìn nhầm ư? Anh chưa từng dùng biểu cảm đó với tôi? Chuyện này, dốt cuộc là sao chứ? Tôi không kìm được lên tiếng
- Anh! Anh về rồi ư? Anh đã ở đâu vậy? Anh có biết là em đã tìm anh lâu như thế nào không? – Niềm vui trong phút chốc khiến mắt tôi cay cay. Thế nhưng anh chỉ ngồi yên không phản ứng.
Tôi định tiến tới anh thêm một bước, thì lại bị đống dây dợ quấn chặt lấy người làm cho không cử động được. Tôi khó hiểu nhìn anh
- Anh! Là anh phải không? Sao anh lại trói em! Mau thả em ra! Anh không nhận ra em sao?
Vẫn là một sự im lặng đến khó hiểu. Đây rõ ràng không phải một giấc mơ. Anh tôi thật sự đã trở về. Người tôi yêu thương nhất cuối cùng cũng trở về. Thế nhưng sao anh lại trói tôi? Còn không hề nhìn tôi lấy một lần. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh trở về mà không cho tôi biết? Hay anh đang trách móc tôi không đi tìm anh? Tôi thật sự không hiểu nổi!
Khuôn mặt của anh không một chút cảm xúc. Thật sự, tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế. Cho dù là trước kia, lúc tôi đi tìm anh. Hai chúng tôi ở cách nhau rất xa nhưng tôi luôn luôn nhớ về anh. Nhớ khuôn mặt luôn nở nụ cười, bảo vệ, che chở cho tôi. Thế nhưng tại sao trong giây phút gặp mặt này, dù anh chỉ ngồi cách tôi qua một đống lửa, mà lại có cảm giác xa xôi đến như vậy. Giống như hai người xa lạ không hề quen biết. Mà dường như trong ánh mắt ấy, còn có vẻ thỏa mãn khi thấy tôi bị trói. Ai có thể giải thích cho tôi chứ?
- Anh! Mau thả em ra đi! – Tôi vừa giãy giụa vừa nhìn về phía anh – Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Anh nói đi!
- Im miệng đi! – Anh hắng giọng, lạnh lùng nhìn về phía tôi. Trong cái nhìn hàm ý cả sự cảnh cáo.
Tôi sững lại vài giây, cảm giác hoang mang nổi lên rõ rệt
- Anh đang làm gì thế? Em là Tuyết Mai đây mà! Anh không nhận ra em sao?
- Đã bảo im miệng cơ mà! – Anh đột ngột quát lên. Trừng trừng tiến lại phía tôi. Thái độ đó làm tôi run sợ lạ kì, tự động lùi về phía sau. Anh thậm chí còn chưa từng mắng mỏ tôi, cho dù tôi có làm sai điều gì. Thế nhưng hiện tại….
Vẫn không nói không rằng, anh kéo tôi xuống, rồi lôi tuột ra cạnh đống lửa. Từ ngạc nhiên, tôi bắt đầu chuyển sang sợ hãi. Đặc biệt là khi thấy đống củi chất ở khắp nơi. Tôi cố ngển cổ nhìn ra bên ngoài, nhưng không thấy gì vì bị cánh cửa che khuất. Tôi lại đưa mắt về phía anh. Trong khi đó, anh lúi húi kéo hai can lớn từ trong góc ra. Nếu không nhầm, thì đó là dầu hỏa. Tôi lại sợ sệt lên tiếng
- Anh làm gì vậy? Anh….
Tuấn ngồi xuống, dùng một tay xoa xoa lên tóc tôi. Đúng cái kiểu hồi nhỏ anh vẫn hay làm, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn trái ngược. Anh cười
- Biết cái gì đây không?
Tôi lắc đầu. Anh lại tiếp tục nhìn tôi, miệng nở nụ cười không rõ nghĩa.
- Anh chuẩn bị trò chơi cho em và bạn em thôi! Muốn chơi không? Rất vui!
Sau đó anh rút từ trong túi áo ra một chiếc bật lửa, vừa xoay xoay, vừa cười ma mị. Tôi tái mặt
- Anh nói gì vậy? Mau thả em ra đi! Anh! Chúng ta về thôi!
- Chưa được đâu! – Anh lắc lắc ngón tay, đoạn ghé sát mặt tôi – Nam chính còn chưa tới mà!
Một tay anh đưa lên, vuốt vuốt những sợi tóc tôi. Tôi thật sự hoảng sợ. Tại sao anh tôi lại biến thành như vậy? Rốt cuộc thì anh định làm gì chứ?
- Anh! Anh sao vậy? Em là Tuyết Mai! Em gái anh mà! – Tôi hoang mang nhìn về phía anh, chỉ thấy anh bật cười, xoay vòng chiếc bật lửa
- Em gái? Em gái ta chết lâu rồi!
- Anh nói nhảm gì vậy? Em đang ở trước mặt anh đây? – Tôi vừa sợ hãi vừa nghi hoặc nói. Anh lại nhìn tôi bình thản, còn có gì như thương hại.
- Được rồi! Dù sao cô cũng thật đáng thương. Phải làm vật thế thân lâu như vậy mà không biết!
Tôi sững người
- Vật…thế thân?
- Đúng vậy! Cô chỉ là vật thế thân! Thế thân cho đứa em gái đáng thương của ta – Anh cười gằn. Còn tôi gần như bất động.
- Anh nói gì vậy? Em không hiểu! – Tôi sợ hãi lắc đầu.
- Không hiểu sao – Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, giải thích – Cô vốn không phải là Phương Tuyết Mai! Càng không phải là em gái của ta. Hiểu chưa?
- Anh nói gì vậy? Em là Tuyết Mai! Em không là Tuyết Mai thì em là ai chứ?
Anh không trả lời tôi, chỉ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài. Bất chợt, anh rút điện thoại của tôi từ trong túi. Rất nhẹ nhàng bấm số. Tôi bỗng có dự cảm không lành, vội vã hỏi
- Anh gọi cho ai vậy?
Đầu dây bên kia có tiếng bắt máy. Tôi sững người khi nhận ra giọng Thiên Vũ
- Tuyết Mai! Cậu phải không? Tuyết Mai….
- Mày vẫn còn dám gọi tên em gái tao sao? – Anh gằn từng chữ với Thiên Vũ. Đầu dây bên kia lập tức im lặng. Rất lâu mới phát ra tiếng
- Là anh!
- Vẫn nhớ à? Ha ha! Tưởng mày sẽ quên luôn tao và đứa em gái đã bị mày hại chết rồi chứ?
- Anh….sao anh lại cầm điện thoại của Tuyết Mai! Cô ấy đâu? Anh đã làm gì cô ấy? – Giọng nói của Vũ bắt đầu lo lắng
- Làm gì sao? Thử đoán xem!
- Tôi cấm anh đụng đến cô ấy. Mau thả Tuyết Mai ra, cô ấy không liên quan gì đến chuyện này!
- Ngược lại đấy! Tao lại cảm thấy nó rất liên quan! Thế này đi! Tao mới nghĩ ra được một trò rất thú vị. Muốn chơi thử không?
- Trò gì?
- Cũng đơn giản thôi, chỉ là con bé này đang ở trong một phòng chứa củi. Không may lại có vài bình xăng ở đây. Mà tao thì lại đang rất muốn đốt lửa. ha ha! Mày nói xem, tao có nên châm không?
- Anh dám đụng đến Tuyết Mai tôi sẽ không để yên! – Đầu dây bên kia có vẻ hoang mang mặc dù Thiên Vũ vẫn cố giữ giọng bình tĩnh. Chỉ có anh vẫn cười
- Điều đó còn tùy thuộc ở mày. Được rồi! Nói luật chơi luôn nhé. Chỉ cần mày chạy đến đây trước khi chỗ này thành tro. Thì coi như thắng. Nhưng nhớ là hãy chạy bộ, chỉ cần đứa đàn em nào của tao thấy mày không làm theo thì….mày biết rồi đấy! Sao hả? Rất thú vị phải không? Tao rất muốn xem, rốt cuộc là thần chết hay mày nhanh hơn!
Không để Vũ trả lời, anh cúp máy. Trên môi vẫn giữ nụ cười không đổi.
- Chuyện này là sao? Anh đang đùa em phải không? – Tôi gần như tê liệt nhìn về phía anh. Anh lắc đầu, xoa xoa tóc tôi
- Em gái ngoan của anh! Vì em có công lớn như vậy. Anh sẽ không để em phải thắc mắc mà chết! – Anh bước đến, kéo ghế lại gần chỗ tôi. Sau đó bắt đầu kể, ánh mắt trở nên xa xăm – Ta và em gái của ta, Tuyết Mai, đều là trẻ ở cô nhi viện. Nó là đứa em gái mà ta thương yêu nhất. Thậm chí là hơn cả bản thân mình. Năm Tuyết Mai 7 tuổi, nhà họ Hoàng đến nhận nó làm con nuôi, thay cho cô con gái bị mất tích của bọn họ. Ta không nỡ xa con bé, nhưng nếu đi theo ta, Tuyết Mai sẽ chỉ là trẻ mồ côi. Còn nếu nó trở thành tiểu thư nhà họ Hoàng. Nó sẽ được sung sướng. Ta đã nghĩ vậy, để rồi bỏ mặc cho họ mang Tuyết Mai đi!
Tôi gần như cảm thấy sự đau khổ trong giọng nói của anh. Cổ họng bất giác nghẹn lại. Anh tiếp
- Kể từ khi Tuyết Mai vào nhà họ Hoàng, lần nào ta lén tới thăm, nó cũng đều khóc đòi về. Lúc đó ta mới nhận ra, ta đã sai lầm. Ta không nên để họ mang con bé đi. Nhưng ta vẫn không thể làm gì được. Chỉ có thể cố gắng an ủi bản thân, nghĩ rằng họ sẽ cho nó một cuộc sống tốt. Vào chính cái ngày hôm đó, khi trở về cô nhi viện, ta đã gặp một đám cháy. Trong đó có một đứa trẻ bị kẹt…
Tôi tái mặt hỏi
- Ý anh là….đứa trẻ đó…..
- Đó chính là cô!
Tôi cảm thấy nghẹt thở, không thể chấp nhận điều vừa nghe. Đó không phải là sự thật! Không phải là sự thật!
- Không! Em không tin! Em là em gái anh! Em không tin! – Tôi hoang mang lắc đầu, nước mắt cứ thế chảy dài. Anh dường như không để tâm, chỉ tiếp tục nói
- Khi ta nhìn thấy cô bị nhốt trong căn nhà đó. Ta gần như chết lặng. Vì cô quá giống Tuyết Mai của ta. Ta như nhìn thấy nó, nó đang kêu cứu. Và, ta đã cứu cô. Sau đó ta đưa cô về cô nhi viện. Xem cô như hình ảnh thay thế cho Tuyết Mai. Rất may là sau tai nạn đó, cô sợ đến nỗi không còn nhớ gì nữa. Ngoan ngoãn trở thành em gái của ta!
- Không! Em không tin! Anh nói dối! Em không tin! – Tôi tiếp tục ôm đầu, phản kháng nhưng vô ích. Anh cười chua chát
- Thật ra ta cũng rất muốn coi cô như Tuyết Mai. Có thể thật lòng chăm sóc cô. Và sự thật là ta đã làm thế. Cho đến khi…..đến khi Tuyết Mai của ta chết! – Đôi mắt anh bỗng trở nên căm phẫn, cơ mặt giật giật – Là do Hoàng Thiên Vũ! Tuyết Mai của ta vì Hoàng Thiên Vũ mà chết! Con bé yêu hắn, nhưng hắn lại ruồng rẫy nó. Khi ta nhận được điện thoại của Tuyết Mai. Nó đã khóc rất nhiều. Nó muốn trở về với ta. Nhưng cuối cùng nó chỉ nói tạm biệt. Nó đã bỏ ta đi. Nó không bao giờ trở về nữa. Tuyết Mai của ta không bao giờ trở về được nữa! – một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má anh. Ánh mắt anh căm giận giống như muốn thiêu trụi mọi thứ. – Ta phải bắt Hoàng Thiên Vũ trả nợ cho em gái ta. Ta đi tìm hắn trả thù nhưng không thể làm được gì. Thế là ta vào Học viện thiên tài. Rồi ra trường. Ta đã luôn tìm mọi cách để trả thù hắn. Nhưng ta không có gì cả. Đúng lúc ta tuyệt vọng nhất, thì cô lại nhập học để tìm ta. Và ta đã nghĩ ra một cách…
Sau đó anh cười. Tôi cảm thấy bản thân mình gần như sắp ngã quỵ. Đến lúc này thì tôi hoàn toàn hiểu. Mũ lưỡi trai! Hồ sơ về anh! Tất cả đều chỉ là màn kịch do anh dựng lên. Tất cả đều là dối trá. Người anh mà tôi tôn kính. Những yêu thương mà anh dành cho tôi. Tất cả đều không tồn tại! Không hề tồn tại! Anh chỉ muốn lợi dụng tôi để trả thù Thiên Vũ.
Tôi cười cay đắng. Cười ba chữ “vật thế thân” của anh. Tôi chỉ là “vật thế thân”. Hơn nữa còn là một vật thế thân rất ngu ngốc. Và tôi nhớ đến Vũ, nhớ đến sự đối xử của cậu với tôi lúc đầu. Tôi hiểu sao Thiên Vũ lại ghét tôi như vậy, tại sao mẹ cậu lại hoang mang khi nhìn thấy tôi. Có lẽ với cậu, tôi cũng chỉ là một vật thế thân. Thứ tôi coi là tình yêu đó chỉ là mặc cảm tội lỗi mà cậu đền bù cho người con gái khác trên kẻ thế thân này.
Đau! Rất đau! Bây giờ tôi mới biết, nỗi đau thể xác có ghê ghớm đến đâu, cũng không bằng nỗi đâu bị phản bội. Thứ niềm tin ngu ngốc tôi tạo dựng bấy lâu hóa ra đều là ảo tưởng. Tôi điên cuồng tìm kiếm anh, chịu đủ mọi đau khổ nhưng hóa ra đều là giả dối. Đều là do anh xếp đặt! Tại sao? Tại sao lại lừa dối tôi? Tại sao? Nước mắt tôi chảy dài. Ha ha! Ngu ngốc! Đúng là ngu ngốc mà!
Anh tiến lại phía tôi, xoa tóc tôi. Đây có lẽ là lần cuối cùng anh xoa tóc tôi. Anh cười
- Đừng trách anh! Nếu trách, hãy trách em đã trở thành vật thế thân quá hoàn hảo. Anh chỉ muốn Hoàng Thiên Vũ nếm trải cảm giác của anh, cảm giác khi nhìn người mình yêu nhất chết ngay trước mắt mà không thể làm gì!
Sau đó anh đứng dậy, kéo hết đống dầu dự trữ ra ngoài. Mùi dầu bốc lên nồng nặc. Tôi chỉ còn thấy anh đứng bên ngoài cánh cửa. Hình bóng mờ mờ đang khóa lại các chốt cửa. Cuối cùng, ánh sáng bùng lên khi anh thả rơi bật lửa. Tôi lao đến bên cánh cửa. Vừa cố gắng kêu lên
- Không! Thả em ra! Thả em ra!
Tôi liên tiếp đập vào cửa, nhưng nó đã bị khóa chặt kín. Hơi nóng thấm vào lớp gỗ. Tôi ho sặc sụa, vội vã lùi ra phía sau. Sợi dây trói càng làm tôi khó cử động. Không thể nào dùng tay thoát ra ngoài. Lửa càng lúc càng lớn, bùng lên từ bốn phía. Cả căn phòng ngập tràn thứ khói bụi trắng mờ. Chút không khí ít ỏi xung quanh tôi dường như đang bị rút cạn đi. Mọi vật bắt đầu nhạt dần.
……….
- Cứu con với! Mẹ ơi! Huh u! Cứu con với!....
- Cô chủ! Cô chủ!
- Khụ! Khụ! Huh u!
- Cô chủ! Cô ở đâu?
- Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!
……….
Tôi gần như bừng tỉnh. Trong đầu vẫn vang lên những tiếng vang không ngừng. Tiếng gọi, tiếng khóc của một đứa trẻ, xung quanh là lửa. Tất cả cứ mơ hồ, vang vọng. Khụ! Khụ! Tôi ho sặc sụa. Hai mắt cay mờ. Tiếng gọi đó cứ vang mãi….vang mãi. Cho đến khi tất cả bị bao trùm bởi bóng đêm. Nhưng hình như có người gọi tên tôi, rất gần. Chỉ có điều, đó đã không còn là tên tôi nữa rồi!
- Tuyết Mai! Tuyết Mai……
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Học Viện Thiên Tài
Tử Bình
Học Viện Thiên Tài - Tử Bình
https://isach.info/story.php?story=hoc_vien_thien_tai__tu_binh