Chương 58 - Một Vụ Đánh Cuộc Khá Ly Kỳ
ách Công Bảo vẫn lạnh lùng bình tĩnh dị thường, sắc mặt tự nhiên không tỏ vẻ gì khác lạ.
Âu Dương Thống thở dài nghĩ thầm:
Vẻ điềm tĩnh của gã này thật người thường không thể bì kịp. Ông còn đang nghĩ ngợi, bỗng nghe có tiếng chân người lật đật đi tới.
Phí Công Lượng chau mày lớn tiếng quát hỏi:
– Ai?
Một thanh niên thanh âm khàn khàn đáp lại:
– Tôi.
Từ trong đám cỏ rậm đầy chông gai một đạo nhân đứng tuổi chạy ra. Còn cách quần hào chừng hơn một trượng thì dừng bước lại khẽ hỏi:
– Ai là Đường Toàn?
Chu Đại Chí cả giận nói:
– Trên chốn giang hồ hiện nay chẳng một ai không xưng hô là Đường gia, sao mình ngươi dám gọi trống không hai chữ Đường Toàn?
Đường Toàn tủm tỉm cười bảo Chu Đại Chí:
– Ngươi đừng để ý đến chuyện không đâu.
Đoạn khoanh tay nhìn đại nhân thi lễ nói:
– Tại hạ đây là Đường Toàn. Đạo trưởng có điều chi dạy bảo?
Đạo nhân dường như chưa hết giận, lườm lườm nhìn Chu Đại Chí rồi từ từ quay lại đáp:
– Tại hạ vâng mệnh đến mời tiên sinh...
Đường Toàn hồi hộp hỏi lại:
– Đạo trưởng vâng mệnh ai đến đây? Tìm tại hạ có việc chi?
Đạo nhân đáp:
– Tại hạ vâng mệnh đến đây, nhưng không tiện nói rõ họ tên người ra lệnh.
Đường Toàn cười nói:
– Đạo trưởng đã không chịu nói tên họ vị đó, thì chắc cũng chả có chuyện gì quan hệ.
Đạo trưởng tủm tỉm cười nói:
– Tiên sinh khiếp sợ phải không?
Âu Dương Thống lạnh lùng hỏi:
– Mi nói lăng nhăng gì vậy? Thôi bỏ đi!
Đạo nhân đưa mắt nhìn Âu Dương Thống nói:
– Coi y phục và khẩu khí người chắc là Âu Dượng Bang chúa Cùng Gia Bang Âu Dương Thống cố nén cơn giận, vẫy tay hỏi:
– Đạo trưởng là người môn phái nào, tại hạ mong rằng đạo trưởng nói thật đi, đừng để Âu Dương Thống này phải thất lễ.
Phí Công Lượng cười gằn một tiếng nói:
– Đối với hạng này cần chi phải phí lời?
Đoạn rảo bước tiến ra phóng chưởng nhanh đánh vào ngực đạo nhân.
Đạo nhân vội lùi lại hai bước để tránh đòn rồi xoay tay rút trường kiếm ở sau lưng ra, nói bằng một giọng khinh khỉnh:
Trông cách ăn mặc rõ ràng không phải người Cùng Gia Bang.
Phí Công Lượng nói:
– Lão phu mà ngươi cũng không nhận ra ư?
Vừa nói vừa vung quyền ra đánh. Chớp mắt đã phóng năm chưởng ba quyền.
Đạo nhân này dường như võ công không phải tấm thường. Y vung cây trường kiếm trong tay vừa gạt vừa đỡ chống lại được tám đòn rất mau lẹ của Phí Công Lượng đánh tới tấp.
Thiết Mộc đại sư, xem đạo nhân vung kiếm giống như chiêu thức phái Võ Đương không khỏi động lòng lớn tiếng gọi:
– Hai vị hãy dừng tay? Lão tăng có lời muốn nói.
Phí Công Lượng thu chưởng về trước tránh qua một bên.
Thiết Mộc đại sư nhìn đạo nhân cười nói:
– Đạo huynh có phải là môn hạ phái Võ Đương?
Đạo nhân hơi lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng trấn tĩnh lại ngay đáp:
– Đúng đó? Bần đạo xuất thân tại phái Võ Đương. Lão thiền sư phải chăng là Thiết Mộc đại sư phái Thiếu Lâm?
Bây giờ đến lượt Thiết Mộc đại sư lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn kỹ lại đối phương thì mình chưa gặp bao giờ mà sao y gọi đúng danh hiệu mình.
Giữa lúc ấy Bát Anh Cùng Gia Bang đã theo Âu Dương Thống cùng Đường Toàn tản ra bao vây lấy đạo nhân.
Đường Toàn thốt nhiên khoát tay nói:
– Xin Bang chúa cùng đại sư ở lại đây chờ một lát, tại hạ cùng đạo trưởng đây đi một chút rồi trở lại ngay.
Âu Dương Thống cả kinh nói:
– Đường tiên sinh! Sao tiên sinh mạo hiểm như vậy?
Đường Toàn nói:
– Bang chúa cứ yên lòng, thuộc hạ đã tiên liệu đạo trưởng đây quyết không có ý gia hại.
Âu Dương Thống vẫn hết hoài nghi, song Đường Toàn đã rảo bước đến bên đạo nhân khẽ bảo:
– Chúng ta đi thôi!
Đoạn hai người sánh vai ra đi.
Bọn Bát Anh vây quanh, thấy Đường Toàn ra đi với đạo nhân, đành tránh sang bên nhường lối.
Thiết Mộc đại sư thấy hai người ra đi rồi khẽ hỏi:
– Âu Dương Thống, bang chúa có quen biết đạo nhân đó không?
Âu Dương Thống lắc đầu đáp:
– Tại hạ chưa gặp bao giờ.
Thiết Mộc đại sư hỏi:
– Hay là Đường thí chủ có bản lĩnh tuyệt vời mà chưa biểu lộ chân tướng?
Âu Dương Thống đáp:
– Theo chỗ tại hạ biết thì Đường tiên sinh không hiểu võ công. Hoặc giả có biết chăng nữa cũng chỉ biết biến hóa chiêu thức, song thiếu hẳn về mặt nội lực, khó lòng chống lại cường địch.
Thiết Mộc đại sư nói:
– Thế mà Bang chúa để y đi há chẳng nguy hại cho y ư?
Âu Dương Thống cười đáp:
– Không hề chi! Tuy y không hiểu võ công nhưng y đầy bụng kinh luân. Nếu y không nắm chắc được phần thắng quyết không nhắm mắt đi liều.
Tuy ngoài miệng ông nói cười như thường ngoài mặt tỏ vẻ trấn tĩnh, song mà kỳ thực lòng nóng như lửa đốt.
Thiết Mộc đại sư thấy Âu Dương Thống không lộ vẻ bồn chồn, chẳng tiện hỏi nhiều, đành lẳng lặng không nói nữa.
Âu Dương Thống ngẩng mặt trông chiều trời nói:
– Chúng ta hãy ở yên đậy chờ y một lát, chắc rồi y sẽ trở lại.
Nói xong ngồi xuống đất.
Phí Công Lượng đột nhiên cười khà khà nói với Thiết Mộc:
– Lão hòa thượng! Ngồi không cũng uổng, chúng ta đánh cuộc chơi chăng?
Thiết Mộc đại sư hỏi:
– Trước nay lão tăng chưa hiểu cách đánh cuộc thế nào?
Phí Công Lượng nói:
– Cuộc đố của chúng ta không giống người thường. Chúng ta đem tài trí và lịch duyệt để đoán xem Đường Toàn đi rồi để còn về được nhà không.
Thiết Mộc đại sư nói:
– Vụ này Âu Dương Bang chúa dĩ nhiên hiểu rõ hơn chúng ta.
Phí Công Lượng nói:
– Thế càng tốt! Vậy đại sư cùng Âu Dương Bang chúa về một bè, còn tại hạ đoán chắc rằng y không thể yên ổn trở về. Đạo nhân vừa rồi cũng là người Cổn Long Vương phái đến.
Phí Công Lượng sợ Thiết Mộc đại sư chiếm mất tiên cơ nên vội nói ra trước.
Âu Dương Thống tủm tỉm cười hỏi:
– Phí đại hiệp định đặt cuộc thế nào?
Phí Công Lượng nói:
– Tùy Bang chúa quyết định.
Âu Dương Thống cười nói:
– Tại hạ rất tin ở tải Đường Toàn, quyết không bị người ám toán. Hơn mười năm nay, tại hạ chưa thấy y hành động mạo hiểm bao giờ.
Phí Công Lượng nói:
– Nhưng lần này khác. Bang chúa có cho người đi theo không?
Âu Dương Thống đáp:
– Tại hạ tin rằng y không cần đến chúng ta cứu viện mà vẫn vô sự trở về.
Phí Công Lượng nói:
– Vậy chúng ta đánh cuộc nào?
Âu Dương Thống nói:
– Đặt cuộc thế nào xin đại hiệp quyết định.
Phí Công Lượng trầm ngâm một lát rồi nói:
– Nếu tiểu đệ thua cuộc, xin đem tính mạng ra thường.
Âu Dương Thống tủm tỉm cười nói:
– Không nên. Con người ta chỉ có một mạng mà đem ra đặt cuộc chẳng đáng tiếc lắm ru? Theo ý tại hạ chúng ta đổi cách đặt cuộc nên chăng?
Phí Công Lượng hỏi:
– Đổi thế nào?
Âu Dương Thống đáp:
– Nếu tại hạ thua cuộc thì lập tức lui khỏi chốn giang hồ, theo Phí huynh để suốt đời làm nô lệ.
Phí Công Lượng nói:
– Cái đó tiểu đệ không dám...
Ngừng một lát, Phí Công Lượng hỏi:
– Còn tiểu đệ thua thì sao?
Âu Dương Thống đáp:
– Nếu Phí huynh thua thì xin gia nhập vào Cùng Gia Bang với chúng tôi mười năm. Hết hạn rồi muốn đi đâu thì đi.
Phí Công Lượng nói:
– Được rồi! Nếu tiểu đệ thua cuộc đành về Cùng Gia Bang theo mệnh lệnh của Bang chúa trong mười năm. Trong thời gian này Bang chúa có bảo nhảy vào đống lửa tại hạ cũng không dám từ chối.
Thiết Mộc đại sư nghe hai bên đánh cuộc không khỏi thở dài nghĩ thầm:
Xem ra người trong võ lâm không thể nào thoát khỏi hai chữ “Hiếu danh”. Bọn người Cùng Gia Bang nghe Âu Dương Thống cùng Phí Công Lượng đánh cuộc ai nấy đều hồi hộp lo cho Âu Dương Thống bị thua sẽ bỏ Cùng Gia Bang đi luôn.
Trên cánh đồng cỏ dại hoang vu đột nhiên trở lại tịch mịch, không còn nghe thấy gì nữa. Mọi người ở đó đều chăm chú nhìn về phía Đường Toàn đã ra đi, những mong y trở về. Chỉ một mình Phí Công Lượng xếp bằng ngồi yên, nhắm mắt lại.
Bất thình lình vang lên mấy tiếng quát lớn từ phía Đường Toàn ra đi vọng lại. Người Cùng Gia Bang đã hơi nhốn nháo.
Chu Đại Chí hỏi Âu Dương Thống:
– Bang chúa! Chúng ta có cần phải đi xem sao không?
Âu Dương Thống tuy trong lòng nóng nảy, nhưng vẫn cố trấn tĩnh cười đáp:
– Không cần! Với tài năng của tiên sinh thì dù có gặp dữ cũng hóa lành.
Phí Công Lượng thốt nhiên mở bừng mắt ra nói:
– Thà là tại hạ chịu thua, đi theo Bang chúa mười năm, thực tình rất mong y vô sự trở về.
Thốt nhiên Chu Đại Chí thất thanh la lên:
– Có ánh kiếm từ đâu đến!
Quần hào chú ý nhìn ra thấy ngoài mười trượng có ánh chớp trắng chênh chếch bay lên nhanh hơn điện, vụt một cái lại tắt.
Phí Công Lượng nhảy vùng dậy nhưng lại ngồi xuống rất mau.
Hiệu lệnh Cùng Gia Bang rất nghiêm. Âu Dương Thống chưa truyền chỉ dụ ra, ai nấy đều đứng yên không nhúc nhích.
Kiếm khí bay lên vừa rồi, từ lúc tắt đã không thấy xuất hiện nữa, mà cũng không nghe thấy một tiếng động nào khác.
Thiết Mộc đại sư lo ngay ngáy về sự an nguy của Đường Toàn, không nhẫn nại được nữa, khẽ bảo Âu Dương Thống:
– Âu Dương Bang chúa! Chúng ta phải đi xem sao chứ? Lão tăng cảm thấy xung quanh chúng ta đây dường như có rất nhiều nhân vật trong võ lâm.
Âu Dương Thống nói:
– Lão thiền sư cứ yên lòng. Tại hạ rất tin Đường tiên sinh thao lược hơn đời, quyết nhiên bình yên trở về.
Thiết Mộc đại sư nói:
– Luồng phi kiếm vừa rồi, rõ ràng là một bậc kiếm khách võ công vào hạng thượng thừa. Hiện trong võ lâm chẳng được mấy người vào hạng này.
Âu Dương Thống nói:
– Nếu Đường tiên sinh bị người mưu hại thì đã chết lâu rồi, còn nếu tiên sinh thoát nạn, chắc cũng sắp về.
Thiết Mộc đại sư ngẩng mặt lên nhìn đá, mây trắng bay trên trời nói:
– Lão tăng thấy hai vị đánh cuộc vừa rồi, rất lấy làm lo nghĩ.
Âu Dương Thống nói:
– Phí đại hiệp cũng là bậc tài trí hơn đời, khó lòng biết được ai sẽ thắng cuộc.
Thốt nhiên Chu Đại Chí reo lên:
– A ha! Đường gia về rồi!
Âu Dương Thống, Phí Công Lượng bất giác đứng phắt dậy, định thần nhìn ra thấy Đường Toàn phe phẩy cây quạt thủng thỉnh đi tới.
Âu Dương Thống đột nhiên mồ hôi toát ra như tắm, ướt hết áo quần.
Đường Toàn đi rất thong thả. Mỗi bước chân y tựa hồ như xéo trên trái tim Âu Dương Thống, ông phải cố gắng mới nhịn được cho đến lúc Đường Toàn tới gần.
Âu Dương Thống khẽ hỏi:
– Tiên sinh bình yên chăng?
Đường Toàn khoanh tay thi lễ đáp:
– Tại hạ đã làm nhọc lòng Bang chúa phải trông đợi...
Thốt nhiên y la lên:
– Bang chúa làm sao vậy?
Âu Dương Thống giơ tay ra cười nói:
– Tại hạ không sao cả. Từ nay tiên sinh đừng làm việc quá mạo hiểm như vậy nữa nhé!
Đường Toàn cảm động khôn xiết, nước mắt chạy quanh nói:
– Thuộc hạ xin tuân mệnh.
Âu Dương Thống nói.
– Hay quá! Hay quá! Cùng Gia Bang ta lại thêm được một cao nhân tài trí cùng võ công đều tuyệt diệu...
Chưa dứt lời, Âu Dương Thống lạng người đi rồi ngã lăn xuống đất, Chu Đại Chí cả kinh gọi to:
– Bang chúa!
Đột nhiên đưa tay ra ôm Âu Dương Thống dậy.
Đường Toàn vội la lên:
– Đừng động chạm vào người Bang chúa, cứ để người nằm yên dưới đất.
Chu Đại Chí ngơ ngẩn, không hiểu ra sao, theo lời Đường Toàn lại đặt Âu Dương Thống xuống.
Thiết Mộc đại sư vẻ mặt buồn rầu hỏi:
– Đường tiên sinh! Liệu Bang chúa có sao không?
Đường Toàn đáp:
– Xin đại sư an tâm! Tệ Bang chúa vì cảm xúc mạnh, khí huyết xông lên bế tắc kinh mạch, chỉ nằm điều dưỡng một lúc là hồi phục ngay.
Ngừng một lát Đường Toàn lại hỏi:
– Đại sư có thể đem việc đánh cuộc vừa qua nói lại cho tại hạ biết không?
Thiết Mộc đại sư quay lại nhìn Phí Công Lượng nói:
– Hai vị đặt cuộc rất kinh khủng. Trường hợp mà tiên sinh không thể trở về nữa thì Âu Dương Bang chúa lập tức rút lui khỏi chốn giang hồ. Chung thân làm nô lệ cho Phí đại hiệp. Nhưng tiên sinh yên ổn trở về thì Phí đại hiệp chịu đặt dưới quyền chỉ huy của quý Bang chúa trong hạn năm. Trong thời gian này có phải nhảy vào đống lửa, Phí đại hiệp cũng không từ chối.
Đường Toàn khẽ thở dài nói:
– Tệ Bang chúa trong lòng cực kỳ hồi hộp, lo cho tính mạng tại hạ nhưng ngoài mặt người vẫn gắng gượng tỏ ra bình tĩnh. Vừa thấy tại hạ yên ổn trở về, tâm tình khai phóng một cách đột ngột. Người đang từ chỗ đau khổ lo buồn rất mực chuyển sang chỗ hoan hỉ vô cùng. Đây là sự biến chuyển giữa hai thái cực, khí huyết bồng bột bế tắc kinh mạch nên ngất đi.
Đường Toàn vừa nói vừa đưa tay nắn bóp trước ngực Âu Dương Thống. Y tự biết kinh mạch những đầu ngón tay mình không có nội lực, mà Âu Dương Thống lại cần được nội lực trút vào mới mau hồi tỉnh nên phải cố gắng quá sức, mới làm một lúc mà trán toát mồ hôi nhỏ xuống tong tong.
Lúc này mọi người Cùng Gia Bang đều xúm quanh Âu Dương Thống, ai cũng lộ vẻ nghiêm trọng, đưa mắt nhìn nhau.
Âu Dương Thống thở dài từ từ mở mắt ra, ngồi dậy nhìn Đường Toàn hỏi:
– Đạo nhân có phải chăng là thủ hạ Cổn Long Vương?
Đường Toàn lắc đấu cười đáp:
– Không phải, đó là người phái Võ Đương.
Âu Dương Thống lại hỏi:
– Y mời tiên sinh có việc gì?
Đường Toàn cười đáp:
– Bọn họ hỏi thuộc hạ về cách dùng một thứ thuốc.
Âu Dương Thống nói:
– Tiên sinh có gặp người chưởng môn phái Võ Đương không?
Đường Toàn đáp:
– Không. Bọn họ chỉ có hai người mà thôi.
Âu Dương Thống không khỏi vui mừng quay đầu nhìn Phí Công Lượng nói:
– Nhờ hoàng thiên trông lại, được đại hiệp về giúp đỡ Cùng Gia Bang, Âu Dương Thống này mừng vui kể sao cho xiết.
Phí Công Lượng nói:
– Từ giờ phút này, tại hạ là thuộc hạ của Bang chúa, có điều gì sai bảo xin cứ truyền lệnh, tại hạ nguyện đem hết sức mọn ra để thừa hành.
Phí nói với vẻ mặt nghiêm cẩn, rõ là trong lòng cực kỳ cảm khái.
Đường Toàn khẽ phe phẩy cây quạt cười hỏi:
– Các vị đã thấy đói bụng chưa?
Quần hào nghe hỏi đột nhiên cảm thấy đói bụng. Chu Đại Chí khom lưng thi lễ nói:
– Tiểu nhân đói quá rồi.
Đường Toàn nói:
– Vậy thì được, trên xe đã có lương khô, ngươi lên lấy xuống đây để mọi người cùng ăn.
Âu Dương Thống lấy làm kỳ hỏi:
– Tiên sinh! Chúng ta còn giữ ở chỗ này lâu không?
Đường Toàn đáp:
– Theo ý thuộc hạ thì tốt hơn hết là chúng ta giữ lấy nơi đây để chờ họ.
Âu Dương Thống hỏi:
– Chờ gì?
Đường Toàn đáp:
– Hiện giờ chỗ chúng ta đóng đây là trung tâm điểm cánh đồng cỏ. Nếu Cổn Long Vương không chiếm được chỗ này để đặt cơ quan điều khiển thì khó lòng bày được “Huyết Hà đại trận”.
Âu Dương Thống cười hỏi:
– Phải chăng tiên sinh định cùng họ quyết một trận tử chiến ở chỗ này?
Đường Toàn lắc đầu đáp:
– Không cần! Tại hạ định bày một trận nhỏ ở đây trước khác nào một mũi dao sắc bén đâm vào trái tim “Huyết Hà đại trận”.
Âu Dương Thống hỏi:
– Có cần điều động thêm người nữa không?
Đường Toàn đáp:
– Đã có Bát Anh ở đây là đủ rồi.
Âu Dương Thống quay lại nhìn Bát Anh lẳng lặng không nói gì, nghĩ thầm:
“Chỉ có tám người thì làm sao mà kháng cự nổi với bao nhiêu tay cao thủ dưới trướng Cổn Long Vương.” Đường Toàn hiểu tâm sự Âu Dương Thống, tủm tỉm cười nói:
– Xin Bang chúa cứ yên tâm, thuộc hạ bày trận này nửa kín nửa hở, mỗi người có một phạm vi hoạt động nhất định, mượn những bụi cỏ khóm gai dể ẩn mình. Nếu che được mắt Cổn Long Vương là hay mà dù có bị bọn họ phát giác cũng không quan hệ mấy.
Lúc này Chu Đại Chí đã mang thức ăn từ trên xe xuống. Đường Toàn chăm chú nhìn Bát Anh khẽ bảo:
– Các ngươi ăn cho thật no. Trong vòng một ngày một đêm, ta e rằng khó có cái gì mà ăn.
Quần hào mãi nuốt ăn cho xong bữa. Đường Toàn lật đật dẫn Bát Anh đi ngay. Thiết Mộc đại sư nhìn Âu Dương Thống cười hỏi:
– Âu Dương Bang chúa! Dường như Đường Tiên sinh đã có sự xếp đặt đặc biệt phải không?
Âu Dương Thống đáp:
– Từ trước đến nay bất luận việc gì không bao giờ y thố lộ trước khi hoàn thành công việc.
Âu Dương Thống đưa mắt nhìn Bách Công Bảo thấy gã vẫn tự nhiên, dường như không có việc gì xảy ra cả, ông bất giác lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cười lạt gọi:
– Bách Công Bảo! Lại đây!
Bách Công Bảo dạ một tiếng, rảo bước tiến lại nghiêng mình hỏi:
– Bang chúa có điều chi dạy bảo?
Âu Dương Thống hỏi lại:
– Ta đối đãi với ngươi thế nào?
Bách Công Bảo đáp:
– Ân tình thâm trọng.
Âu Dương Thống hỏi tiếp:
– Thanh danh của Cùng Gia Bang tại chốn giang hồ như thế nào?
Bách Công Bảo đáp:
– Tiếng dậy như sóng cồn, nhân dân coi Bang chúa như đức Phật sống.
Âu Dương Thống cười nói:
– Lời ngươi nói đây có đúng như ý nghĩ của ngươi không?
Bách Công Bảo đáp:
– Toàn là những lời gan ruột.
Âu Dương Thống nói:
– Ta xem miệng lưỡi ngươi chỉ khéo đưa đẩy tâng bốc.
Bách Công Bảo nói:
– Thuộc hạ đâu dám thế.
Âu Dương Thống biến sắc nói:
– Giả tỉ ta bảo ngươi đi vào chỗ chết thì ngươi tính sao?
Bách Công Bảo đáp:
– Dù muôn thác thuộc hạ cũng không chối từ.
Âu Dương Thống nói:
– Hay lắm! Ngươi cầm kiếm tự sát đi!
Bách Công Bảo rùng mình hỏi:
– Không hiểu thuộc hạ đã phạm tội gì quá nặng để Bang chúa phải nổi lôi đình?
Âu Dương Thống hỏi lại:
– Ngươi khéo giả vờ? Chẳng lẽ ngươi muốn ta kể rõ tội trạng mới chịu phép chăng?
Bách Công Bảo đưa mắt nhìn Chu Đại Chí từ từ rút đoản đao ra khỏi vỏ. Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu vào lười đao lấp loáng xanh lè.
Thiết Mộc đại sư nhìn lưỡi đao nói:
– Lưỡi đao này bôi thuốc độc rất nặng.
Bỗng thấy một người từ đằng xa quát lên:
– Dừng tay!
Bách Công Bảo ngẩng đầu trông ra thấy Đường Toàn tay cầm quạt thủng thỉnh đi tới.
Âu Dương Thống giơ tay ra nói:
– Bách Công Bảo! Ngươi đưa thanh đao đây cho ta!
Bách Công Bảo nói:
– Cái này, cái này...
Rồi gã không tự chủ được nữa lùi lại hai bước.
Chu Đại Chí đột nhiên giơ tay ra nắm lấy cổ tay trái Bách Công Bảo gằn giọng nói:
– Bách huynh? Có nghe thấy lệnh truyền của Bang chúa không?
Rồi đoạt lấy thanh đoản đao của Bách Công Bảo giao lại Âu Dương Thống.
Âu Dương Thống tiếp lấy đoản đao, xem kỹ một lượt rồi cười nói:
– Chà! Thanh độc đao hay quá? Ngươi đưa cả túi cho ta!
Bách Công Bảo quay nhìn Chu Đại Chí rồi đưa túi đao cho Âu Dương Thống.
Âu Dương Thống cầm lấy túi tra đao vào cất đi.
Đoạn nhìn Đường Toàn hỏi:
– Đường tiên sinh! Chúng ta ở lại đây chờ họ hay sao?
Đường Toàn đáp:
– Thuộc hạ e rằng dù chúng ta muốn đi cũng không có lối thoát.
Âu Dương Thống lấy làm lạ hỏi:
– Tại sao vậy?
Đường Toàn đáp:
– Chúng ta bị thủ hạ Cổn Long Vương vây kín rồi.
Âu Dương Thống lại càng kinh hãi hỏi:
– Có thật thế không?
Đường Toàn đáp:.
– Dĩ nhiên là đúng. Có điều không phải chỉ mình bọn ta bị bao vây mà thôi.
Chưa dứt lời đột nhiên có tiếng chân lật đật đi đến. Hai vị đạo nhân dìu dắt nhau mà đi, mình đầy những máu, ướt cả áo đạo bào.
Âu Dương Thống nhíu lông mày, rảo bước chạy ra nói:
– Hai vị đạo huynh!
Hai đạo nhân dường như không chống đỡ nổi nữa. Bốn con mắt lờ đờ nhìn Âu Dương Thống rồi đột nhiên đều ngã lăn ra.
Thiết Mộc đại sư quỳ xuống xem kỹ thương tích hai người nói:
– Hai vị này bị thương nặng lắm!
Đường Toàn thở dài nói:
– Nếu bọn mình chỉ chậm một chút thì e rằng trung tâm điểm này...
Ngừng một lát, Đường Toàn lại nói tiếp:
– Cổn Long Vương đã bắt đầu thanh trừ những tay cao thủ võ lâm mai phục trong cánh đồng hoang này. Nếu thuộc hạ đoán không sai thì trong trận này còn có nhiều người bị tử thương chạy đến đây.
Âu Dương Thống hỏi:
– Nếu vậy thì bọn ta ở đây chờ địch phải không?
Đường Toàn tủm tỉm cười nói:
– Thuộc hạ được tin báo Cổn Long Vương thiết kế gạt người và đã dụ được hơn mười tay cao thủ võ lâm dẫn vào cánh đồng hoang. Chuyến này y đem toàn lực ra định một mẻ tuyệt diệt các tay cao thủ võ lâm vào ẩn núp ở đây. Trừ diệt xong mọi người các phái, họ mới bày “Huyết Hà đại trận để quyết sống mái với Cùng Gia Bang.
Đường Toàn ngẩng mặt nhìn đám mây trắng lơ lửng trên không, trầm ngâm một lát rồi lại nói tiếp:
– Hiện tại, chỗ chúng ta đang đóng đây là khu vực trung tâm cánh đồng. Cổn Long Vương đánh người đến bị thương khắp bốn mặt và khiến họ tự nhiên chạy vào khu này. Trước khi ra đi, thuộc hạ đã thay mặt Bang chúa truyền lệnh cho võ tướng Quan Tam Thắng vào lúc hoàng hôn đêm nay, thống lĩnh những tay cao thủ đến đây tiếp viện, trừ mấy vị trong nội các ở lại giữ cổng trại. Cả Đường chúa hình viện, cùng Tứ Thập Bát Kiệt cũng đều đến đây tham dự cuộc đại chiến này. Thuộc hạ đã tính lập một trận bát quái cửu cung chiếm lấy khu trung ương Huyết Hà đại trận của Cổn Long Vương, khiến cho cuộc biến hóa kỳ trận của y bị cản trở. Nếu bây giờ chúng ta rút khỏi nơi đây, chẳng những để cho Cổn Long Vương một cơ hội tốt bày trận mà còn khiến cho biết bao nhiêu cao thủ võ lâm ngấm ngầm mai phục trong cánh đồng này bị hãm vào tình thế cô lập không ai đến tiếp viện được, rồi y tỉa dần từng đám một. Rốt cuộc sẽ bị y tuyệt diệt hết.
Âu Dương Thống vừa nghe vừa gật đầu khen rằng:
– Tiên sinh thần cơ diệu toán thật khiến cho ai nấy đều phải phục sát đất.
Đường Toàn nói:
– Xin Bang chúa đừng quá khen thuộc hạ vội. Giả tỉ mà Cổn Long Vương mời được sư thúc hạ sơn, sẽ có nhiều cuộc an bài kỳ dị, bao nhiêu công phu của thuộc hạ đều oan uổng hết.
Bỗng nghe tiếng vó ngựa lộp cộp chạy rất gấp cắt ngang câu chuyện của Đường Toàn.
Mọi người quay đầu nhìn ra thì thấy đôi ngựa rất khỏe rầm rập chạy đến.
Ngồi trên lưng ngựa là hai đại hán mặc võ trang, nhưng họ đều nằm phục trên lưng ngựa, không nhúc nhích. Ánh mặt trời chiếu vào trông rõ hai người nằm phục trên ngựa, mình đầy những máu.
Âu Dương Thống khẽ quát:
– Mau đỡ người ta xuống ngựa!
Chu Đại Chí, Bách Công Bảo vâng lệnh ra tay. Mỗi gã cầm lấy dây cương một con, tay kia ôm người trên yên xuống. Nhưng hai người mắt đã nhắm nghiền, chết tự lúc nào. Trên mình hãy còn chỗ đọng máu tươi, tỏ ra chết cũng chưa lâu.
Thiết Mộc đại sư chắp tay niệm phật hiệu.
Đường Toàn khẽ bảo Thiết Mộc:
– Đại sư! Tiêu diệt kẻ ác cũng là làm điều thiện, ta phải giết một số người để ngăn ngừa những kẻ đã sát hại nhiều tính mạng. Hiện thời là thế đó.
Đôi mắt nhà sư đột nhiên chiếu ra tia sáng, lạnh lùng nói:
– Lời nói kim ngọc của tiên sinh khiến cho lão tăng đang ở chỗ tối được thấy ánh sáng.
Đường Toàn thở dài nói:
– Lão thiền sư đức cao đạo trọng đã nói một lời coi trọng bằng non. Lão thiền sư nên biết cho rằng mình đã dấn thân vào chốn võ lâm, mắt nhìn thấy thảm trạng thì khó lòng đặt mình ra ngoài vòng thị phi được.
Thiết Mộc nói:
– Nếu lão tăng được về chùa Thiếu Lâm sẽ gắng cầu xin chưởng môn phương trượng điều động hết những tay cao thủ bổn phái cùng ra vãn hồi kiếp vận này.
Đường Toàn nói:
– Nếu được hết các tay cao thủ chùa Thiếu Lâm cùng ra can thiệp thì Cổn Long Vương không có gì đáng sợ nữa.
Phí Công Lượng đột nhiên thở dài nói:
– Lại có người đến đó!
Đường Toàn quay lại nhìn Chu Đại Chí nói:
– Ngươi chạy ra coi xem còn có thể cứu họ được không?
Chu Đại Chí chạy ra đón người mới đến, đưa bàn tay ra sờ mình y.
Cử động của người mới đến này tuy chẳng khác gì người đui cưỡi con ngựa mù, loạng choạng đi tới, song y tựa hồ còn một chút khí lực đối địch, thốt nhiên vung quyền ra đánh.
Thoi quyền này đánh ra bất ngờ, Chu Đại Chí không kịp đề phòng, cái bụng to tướng bị trúng phải quyền.
Gã biệt hiệu là Thiết Vệ, đứng vào bậc cao thủ hạng nhất Cùng Gia Bang.
Gã chỉ kém khinh công một chút, còn về quyền cước và nội lực đều rất thuần thục.
Gã phưỡn bụng ra để chống lại quyền của người kia, tay mặt thuận đà nắm lấy cổ tay đại hán.
Đại hán dường như đã đem hết khí lực phóng quyền ra. Quyền vừa đánh trúng Chu Đại Chí thì người gã ngã ngửa về đằng sau.
Chu Đại Chí ôm người gã lên chạy về đến trước mặt Đường Toàn từ từ đặt xuống đống cỏ. Đường Toàn chú ý nhìn. Thấy đại hán mặt đã xám xanh, tai mũi đều rỉ máu tươi ra. Gã bị thương trầm trọng, xem chừng không thể còn cứu được nữa, thì lắc đầu thở dài nói:
– Người này bị đánh một đòn rất nặng, tâm mạch bị trọng thương chỉ gượng gạo được tới đây là hết, không còn cách nào cứu vãn được nữa.
Bỗng lại thấy tiếng chân người chạy lịch bịch. Hai vị đạo nhân mình đầy những máu tay cầm bảo kiếm chạy đến.
Phí Công Lượng cùng Bách Công Bảo vội vàng chạy ra mỗi người đỡ lấy một đạo nhân.
Đường Toàn chú ý nhìn thương thế hai vị đạo nhân này rồi bảo:
Mau để họ nằm duỗi thẳng người ra? Hai người này tuy bị thương nặng, song còn có cơ cứu vãn được.
Y thò tay vào bọc móc ra hai viên thuốc cho hai người uống.
Âu Dương Thống trầm giọng hỏi:
– Tiên sinh? Chúng ta đã ít người mà còn dung nạp bao nhiêu kẻ bị thương, lỡ ra thuộc hạ Cổn Long Vương kéo đến vây đánh bốn mặt, mình lo cho mình chưa xong còn hơi sức đâu mà đi chiếu cố cho người?
Đường Toàn tủm tỉm cười đáp:
– Thuộc hạ kiên trì giữ nơi đây, một là để ngăn trở “Huyết Hà đại trận” hai là để cứu bọn người này. Cổn Long Vương chuyên việc giết người. Bang chúa chuyên đi cứu người. Ai hay ai dở bày ra trước mắt thiên hạ. Mấy tỉnh Trung Nguyên nhà nào nhà nấy coi Bang chúa từ bi tựa hồ Phật sống. Quả được hồi kiếp vận này, chỉnh đốn lại đường lối võ lâm. Đâu đấy đều truyền tụng uy đức Bang chúa. Thiên hạ còn có chỗ nào phân tranh, lời nói của Bang chúa đều có thể hòa giải được.
Âu Dương Thống cảm khái trầm giọng nói:
– Gan dạ anh hùng, tâm địa từ bi như tiên sinh, thế gian này phỏng được mấy người? Âu Dương Thống này không biết tu mấy kiếp mà được gặp tiên sinh.
Đường Toàn cười nói:
– Kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết là thường, Bang chúa bất tất phải để dạ.
Chu Đại Chí đột nhiên la lên:
– Lại có người đến!
Đường Toàn nhìn ra, quả thấy một lão già mặc áo xanh đứng đối diện với mọi người. Lão ôm trong lòng một người con gái mặc áo xanh đầu tóc rũ rượi.
Chu Đại Chí chạy ra dón hỏi:
– Ông bạn! Không đi thêm được mấy bước nữa sao?
Lão già áo xanh vẻ mặt oai nghiêm, lạnh lùng nhìn Chu Đại Chí đột nhiên thở dài nói:
– Con gái lão phu bị thương rất nặng, cần một chỗ yên tĩnh để điều trị thương thế cho nó.
Lão nói mấy câu này bằng một giọng rất uyển chuyển, song thần sắc có vẻ hiên ngang, rõ ra là một ông già lạnh lùng kiêu ngạo, chỉ vì tình thế bắt buộc mà phải nhẫn nhục. Đường Toàn rảo bước lại đón, chắp tay nói:
– Lão tiền bối! Lệnh ái bị thương nặng lắm phải không?
Lão từ từ gật đầu đáp:
– Tiện nữ ngất đi hôn mê bất tỉnh, cần phải cứu chữa ngay!
Đường Toàn nói:
– Vãn bối có biết qua về y thuật, không hiểu tiền bối có cần đến không?
Lão già áo xanh lắc đầu đáp:
– Không cần? Lão phu tự biết cách chữa, chỉ cần cho tiện nữ một nơi yên tĩnh.
Đường Toàn nói:
– Trong cánh đồng hoang này đầy sự chém giết. Vãn bối e rằng khó mà tìm được một nơi yên tĩnh.
Điệu Sáo Mê Hồn Điệu Sáo Mê Hồn - Ngọa Long Sinh Điệu Sáo Mê Hồn