Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Danh Môn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 57: Vua Không Biết
T
hôi Ninh hơi mất bình tĩnh, gương mặt đỏ bừng nói: “Không, Không phải, thẻ ngọc này là của ta.”
“Rõ ràng là rất giống! Cũng có khắc hai chữ.”
Bình Bình ngửa mặt suy nghĩ một chút lại không thể nhớ ra trên thẻ ngọc của Trương Hoán khắc chữ gì.
Thôi Ninh thấy nàng đã quên bèn vội vàng biện hộ: “Loại ngọc này ở kinh thành mua đâu cũng được, tất cả đều có khắc chữ hết.”
“Thật không? Nhưng mà thật sự rất giống.”
Bình Bình bán tín bán nghi gỡ thẻ ngọc xuống đưa qua đưa lại trên không trung: “Ừ, có lẽ tỷ nói đúng thẻ ngọc này có một vết rạn, thẻ kia chắc sẽ không có.”
Bình Bình cầm ngọc đưa trả cho Thôi Ninh, nàng uốn lưng cho khỏi mỏi liếc xung quanh rồi nói: “Khu vườn này rất đẹp nhưng nói lại quá đơn điệu chả có chút sống động nào!”
Nàng ta đảo tròn cặp mắt: “Hay là chúng ta ngoài dạo phố đi!”
Ánh mắt Thôi Ninh hiện rõ nét mong muốn nhưng lại cắn môi kiên quyết lắc đầu nói: “Ta không thể đi được, có thể cha ta sẽ mắng!”
“Lại thế nữa, ngươi cũng đâu có ra ngoài làm việc xấu, làm gì có người cha nào lại cấm con gái đi dạo phố?”
“Nhưng mà..” Thôi Ninh quay đầu nhìn về phía các nha hoàn, người hầu, có chút khó sử nói: “Bọn họ không được phép cho ta ra ngoài.”
“Chuyện đấy thì khó gì, tuyết lớn như thế nhân lúc họ không chú ý ta sẽ lẻn ra ngoài bằng lối cửa sau.”
...
Từ phường Tuyên Dương đến chợ Đông chỉ có hai dặm đường, dưới trời tuyết dày đặc một chiếc xe ngựa đi chầm chậm, tiếng pháo râm ran không dứt. Chẳng bao lâu sau đã tới cửa chính của chợ Đông. Lúc này đám sĩ từ đã thi xong ngày thi đầu tiên trở về, trên đường cái, quán rượu chỗ nào cũng có bóng dáng thanh niên, trên đường người đi lại tấp nập, tiếng nói chuyện ồn ã không ngừng.
“Đây là tam thúc, cũng là người hầu của ta, cô gọi làm lão Lâm là được. Trên xe ngựa, Bình Bình chỉ vào Lâm Đức Kỳ đang ngồi trên vị trí đánh xe nói.
“Chào Lâm tam thúc!” Thôi Ninh cất tiếng chào.
“A, không dám, không dám!” Lâm Đức Kỳ được con gái tướng quốc gọi là chú, thích thú, phấn khởi tinh thần vỗ vỗ ngực nói: “Các cô yên tâm đi dạo phố có tam thúc ở đây, chẳng ai mà dám to gan... chọc giận các cô đâu!”
Tiếng nói của Lâm Đức Kỳ càng nhỏ đi, đôi mắt nhìn theo một phụ nữ đẹp đang đi qua, ngơ ngẩn đến lúc người phụ nữ ấy đi khuất vào góc đường hắn mới sờ lên đầu cười hăng hắc.
Thôi Ninh hạ giọng hỏi: “Bình Bình, tam thúc vẫn ổn chứ?” Thấy Lâm Đức Kỳ lòng xuân vẫn đang bồi hồi, nàng hơi cảm thấy bất an.
“Tam thúc! Chú nghiêm chỉnh một chút đi!” Lâm Bình Bình bị xấu hổ trước mặt bạn nên cũng có chút tức giận.
“Ta vẫn ổn mà! Ta chỉ thấy nàng ấy mặc quá ít áo nên lo lắng cho thân thể của nàng ấy thôi mà, ha ha!”
...
Chợ phía đông chủ yếu kinh doanh cách mặt hàng cao cấp xa xỉ phẩm là chính. Đường rất rộng, khoảng hai mươi bộ, cửa hàng nào cũng có mặt tiền lớn có vẻ hoành tráng lắm. Các cửa hàng tơ lụa thì bán gấm đất Thục, lụa cống vua, thảm hồng, thảm nhiều màu dệt rất kỹ càng, rất đẹp. Rồi đến của hàng đồ sứ rất nhiều sứ trắng, sứ nước Việt, sứ ba màu vân vân cái nào cũng vô cùng tinh xảo giá cả rất cao.
Thôi Ninh nắm tay Bình Bình dừng bước trước trước của hàng đồ lưu niệm. Lúc thì xem chuỗi trân châu Nhật Bản, khi thì cầm một đoạn gấm đất Thục ướm lên ngươi.
Bây giờ là năm mới, rất nhiều cô gái cũng giống như các nàng rủ nhau đi dạo phố tại chợ phía đông. Không ít sĩ tử rảnh rỗi cũng kéo nhau đến chơi, đôi mắt giống như đám giặc đảo đi đảo lại về phía các cô gái trẻ đang đi đường. Lâm tam thúc một mặt trừng mắt nhìn bọn họ một mặt lại đảo loạn khắp bốn phía.
Tới lúc hoàng hôn, Thôi Ninh cuối cùng đi không nổi nữa, nàng mệt mỏi túm lấy Lâm Bình Bình năn nỉ: “Bình Bình, hôm này đi đủ rồi!”
“Ừ nói cũng đúng!” Bình Bình sờ bụng chỉ nhà khách ở khu chợ đông nói: “Chúng ta quay về nhà khách ăn cơm đi.”
Thôi Ninh cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Phường Bình Khang nằm đối diện với cửa chính của chợ đông, đi đến khách sạn Cao Thăng thứ sáu cũng chỉ có hai dặm đường. Lúc này trong khách sạn cực kỳ náo nhiệt, nhưng không phải bở vì đám sĩ tử đi thi về mà là do Trương Hoán được phong quan tước, lại còn có ngự bút ban khen. Trong khách sạn từ quản lý trở xuống ai ai cũng muốn mời mọc hắn.
Đương nhiên, cũng có người buồn bã đóng cửa không ra. Lâm Tri Ngu là một trong số đó. Hôm này thi đúng “ Hiếu Kinh” hắn đoán đúng đề thi nhưng lại chưa thuộc kỹ. Trịnh Thanh Minh lại khác, hắn để quên giấy báo thi ở thanh lâu tối hôm trước. Phải quay lại lấy, tuy giám khảo không làm khó gì hắn nhưng mà hắn không đủ thời gian làm bài.
Vui nhất là Triệu Nghiêm và Tống Liêm Ngọc họ thi không sơ sót gì hơn nữa lại có một viên quan đến gặp, nói rằng họ đi theo Trương Hoán đốt cháy kho lương nên được phong là vân kỵ úy và thưởng một ngàn xâu tiền. Lâm Xảo Xảo ngây ngất trong niềm vui. Lúc này nàng được phong làm thất phẩm phu nhân, nhưng mà nàng không hề biết rằng Vân Kỵ hiệu úy chỉ là chức vị ghi nhớ công lao, chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Còn Tống Liêm Ngọc lập tức chạy đến “ Quan bạn quỹ phường” (cái này như chi nhánh ngân hàng nhà nước) gửi ngay hai trăm xâu tiền dưới dạng chi phiếu cho cha mẹ ở quê. Cả khách sạn tràn ngập không khí vui vẻ.
“Chị, Chị quên nấu cơm à?”
Lâm Xảo Xảo cuối cùng bị lôi khỏi giấc mộng thất phẩm phu nhân. Nàng ngơ ngác không ngờ vì nàng quên nấu cơm mà Bình Bình giận dỗi, đột nhiên cười nói: “Nấu cơm làm gì, chị có tiền, sẽ dẫn cô đi lầu Thái Bạch ăn cơm.”
“Một ngàn xâu tiền cơ mà! Cũng làm một phu nhân rộng rãi với bản thân chứ.” Lâm Xảo Xảo vui vẻ, nhảy xuống giường: “Cô chờ một chút! Chị gọi anh rể cô cùng đi ăn.”
Nàng vừa ra cửa lại thấy Thôi Ninh đứng trong sân liền thất thanh kêu lên: “Thôi tiểu thư!”
“Chị! Đừng có kinh ngạc qua, cả ngày hôm nay em với chị ấy đi chơi cùng với nhau.” Bình Bình thản nhiên trước sự ngạc nhiên của chị mình, nàng đẩy Xảo Xảo một cái: “Chị mau đi gọi anh rễ đi, Thôi Ninh sẽ cùng chũng ta đi ăn cơm.”
Thôi Ninh khẽ mỉm cười nói: “Tôi đến tìm Trương công tử, tôi có một vật của anh ấy, nay mang đến trả anh ấy, giờ tôi phải về nhà.”
Vừa dứt lời, nụ cười của nàng đột nhiên mất tự nhiên. Phía trước Trương Hoán đang đứng ở cửa mỉm cười nhìn nàng.
Thôi Ninh đỏ mặt, nàng muốn nói gì đó nhưng môi khẽ giật giật mà không nói nên lời.
Lúc này Triệu Nghiêm cùng Lâm tam thúc cũng đi vào trong sân, Lâm Xảo Xảo vội kéo chồng sang một bên khẽ nói với hắn vài câu. Triệu Nghiêm cười ha hả nói: “Tốt quá hôm nay mọi người lại tề tựu đông đỏ vậy tôi mời mọi người một bữa.!”
Trương Hoán nhìn Thôi Ninh sâu lắng một thoáng rồi nói: “Thôi tiểu thư cũng đi cùng chúng tôi chứ!”
Thôi Ninh giật mình, nàng vội lắc đầu, lý nhí nói: “Tôi không thể ra ngoài lâu đươc, giờ phải về rồi.”
“Được rồi để tôi đưa tiểu thư về!”
Thôi Ninh im lặng gật đầu, quay sang Bình Bình nói: “Cô còn muốn đến chơi với tôi chứ!”
“Ha ha! Không biết cha cô còn muốn tôi đến nhà chơi hay không nữa.”
Thôi Ninh cười lắc đầu, nàng để mọi người nói chuyện với nhau quay người đi. Trương Hoán vội đem theo một cái gì đó rồi nhanh chóng đi theo.
Chờ đến khi bọn họ đi khuất, Lâm Bình Bình mới lộ chút buồn bã.
...
Trời đã tối, từng bông tuyết nặng nề rơi xuống đường tạo thành một lớp dày, Trương Hoán cưỡi ngựa đuổi theo đi song song với xe ngựa của Thôi Ninh. Hai người không nói năng gì cho tới chỗ rẽ gần Thôi phủ.
“Trương công tử, cái này trả lại cho công tử!” Thôi Ninh nhẹ kéo màn xe, đưa thẻ ngọc cho Trương Hoán.
Trương Hoán không nhận, hắn khẽ cười nói: “Thôi tiểu thư, tặng tôi cây đao, tôi không có gì báo đáp, thẻ ngọc này tặng cho tiểu thư vậy.”
Thôi Ninh cúi đầu, mặt nàng trở nên đỏ bừng, trong lòng thấy ngọt ngào vô cùng. Chỉ chốc lát đã đến cách cửa phủ có hai mươi bước, Thôi Ninh lấy hết cam đảm, sâu lắng nhìn Trương Hoán khẽ nói: “Hôm nay gặp mặt, biết bao giờ được cùng vương tử chung thuyền?”
Ngâm đến đây, nàng nhẹ nhàng hạ màn xe xuống, để Trương Hoán đứng lại trong gió tuyết.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Danh Môn
Cao Nguyệt
Danh Môn - Cao Nguyệt
https://isach.info/story.php?story=danh_mon__cao_nguyet