Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cửu Dung
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 28: Tình Thân Gặp Ý Chàng (3)
V
ương Càn Nhất run rẩy nói: “Khởi bẩm Vương gia, chuyện ngày hôm nay không phải chú ý của tiểu nhân, mà là…”. Gã mới nói đến đây, bỗng nhiên có một chiếc ám tiễn bắn tới, không nghiêng không lệch, vừa vặn trúng vào cổ họng gã.
“Là… là…” Máu tuôn ra từ cổ họng Vương Càn Nhất ngay tức thì. Gã giãy giụa muốn nói ra kẻ sai khiến mình là ai, nhưng cũng chỉ vô ích.
Mọi người vô cùng sửng sốt, nếu kẻ này có thể dễ dàng lấy mạng Vương Càn Nhất như thế, vậy muốn ám sát Vương gia, há chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Tùy tùng của Tiết vương gia rối rít bày tư thế để bảo vệ y. Nhưng tất cả lại yên ả như cũ.
Sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi. Thích khách đương nhiên là do kẻ đứng sau bức màn này sai phái. Tôi vốn cảm thấy đã đôi phần sáng tỏ, nhưng hiện giờ lại như bị sương mù trùng điệp che mắt. Những tưởng kẻ đứng phía sau cầm đầu là phu thê Thẩm Tề hoặc Mai Nhiêu Phi, nhưng kẻ cầm đầu này có sức mạnh thế nào mà lại sai khiến được cả nhị lão bản Vương Càn nhất của “sòng bạc Tam Bảo” có tài có thế đây? Cũng chưa từng nghe nói Duy huyện có giang hồ nhân sĩ nào võ công giỏi đến vậy, có thể khiến người ta bị một mũi tên găm kín yết hầu.
Tôi cũng không kịp nghĩ ngợi những chuyện đó, giằng ra khỏi bờ vai Thẩm Hồng, chạy đến trước cây cột trói cha, nói: “Mau thả cha tôi xuống!”.
Ngay lập tức, Tiêu Tiếu và vài người khác trèo lên thang, cởi trói cho cha tôi, đỡ ông xuống.
Khuôn mặt cha tôi tựa như bị năm tháng khắc trổ, càng thêm già nua trong cơn gió màu thu. Nhớ lại hoàn cảnh thập tử nhất sinh vừa rồi, tôi không kìm được rớm nước mắt.
Cha tôi giống như một đứa trẻ phạm lỗi, thì thào nói: “Con gái, cha vốn chưa nghĩ sẽ thất bại. Cha vốn tưởng rằng nếu cha thắng, nhà ta liền có bạc, con cũng không cần phải sống khổ sở nữa, ai dè…”. Cha tôi nói xong nước mắt vơi đầy.
Tôi nắm tay cha: “Cha, đừng nói gì nữa, chuyện tốt xấu gì cũng đã qua rồi. Sau này cha có còn đánh bạc nữa không?”. Tôi nói, tự mình lại thở dài trước, trong lòng biết có khuyên cũng chỉ hoài công.
Vẻ mặt cha tôi nghiêm trang khác thường, ông nói: “Sau này… sau này cha tôi sẽ không bao giờ đánh bạc nữa. Cha không những không ẹ con sống những ngày vui, hôm nay thiếu chút nữa còn làm khổ cả con, cha đúng là đồ đốn mạt”. Cha tôi vừa nói, vừa ngồi sụp xuống, vẻ mặt đau đớn.
Minh Nguyệt Hân Nhi nói: “Lão thông gia, người vốn là đồ đốn mạt mà, hôm nay người mới biết sao?”. Tiêu Tiếu dùng sức nhéo Minh Nguyệt Hân Nhi một cái, Minh Nguyệt Hân Nhi lè lưỡi, không nói thêm gì nữa.
Chung quanh bỗng nhiên yên ắng lại. Ánh mắt cha tôi càng thêm tang thương. Ông chậm rãi nói: “Nhà họ Lãnh chúng ta vốn là dòng dõi thư hương có tiếng trong Duy huyện. Năm cha mười bảy tuổi, thi đỗ tú tài. Trong kỳ thi Hội tháng Ba năm thứ hai, tên đứng đầu bảng, trở thành Hội nguyên [1]. Sau đó, cha tham gia thi Đình nhưng luôn không đỗ. Năm hai mươi ba tuổi, một lần nữa cha lên kinh dự thi. Hành trình vào kinh lần đó, bởi cha trót sa vào chốn trăng hoa, lưu luyến câu lan ngõa tứ [2], bỏ lỡ ngày thi Đình, chẳng mấy chốc cha đã tiêu hết bạc, bị tú bà của “Dư Hương lầu” đuổi ra. Con gái, mẹ con tên là Ngọc Hồ Điệp, là đệ nhất danh kỹ ở Dư Hương lầu nơi kinh thành. Cha đem lòng ái mộ mẹ con vô cùng, bà ấy thấy cha tiêu hết tiền bạc, lưu lạc đầu đường thì thường thường tiếp tế cho cha. Còn muốn dùng bạc chuộc thân ình, thoát khỏi danh phận danh kỹ nữ, từ đó về sau đi theo cha. Nhưng tú bà Dư Hương lầu sao có thể bằng lòng được”. Cha nói xong, ánh mắt đục ngầu lộ vẻ thống khổ sâu sắc, ông đã hoàn toàn chìm đắm trong chuyện xưa.
[1] Người đỗ đầu khoa thi Hội
[2] Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống. Ngõa tứ: Nơi biểu diễn tạp kỹ trên đường phố
“Cha và mẹ con lâm vào tình thế bất đắc dĩ trăm bề. Cơ duyên khéo hợp, ngay lúc đó cha cứu được mạng của Tề vương. Tề vương cũng chính là thúc thúc của Đương kim Thiên tử và Tiết vương gia, Tề vương cảm kích ơn cứu mạng của cha, ra lệnh giải thoát ẹ con khỏi phận con hát. Lúc mẹ con rời khỏi đó, toàn bộ tài sản dành dụm được đều để lại Dư Hương lầu, ngay cả trang sức áo váy cũng không được mang theo dù là nửa bộ. Cha và mẹ con nghèo khổ chán nản, may mà lúc ấy gặp Thẩm lão gia đưa rượu lên kinh thành và được ông ấy cho tiền, cha và mẹ con mới có thể trở về quê nhà. Nhưng sau khi chúng ta trở về Duy huyện mới biết được vàng bạc châu báu trong nhà dã bị cường đạo cướp hết sạch. Sau khi cường đạo cướp bóc còn phóng hỏa, nhà cửa Lãnh gia hóa thành tro tàn chỉ trong một đêm, tất cả hơn ba mươi nhân khẩu già trẻ từ trên xuống dưới Lãnh gia đều chết uổng, không một ai may mắn thoát khỏi. Cha và mẹ con sau một thời gian đau khổ thì dời đến căn nhà chúng ta đang ở bây giờ, thành thân sinh sống. Mẹ con tên là Ngọc Tiểu Điệp. Một năm sau, mẹ con sinh con ra.Lúc mẹ con sinh con thì bị khó sinh, bà đỡ cũng đành bó tay hết cách. Cha lại không có tiền đi mời đại phu giỏi nhất khi ấy, đành khổ sở van nài nhưng lão vẫn không chịu. Cuối cùng, cha chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ con đau đớn, chết đi. Sau khi mẹ con chết, bà đỡ đỡ được con ra. Tuy rằng con ốm yếu, nhưng lại vẫn còn sống. Mặc dù trong lòng cha phải cố gắng mà sống nuôi con khôn lớn. Lúc con được sáu bảy tuổi, cha thấy con càng ngày càng giống mẹ con, lòng dạ lại càng thêm thống thổ”. Cha tôi kể đến đây, hai tay ôm lấy đầu, toàn thân run rẩy không ngừng.
Hồi lâu sau, ông mới lên tiếng: “Lúc đó, cha đã mê đánh bạc như điếu đổ. Cha cũng biết không tốt đẹp gì, nhưng mà mỗi lần nhớ đến cảnh tượng ngày xưa mẹ con chết thảm vì không có tiền chữa trị, trong lòng cha lại cảm thấy đau đớn muốn chết. Vì thế mỗi khi cha gửi tình vào uống rượu đánh bạc, cha luôn cảm thấy, nếu năm đó cha có tiền mời đại phu, có lẽ mẹ con sẽ không chết. Cha cũng không thiết kiếm việc khác, chỉ muốn kiếm tiền trên chiếu bạc. Ngày nay qua ngày khác, một năm rồi một năm, không thể tư thoát ra được”. Những sợi tóc hoa râm của cha tôi từ từ rơi lọt qua giữa kẽ ngón tay. Tâm khảm tôi có phần khó chịu bâng quơ trong chốc lát. Mấy năm nay, tôi chỉ biết cha ham đánh bạc thành thói, nhưng không biết rằng ông là người bị tổn thương, mang nỗi niềm riêng.
Tôi ngồi xổm xuống, dịu dàng: “ Cha, chúng ta về nhà đi”.
Cha tôi vẫn cúi đầu nói: “Dung Nhi, con có còn trách cứ cha ngày đó gả con vào Thẩm gia, để con nếm nhiều khổ sở như vậy không?”. Tôi lắc đầu: “Cha nói gì thế, cha, chúng ta về nhà đi, trước đây gả vào Thẩm gia là con cam tâm tình nguyện mà”.
Cha tôi thở dài thườn thượt. “Từ sau khi con từ Thẩm gia trở về, cha thấy con ngày ngày rầu rĩ không vui, lại thấy con làm lụng vất vả, trong lòng khó chịu, vì thế mới muốn có thể thắng được số tiền lớn một lần, từ nay về sau không đánh bạc nữa, cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn, không giống như mẹ con…lạnh lẽo đơn côi như vậy. Nào ngờ, lại liên lụy đến con…”. Cha tôi nói song lại có phần nghẹn lời.
Tôi bất chợt cảm thấy, cha sinh tôi nuôi tôi mười bảy năm, thì ra tôi tuyệt nhiên chưa từng hiểu ông. Tôi nói: “Cha, đừng nói những điều đó nữa. Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng khấm khá hơn”.
Cha tôi gục gặc đầu: “Kỳ thật xưa kia cha lừ con gả vào Thẩm gia, thứ nhất là vì tham bạc của Thẩm gia, thứ nhì cũng là vì muốn báo đáp ơn Thẩm lão gia cho tiền năm xưa. Nếu năm đó mà không có Thẩm lão gia giúp tiền, cha và mẹ con nghèo rớt mùng tơi, có lẽ đã chết đói trên đường phố kinh thành từ lâu rồi!”.
Tôi cũng ra sức gật đầu, đỡ cha dậy, nói: “Cha, chúng ta về nhà đi”. Cha tôi lấy tay áo lau nước mắt, nói: “Ừ”.
Tôi xoay người lại, nói với Tiết vương gia và Thẩm Hồng “Cửu Dung cảm tạ ơn cứu mạng của Vương gia và Thẩm công tử, đại ân đại đức này, xin vĩnh viễn khắc ghi”. Nói xong, dìu lấy cha, thong thả trở về.
Tiết vương gia cản đường chúng tôi, cười nói: “Cửu Dung cô nương, hiện giờ nếu cô không còn là tiểu thiếp của Thẩm gia nữa, bản vương cầu hôn cô được chứ? Mặc dù bản vương đã có đích vương phi [3] do Tiên hoàng ban cho, nhưng cô ta vừa ngốc vừa vụng vừa thô lỗ, chẳng chút phong tình nào. Nếu cô chịu gả cho ta, ta liền phong cô làm trắc vương phi, thế nào?”.
[3] Vợ cả của vương gia gọi là đích vương phi, vợ lẽ gọi là trắc vương phi
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cửu Dung
Hoài Châm Công chúa
Cửu Dung - Hoài Châm Công chúa
https://isach.info/story.php?story=cuu_dung__hoai_cham_cong_chua