Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tướng Dạ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 58: Mưa,Gió Và Bóng Đêm Đều Có Thể Vào.
Năm mảnh kiếm bay rất nhanh trong mưa đêm mờ mịt, phát ra tiếng rít lúc trầm thấp lúc chói tai tựa như một thứ nhạc khí quỷ dị nào đó. Từng mảnh chiếm một vị trí bên cạnh Triều Tiểu Thụ, sau đó thì không ngừng hoán đổi phương vị. Năm vệt sáng trước sau liền mạch, bắn nước mưa đang rơi và mưa đọng trên nền đá lát trong đình viện đan lẫn vào nhau.
Mảnh kiếm bay lượn phiêu dật lúc ẩn lúc hiện trong màn mưa, khi lượn đến sát nền đá xanh nước mưa liền bị bắn lên, lúc thì cứa lên tường những vệt kiếm sâu hoắm, chốc chốc lại xẹt qua thân thể của bốn gã quân sĩ bị Ninh Khuyết chém ngã rồi cắt thêm mấy vệt máu trên thân thể bọn họ. Mấy tên quân sĩ còn chưa chết bị kiếm phiến cắt phải liền co rúm lại đau đớn.
Triều Tiểu Thụ cùng Ninh Khuyết, hai người ở trong lưới kiếm vô hình do năm mảnh kiếm này dệt thành, mỗi đường cong kết thành lưới kiếm ấy đều đại diện ột mũi đao không thể nào ngăn được, đại diện cho tử vong. Cho dù là gạch đá rắn chắc, vách tường đẫm nước mưa hay là thi thể Đường quân nằm trên mặt đất cũng đều không thể khiến cho những đường cong ấy chậm lại một chút, nhẹ đi một chút.
Gió có thể qua, mưa có thể vào, bóng đêm cũng có thể lọt, duy chỉ có người là không thể qua.
Không có một ai dám bước vào phạm vi ba trượng quanh tấm lưới vô hình kia, cho dù là tinh binh Đường quân dũng cảm nhất, đã biết rõ bước vào là chết chắc thì làm gì có ai còn dám liều mạng bước tới. Về phần khổ hành tăng và kiếm khách bận trường bào trong Thính Vũ Lâu, lúc này mang theo sắc mặt nhợt nhạt, cả hai đang nóng lòng điều tức, bát đồng, hạt châu và thanh đoản kiếm lặng lẽ trôi quanh thân hai người.
Kiếm khách mặc trường bào đến từ Nam Tấn vẻ mặt kinh hãi nhìn Triều Tiểu Thụ trong mưa, cay đắng nói: “Thật không thể ngờ tới thủ lĩnh một bang ở thành Trường An…lại là Đại kiếm sư Động Huyền thượng phẩm, thậm chí…thiếu chút nữa thôi là có thể đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh. Chẳng lẽ đây là thực lực và nội tình chân chính của đế quốc Đại Đường sao? Nếu là như vậy thì hẳn chính ngươi cũng nhìn thấu, là người Đại Đường các ngươi tìm cách giết ngươi. Ngươi không thể thắng nổi đâu. Bọn họ đã nói, chỉ cần ngươi chịu đầu hàng thì sẽ tha cho ngươi tội chết.”
Triêu Tiểu Thụ giơ tay trái lên, gỡ một chiếc lá xanh chẳng biết từ lúc nào đã vương trên vạt áo ướt đẫm của mình xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn kiếm khách bận trường bào, bình tĩnh đáp: “Ngươi giết huynh đệ ta, vậy thì dù ngươi có hàng hay không thì ngươi đều phải chết.”
Kiếm khách mặc trường bào nghe thế thì trầm mặc không nói gì.
Còn gã khổ hành tăng đội nón kia thì đang nhìn Ninh Khuyết bên cạnh Triêu Tiểu Thụ, nhìn tấm khăn che màu đen trên mặt hắn, y cảm thấy hắn trông rất quen trừ búi tóc có chút kỳ quặc kia, hắn bèn nhíu mày hỏi: “Chàng trai trẻ, ngươi là người của Nguyệt Luân Quốc phải không?”
Ninh Khuyết trầm mặc nhìn tên khổ hành tăng nọ, không có bất kỳ phản ứng nào đáp lại, duy chỉ có đôi chân mày lộ ra ngoài tấm khăn che ấy có hơi nhướng lên một chút.
Triều Tiểu Thụ nhìn đám Đường quân tinh nhuệ ở đầu kia đình viện, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Một kẻ là Đại kiếm sư Nam Tấn, một là Khổ hành tăng Nguyệt Luân Quốc, còn các ngươi…lại là quân nhân Đại Đường ta, vì cái gọi là quyền quý vớ vẩn ấy mà lại có thể đi cấu kết với người dị quốc, thật là khiến người ta phải xấu hổ thay.”
Tên thủ lĩnh Đường quân hơi cúi đầu, tựa như không muốn nước mưa quất vào làm nhòe mắt, cũng có lẽ mang đôi chút xấu hổ, không dám đối diện với ánh mắt lạnh lùng bức người của Triêu Tiểu Thụ.
Phàm là trận đấu của những cường giả tu hành thì toàn bộ trận đấu dĩ nhiên sẽ do người tu hành khống chế, người bình thường như Ninh Khuyết và đám Đường quân kia thì chỉ có thể đi theo cạnh giúp chút đỉnh mà thôi, không thể nào chi phối cuộc diện được. Người tu hành trong trận chiến thì tinh thần, thể lực lẫn niệm lực là trọng yếu nhất, chúng tổn hao cực kỳ nhanh chóng, cho nên bọn họ thường chọn cách tạm thời lùi lại điều tức. Mà trong thời gian đó, Đường quân sử dụng Nỏ Thần Hầu, Triều Tiểu Thụ sợ rằng Ninh Khuyết không đủ khả năng ứng phó nên mới mạo hiểm triệu hồi kiếm phiến, bởi vậy lúc này mới có màn đối thoại ngắn ngủi trong đêm mưa ấy.
- Chuyện này nên kết thúc rồi.
Triều Tiểu Thụ bình tĩnh nói hết câu này, sau đó đưa cánh tay phải lên chỉ về phía Thính Vũ Lâu. Thực lực của hắn cao hơn cả khổ hành tăng Nguyệt Luân Quốc lẫn kiếm khách Nam Tấn, bởi thế hắn có thực lực và có tư cách lựa chọn lúc nào khai chiến.
Chính là lúc này.
Năm mảnh kiếm không ngừng bay lượn giữa đình viện dường như nghe thấy được mệnh lệnh ấy, quỹ đạo chuyển động đột nhiên thay đổi, tiếng rít càng trở nên chói tai hơn, vù vù phá vỡ đêm mưa, đâm thẳng về phía Thính Vũ Lâu.
Sắc mặt khổ hành tăng chợt trở nên căng thẳng, hai mắt mở trừng trừng, hai tay trên đầu gối không ngừng thay đổi thủ ấn, bát đồng lơ lừng trước mặt vù vù bay lên nghênh địch, mấy hạt niệm châu kia cũng bay lên theo, xoay tròn quanh thân thể y.
Kiếm khách Nam Tấn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch như tuyết, khóe môi trào máu đỏ tươi, niệm lực y không ngừng xuyên thấu Khí hải, Tuyết sơn tràn ra không gian trong ngoài Thính Vũ Lâu, khống chế thanh đoản kiếm nhanh như chớp bay lên.
- Không xong!
Con ngươi của Khổ hành tăng đột nhiên co rút rất nhanh. Những kiếm ảnh xam xám thoáng ẩn thoáng hiện dưới màn mưa xuân bàng bạc mơ hồ như có như không. Mãi đến lúc tiếng rít bay đến Thính Vũ Lâu thì y mới nhìn rõ chỉ có bốn mảnh, phải là năm mảnh mới đúng chứ!
Còn mảnh kiếm cuối cùng đâu rồi?
Khổ hành tăng đang muốn nhắc nhở kiếm khách Nam Tấn ở cạnh nhưng tiếc là đã quá trễ.
Một bóng kiếm mỏng manh lặng lẽ không một tiếng động vòng qua mái hiên Thính Vũ Lâu, tránh được sự phát giác của hai người, trượt xuống theo trụ gỗ, sau đó đến lưng chừng người thì đột ngột tăng tốc, như đao nóng xuyên qua tuyết đâm xuyên qua trụ gỗ, ngay sau đó thì xuất hiện ở sau gáy kiếm khách Nam Tấn.
Nam Tấn kiếm khách cảm nhận được hàn ý vòng qua sau gáy, trong lòng sợ hãi cực độ. Hai bàn tay hắn thò khỏi ống tay áo điên cuồng xuất chiêu, thanh đoản kiếm màu ngọc bích vòng trên không trung đột nhiên ngừng lại, nhưng cũng không có cách nào cứu chủ được nữa.
Phốc một tiếng rất nhẹ, mảnh kiếm nọ đâm vào sau gáy hắn, sau đó đâm nát xương cổ, lộ ra máu thịt bầy nhầy, rồi chệch choạc bay ra ngoài như một thứ quái trùng uống máu.
Kiếm khách Nam Tấn mở mắt trừng trừng nhìn Triều Tiểu Thụ, ôm lấy cổ họng đang phun máu, hắn nặng nề ngã xuống. Cho đến thời khắc đón nhận cái chết này, hắn cuối cùng cũng phải thừa nhận tốc độ hồi phục của đối thủ quả nhiên vượt xa mình.
Chủ nhân đã chết, đoản kiếm màu ngọc bích mất đi niệm lực khống chế cũng suy sụp rơi xuống chìm trong vũng nước mưa, giãy hai cái rồi nằm im bất động. Ngay trước thời khắc đó, hai mảnh kiếm phiến va chạm với thanh đoản kiếm vang lên một âm thanh lớn, rồi hợp cùng ba mảnh kiếm kia lại một chỗ, sau đó nhanh như chớp bắn về phía khổ hạnh tăng, chỉ là năm điểm nhỏ rất đơn giản hợp lại nhưng lại giống như một tràng bạo vũ cuồng phong đang tiến lên.
Trong màn mưa, năm mảnh kiếp sắc bén cùng với bát đồng rắn chắc nặng nề và tràng niệm châu bay múa như con thoi không ngừng va đập vào nhau, những âm thanh lảnh lót chói tai cùng tiếng rít vù vù hòa lẫn vào nhau vang lên không ngớt, tựa như không bao giờ dứt, những vụn hoa lửa kim loại bắn ra quanh thân Khổ hành tăng tựa như một màn hoa bồ công anh bay múa, thỉnh thoảng lại tràn ra như bị gió thổi bay loạn.
Trong chớp mắt, tăng bào của khổ hành tăng có thêm vô số lỗ thủng, mà y theo Phật tông khổ tu không có thói quen mang nhuyễn giáp hộ thể giống như người tu hành bình thường, máu tươi từ những lổ thủng này không ngừng chảy ra, nhuộm toàn thân y ướt đẫm máu tươi.
Triều Tiểu Thụ lặng lẽ nhìn vào trong Thính Vũ lâu, hai bàn tay hắn thò ra ngoài tay áo không hề nhúc nhích nhưng năm mảnh kiếm phiến ở trong lâu tựa như gắn vào năm ngón tay vô hình của hắn, thỉnh thoảng lại bật lên như khúc đàn sát nhân.
Gương mặt được nước mưa gột rửa trắng hơn một chút so với trước đây, Triều Tiểu Thụ khẽ nhướng mày, hắn phát hiện ý chí khổ hành tăng kiên định hơn sơ với dự tính của mình, chỉ thấy hắn ung dung vén vạt áo mỏng, bất chấp mưa đêm tới tấp quất vào người, bất chấp Đường quân tinh nhuệ đang nhắm mình hò hét, thản nhiên ngồi xuống giữa màn mưa ào ào như trút ấy.
Y cứ như đang giữa cửa nhà, nhìn chằm chằm vào quân địch bên trong chính nhà của mình, mày kiếm dần dần giãn ra, năm ngón tay thon thon ngoài ống tay áo chợt ép chặt vào nhau, theo động tác này, năm mảnh kiếm phiến trong lâu rít lên một tiếng rồi tụ lại một cách thần kỳ, hợp lại thành một thanh kiếm đẹp đẽ, như một đường thằng đâm về phía bát đồng kia!
Nhưng vào lúc này, mặt bên kia của bức tường vốn đã bị mưa lớn biến thành vắng vẻ không một bóng người, một trong hai cỗ xe ngựa cuối cùng cũng chậm rãi chuyển động.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tướng Dạ
Miêu Nị
Tướng Dạ - Miêu Nị
https://isach.info/story.php?story=tuong_da__mieu_ni