Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trái Tim Hoàng Gia
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 56
T
rời đã muộn và rất tối. Tháp Eiffel được thắp sáng lên rất đẹp. Tôi ngồi trên ghế dài trong khu rừng cây nhỏ ở Champ de Mars nhìn lên ngọn tháp. Tôi đã ngồi đây nhiều giờ. Trong bóng tối. Trong giá lạnh. Tôi cố chơi guitar nhưng không thể. Tôi không tìm thấy âm nhạc nữa. Không tìm được nốt nhạc đó.
Lúc này tôi ngồi nghe những người khác chơi. Tôi không nhìn thấy họ nhưng tôi có thể nghe thấy họ. Họ ở đâu đó gần đây. Tôi nghe tiếng guitar, mandolin, kèn co, một giọng con gái. Tôi mệt mỏi. Đầu tôi choáng váng vì uống nhiều thuốc an thần quá. Chân tôi đau nhức. Tôi đã đi bộ suốt từ nhà bác G tới đây.
Tôi đang đứng xếp hàng lên tháp. Chắc chắn đây là một lựa chọn hay ho. Tốt hơn so với việc nhảy xuống sông. Thỉnh thoảng người ta nhảy xuống sông mà vẫn sống. Quanh tôi, khách du lịch đang vừa nói chuyện vừa cười đùa. Những gã bán hàng mời mua đồng hồ hiệu Rolex, khăn quàng, móc chìa khóa.
Tiếng nhạc tôi nghe lúc nãy giờ đã gần hơn rồi. Nó sống động, hoang dã và hay ho. Tôi nhìn quanh tìm người chơi, nheo mắt trong bóng tối, nhưng tôi không nhìn ra họ. Hàng người dịch chuyển và tôi đi theo. Tiếng nhạc ngừng. Vài phút sau, tôi ở cửa quầy vé. Tôi lấy tiền ra nhưng bảo vệ bảo tôi không đi được – không được mang guitar theo.
Tôi phải bỏ nó ra nếu muốn lên tháp, ông ta bảo tôi vậy. Tôi hỏi ông ta chỗ gửi. Ông ta bảo đây không phải sân bay, không có nơi gửi hành lý ở đây. Ông ta ra hiệu bảo tôi dịch ra chỗ khác. Những người đứng sau tôi bắt đầu làu bàu. Gã nhận tiền nói tôi bước dịch qua một bên.
Một đôi vượt qua mặt tôi. Rồi tôi nghe thấy một giọng khác: “Này! Này, Andi ơi!” Tôi quay lại. Virgil đang đứng đó. Cậu thở không ra hơi. Jules, và hai anh chàng nữa, và một cô gái, đang đứng cách đó một quãng, nhìn chúng tôi. “Chào cậu.” “Chào cậu,” tôi nói. “Cậu đang làm gì ở đây? Tối nay cậu là khách du lịch à?” Tôi cố rặn ra một nụ cười run rẩy.
“Ừa. Tối nay tớ làm khách du lịch. Cậu đang làm gì ở đây? Không phải chạy xe à?” “Tối thứ Hai tớ nghỉ,” cậu nói. “Cô gái, xin cô ra khỏi hàng?” tay bảo vệ nói. Tôi làm theo, thấy khó chịu và cáu bẳn. “Bọn tớ vừa mới chơi xong.” “Ồ là các cậu à?” tôi hỏi. “Chơi hay lắm.
Tớ thích kèn co.” “Cám ơn cậu. Tớ ước gì du khách cũng nghĩ vậy. Họ không có tâm trạng cho tiền lắm, với lại trời lạnh quá bọn tớ không thể ở ngoài được nữa. Mà bọn tớ sắp có một vụ đấy. Được trả tiền đàng hoàng. Tại một bữa tiệc.” Cậu dùng chân ẩy chân tôi.
“Đi cùng bọn tớ đi. Bọn mình sẽ thu tiền từ khán giả. Nhận được nhiều hơn nếu có thêm một cô gái nữa trong ban nhạc.” “Virgil! Đi nào!” một người bạn của cậu hét gọi. “Tới ngay!” Virgil hét lại. Tôi không muốn nói chuyện nữa. Tôi muốn đi. Ngay bây giờ. “Cầm cái này hộ tớ được không?” tôi nói, đưa cây đàn cho cậu.
“Tớ không lên tháp được nếu mang theo nó và tớ không muốn… bỏ nó ở đây.” “Không được. Tớ phải đi. Mấy đứa kia… đang đợi tớ.” “Không sao mà. Cậu không phải đợi ở đây. Cứ cầm lấy đi.” “Nhưng làm thế nào tớ trả lại cho cậu đây?” “Tớ không biết. Kiểu gì đó.
Cậu biết nơi tớ ở mà.” Tôi nhìn xa xa, không vào cậu, nhưng cậu choài ra trước mặt tôi và bắt tôi nhìn cậu. Giờ cậu không mỉm cười nữa. “Cậu không nói nghiêm túc đấy chứ?” “Này, thôi nào,” có người nói, giật tay áo của Virgil. Họ đã lại hết đây, bạn bè của Virgil.
Cậu giới thiệu họ – Constantine, nhàu nhĩ và gầy gò, với hàm răng to trắng. Charon, cầm một cây trompet. Khadija, cô gái xinh đẹp ở quán Rémy – Tôi đã biết Jules rồi. Tôi lẩm bẩm vài câu xin chào. Nỗi đau đang ăn tươi nuốt sống tôi. “Cậu có đi không?” Charon nói. “Ngay đây,” Virgil nói, vẫn nhìn tôi.
“Đủ rồi!” tay bảo vệ hô to. “Chúng tôi đã có đủ người. Không lấy thêm nữa.” Tôi quay người lại. Ông ta đang đóng cửa thang máy. “Không! Đợi đã!” tôi hét lên. Tôi đẩy cây đàn cho Virgil và chạy về phía buồng bán vé. Tôi đập tiền lên quầy. “Làm ơn đi!” “Chúng tôi đóng cửa rồi,” người bán vé nói.
Tôi nhìn đồng hồ. “Nhưng mới có mười một giờ mà. Tháp không đóng cửa tới tận mười một giờ bốn mươi lăm. Biển hiệu viết thế.” “Tháp đóng vào lúc mười một giờ bốn lăm, đúng vậy, nhưng thang máy cuối cùng đi lên lúc mười một giờ.” “Làm ơn, chỉ thêm một người thôi,” tôi nói, đẩy tiền cho ông ta.
Ông ta đẩy lại. “Tôi rất tiếc,” ông ta nói. Tôi chạy tới cổng, tiền trong tay, và xin ông bảo vệ cho tôi lên. Tay bảo vệ giơ tay lên như cảnh sát giao thông. Ông ta đóng cửa thang máy lại. “Tôi phải lên đó!” tôi hét lên. Giờ thì tôi cầu xin. Nài nỉ. Giơ tiền ra. Đưa thêm cho ông ta.
Những người trong thang máy đang trân trối nhìn tôi. Tôi bắt đầu khóc. “Đừng có lố bịch. Tháp chẳng biến mất đi đâu cả. Mai quay lại,” tay bảo vệ nói. Nhưng tôi không thể đợi tới ngày mai được. Nỗi đau quá lớn. Tôi sẽ không bao giờ cảm thấy dễ chịu hơn. Chỉ càng tồi tệ hơn mà thôi.
Tay bảo vệ nhấn một nút và thang máy đi lên. Giờ thì tôi khóc lóc. Nức nở. Tôi quỳ gối xuống và đập đầu vào cổng. “Thôi đi! Thôi ngay! Nếu không tôi gọi cảnh sát bây giờ,” tay bảo vệ cảnh báo. Tôi cảm thấy có bàn tay đặt lên tay mình. Kéo tôi đứng dậy. Đó là Virgil. Cậu kéo tôi lên và dắt tôi đi khỏi cửa thang máy.
Bạn bè đi cùng cậu. Mắt họ trố to tướng. Constantine cầm lấy tập brochure từ chỗ quầy vé. Cậu bước lại chỗ tôi, bẽn lẽn mỉm cười, và đưa nó cho tôi. “Bảo tàng Louvre cũng hay phết,” cậu nói. “Rất nhiều tác phẩm nghệ thuật.” Charon nói, “Sacré-Coeur là đẹp nhất.” Jules nói, “Cậu phải tới thăm Place des Vosges.” “Có khi cậu thích mua sắm?” Khadija nói.
“Tới Bon Marché thử xem. Ở đó có nhiều đồ trang sức lắm.” Tôi phá lên cười. Nghe tiếng cười vừa buồn bã vừa điên loạn. “Cám ơn mọi người,” tôi nói. “Tớ sẽ đến mấy chỗ đó. Rất hân hạnh gặp tất cả các bạn. Xin lỗi vì cái màn lố bịch lúc nãy.” Tôi bắt đầu bước đi nhưng Virgil túm lấy tay tôi.
“Không đời nào. Cậu đi với bọn tớ. Đi thôi,” cậu nói. Tôi có thể thấy nỗi lo lắng trong mắt cậu. Tôi rặn ra một nụ cười méo mó với cậu. “Không sao đâu mà. Thật đấy. Giờ tớ thấy dễ chịu hơn rồi. Chỉ là… tớ uống nhiều cà phê quá.” Tôi lại cố bước đi nhưng cậu không buông tay tôi ra.
“Tớ không thể đi với cậu vì tớ có buổi biểu diễn và không hủy được. Tớ cần tiền. Họ cần tiền,” cậu nói, chỉ tay về phía đám bạn. “Vì thế cậu đi với tớ.” “Không.” Cậu lắc đầu. Chửi thề với tôi. Giờ mặt cậu đầy sự giận dữ. Cậu nhoài tới sát tôi và nói, “Cậu có muốn tớ bế cậu lên rồi mang đi không? Vì tớ sẽ làm thế đấy.” Tôi không nói gì nhưng cũng không thể bỏ đi nữa.
Constantine nhìn tôi, rồi nhìn Virgil. “Giờ mình đi được chưa?” cậu e dè hỏi. Virgil dùng gấu tay áo trùm chùi mặt cho tôi. “Ừa, Tino,” cậu nói. “Mình đi thôi.” Địa ngục Tôi thấy trên cổng có hơn nghìn quỷ sứ, Chúng nhảy xuống và hét lên giận dữ: “Mày là ai, sao chưa chết? Mà lại dám đến vương quốc những người đã chết?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trái Tim Hoàng Gia
Jennifer Donnelly
Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly
https://isach.info/story.php?story=trai_tim_hoang_gia__jennifer_donnelly