Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thương Hải
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28: Thiên Sinh Tháp (2)
H
ồn hòa thượng thả Lục Tiệm xuống, cúi người dùng ngón tay viết xuống đất: “Tới đâu bây giờ?” Lục Tiệm cũng viết: “Tôi cũng không biết.” Hồn hòa thượng mày dài nhíu lại, viết: “Lúc trước ta cứu ngươi bên suối, đưa ngươi về lại đó nhé?” Lục Tiệm suy nghĩ giây lát rồi viết: “Tốt quá.” Hồn hòa thượng trừng mắt nhìn y, khịt mũi rồi lại cõng Lục Tiệm rên rảo bước chạy đi.
Chạy chưa bao lâu bỗng nghe tiếng người nho nhỏ. Hồn hòa thượng đột nhiên dừng bước, không một tiếng động chui vào đám cây cối. Lục Tiệm nhìn qua đầu vai ông ta, đột nhiên mừng rỡ vô cùng. Thì ra từ cánh rừng trước mặt Ninh Ngưng và Tô Văn Hương đang sóng vai đi tới hướng này.
Một đêm không gặp, Ninh Ngưng mặt buồn ảm đạm, mày liễu u sầu, đi mấy bước thì bỗng khẽ thở dài nói:
- Tô huynh, huynh nắm chắc y đi theo lỗi này ư?
- Không sai đâu! - Tô Văn Hương hít hít cái mũi to - Vẫn còn mùi của y mà.
Ninh Ngưng do dự nói:
- Nhưng y, y thân thể yếu ớt, đi hai ba dặm còn được, chứ từ chùa Tam Tổ đến chỗ này mấy chục dặm đường núi, làm sao đi nổi? Hơn nữa, nơi này âm u rậm rạp, nếu gặp phải dã thú thì y làm sao chống cự được?
Nói đến đó, mắt cô hơi đỏ lên, run giọng nói:
- Đều tại tôi không tốt, vừa buồn bã liền bỏ chạy... nếu y có gì không may thì tôi, tôi...
Lục Tiệm có ngu ngốc gấp mười lần thì cũng biết “y” trong lời Ninh Ngưng chính là mình. Nghĩ tới cô vì mình mà đau buồn thì trong lòng hết sức cảm động.
- Ngưng nhi đừng lo. - Tô Văn Hương hít hít mũi, lại nói - Ngoài mùi vị của y còn có một mùi vị khác, vừa chua vừa thối, lẫn cả mùi củi khô nữa. Cái vị Lục… Lục…
Ninh Ngưng nói:
- Lục Tiệm.
- Đúng đúng! - Tô Văn Hương nói - Vị Lục Tiệm đó nhất định không sao đâu, còn đang ở cùng chỗ với người vừa chua vừa thối kia nữa.
Lục Tiệm hít một hơi, quả nhiên phát hiện ra Hồn hòa thượng thân mình chua thối, chắc là nhiều ngày chưa tắm rửa. Nhưng Lục Tiệm không quan tâm đến những điều nhỏ nhặt, nếu đối phương là người quen thì thường chỉ nhìn thấy điểm tốt chứ không thấy chỗ xấu của họ, lại càng không để ý đến đối phương là xấu xí hay thối tha. Tô Văn Hương mà không nhắc đến thì chỉ sợ tám năm mười năm y cũng không phát hiện ra việc này.
Ninh Ngưng nhìn Tô Văn Hương cười thê thảm rồi khẽ giọng nói:
- Tô huynh, xin đa tạ, không ngờ vào lúc này mà huynh vẫn chịu giúp tôi.
- Nói gì thế, nói gì thế. - Hai tay Tô Văn Hương xua xua liên tục, lớn tiếng nói - Kiếp nô của Thiên bộ cùng chịu sướng khổ, cho dù lúc nào chúng ta cũng giúp cô mà.
Ninh Ngưng sững sờ hồi lâu rồi bất giác rơi lệ, lắc đầu nói:
- Tô huynh, từ hôm qua tôi đã không phải là kiếp nô của Thiên bộ nữa rồi. Chỉ sợ trong tương lại lúc chúng ta gặp lại nhau thì không phải là bạn bè mà là cừu địch.
Vừa nói vừa nước mắt như mưa không ngừng lăn xuống.
Tô Văn Hương cũng bất giác lộ vẻ mâu thuẫn, đi lại vòng quanh Ninh Ngưng, ra sức gãi đầu nói:
- Ngưng nhi, Ngưng nhi, đừng khóc, đừng khóc. Con mọt sách, đồ chân chó, đồ tai lợn và ta bốn người đã bàn bạc kỹ rồi, cho dù thế nào cũng không làm khó Ngưng nhi cô, quá lắm thì mọi người đều phạm vào Hắc Thiên kiếp chết cả một lượt thôi.
Ninh Ngưng gục đầu nhìn lá khô trên mặt đất, trong lòng lúc vui lúc buồn, lúc nóng lúc lạnh lên xuống bất định, cho dù nước mắt chảy như suối cũng khó mà trút hết được tình cảm trong lòng, đột nhiên hé miệng hai tay che mặt khóc òa lên.
Tô Văn Hương tính tình khờ dại nên dỗ con gái đang khóc tuyệt chẳng phải sở trường, thấy vậy thì chẳng biết làm gì, hai tay nắm chặt lẫn nhau nóng nảy nói:
- Ngưng nhi, cô đừng khóc mà, đừng khóc mà… cô, cô còn khóc nữa thì ta cũng muốn khóc…
Chưa dứt lời đã thật sự méo miệng quệt mắt khóc ầm lên.
Lục Tiệm đang ở trên cây, thấy tình cảm giữa các kiếp nô đó thì vừa cảm động lại cũng buồn rầu, lệ mờ hai mắt, không kìm được cao giọng gọi:
- Ninh cô nương, tôi ở đây này…
Còn chưa dứt lời thì thân thể bỗng chấn động rồi đảo một cái từ trên cây rơi xuống, lúc chạm đất từ phía trên bỗng có luồng lực lớn kéo lại khiến thế rơi của y chậm hẳn, vì vậy mà thân thể chạm đất không hề đau đớn. Lúc bò dậy thì đã thấy Ninh Ngưng, Tô Văn Hương rảo bước chạy đến. Ninh Ngưng mặt hoa vẫn còn ngấn lệ, thần sắc vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, đỡ Lục Tiệm dậy không đợi y lên tiếng đã mở đầu hỏi han:
- Ngã có đau không?
Lục Tiệm nói:
- Không sao.
Ninh Ngưng lại lộ vẻ tức giận, trách móc:
- Không sao cái gì? Thân thể anh yếu ớt, sao lại bò lên cao như thế?
Lục Tiệm ngẩn ra, nói:
- Tôi…
Rồi quay đầu lại thì thấy trên cây trống không, Hồn hòa thượng chẳng biết đã đi đâu rồi. Lục Tiệm biết ông ta không muốn ra mặt gặp người khác nên bất giác khẽ thở dài.
Ninh Ngưng chăm chú nhìn Lục Tiệm, những thay đổi trên vẻ mặt đó không qua được mắt cô. Thấy y rầu rĩ thở dài thì liền hỏi:
- Anh thở dài gì vậy?
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Không có gì, có thể gặp được cô, trong lòng tôi rất vui mừng.
Ninh Ngưng trái tim nhảy lên, hai má đỏ bừng, vừa định mỉm cười nhưng chẳng biết vì sao ngược lại lạnh nhạt nói:
- Có gì mà vui mừng chứ?
Lục Tiệm nói:
- Tôi sợ cô quá đau lòng mà tự làm khổ chính mình. Bây giờ thấy cô bình yên thì tất nhiên là vui mừng rồi.
Ninh Ngưng nhìn y, trong lòng vừa tức giận vừa đau khổ: “Thì ra anh chỉ vì vậy mà vui mừng? Sớm biết như vậy chi bằng mình nhảy xuống núi tự tử, khiến y đau buồn còn hơn.”
Thì ra Ninh Ngưng nghe tin dữ thì đau lòng thất vọng, mơ hồ không phân biệt phương hướng, chỉ co cẳng chạy như điên, thẳng lên đỉnh một ngọn núi cao, nhìn biển mây mênh mông thì tình cảm trong lòng cũng như cảnh vật trước mắt, cuồn cuộn nhấp nhô. Đủ loại hối hận, hổ thẹn, đau khổ trào lên trong lòng, cô bất giác buông tiếng khóc lớn, tiếng khóc theo gió đi xa dằng dặc đong đưa rồi biến mất trong mây trời.
Ninh Ngưng khóc đến mềm người, nhìn những giọt nước mắt biến mất trong đáy vực nghìn thước thì tình cảm càng nặng nề: “Mẹ vì mình mà chết, mình lại nghe lệnh của kẻ thù, ơn cừu không phân biệt được, đúng là đứa con gái bất hiếu nhất trong thiên hạ. Lão tặc tử Trầm Chu Hư đó hại chết mẹ, mưu hại cha hai mắt mù lòa, lưu lạc đến nước ngoài, lại đem mình luyện thành kiếp nô để đối phó với cha, đúng là con người đáng hận nhất thiên hạ. Nếu mình không giết được lão thì thề không làm người…” Trong nháy mắt, lần đầu tiên trong lòng cô tràn đầy oán độc, móng tay trắng bệch đâm sâu vào lòng bàn tay bật cả máu. Nhiều năm nay tuy cô là kiếp nô nhưng chưa từng tự oán hận, có điều giờ này phút này lại thống hận nặng nề chính bản thân mình, hận không thể để một luồng gió mạnh cuốn cái thân thể đáng buồn đáng khinh này thổi thành tro bụi ngập trời, rải khắp chân trời góc biển vĩnh viễn không kết tụ lại nữa.
Chỉ là trời lại không chiều lòng người, gió thổi nhu hòa như một đôi tay mềm mại phất mái tóc mây của cô loạn như tơ, lướt qua mặt mát lạnh có chút ẩm ướt. Trong nháy mắt, tâm thần Ninh Ngưng kinh động, lướt qua một bóng dáng xinh đẹp ấm áp dịu dàng.
“Chủ mẫu…” Ninh Ngưng trái tim như bị giáng một đòn, “Ôi không, Thương Thanh Ảnh đó cũng biết thân thế của mình ư? Bao nhiêu năm nay ơn tình của bà ấy đối với mình cũng là giả ư…” Ninh Ngưng ánh mắt mơ hồ, bóng dáng Thương Thanh Ảnh lúc ẩn lúc hiện, trong đêm lạnh người đàn bà đó đã kéo chăn cho mình, lúc đói khát cũng là bà đem tới cơm ngon trà ngọt. Quần áo mà mình mặc là bà tự tay thêu, lần đầu tiên mình vẽ lông mày cũng là bà tự tay tô cho. Chữ đầu tiên đọc, bài đầu tiên hát, đóa hoa đầu tiên thêu, bức tranh đầu tiên vẽ không cái nào là không đến từ người đàn bà hiền dịu đó. Từ khi biết việc thfi Ninh Ngưng đã coi bà ta như mẹ đẻ của mình, yêu bà kính bà, làm nũng trêu đùa, nói nói cười cười, dắt tay vui chơi, thậm chí trong đêm nằm mơ cũng mơ thấy bóng dáng của bà ta…
“Mẹ con… kẻ thù…” Ninh Ngưng tim như muốn đứt ra từng mảnh, mắt tối sầm lại, cổ họng phát tanh. “Ta thật sự muốn báo thù ư? Giết Trầm Chu Hư rồi thì chỉ khiến bà ta đau lòng, nhưng không giết Trầm Chu Hư thì mẹ trên trời có linh thiêng, làm sao có thể yên nghỉ được?” Nghĩ đến đó, cô ngước mắt nhìn trời, nơi sâu thẳm trong những đám mây trắng như có một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra, mỉm cười nhìn xuống. “Mẹ…” một cảm giác ngọt ngào tràn lên trong lòng, vào giây phút ấy Ninh Ngưng bỗng lại phát hiện ra ảo ảnh đó bất ngờ lại là khuôn mặt của Thương Thanh Ảnh.
“Ngay cả khuôn mặt của mẹ mình cũng không nhớ được…” Ninh Ngưng lại một lượt ngỡ ngàng, gió núi dần mạnh lên thổi quần áo cô tung bay như tiên nữ lạc trần gian, cô đơn không chỗ dựa.
“Đau buồn như thế này thì thà chết đi còn hơn…” Ý nghĩ đó như điện lướt qua, Ninh Ngưng bỗng thở phào một hơi, nhìn biển mây sâu thẳm chăm chú xuất thần, thầm nghĩ chỉ cần tung mình nhảy một cái là có thể kết thúc mọi việc. Nhưng lúc này ở sâu thẳm trong lòng cô lại lướt qua một khuôn mặt.
“Lục Tiệm…” Dáng hình đẹp đẽ của Ninh Ngưng khẽ run lên, mơ hồ nhớ lại lúc mình bỏ chạy thì Lục Tiệm vẫn kêu gọi sau lưng mình, nhưng lúc đó mình thần trí mê loạn, chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì.
Nghĩ đến đó, Ninh Ngưng bỗng kinh hoàng, sầu khổ gì cũng quăng lại sau lưng, lập tức quay người chạy như điên xuống núi. Xuống đến chân núi thì bỗng thấy Tô Văn Hương rảo bước chạy đến. Ninh Ngưng trong lòng cực kỳ hoảng hốt, không thèm hỏi đầu đuôi, chỉ túm áo hắn hỏi:
- Anh có thấy Lục Tiệm không?
Tô Văn Hương gặp Ninh Ngưng thì mặt đầy vẻ vui mừng, nhưng nghe hỏi thì lại lộ mấy phần ngạc nhiên, hỏi ngược lại:
- Cô không đi cùng với y sao?
Ninh Ngưng trong lòng trầm xuống, vội hỏi tình hình thì biết được Lục Tiệm quả nhiên đuổi theo mình. Ninh Ngưng biết rõ bệnh tình của y, bất giác lòng hoảng loạn, ý nghĩ tìm chết biến sạch, liền kéo Tô Văn Hương tìm kiếm tứ phía.
Hai người dọc đường nói chuyện, Ninh Ngưng lại biết Ninh Bất Không cuối cùng không giao đấu với Trầm Chu Hư mà chán nản bỏ đi. Ninh Ngưng biết cha rút lui toàn là vì mình nên trong lòng chẳng biết buồn hay vui, cũng âm thầm thở phào một hơi. Còn về mục đích tìm tới của Tô Văn Hương thì biết là hắn theo lệnh đuổi theo Diêu Tình, đi được nửa đường thì lo lắng cho Ninh Ngưng, thế là ngửi mùi dò đường đuổi theo. Ninh Ngưng rất cảm động, sự mâu thuẫn trong lòng cũng tăng thêm mấy phần.
Cứ đi đi nghỉ nghỉ như vậy, hai người từ chùa Tam Tổ đến tháp Thiên Sinh một mạch tìm tới, may mà trời thương nên cuối cùng cũng để bọn họ tìm được Lục Tiệm.
Những điều phức tạp bên trong Ninh Ngưng chỉ tự giữ trong lòng, quyết không thổ lộ với Lục Tiệm. Lúc này thấy vẻ mặt Lục Tiệm tiều tụy, một ngày không gặp lại càng gầy guộc thì bất giác trong lòng chua xót, định đưa tay lau mặt cho y nhưng ngón tay máy động mà không có sức đưa ra.
Lục Tiệm thấy Ninh Ngưng không sao thì đầy lòng mừng rỡ, nói:
- Ninh cô nương, Trầm Chu Hư ác độc như vậy, tương lai tất sẽ bị báo ứng. Cô nhất định không được vì loại người ác đó mà làm những việc ngốc nghếch.
Ninh Ngưng thầm nghĩ: “Anh mới ngốc đấy, trên đời có bao nhiêu kẻ ác, có mấy kẻ bị báo ứng chứ? Ôi, bỏ đi, nếu không phải anh ngốc như thế thì tôi cũng chẳng nhớ nhung đến anh rồi.” Nghĩ đến đó thì len lén liếc Lục Tiệm, hai má hơi nóng lên.
Lại nghe Tô Văn Hương nói:
- Ngưng nhi, người cô tìm thì đã tìm được rồi, ta cũng phải tìm cô nương họ Diêu đó, nếu không chủ nhân sẽ không tha cho ta.
Ninh Ngưng tâm hồn trầm xuống, đưa mắt nhìn thì Lục Tiệm quả nhiên lộ vẻ chăm chú, nhìn Tô Văn Hương nói:
- Cô nương họ Diêu là ai?
Tô Văn Hương không biết lòng người, chỉ thản nhiên nói:
- Chính là vị nhảy xuống khe núi đó. Cô ta chưa chết, vẫn còn sống đấy.
Khuôn mặt trắng nhợt của Lục Tiệm chợt hồng lên, đầy vẻ mừng rỡ nắm lấy Tô Văn Hương vội vã hỏi:
- Cô ấy ở đâu? Mau, mau đưa tôi đến, đưa tôi đến.
Tô Văn Hương nói:
- Vừa rồi lúc qua chùa Tam Tổ, ta ngửi thấy mùi vị của cô ta. Cũng lạ, chẳng lẽ một cô gái như cô ta lại trốn trong chùa của hòa thượng.
Lục Tiệm nghĩ đến Diêu Tình từng ẩn thân trong lầu xanh thì có nấp trong chùa của hòa thượng cũng chẳng có gì lạ. Vừa nghĩ như vậy thì không khỏi tâm thần chấn động, lại quên cả Ninh Ngưng bên cạnh, nắm lấy tay Tô Văn Hương vội nói:
- Tô tiên sinh, mau đưa tôi đi tìm cô ấy.
Tô Văn Hương hơi do dự rồi đi trước dẫn đường. Lục Tiệm theo sát phía sau, đi được mấy dặm liền cảm thấy hai chân nặng nề không theo kịp bước chân của Tô Văn Hương. Trong lúc nóng nảy thì bỗng cảm thấy một bàn tay đỡ lấy tay phải mình, rồi cảm giác ấm áp từ từ tràn vào. Lục Tiệm như có gió xuân, tinh thần phấn chấn. Quay đầu nhìn thì Ninh Ngưng vẻ mặt lạnh lẽo mím môi đi thẳng qua. Lục Tiệm cười nói:
- Đa tạ Ninh cô nương.
Ninh Ngưng mím môi, khóe mắt lấp lánh ánh lệ.
Lục Tiệm kinh hãi nói:
- Cô, cô khóc gì vậy?
Ninh Ngưng hừ một tiếng quay đầu đi. Lục Tiệm chẳng hiểu gì cả, cũng không dám hỏi lại nữa.
Không bao lâu đã đến ngoài chùa Tam Tổ, bỗng nghe trong chùa huyên náo. Theo âm thanh đi đến thì thấy mấy tăng nhân đang chạy ra, trong đó có hai người eo, chân vấy máu, lớn tiếng rên rỉ. Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Trong chùa xảy ra việc gì vậy?
Một tăng nhân thấy ba người bọn họ giống như khách hành hương thì liền kêu lên:
- Mau mau xuống núi, trong chùa xuất hiện yêu ta, đang hành hung ở Tàng Kinh các đấy.
Trong lúc hắn nói chuyện thì các tăng nhân bị thương liên tục kêu rên, vô cùng thê thảm. Lục Tiệm nảy lòng căm phẫn, quên cả thân mình có bệnh liền rảo bước chạy thẳng tới Tàng Kinh các.
Đến gần lầu các liền nghe tiếng người huyên náo, từ xa nhìn đến thấy Tính Minh dẫn hơn trăm tăng chúng tay cầm gậy gộc thương mâu vây lấy Tàng Kinh các, lớn tiếng cùng niệm “Ban Nhược Ba La Mật tâm kinh” diệt trừ tâm chướng, tà ma không thể đến gần.
Tính Giác đứng sau lưng mọi người hơi lộ vẻ buồn rầu. Tính Trí thì vẻ mặt mệt mỏi, được hai tiểu sa di nâng đỡ. Lục Tiệm thấy hai người đó thì trong lòng hết sức khinh bỉ. Giác, Trí hai người bỗng thấy Lục Tiệm thì cũng ngẩn ra rồi lộ vẻ kinh hoang, không đợi Lục Tiệm lên tiếng Tính Giác đã chắp tay nói:
- Thí chủ hôm qua chưa chào đã bỏ đi, lão nạp vô cùng hoảng hốt. Nếu đối xử có gì không tốt thì mong thí chủ lòng như biển rộng tha lỗi cho.
Lời này của lão có ý giảng hòa, Lục Tiệm tuy biết hòa thượng này âm hiểm giả dối nhưng lúc bắt giam, ép buộc mình cũng không dùng võ lực để cưỡng bức, so với Tính Hải thì cũng có lương tâm hơn một chút, vì vậy chỉ hừ lạnh một tiếng rồi không nói toạc ra việc hôm qua. Hai tăng nhân thấy vậy thì thoáng thở phào một hơi.
Lục Tiệm nhìn lầu gác, nhíu mày nói:
- Trên đó quả thật có yêu tà hại người ư?
Tính Giác gật đầu nói:
- Ma đầu đó trốn trên lầu, thỉnh thoảng lại lao ra trộm đồ ăn thức uống. Tính Minh sư đệ theo dấu vết phát hiện ra, nhưng bị nó hành hung, đánh bị thương mấy vị tăng lữ, còn bố trí tà thuật xung quanh lầu gác không cho người ta đến gần.
Lúc này Tính Minh niệm xong kinh văn thì triệu tập các tăng nhân khẽ giọng bàn luận:
- Tâm Ngọ, ngươi đem một nhóm người từ cầu thang mặt trước đánh vào, thu hút sự chú ý của tà ma. Tâm Không, ngươi dẫn vài đệ tử khá về khinh công nấp trên nóc nhà xung quanh, phá cửa sổ xông vào.
Tâm Ngộ, Tâm Không vâng lệnh dẫn người chia nhau làm việc.
Tâm Ngộ dẫn mấy chục tăng nhân tay cầm vũ khí xông thẳng lên lầu. Còn chưa đến gần thì mặt đất gợn lên rồi soạt soạt mọc ra mấy cái dây to, trên rễ dây đầy móc nhọn, chỉ cuốn một cái là nghe mấy tiếng kêu thảm, mấy tăng nhân dẫn đầu ngã lăn ra đất ôm chân kêu thảm. Tâm Ngộ mắt thấy sợi dây cuốn tới thì tung mình nhảy lên cao rồi vung gậy trong tay quét ra chọc vào cái rễ dây quái dị đó, Ai ngờ cái dây đó bỗng dài ra, trên dây lại sinh ra thêm dây khác, trên móc lại sinh ra móc khác, rễ dây to dần, mũi móc sắc dần. Cứ lặp lại như vậy, chớp mắt đã hóa thành một cái võng lớn vù một tiếng chụp lấy Tâm Ngộ vào trong.
Tâm Ngộ kêu lên thảm thiết rồi rơi bịch xuống đất, cả người rướm máu, lăn được mấy cái rồi không động đậy gì nữa. Tính Minh vừa kinh hãi vừa tức giận, đang định tự xông lên thì bỗng nghe một tiếng động lớn, chính là Tâm Không húc vỡ cửa sổ xông vào trong lầu. Lập tức nghe trong lầu có tiếng quát tháo đánh giết, đồng thời những sợi dây quái dị trước lầu cũng biến đổi, vù một tiếng đã hóa thành tro bụi.
Tính Minh hết sức mừng rỡ, cầm gậy nhảy vào trong lầu. Nhất thời trong lầu binh binh bang bang, đánh nhau càng kịch liệt. Chỉ nghe Tính Minh tức giận gầm lên:
- Không phải yêu quái, là người, là người.
Đám tăng nhân nghe vậy thì vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, gầm thét xông vào trong lầu. Chợt trên lầu có một bóng trắng phá cửa sổ lao ra, rơi xuống mái ngói bên cạnh.
Tính Giác thoáng một cái đã tung mình lên nóc phòng, một quyền tống ra chính là “Nhất Thần quyền” trong “Trấn Ma Lục Tuyệt”. Người áo trắng kia khó khăn lắm mới thoát thân được, đến lúc này sức lực đã sụt giảm, bỗng thấy quyền phong mãnh liệt như núi ép tới thì không dám đỡ thẳng mà lắc người rơi xuống khỏi nóc nhà.
- Chạy đi đâu?
Tính Giác rít lên một tiếng, vận trảo chụp vào vai người áo trắng. Lão là chủ của một chùa, tu vi lợi hại, chiêu “Điêu Long trảo” đó tinh tế khéo léo, người áo trắng kia ở giữa không trung không có điểm nào để mượn, mắt thấy khó tránh thoát thì không ngờ bên mình tiếng gió rít lên rồi một cây gậy như rồng bay thẳng tới, đâm vù về phía Tính Giác.
Tính Giác hơi nghiêng người, phất tay áo cuốn lấy gậy gỗ. Chiêu “Đại Phạm phiên” đó cũng là một trong sáu tuyệt chiêu, uy lực rất lớn, cây gỗ to bằng miệng bát nếu bị cuốn phải thì cũng khó mà tránh được bị nhổ bật cả rễ lên. Tính Giác vốn muốn đoạt lấy cây gậy, không ngờ tay áo và gậy gỗ vừa chạm nhau, trên cây gậy gỗ đó bỗng sinh ra xảo kình, tuy yếu ớt nhưng lại rất khéo léo nên đẩy Tính Giác không tự khống chế được lật ngang đi cả thước, “Điêu Long trảo” lập tức chụp trượt.
Tính Giác vừa kinh hãi vừa tức giận, quay đầu lại nhìn thì thấy Lục Tiệm đang cầm gậy đứng đó, hai mắt mở tròn cao giọng gọi:
- A Tình, chạy mau.
Thì ra Lục Tiệm vừa thấy cái rễ dây kỳ quái đó liền đoán ra người trong lầu chính là Diêu Tình, chỉ hận thân thể yếu ớt không có sức gạt mọi người ra để xông vào lầu giúp đỡ. Trong lúc nóng ruột thì bỗng thấy Diêu Tình nhảy ra khỏi lầu, Tính Giác xông lên ngăn chặn, liền dùng “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” đoạt lấy một cây gậy bên mình ném về phía Tính Giác. Tính Giác phất tay áo tới, “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” lại vận chuyển, y đẩy thân mình Tính Giác đi để phá thế trảo của lão.
Diêu Tình liếc thấy Lục Tiệm thì trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc mừng rỡ, lập tức tung người lao tới. Tính Giác không để hai người gặp nhau, liền đuổi gấp sau lưng, trầm giọng quát một tiếng vừa định xuất quyền thì chợt cảm thấy mặt đau đớn như bị lửa đốt, lập tức kêu trời rồi ôm mặt lùi lại mấy bước, húc mạnh vào người Tính Trí. Tính Trí bị thương không còn sức nữa, kéo theo cả hai người nâng đỡ ngã chổng vó ra.
Đám tăng nhân thấy trụ trì, trưởng lão bị thua thiệt thì thi nhau chạy tới nâng đỡ. Diêu Tình thừa cơ kéo Lục Tiệm chạy ra khỏi chùa. Ninh, Tô hai người cũng chạy theo.
Chạy ra khỏi chùa chui vào một cánh rừng, Diêu Tình buông Lục Tiệm ra, nhíu mày nói:
- Sao anh lại đến đây?
Chạy điên cuồng một trận, Lục Tiệm chút nữa bị nghẹt thở, ho một trận kịch liệt rồi nói:
- Tôi, tôi đến tìm cô…
Định thần ngắm nghía, chỉ thấy mấy ngày không gặp, Diêu Tình tóc mây rối bù, áo trắng, giày tất dính dầy bùn đất, nhiều chỗ bị rách, trông vô cùng nhếch nhác. Lục Tiệm thấy vậy bất giác khẽ thở dài, biết rằng mấy ngày này cô gặp rất nhiều gian khổ, vì vậy không có thời gian chỉnh lại dung mạo, thay đổi quần áo.
Ninh Ngưng đã nghe tiếng Diêu Tình từ lâu, lần này gặp mặt cũng bất giác ngưng thần ngắm nghía, thấy cô đầu bù tóc rối vẫn không giấu được vẻ xinh đẹp, quả thật vô cùng rực rỡ, chiếu sáng cả xung quanh. Ninh Ngưng tuy là con gái nhưng cũng cảm thấy động lòng, bất giác nghĩ: “Thảo nào Lục Tiệm lại say đắm cô ta như vậy, cô ta, cô ta quả thật xinh đẹp…”
Diêu Tình thấy Ninh Ngưng chằm chằm nhìn mình, ánh mắt phức tạp khó hiểu thì trong lòng nổi lên nghi ngờ, lạnh nhạt nói:
- Lục Tiệm, bọn họ là ai?
Lục Tiệm nói:
- Vị này là Ninh Ngưng cô nương, vị này là Tô Văn Hương Tô tiên sinh.
Diêu Tình lộ vẻ cảnh giác, mày liễu nhíu lại hừ lạnh nói:
- Thì ra là kiếp nô của Thiên bộ ư? Các vị cũng là vì họa tượng tổ sư mà đến à?
Lục Tiệm vội nói:
- A Tình, cô hiểu nhầm rồi…
- Tôi hiểu nhầm cái gì? - Diêu Tình cười nhạt nói - Ninh Bất Không, Sa Thiên Hoàn muốn bắt tôi, Trầm Chu Hư muốn bắt tôi, Tả Phi Khanh, Ngu Chiếu, Tiên Bích đều muốn bắt tôi… Lục Tiệm, nếu anh cũng muốn bắt tôi thì ra tay nhanh đi, tôi mà nhíu mày một cái thì không phải là họ Diêu nữa…
Nói đến đó hai mắt đỏ lên, ánh lệ tràn ra.
Lục Tiệm trợn mắt há miệng, ngẩn ra hồi lâu rồi lắc đầu nói:
- A Tình, cô nói như vậy thì thà giết tôi đi còn hơn.
Diêu Tình cười nhạt nói:
- Nói như vậy thì anh không phải đến bắt tôi ư?
Lục Tiệm nhìn cô, mặt đỏ bừng lên không nói tiếng nào.
Diêu Tình thấy y tức giận như vậy thì giọng nói hơi mềm ra:
- Vậy thì tốt, anh giết hai người này đi thì tôi sẽ tin anh.
- Sao có thể như vậy được? - Lục Tiệm thất thanh nói - Ninh cô nương là bằng hữu của tôi.
- Bằng hữu? - Diêu Tình liếc hai người, phút chốc đã xác định được điều vẫn nghĩ, liền lạnh nhạt nói:
- Thì ra bằng hữu của anh đều là những cô nương xinh đẹp.
Lục Tiệm chẳng hiểu gì cả, nhíu mày nói:
- Cô, cô nói gì vậy?
Diêu Tình nói:
- Đầu tiên là Tiên Bích, bây giờ lại là Ninh cô nương gì đó, nhìn không ra anh vừa ngu vừa ngốc mà diễm phúc ngang trời đấy nhỉ.
Ánh mắt cô như băng tuyết, giọng nói lại càng lạnh nhạt. Lục Tiệm bực tức đến nói không ra lời. Ninh Ngưng cũng nghe ra khúc mắc bên trong, lúc này lòng cô nguội lạnh, cũng không có ý muốn lưu lại lâu, liền cười khổ nói:
- Tô huynh, đi thôi.
Tô Văn Hương gật gật đầu, hai người quay mình định bỏ đi. Diêu Tình bỗng quát lên:
- Muốn chạy ư? Dễ dàng như vậy à.
Rồi tròng mắt chợt thu lại, ánh mắt sắc lạnh như kim châm bắn vọt ra.
Lục Tiệm biết rõ thủ đoạn của Diêu Tình, thấy vẻ mặt cô liền thầm kêu không hay, lập tức lao người nhào qua. Diêu Tình đã động lòng giết người diệt khẩu, tâm thần toàn nhằm vào Ninh, Tô hai người, hoàn toàn không ngờ Lục Tiệm lại ngăn cả, lập tức eo lưng bị xiết lại, đã bị y ôm chặt lấy.
Hai người quen biết đã lâu, Lục Tiệm trước sau vẫn giữ lễ chặt chẽ, bỗng nhiên lại thế này, Diêu Tình quả thật không kịp trở tay, khí tức của nam tử phả vào mặt khiến thân mình cô mềm nhũn ra, sững ra đó cũng không phát nổi “Thổ kình”, chỉ nghe Lục Tiệm kêu lớn:
- Ninh cô nương, chạy mau, chạy mau đi…
Ninh Ngưng quay đầu nhìn y, sắc mặt trắng bệch, mày liễu khẽ rung rồi chợt quay đầu cùng Tô Văn Hương xăm xăm bỏ đi.
Diêu Tình nhìn hai người đi xa thì vừa tức vừa vội, nhưng thân thể vẫn mềm nhũn không nghe lệnh, sao cũng không tụ nổi khí lực để đẩy Lục Tiệm ra, bất giác thầm nghĩ: “Tiểu tử xấu xa này dùng tà pháp gì với ta thế? Tiểu tử thối, tiểu tử thối…”
Phải biết nhiều ngày qua cô toàn gặp đại địch, tâm lực đã mệt mỏi, lúc nào cũng phải đề phòng, ngoài mặt tuy không thừa nhận nhưng tận đáy lòng vẫn luôn luôn nghĩ đến Lục Tiệm, chỉ mong có y bảo vệ bên cạnh để mình vứt bỏ mọi thứ nặng nề ngủ đi. Vì vậy ý nguyện vừa đạt được thì không tự khống chế được sát tâm biến mất, cảm giác mệt mỏi tự nhiên bùng lên, cũng không lấy nổi tinh thần tranh đấu nữa, để cho Lục Tiệm ôm chặt vào lòng, hai mắt nhắm lại, hai hàng nước mắt trào ra, lẩm nhẩm nói:
- Tiểu tử thối, anh còn chưa chết ư…
Lục Tiệm ngẩn ra, nói:
- Tôi…
Bỗng cảm thấy chân yếu ớt không có sức, lại kéo theo Diêu Tình từ từ ngã xuống. Thì ra vừa rồi y trong lúc nóng nảy đã dùng lực quá nhiều, lại dẫn phát kiếp lực, thân thể càng cảm thấy trống rỗng.
Diêu Tình đỡ y dậy đến ngồi dưới một cây đại thụ. Nhìn Lục Tiệm, chỉ cảm thấy nhiều ngày không gặp, y đã càng gầy yếu, khí đen trên mặt cũng đã biến mạt, hai má trắng nhợt hơi trong suốt, vẻ mặt khác lạ giống như máu thịt đã bị kiếp lực luyện hóa mất rồi, chỉ còn lại một cái xác không.
“Hồi quang phản chiếu ư?” Từ đáy lòng Diêu Tình nổi lên cảm giác đắng nghét, nhìn Lục Tiệm bất giác mê đi.
- A Tình! - Lục Tiệm hít một hơi, cười khổ nói - Ninh cô nương đã cứu tôi, cô, cô không được làm cô ấy bị thương nhé.
Diêu Tình nhìn y, ánh mắt lóe lên, bỗng mím môi đứng dậy, rảo bước như bay chạy vào chỗ sâu trong rừng.
Lục Tiệm chỉ cho rằng cô vẫn tức giận mình thả Ninh, Tô hai người đi nên trong lòng lo lắng, định vùng lên nhưng lại không đủ sức. Mắt thấy cô biến mất trong rừng thì bất giác cao giọng gọi:
- A Tình, đừng, đừng đi…
Diêu Tình bước chân không dừng lại vẫn chạy thẳng về phía trước. Lục Tiệm trong lòng rất tủi cực, bỗng thấy cảm giác cay xè chạy thẳng lên hai mắt, buột miệng kêu lên:
- A Tình, tôi sắp chết rồi…
Mấy ngày nay, câu này vang vọng trong lòng y trăm nghìn lần, chỉ là đối mặt với người khác lại chưa từng nói ra. Nhưng lúc này không hiểu vì sao lại buột miệng nói ra, kêu xong một tiếng thì nước mắt đã rơi xuống.
Diêu Tình bỗng dừng bước, trong rừng im lặng chết chóc, thỉng thoảng có gió thổi lá khô vang lên xào xạc, một bông hoa nhỏ không tên theo gió đung đưa, cánh hoa rơi rụng không một tiếng động. Diêu Tình nhìn hoa rơi, đầu vai rung lên không ngớt rồi bỗng đưa tay áo gạt lên mặt, quay người lại hai mắt đỏ ửng chằm chằm nhìn Lục Tiệm, giống như có điều cực kỳ căm giận, từng bước từng bước tiến lại. Lục Tiệm thấy vẻ mặt cô khiếp người thì cả kinh, mắt thấy Diêu Tình đến gần thì bất giác nói:
- A Tình, Ninh cô nương cô ấy cứu tôi…
Còn chưa dứt lời thì Diêu Tình bỗng giơ tay lên tát về hướng má trái của y.
Lục Tiệm thấy tay đánh đến thì quên cả tránh né, ai ngờ bàn tay đến bên má thì lại dừng lại, nhẹ nhàng vuốt lên má y, cảm giác ấm áp thấm vào da thịt thấu đến tận tim gan. Diêu Tình miệng môi mấp máy, tròng mắt dần dần mơ hồ, tay phải đặt xuống chụp lấy đầu vai Lục Tiệm, móng tay bấm cả vào thịt. Lục Tiệm mi khẽ rung lên, hít một hơi khí lạnh.
Diêu Tình gục trán, nước mắt từng giọt rơi xuống thành vệt trên lá khô. Phút giây này Lục Tiệm nhìn cô lại quên cả đau đớn trên vai, còn nặng nề oán hận chính mình, hận bản thân quá ngu ngốc không hiểu được tâm tư của thiếu nữ này. Diêu Tình giống như một câu đố mà có lẽ cả đời mình cũng không thể giải được.
- Tôi không cho anh chết. - Diêu Tình bỗng ngẩng đầu lên, hai má loang nước mắt, vẻ mặt lại rất quật cường - Anh cũng không được nói đến chữ đó nữa.
Lục Tiệm nhíu mày, lắc đầu nói:
- Người ta sống hay chết đâu phải do mình?
Diêu Tình tức giận nói:
- Tôi nói không được là không được.
Lục Tiệm thấy cô gần như ngang ngược thì thật không biết trả lời thế nào. Còn đang ngơ ngác thì Diêu Tình bỗng cõng y lên, rảo bước chạy. Lục Tiệm nói:
- A Tình, cô làm gì vậy?
Diêu Tình không nói nửa lời, chỉ cúi đầu chạy như bay.
Lục Tiệm đã rất yếu ớt, phục trên lưng người đẹp, gục đầu trong làn tóc mây, mùi hương thoang thoảng như có như không thấu vào trong mũi. Lục Tiệm bỗng cảm thấy cả người khô nóng, ký ức sinh ra, thầm nghĩ: “Tô tiên sinh nói trên người A Tình có một mùi hương rất dễ ngửi, hàng chục vạn người cũng khó gặp được một người, chẳng lẽ là nói cái này ư?” Lập tức không ngừng hít lấy, như đói như khát ngửi mùi hướng đó, trong lòng lờ mờ hy vọng vĩnh viễn được nằm thế này, ngửi cả đời thì tốt quá.
Tính mạng y nguy cấp như trứng vỡ nhưng vẫn có ý nghĩ càn quấy như vậy, nếu Diêu Tình mà biết được thì tất sẽ chê cười. Nhưng lúc này lòng cô rối loạn, hoàn toàn không cảm thấy tâm tình kỳ lạ của Lục Tiệm, chạy một lúc thì xa xa đã thấy trên sườn núi trước mặt vươn lên một gian nhà bằng cỏ tranh thì lập tức lao tới đẩy cửa xông vào.
Gian nhà này bị bỏ hoang đã lâu, trống rỗng không có gì. Diêu Tình đặt Lục Tiệm xuống, khẽ nói:
- Anh ở đây chờ tôi, đợi một chút, tôi nhất định mang cách cứu mạng quay về…
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Cứu mạng, cứu ai?
Diêu Tình nhìn y sâu nặng rồi bỗng cười thảm thiết, chầm chậm quay người chạy như bay về phía cánh cửa gỗ.
Lục Tiệm đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy tình cảnh đó như thật như ảo, mắt thấy Diêu Tình bỏ đi thì lập tức hồn phách quay trở lại, kêu lên:
- Cô đi đâu?
Diêu Tình im lặng không nói, đẩy cửa, ra khỏi cửa rồi đóng cửa lại. Trong phòng liền rơi vào bóng tối.
Trong lòng Lục Tiệm sinh ra dự cảm không tốt, không nhịn được gọi to tên Diêu Tình, tiếng gọi trước sau nối tiếp vang vọng trong phòng hồi lâu mới yên tĩnh trở lại. Trên mặt Lục Tiệm ẩm ướt lạnh lẽo, không biết từ lúc nào đã loang đầy nước mắt.
Lúc này bỗng nghe két một tiếng rồi cửa gỗ mở ra. Lục Tiệm ngẩng đầu lên, trong ánh sáng chói mắt một bóng người như ẩn như hiện. Lục Tiệm mừng rỡ không kìm chế được, buột miệng kêu lên:
- A Tình…
- Ha ha. - Người kia cười lớn - Sao, lại lạc mất Diêu đại mỹ nhân rồi ư?
Lục Tiệm thân mình chấn đống, trong lúc hoảng hốt thì thấy Cốc Chẩn cười hì hì tiến vào trong phòng, mặt mày mừng rỡ rạng ngời.
Lục Tiệm bất giác mở to hai mắt. Cốc Chẩn cười hi hi nói:
- Ngươi trợn mắt nhìn ta làm gì? Ta giống quỷ lắm ư?
Lục Tiệm cực kỳ kinh hãi vui mừng, nghẹn lời một lúc rồi lẩm nhẩm nói:
- Người còn sống à?
- Thằng cha được lắm. - Cốc Chẩn ríu rít nói - Ngươi lại dám rủa ta chết ư?
Rồi mấy bước đi đến nắm Lục Tiệm lên đánh mạnh một quyền vào đầu vai y, không ngờ động đến thương thế của Lục Tiệm làm y ho lên một trận.
Cốc Chẩn í lên một tiếng, dừng tay nói:
- Ngươi sao vậy?
Lục Tiệm thở một hơi, xua tay nói:
- Ta không sao, ngươi sao lại đến đây?
Cốc Chẩn nhìn y, nét cười thu lại, mặt thoáng qua vẻ buồn rầu, hồi lâu mới nói:
- Ta từ xa nghe có người hắt hơi nên cố ý đến xem xem.
- Hắt hơi?
Lục Tiệm hơi nhíu mày.
- Đúng vậy. - Cốc Chẩn gật đầu nói - Nếu không phải hắt hơi thì tại sao cứ “A Đế, A Đế” mãi?
Lục Tiệm ngẩn ra rồi bừng tỉnh, “A Tình” và “A Đế” nghe rất giống nhau, mình kêu to “A Tình” chỉ sợ người khác nghe thấy còn cho là mình đang hắt hơi. Lục Tiệm vốn đang đầy bụng buồn râu, nghe vậy cũng bị chọc phải ha ha cười lớn.
Bỗng nghe ngoài cửa có một giọng nói giòn giã kêu lên:
- Cốc Chẩn, rốt cuộc là ngươi làm cái trò gì vậy?
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Còn có người khác ư?
Cốc Chẩn cười cười, gật đầu nói:
- Không chỉ có người mà còn rất nhiều đấy.
Lục Tiệm nghe vậy thì lại càng mơ hồ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thương Hải
Phượng ca
Thương Hải - Phượng ca
https://isach.info/story.php?story=thuong_hai__phuong_ca