Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thê Nô 2
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 57: Đồ Tôn?
L
ại là một ngày mới bắt đầu, Đào Tư Di đang đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, lười biếng vươn vai. Cô chậm rãi đi xuống dưới lầu, trong phòng khách im ắng.
Đào Tư Di đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày Trần mẹ nghỉ, đêm qua cô ấy đã về với con trai. Mở tủ lạnh, quả nhiên không ngoài dự liệu, Trần mẹ đã chuẩn bị đầy một tủ rau. Đào Tư Di trong lòng nổi lên lo lắng, từ nhỏ cô khuyết thiếu tình thương của mẹ, được chăm sóc cẩn thận như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên niềm hạnh phúc nói không nên lời.
Phụ nữ có thai cần phơi nắng nhiều để bổ xung canxi. Đào Tư Di khuấy cốc sữa, đặt bánh bao mẹ Trần đã làm sẵn cho vào lò vi sóng. Điểm tâm đơn giản được giải quyết. Sau đó cô cầm hai đệm dựa, chậm rãi đi vào trong viện, một cái trải trên ghế, một cái đặt trên lưng ghế dựa. Nghĩ nghĩ, lại trở về phòng lấy một quyển giới thiệu về nước Úc, vừa phơi nắng vừa đọc sách.
Ngày hôm nay thật sự thư thái, Đào Tư Di nheo mắt cảm khái, ánh nắng ấm áp rắc trên người cô, ánh lên một tầng kim quang, mặt cỏ xanh ngát non nớt dưới chân cô tản mát ra mùi thơm ngát.
“Tách tách…”
Một tiếng giòn tan phá tan sự yên lặng, Đào Tư Di theo tiếng nhìn lại, một người đàn ông có làn da màu đồng lộ hàm răng đều thẳng tắp hướng về phía cô. Trong tay anh cầm máy ảnh, tiếng động vừa rồi rõ ràng phát ra từ chiếc máy ảnh. Người đàn ông tóc vàng, đôi mắt màu của biển cả, xanh lục rõ ràng.
Nụ cười của anh như ánh mặt trời, hàm răng trắng sáng dưới ánh nắng mặt trời lộ ra ánh sáng chói mắt, khiến Đào Tư Di hơi nhíu mày.
“Xin chào…” Tiếng trung thoáng gượng gạo của chàng trai vang lên bên tai cô.
Đào Tư Di không đáp lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt cô là sự tức giận vì bị xúc phạm riêng tư.
“Cô không phải là người Trung Quốc à?” Phát âm của anh chàng có chút đặc biệt, nhưng Đào Tư Di vẫn có thể nghe ta thắc mắc trong lời nói của anh.
“Anh là ai?” Cô không muốn dây dưa với anh, chỉ hy vọng có thể yêu cầu người trước mặt xóa ảnh chụp trong máy. Cái cảm giác mạc danh kỳ diệu bị người chụp trộm này thật không thoải mái chút nào.
“Tên tiếng Trung của tôi là Đồ Tôn.” Chàng trai cười tươi.
“Đồ Tôn? Phốc…” Đào Tư Di nhịn không được bật cười.
“Tách tách… tách tách…” Lại vài tiếng giòn tan, tươi cười trên mặt Đào Tư Di lập tức cứng ngắc. “Anh làm gì đó?”
“Vừa nãy cô cười đẹp quá…” Đồ Tôn cười rực rỡ, hàm răng lấp lánh tỏa sáng.
“Không được sự đồng ý của tôi, anh đã chụp ảnh tôi, chẳng lẽ anh là người không biết lễ phép sao.” Đào Tư Di nghiêm mặt, phê bình Đồ Tôn.
“Tách tách…” Lại thêm một tiếng. “Cô như vậy cũng rất đẹp.” Đồ Tôn lại cầm máy ảnh lên.
“Anh…” Cô vươn tay muốn cướp máy ảnh trong tay chàng trai, lại bị anh linh hoạt tránh thoát.
“Tôi không có ác ý, chỉ là muốn chụp cho cô một tấm hình mà thôi.” Đồ Tôn giơ cao chiếc máy ảnh, Đào Tư Di vô ý đụng vào trong lòng anh, một mùi hương thơm ngát hỗn loạn tràn ngập mũi miệng anh.
Đào Tư DI vội vàng đứng thẳng người, theo quán tính khẽ vuốt bụng mình, trong mắt nghiêm khắc cảnh cáo.
“Đề nghị anh xóa ảnh chụp.” Đào Tư Di vẻ mặt nghiêm túc, mở to hai mắt trừng anh chàng trước mặt.
Đồ Tôn tựa hồ có chút không tình nguyện, cầm máy ảnh lật xem.
“Kít…” Tiếng phanh xe khẩn cấp. một chiếc xe màu đen đột nhiên đứng trước nhà Đào Tư Di. Cô lo lắng nhìn mấy người mặc áo đen từ trên xe hùng hổ đi xuống, tay không tự chủ bám lấy cái bàn, trong đầu cô đột nhiên hiện lên gương mặt Diệp Lan Trăn, không phải là anh phái người tới chứ.
“Shit…” Đồ Tôn gầm nhẹ một tiếng, anh vừa định chạy, trong nháy mắt đã bị đám người áo đen ùn ùn kéo tới đè trên mặt đất. Miệng anh bị miếng băng dán bịt kín, tay cùng chân cũng bị quấn vài vòng.
“Này…” Đào Tư Di nhìn một người áo đen trong số đó nhặt chiếc máy ảnh của Đồ Tôn, vừa định lên tiếng ngăn lại thì đã bị ánh mắt người áo đen làm cho dọa sợ. Cô mấp máy miệng, nuốt xuống lời định nói, không ngừng an ủi bản thân, bị chụp ảnh vẫn tốt hơn so với mất mạng.
“Ưm…” Đồ Tôn tựa hồ còn muốn vùng vẫy, thân thể không ngừng vặn vẹo, người áo đen nhặt chiếc máy máy ảnh, lưu loát đi tới, đập một cái, Đồ Tôn liền thành thật hôn mê.
Đào Tư Di trong lòng líu lưỡi, may mà cô không nói chuyện.
Nhóm người này, tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng. Trong nháy mắt xe ô tô biến mất không dấu vết, Đào Tư Di chớp chớp mắt, ảo giác, tuyệt đối là ảo giác! Một lần nữa cô lại ngồi trên ghế tựa cầm sách đọc. Cúi đầu nhìn thoáng qua mặt cỏ bị chà đạp, liền lắc đầu, không nên để ý tới, tạm thời vung tay xóa ảo giác trong đầu.
Không biết qua bao lâu, Đào Tư Di cảm thấy bụng hơi đói, cô buông sách trong tay. Nhìn thời gian, thật vừa vặn đến giờ ăn cô. Cô bỗng cảm thấy có cục cưng thật là tốt, chí ít cũng có người nhắc cô ăn cơm.
Dọn dẹp qua, cô cầm đồ hai tay, thuận thế kẹp thêm đồ dưới cánh tay rồi quay đầu đi vào nhà.
“Con đói bụng, cô làm chút cơm cho con đi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Đào Tư Di quay đầu vừa thấy, là người quen, đồng chí Mã Tiểu Kiệt đã đứng ở phía sau cô chẳng biết từ lúc nào.
Mã Tiểu Kiệt mặc chiếc áo sơ mi, đầu đội mũi lưỡi trai, trên tay cầm ván trượt. Một bộ trang phục vô công rồi nghề tiêu chuẩn.
“Con làm sao có thể ở đây?” Đào Tư Di đã hai ngày không nhìn thấy cậu bé, vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ trong lòng càng tăng thêm.
“Con ở phố phía trước.” Mã Tiểu Kiệt dùng tay chỉ chỉ, “Vừa nãy trượt đến đây, mới phát hiện thì ra cô ở nơi này, cô con giữa trưa không ở nhà.” Nói xong, Mã Tiểu Kiệt liền chủ động cầm sách trong tay Đào Tư Di, đi về hướng phòng cô.
Đào Tư Di nhìn hai tay trống không, bĩu môi, cô thật sự không biết nên như thế nào để hình dung tâm tình của mình. Cậu bé còn nhỏ, cô không chấp nhặt, Đào Tư Di thầm tự an ủi mình, chậm rãi đi vào trong nhà.
May mắn mẹ Trần chuẩn bị khá nhiều đồ ăn, cô đun nóng canh cùng ba món ăn, lại dùng nồi cơm điện nấu cơm. Mã Tiểu Kiệt ăn cực kỳ ngon, cậu ăn hết ba bát cơm đầy, sau cùng còn vét hết nước canh cùng thức ăn, lại ăn thêm nửa non bát cơm nữa.
Đào Tư Di ăn nửa bát liền no rồi, phụ nữ có thai ăn ít cơm, cô thấy Tiểu Kiệt đã vét sạch sẽ đáy bát, vội vàng múc thêm cho cậu một bát nước canh. Tốc độ ăn cơm của Tiểu Kiệt mặc dù nhanh nhưng tiết tấu không nhanh cũng không chậm, lấy tốc độ kinh người cùng tư thái tao nhã đem nước canh uống hết, Mã Tiểu Kiệt liền rút khăn tay lau miệng.
“Con còn có thể trở lại sao?” Vẻ mặt Mã Tiểu Kiệt chờ mong, đôi mắt lấp lánh, giờ phút này cậu mới lộ ra tính trẻ con rõ ràng. Chân thành cùng khẩn cầu trong mắt cậu khiến Đào Tư Di nổi lên tình thương của mẹ. Tuy cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng là người mồ côi mẹ, cô đối với Mã Tiểu Kiệt có chút đồng bệnh tương liên.
Đào Tư Di do dự một chút, vẫn gật đầu đáp ứng. “Con muốn tới thì tới. ”
“Vâng, cám ơn cô.” Mã Tiểu Kiệt thấp giọng lên tiếng, tiếng nói nhỏ cơ hồ nghe không rõ. Nhưng Đào Tư Di có thể nghe thấy trong giọng nói không được tự nhiên của cậu là chân thành tha thiết.
Là một đứa nhỏ bị ép thưởng thành sớm! Đào Tư Di cảm khái, đứng dậy thu dọn bát đĩa, bị Mã Tiểu Kiệt ngăn cản trước một bước.
“Để con rửa bát.” Mã Tiểu Kiệt chủ động gánh vác công việc rửa bát.
Vẻ mặt Đào Tư Di đầy ý cười nhìn bóng dáng nhỏ đang bận rộn trong phòng bếp, trong lòng nhớ lại, nếu cô có thể sinh một cục cưng thông minh lanh lợi như vậy cũng tốt.
Tiểu Kiệt và Đào Tư Di mắt to trừng mắt nhỏ thoáng cái đã qua buổi trưa. Tiểu Kiệt không nói nhiều, Đào Tư Di mệt nhọc muốn đi ngủ, cậu xem ti vi trong phòng khách, còn cố ý vặn âm lượng xuống thấp. Đào Tư Di thức dậy, Tiểu Kiệt chạy trước chạy sau giúp cô đổ nước, nghiễm nhiên là một nam tử hán nhỏ, Đào Tư Di ấm áp trong lòng, càng cảm thấy đứa nhỏ này cũng không tệ.
Mãi đến khi mẹ Trần đến, Tiểu Kiệt vẫn chưa đi, mẹ Trần nhìn cậu bé đẹp trai cũng cực kỳ thích, buổi tối lại làm thêm vài món thức ăn. Tiểu Kiệt ăn ngon, mẹ Trần càng cao hứng, liên tục gắp thức ăn cho cậu, còn dặn cậu về sau thường xuyên tới đây, mẹ Trần còn bày tỏ muốn làm thêm nhiều món ăn ngon cho cậu.
Khi mặt trời đã lặn, Tiểu Kiệt rốt cuộc lưu luyến cáo từ. Quảng trường này trị an phi thường tốt, Đào Tư Di và mẹ Trần không đưa tiễn cậu về tận nhà.
Tiểu Kiệt lướt trên ván trượt mãi đến khi không nhìn thấy Đào Tư Di nơi đầu phố, mới lưu loát quay người lại. Một chiếc ô tô đã chờ lâu ở kia.
Trên mặt Tiểu Kiệt khôi phục lạnh lùng, tháo mũ chui vào trong xe.
“Nói cho ba ba tôi biết, gần nơi này chuẩn bị cho tôi một cái nhà.” Giọng nói trẻ con lãnh khốc vang lên trong xe.
“Vâng. ”
Ô tô lặng yên không tiếng động rời khỏi, đêm đó ngay tại góc đường phía xa, một tòa nhà trang hoàng đẹp đẽ đã đổi chủ.
“Cậu cả Diệp, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?” Trương Lệ Viện ưỡn bụng lớn, hai tay vuốt ve bên trên, trong giọng nói tràn đầy châm chọc.
“Nói cho tôi biết Đào Tư Di đang ở đâu?” Diệp Lan Trăn nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, anh tra nhiều lần không có kết quả, ngay cả cha Đào bên kia anh cũng đã phái người điều tra.
Cha Đào đã từng nhận điện thoại từ Đào Tư Di, nhưng cha Đào vẫn cho rằng Đào Tư Di đang ở bên cạnh Diệp Lan Trăn. Người có thể hành động cẩn thận không chê vào đâu được, hơn nữa còn thoát khỏi thế lực của nhà họ Diệp. Cả Trung Quốc này không có mấy người, Đào Tư Di chỉ là người trong gia đình bình thường, chính cô ấy căn bản không thể có bản lĩnh này, trừ Trương Lệ Viện ra, anh không nghĩ ra được người nào khác.
Vừa mới bắt đầu, Diệp Lan Trăn còn muốn dựa vào thế lực của mình để đi tìm, nhưng qua thời gian dài như vậy, tin tưởng của anh cũng dần tan biến. Cô gái nhỏ không có tin tức cơ hồ ép anh tan vỡ. Anh chưa bao giờ nghĩ tới, cũng bởi vì một chuyện nhỏ như vậy, lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Hôm nay đã là một trăm ngày tròn kể từ khi Đào Tư Di biến mất, Diệp Lan Trăn rốt cuộc không thể kiềm nén nỗi lo âu của mình.
“Vợ của anh, tôi nào biết cô ấy ở đâu. Cậu cả Diệp, anh tìm lầm người rồi!” Trương Lệ Viên chán ghét nhìn Diệp Lan Trăn, phản cảm trong mắt cô không e dè chiếu thẳng vào trong mắt anh.
Diệp Lan Trăn trong lòng rất rõ ràng, khẳng định Trương Lệ Viện cũng hiểu lầm anh như Đào Tư Di.
“Chuyện kia chỉ là hiểu lầm mà thôi. ”
“Hiểu lầm?” Trương Lệ Viện hừ một tiếng. “Mắt thấy là thực, hiểu lầm, vì sao khi đó anh không giải thích?”
“Lúc ấy tôi chỉ cho rằng…” Diệp Lan Trăn nhất thời không biết nói gì.
“Cho rằng cái gì, cho rằng em ấy sẽ làm hòa với anh, hay cho rằng em ấy sẽ cầu xin anh đừng rời khỏi em ấy? Diệp Lan Trăn, tôi thật sự ghê tởm loại đàn ông luôn tự cho là đúng như anh, luôn luôn cho rằng toàn bộ đều là đương nhiên. Khi trước anh theo đuổi em ấy như thế nào, anh cũng đừng quên. Dùng nhiều thủ đoạn hạ lưu như vậy, đừng cho là tôi không biết.” Trương Lệ Viện cầm cốc nước trên bàn, uống một ngụm.
“Đuổi được tới tay rồi liền cho rằng cô gái kia sẽ ở cùng anh cả đời sao, tôi nhổ vào…, Đào Tư Di không mắng chửi anh, Trương Lệ Viện tôi cũng không quen anh, anh còn tưởng Tư Di nhà chúng tôi không có anh thì không sống được sao? Tôi có thể nói cho anh biết, phía sau em ấy còn một đám người đang đợi đến lượt đấy. ”
Diệp Lan Trăn bị Trương Lệ Viện mắng, sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng. Chưa từng bị người nào mắng như vậy, tay anh rất nhanh nắm chặt, nhẫn nại tức giận.
“Nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu?”
“Ở đâu? Tôi không…biết... đường…” Trương Lệ Viện nói xong, miệng thấy thoải mái, rốt cuộc cô cũng đem toàn bộ lời tức giận từ trọng bụng nói ra miệng. Cầm lấy túi xách, quay đầu bước ra ngoài quán cà phê rồi chui vào trong xe.
Nhìn chỗ ngồi trước mặt trống trơn, Diệp Lan Trăn thở dài, lấy ra một điếu thuốc, châm thuốc rồi từ từ hút.
Chất nicotin hòa vào trong máu, trấn tĩnh suy nghĩ của anh. Không cần phải nói, Đào Tư Di khẳng định là đã được Trương Lệ Viện che giấu rồi. Chết tiệt, rốt cuộc là cô ấy trốn ở đâu? Người đàn ông chờ Đào Tư Di là ai?
Diệp Lan Trăn gọi người phục vụ qua thanh toán.
Từng giọt mưa nhỏ từ trên bầu trời rơi xuống đất vang tiếng lộp bộp. Anh ngẩng đầu nhìn khắp trời mưa phùn rơi rả rích. Cười cười, rồi cất bước đi vào trong màn mưa.
Chỉ chốc lát, bông tuyết nhẹ nhàng hạ xuống, trong veo lạnh lùng rơi trên nền đất rồi tan chảy, như tuyên thệ mùa đông đã đến.
Diệp Lan Trăn ngồi xuống một ghế đá ven đường nghỉ ngơi, mưa tuyết từ từ làm ẩm ướt quần áo của anh. Anh mỉm cười nhìn người đi trên đường cước bộ vội vàng.
Khóe miệng Diệp Lan Trăn hơi cong, tự giễu cười. Nếu cô dâu nhỏ của anh ở nhà, giờ phút này anh có lẽ cũng sẽ nhanh chóng chạy về nhà! Cho dù là thưởng thức trận tuyết đầu tiên ở Côn Thành, hay là cùng cô dâu nhỏ của anh chui vào trong ổ chăn ấm áp, thì đều thoải mái hơn bây giờ.
Anh ngẩng đầu, mắt nhắm nghiền, tuyết lạnh ẩm ướt trên khuôn mặt anh. Không cảm nhận được sự ấm áp trong trái tim, cũng không cảm nhận được cái rét lạnh thấu vào xương.
Bởi vì cái gì luôn luôn sau khi mất đi mới biết được quý trọng, một giọt chất lỏng cực nóng theo khóe mắt chảy xuống, trong chớp mắt tan vào mưa tuyết lạnh lẽo.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thê Nô 2
Hiểu Rõ Là Ta
Thê Nô 2 - Hiểu Rõ Là Ta
https://isach.info/story.php?story=the_no_2__hieu_ro_la_ta