Chương 57: Liều Mạng 3 Tháng, Chỉ Vì Một Cuộc Thi
gày 7 tháng 6.
Sáng sớm khi mặt trời vừa mọc lên thì Bùi Đông Lai vẫn giống như ngày thường, sau khi kết thúc luyện công buổi sáng thì liền trở về nhà.
- Tại sao lại không ngủ thêm một lát nữa?
Trong nhà, Bùi Vũ Phu sớm đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng vừa thấy Bùi Đông Lai đi vào cửa thì hỏi.
- Là thói quen rồi, ngủ không được.
Bùi Đông Lai cởi áo rồi lâu mồ hồi, sau đó hỏi:
- Qua tử, hay là người đừng đưa con đến trường thi.
- Vì sao?
Bùi Vũ Phu sửng sốt.
Bùi Đông Lai cười cười:
- Con hồi hộp quá.
Hồi hộp sao?
Bùi Vũ Phu cũng cười, cười đến rất ngu.
Ăn sáng xong Bùi Vũ Phu cũng không có đồng ý lời đề nghị của Bùi Đông Lai mà vẫn khăng khăng muốn đích thân mình đưa Bùi Đông Lai đến trường thi. Đối với việc này thì Bùi Đông Lai cũng không có từ chối nữa.
Từ ý nào đó mà nói, các phụ huynh còn khẩn trương hơn so với các thí sinh bởi vì bọn họ hiểu rằng thi Đại học đối với một hài tử thì có ý nghĩa như thế nào.
Bởi vì khẩn trương, bởi vì coi trọng cho nên phần lớn các phụ huynh cũng giống như Bùi Vũ Phu, cũng muốn tự bản thân đưa con mình đến trường thi.
Dưới tình hình như thế này thì ngay khi Bùi Vũ Phu chở Bùi Đông Lai đến trường thì thì thấy trước cổng trường đều đã đông người, dõi mắt nhìn lại thì toàn bộ đều là các thí sinh cùng cha mẹ của họ.
Trong đó, một số người lo lắng cho con của mình nên đã dặn dò, còn một ít người thì thấy con mình có áp lực thì cũng không nói nhiều chỉ nói với bọn hắn rằng cố gắng thì là được rồi.
- Qua tử, hôm nay thời tiết rất nóng, hay là người trở về đi không cần đứng đây đợi con làm gì.
Thấy xe taxi dừng lại, Bùi Đông Lai liền nói.
Bùi Vũ Phu chỉ cười mà không lên tiếng.
- Qua tử, nghe con đi, người đứng ở chỗ này hay về thì con cũng đạt được Trạng Nguyên cho nên người mau trở về, đừng ở chỗ này chịu khổ làm gì.
Bùi Đông Lai tức giận nói.
Bùi Vũ Phu khẽ cười:
- Vào đi thôi!
Nghe Bùi Vũ Phu nói như thế thì Bùi Đông Lai cũng bất đắc dĩ mà xuống xe.
Hắn biết Bùi Vũ Phu tuy rằng luôn luôn trầm mặc ít nói hơn nữa nhiều khi bản thân hắn nói gì thì Bùi Vũ Phu cũng đều nghe nấy nhưng mà một khi hắn đã đã làm ra quyết định gì rồi thì tuyệt đối không một ai có thể thay đổi được.
Đưa mắt nhìn Bùi Đông Lai đi vào trường thi, Bùi Vũ Phu liền đem xe dừng trước cửa trường học rồi xuống xe rút ra một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút.
Bên cạnh Bùi Vũ Phu có không ít người, bọn họ cũng giống như Bùi Vũ Phu đều nhìn con của mình tiến vào phòng thi, cũng không có rời đi ma vẫn đứng nguyên tại đó.
Nhưng mà bọn họ lại bất đồng với Bùi Vũ Phu, khuôn mặt của người này người nấy cũng tỏ ra vẻ hồi hộp, sợ con của mình thì không được tốt cho lắm.
Có lẽ là thấy Bùi Vũ Phu ở trong xe taxi đi ra cũng có thể là thấy được vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Vũ Phu nên làm cho một số người chú ý đến hắn, trong đó có một người nam nhân trung niên đến gần, chủ động nói chuyện cũng với Bùi Vũ Phu:
- Người vừa xuống xe lúc nãy là con của anh à?
Bùi Vũ Phu gật đầu.
- Oh, tôi còn tưởng rằng hắn thừa lúc anh không chú ý mà bỏ xuống xe chứ!
Nam nhân lại cười cười rồi hỏi:
- Xem ra anh rất tin tưởng vào con của mình a.
Nam nhân vừa nói xong thì một ít người xung quanh theo bản năng lại nhìn về phía Bùi Vũ Phu, bọn họ xem ra Bùi Vũ Phu thật sự bình tĩnh.
- Quả thật là rất yên tâm!
Bùi Vũ Phu phun ra một ngụm khói rồi tươi cười nói:
- Bởi vì Trạng Nguyên năm nay là hắn.
Trạng Nguyên?
Ngạc nhiên khi nghe được hai chữ này, tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn vào Bùi Vũ Phu giống như đang hỏi hắn: " Này, đầu óc của ngươi có bị bệnh không đó? "
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người thì Bùi Vũ Phu lại cười.
Mọi người thấy thế thì đều nghĩ rằng Bùi Vũ Phu đang khoác lác rồi cũng không hề để ý đến Bùi Vũ Phu nữa.
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai cũng đã tìm được phòng thi của mình.
Trước cửa phòng thi có thầy cô giám thị đứng đó, thấy Bùi Đông Lai đến gần thì nói:
- Không đem di động vào phòng thi.
Nói xong người giám thị liền tiến hành kiểm tra thân thể của Bùi Đông Lai, Bùi Đông Lai cũng tỏ ra vẻ phối hợp.
Xác định được Bùi Đông Lai không có mang theo thiết bị gì thì người giám thị mới cho Bùi Đông Lai đi vào phòng thi.
Trong phòng thi, đa số thí sinh đã đến, bọn hắn thấy Bùi Đông Lai đi vào thì liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái sau đó lại hướng mắt nhìn về phía trên bục giảng.
Ngoài ra còn có một giám thị ngồi ở phía trên bục giảng, tay đang giữ bài thi chỉ chờ đến giờ là mở bài thi ra.
Dựa theo sự bố trí của giám thị, Bùi Đông Lai cũng đã đi tới chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, chờ đợi bắt đầu cuộc thi.
Nương theo âm thanh của một tiếng chuông điện, người giám thị vội vàng mở bài thi ra rồi theo thứ tự phát cho các thí sinh trong phòng.
Lấy được bài thi, Bùi Đông lai cũng vội thu liễm tâm thầm, trước tiên là đọc sơ qua bài thi một lần rồi sau đó hắn mới cầm bút lên bắt đầu làm bài.
Mặc dù gần đây Bùi Đông Lai không có đi học thêm Ngữ Văn nhưng mà những kiến thức của mười mấy năm nay vẫn còn đó, hắn vẫn làm được như thường.
Sau khi làm xong, chỉ còn có 20" nữa là kết thúc, hắn cũng không có nóng lòng đi nộp bài mà là kiểm tra lại một lần nữa, đợi sau khi có tiếng chuông vang lên thì hắn mới nộp bài.
Ra khỏi trường thi, Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy kinh ngạc khi thấy Bùi Vũ Phu đang đứng ở ngoài cổng trường chờ mình.
Chẳng qua là hắn thấy được mọi người xung quanh nhìn về Bùi Vũ Phu thì có chút nghi ngờ, không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa.- Qua tử, ánh mắt của bọn họ tại sao lại là lạ thế kia?
Lên xe taxi, Bùi Đông Lai nghi ngờ mà hỏi.
Bùi Vũ Phu cũng hàm hậu cười:
- Ta nói cho bọn hắn biết con là Trạng Nguyên nhưng mà bọn hắn không tin.
- Tin được mới là chuyện lạ đó.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.
Bùi Vũ Phu cười ha hả.
Dường như.
Đối với một nam nhân từng nói một tiếng đã khiến ai nấy đều kính sợ ở Yên kinh, hiện giờ thấy con mình như vậy thì tiền đồ của nó còn huy hoàng hơn so với quá khứ của mình thì quả đáng là một việc để kiêu ngạo.
So với Ngữ Văn mà nói, Toán Học chính mà môn tủ của Bùi Đông Lai.
Năm nay Liêu Ninh cùng với cả nước đều dùng cuốn (tình tiết nhu yếu, thỉnh vật giác chân) cho nên cũng khó khăn hơn so với các năm trước.
Nhưng mà.
Đây chỉ là đối với các thí sinh khác mà thôi.
Trong phòng họp, khi mọi người đang vắt óc suy nghĩ thì Bùi Đông Lai lại làm cực nhanh.
Đợi sau khi hắn làm xong toàn bộ đề mục thì đại số thí sinh trong phòng mới chỉ làm được còn một nửa bài, phần còn lại thì đa số mọi người đều không biết làm.
Bùi Đông Lai thấy mọi người xung quanh đều nhìn về hắn bằng cặp mắt khiếp sợ cùng mong đợi.
Khiếp sợ là bởi vì trong một khoảng thời gian ngắn mà Bùi Đông Lai đã làm xong, mà thời không đề cập đế vấn đề là Bùi Đông Lai có làm đúng hay không, có thể làm xong toàn bộ thì quả thật là ngưu rồi.
Còn về phần mong đợi thì bọn hắn ảo tưởng đến Bùi Đông Lai có thể cho bọn hắn copy a.
Nhìn thấy được ánh mắt mong chờ của vài tên thí sinh bên cạnh thì Bùi Đông lai cũng không có giúp đỡ. Không phải là tâm địa của hắn sắt đá mà hắn sợ sẽ bị giám thị bắt lấy.
Đối với hắn mà nói, kỳ thi Đại học lần này nhất định sẽ không xuất hiện một sai lầm nào.
Từ đầu đến cuối đem bài thi kiểm tra lại một lần, xác định không có chỗ nào sai, Bùi Đông Lai cũng không để ý đến suy nghĩ của mấy tên xung quanh, đợi có tiếng chuông vang lên thì hắn mới đi nộp bài.
Cũng giống như ngày thi đầu tiên, sáng sớm ngày thứ hai Bùi Đông Lai cũng kiểm tra lại bài thi, cảm thấy
Còn lại môn Anh Ngữ, Bùi Đông Lai cũng không có ý làm chậm, hắn vẫn làm bài một cách nhanh chóng, đợi khi còn 5" nữa là hết giờ thì hắn đã làm xong.
5" sau, một tiếng chuông lại vang lên, cuộc thi vào Đại Học cuối cùng cũng đã chấm dứt.
Bùi Đông Lai nộp bài xong thì chậm rãi đi ra khỏi phòng thi.
Ngày hôm nay.
Hắn đã bị chìm ngập ở trong biển người mênh mông nhưng cũng chẳng hề tỏ ra thái độ gì.
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng