Chương 56
oàn thân Tess đông cứng lại, nàng hoang mang nhìn sững khung cảnh phía trước rồi bấu chặt vào tay cầm cửa xe và lao vọt ra ngoài trước khi chiếc xe dừng lại hẳn. Nàng chạy như bay đến rìa đỉnh núi và nhìn quanh, hoàn toàn choáng váng không hiểu gì cả. Một hồ nước đen thẫm lung linh, nằm đó thật yên bình, trải dài từ đầu này qua đầu kia thung lũng.
“Em không hiểu,” Tess thốt lên. “Lẽ ra ngôi làng phải ở ngay kia chứ.”
Lúc này, Reilly đã đứng bên cạnh nàng. “Hẳn là chúng ta rẽ nhầm ở đâu đó rồi.”
“Không thể thế được.” Tess hoàn toàn bối rối, đầu óc nàng căng ra, nghiền ngẫm lại từng chi tiết trong cuộc hành trình mà họ đã thực hiện, rà soát lại từng dấu hiệu dọc đường. “Mọi thứ hoàn toàn khớp với nhau. Chúng ta đi theo đúng lộ trình trong lá thư. Nó phải ở đây. Phải ở ngây đây.” Không chịu chấp nhận sai lầm sờ sờ trước mắt, Tess mò mẫm bò xuống qua vạt cây, đi xa hơn về phía trước để có được tầm nhìn tốt hơn. Reilly đi theo nàng.
Hồ nước trải rộng hết cỡ về phía bên phải của thung lũng. Phía đối diện bị rừng cây che khuất.
Tess nghi hoặc nhìn đăm đăm vào mặt hồ phẳng lặng. “Em không hiểu.”
Reilly đánh giá khu vực xung quanh. “Xem này, chúng ta không thể đi lạc xa như vậy được. Nó ở quanh quẩn đâu đây thôi. Chúng ta chỉ rẽ nhầm đâu đó trên đường đến đây thôi.”
“Đúng vậy, nhưng nhầm ở đâu?” Tess nói giọng g gỏng. “Chúng ta đã theo đúng những gì Aimard viết, ngay giữa hai đỉnh núi. Ngôi làng phải ở ngay đây chứ.” Tess chăm chú xem lại tấm bản đồ “Trong bản đồ đâu có cái hồ nào chứ.”
Tess nhìn Reilly, buông một tiếng thở dài lộ vẻ thất vọng cùng cực.
Reilly vòng tay ôm Tess. “Xem này, chúng ta đã đến rất gần, anh chắc chắn như vậy. Chúng ta đã đi mấy tiếng đồng hồ rồi. Đi tìm một thị trấn, rồi kiếm nơi nào đó ăn uống chút đỉnh. Chúng ta có thể kiểm tra lại các điểm ghi chú của em ở đó kia mà.”
Ngôi làng khá nhỏ, chỉ có duy nhất một quán ăn địa phương nhỏ bé, một nơi làm ăn khó khăn. Ông lại có bộ mặt nhăn nhúm và đôi mắt màu mã não sẫm chờ họ gọi món, cũng chỉ là những món ông lão cho biết là có sẵn trong quán mà thôi. Hai chai bia Efes và một đĩa lá nho cuốn thịt được mang lên ngay.
Tess chúi mũi vào các ghi chép của mình. Nàng đã bình tĩnh trở lại nhưng vẫn thất vọng và chán nản, và hãy còn chìm trong nỗi sợ hãi sâu sắc rất rõ ràng và hoàn toàn chính đáng.
“Em ăn đi,” Reilly bảo Tess. “Em sẽ hờn giận giỏi hơn đấy.”
“Em đâu có hờn giận,” Tess liếc nhìn Reilly, lầm bầm, vẻ khó chịu.
“Cho anh nhìn một cái nào.”
“Gì cơ?” Ánh mắt nàng trừng trừng, gay gắt.
“Những ghi chép của em. Chúng ta hãy kiểm tra lại, từng cái một.”
Tess đẩy chúng ra, ngả người về phía sau, siết chặt tay, như muốn vắt hết không khí ra khỏi hai bàn tay. “Chúng ta đến gần lắm rồi. Em có thể cảm thấy như vậy.”
Ông lão quay lại với hai đĩa bắp cải cuốn thịt và xiên thịt cừu nướng. Reilly nhìn ông ta bày hai đĩa thức ăn lên bàn, gật đầu ra hiệu cảm ơn rồi quay qua Tess. “Có lẽ chúng ta nên hỏi ông ta xem sao?”
“Cái tên Beer el Sifsaaf không có ở trên bất kỳ bản đồ nào từ hàng trăm năm nay rồi,” Tess làu bàu. “Ý em là thôi nào, Sean. Ông ta khá già, nhưng không già đến thế đâu.”
Reilly không nghe nàng nói. Anh đang nhìn ông chủ quán, ông lão toét miệng cười để lộ hàm răng thưa và ngượng ngập gật đầu với anh. Reilly bất chợt cảm thấy râm ran một cảm giác phấn khích. “Beer el Sifsaaf?” anh cất tiếng hỏi ông lão, giọng lưỡng lự, rồi chậm rãi: “Ông biết nó ở đâu không?”
Ông lão cười, vui vẻ gật đầu. “Beer el Sifsaaf,” ông ta nói. “Biết.”
Đôi mắt Tess sáng lên, nàng đứng bật dậy. “Cái gì?” Ông lão lại gật đầu. “Ở đâu?” nàng phấn khích hỏi. Ông chủ quán rõ ràng vui vẻ nhưng giờ có vẻ bối rối. Tess cau mày, rồi thử hỏi lại “Ở đâu?” Ông lão chỉ lên ngọn núi mà họ vừa đi xuống. Tess đứng sững nhìn theo ngón tay thẳng đơ của ông ta. Ông lão vẫy vẫy tay về hướng Bắc, và Tess cắm đầu bước về phía xe.
Vài phút sau, chiếc Pajero gầm lên lao ngược trở lại ngọn núi. Ông lão chủ quán, tay cầm cây súng săn, bám vào tay cầm phía trên cửa xe chỗ ông ta ngồi, sợ toát mồ hôi khi nhìn ngọn núi lao vun vút qua mặt mình, gió quật mạnh vào cửa xe đang mở, những tt “Coi chừng, coi chừng” của ông lão chỉ càng làm tăng thêm sự phấn khích đang bùng lên trong Reilly khi họ lao về phía trước. Trên ghế sau, Tess cũng chồm người về phía trước, đôi mắt nàng dán chặt vào quang cảnh đang lao đi vun vút, mong tìm ra chút manh mối.
Ngay trước cái đỉnh núi nơi mà họ nhìn thấy hồ nước, ông lão chỉ tay “Quẹo, quẹo” Reilly quặt tay lái cho xe rẽ vào một con đường mòn thậm chí còn hẹp hơn mà trước đó họ không phát hiện ra. Mặc cho những cành cây đập mạnh vào hai bên thành xe, chiếc SUV vẫn lù lù tiến tới. Sau khoảng một cây số, cây cối trở nên thưa thớt, họ chạy lên một đỉnh núi khác.
Ông lão cười tươi đầy phấn khích, chỉ xuống thung lũng “Ngôi làng, ngôi làng! Dưới đó!”[48]
Khi thung lũng mở rộng ra trước mắt họ, Tess không tin vào mắt mình.
Đó là hồ nước.
Lại là hồ nước.
Nàng ném ánh mắt hoàn toàn thất vọng về phía Reilly lúc anh dừng chiếc xe đồ sộ lại, cả ba cùng xuống xe. Họ bước về phía bìa rừng trống, ông lão vẫn gật gù ra vẻ tự mãn. Tess nhìn ông ta, lắc đầu rồi quay qua Reilly. “Hẳn chúng ta vớ phải một ông già lẩm cẩm rồi. Nàng lại nhìn ông lão, giọng như van nài. “Beer el Sifsaaf? Ở đâu?”
Lông mày ông già nhíu lại, vẻ bối rối “Ngôi làng,” ông ta khăng khăng, chỉ tay xuống hồ.
Reilly bước tới mấy bước và nhìn quanh. Từ vị trí thuận lợi đó, anh có thể nhìn thấy toàn bộ hồ nước, kể cả rìa phía Tây mà từ vị trí trước đây họ không nhìn thấy vì bị cánh rừng che khuất.
Reilly quay sang Tess, một nụ cười tự mãn thoáng hiện trên mặt anh. “Ồ, chỉ cần em có chút lòng tin thôi,” anh nói.
“Anh muốn nói gì vậy?” Tess thốt lên. Những ngón tay Reilly bình thản mời gọi nàng nhìn theo. Nàng nhìn ông lão đang háo hức gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi lúng túng nhìn qua Reilly và trông thấy nó.
Từ góc nhìn mới này, Tess có thể thấy, là cách đó khoảng một cây số rưỡi hoặc xa hơn nữa và cắt ngang rìa hồ nước là một con đường bêtông đắp cao chạy từ đỉnh núi này qua đỉnh núi kia. Đỉnh con đập.
“Ôi, lạy Chúa,” nàng thốt lên.
Reilly lấy cuốn sổ tay trong túi ra, phác thảo mặt cắt dọc của những ngọn núi với một đường nối liền chúng tượng trng cho mặt hồ. Sau đó Reilly vẽ phác qua hình dáng một vài căn nhà ở đáy hồ và đưa bản phác thảo đó cho ông lão, ông ta lấy bút bi đánh một dấu X to tướng ở đáy hồ rồi nói “Kõy suyun altinda. Beer el Safsaaf!”
Tess nhìn Reilly và anh cho nàng xem cái hình vẽ tệ hại kia. “Nó ở dưới đó,” anh khẳng định. “Ở dưới nước, con đập này đã nhấn chìm toàn bộ thung lũng cùng với những gì còn lại của ngôi làng. Nó ở dưới đáy hồ.”
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa