Chương 57 : Hết
ốn ngày sau
Jessica Culver quả thật đã kết hôn với Stone Norman ở quán Tavern on the Green(1).
Myron đang ngồi ở văn phòng khi anh đọc được tin này trên báo. Esperanza và Win cũng cùng ở đó. Win đang đứng gần một chiếc gương đứng, kiểm tra động tác bạt golf của mình. Anh làm thế rất nhiều lần. Esperanza nhìn Myron thật kỹ.
“Anh không sao chứ?” cô hỏi anh.
“Tôi không sao.”
“Anh thấy rằng chuyện cô ta đi lấy chồng là sự kiện lớn lao nhất từng xảy đến với anh phải không?”
“Phải.” Myron đặt tờ báo xuống. “Tôi đã nhận ra một điều mà tôi muốn chia sẻ với cả hai người.”
Win dừng cú bạt gió của anh lại giữa chừng. “Cánh tay tớ chưa đủ thẳng.”
Esperanza phẩy tay ra hiệu cho anh im lặng. “Điều gì?”
“Tôi đã luôn cố gắng chạy trốn những gì mà giờ đây tôi biết là bản năng tự nhiên của mình,” Myron nói. “Hai người biết đấy. Đóng vai anh hùng. Cả hai đều cảnh báo tôi về chuyện đó. Và tôi đã nghe theo. Nhưng tôi vừa phát hiện ra một điều. Tôi phải làm việc đó. Tôi sẽ gặp những thất bại, chắc chắn rồi, nhưng tôi sẽ có nhiều chiến thắng hơn. Tôi sẽ không chạy trốn nó nữa. Tôi không muốn rốt cuộc lại trở thành một kẻ hẹp hòi. Tôi muốn giúp đỡ mọi người. Và đó là điều tôi sẽ làm.”
Win quay về phía anh. “Cậu nói xong chưa?”
“Xong rồi.”
Win nhìn Esperanza. “Chúng ta có nên vỗ tay không nhỉ?”
“Tôi nghĩ chúng ta nên.”
Esperanza đứng dậy và vỗ tay như điên. Win đặt cây gậy đánh golf xuống và lịch sự vỗ tay đúng kiểu dân chơi golf.
Myron cúi chào và nói, “Cám ơn các bạn rất rất nhiều, các bạn đúng là những thính giả lịch duyệt, xin đừng bỏ quên nữ hầu bàn của các bạn trên đường ra, này, mời thử món thịt bê.”
Cindy Lớn thò đầu qua cửa. Sáng nay cô ta diện đồ đỏ rực và trông không khác gì một cột đèn giao thông.
“Đường dây số hai, ngài Bolitar.” Cindy Lớn hấp háy đôi mắt. Trông như hai con bọ cạp đang bị dính cứng ở phần lưng. Rồi cô ta thêm, “Là ổ bánh ngọt ngào mới của ngài đấy.”
Myron nhấc điện thoại lên. “Chào!”
Ali Wilder nói, “Anh định qua đây lúc mấy giờ?”
“Anh sẽ ở đó lúc tầm 7 giờ.”
“Pizza và DVD cùng với bọn trẻ thì thế nào?”
Myron mỉm cười. “Nghe được đấy.”
Anh gác máy. Anh vẫn đang cười. Esperanza và Win liếc nhau.
“Gì?” Myron nói.
“Lúc đang yêu anh thật là ngớ ngẩn,” Esperanza nói.
Myron nhìn đồng hồ của mình. “Đến giờ rồi.”
“Chúc may mắn nhé,” Esperanza nói.
Myron quay sang Win. “Cậu muốn đi cùng không?”
“Không, anh bạn. Vụ này của cậu tất đấy.”
Myron đứng dậy. Anh hôn vào má Esperanza. Anh ôm Win. Win bị bất ngờ bởi hành động đó, nhưng anh vẫn nhận lấy. Myron lái xe trở lại New Jersey. Đó là một ngày rực rỡ. Mặt trời chiếu sáng như thể nó vừa mới được tạo ra. Myron nghịch bừa mấy nút dò sóng radio. Anh liên tục bắt được những bài hát anh thích.
Một ngày thật thú vị.
Anh không ghé qua mộ Brenda. Anh nghĩ rằng cô sẽ hiểu. Hành động nói được nhiều hơn tất cả những việc đó.
Myron đỗ xe ở Trung tâm Y tế St. Barnabas. Anh đi tới phòng của Joan Rochester. Bà đang ngồi dậy khi anh bước vào, sẵn sàng ra viện.
“Bà thấy thế nào rồi?” anh hỏi.
“Ổn rồi,” Joan Rochester nói.
“Tôi rất tiếc về những chuyện đã xảy ra với bà.”
“Đừng.”
“Bà sắp về nhà à?”
“Phải.”
“Và bà sẽ không tố cáo nữa sao?”
“Đúng vậy.”
Myron tính thế là quá nhiều. “Con gái bà không thể chạy trốn mãi được.”
“Tôi biết điều đó.”
“Bà sẽ làm gì?”
“Katie vừa về nhà đêm qua rồi.”
Quá đủ cho một kết thúc có hậu, Myron nghĩ. Anh nhắm mắt lại. Đây không phải điều anh đã mong được nghe.
“Nó và Rufus đã có một cuộc cãi vã. Vì vậy Katie bỏ về nhà. Dominick đã tha thứ cho con bé. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”
Họ nhìn nhau. Nó sẽ không ổn. Anh biết điều đó. Bà ta biết điều đó.
“Tôi muốn giúp bà,” Myron nói.
“Anh không thể giúp được đâu.”
Và có lẽ bà ta đúng.
Anh giúp những người anh có thể giúp. Đó là những gì Win nói. Và bạn luôn luôn, luôn luôn giữ lời hứa. Đó là lý do hôm nay anh đến. Để giữ lời hứa của mình.
Anh gặp hẹn gặp bác sĩ Edna Skylar trên hành lang phía ngoài khoa ung thư. Anh đã hy vọng có thể gặp bà trong văn phòng của bà, nhưng thế này cũng được rồi.
Edna Skylar mỉm cười khi bà nhìn thấy anh. Bà chỉ trang điểm rất nhẹ. Chiếc áo choàng trắng hơi nhăn nhúm. Lần này không có chiếc ống nghe nào đeo trên cổ bà.
“Chào, Myron,” Bà nói.
“Chào, bác sĩ Skylar.”
“Gọi tôi là Edna thôi.”
“Được.”
“Tôi vừa mới đi ra thôi.” Bà ta chỉ ngón tay cái về phía thang máy. “Điều gì mang anh tới đây vậy?”
“Bà, thực ra là vậy.”
Edna Skylar có một cái bút máy gài sau tai. Bà ta rút nó xuống, ghi chú điều gì đó trên một tờ biểu đồ, rồi gài nó trở lại. “Thật sao?”
“Bà đã dạy tôi một điều khi tôi ở đây lần trước,” Myron nói.
“Điều gì vậy?”
“Chúng ta đã nói về bệnh nhân có đạo đức, bà nhớ không? Chúng ta nói về chuyện những người trong sạch đối nghịch với những người có tỳ vết. Bà đã rất thành thực với tôi - về chuyện bà thích làm việc với những người có vẻ xứng đáng hơn như thế nào.”
“Rất nhiều chuyện, phải,” bà nói. “Nhưng vào cuối ngày hôm đó, tôi đã có một lời thề. Tôi cũng sẽ chữa trị cho những người tôi không thích nữa.”
“Ồ tôi biết rồi. Nhưng bà thấy không, bà đã khiến tôi phải suy nghĩ. Bởi vì tôi đồng ý với bà. Tôi muốn giúp Aimee Biel vì tôi nghĩ cô ấy... Tôi không biết nữa.”
“Vô tội?” Skylar nói.
“Tôi đoán vậy.”
“Nhưng anh đã phát hiện ra là cô ấy không như vậy.”
“Hơn thế nữa,” Myron nói. “Điều tôi phát hiện ra là, bà đã sai lầm.”
“Về?”
“Chúng ta không thể đánh giá trước mọi người như thế. Chúng ta trở nên hẹp hòi. Chúng ta giả định những điều tồi tệ nhất. Và khi chúng ta làm như vậy, chúng ta bắt đầu chỉ nhìn thấy những mặt tối. Bà có biết là Aimee Biel đã về nhà không?”
“Tôi đã nghe về việc đó, có.”
“Mọi người đều nghĩ rằng cô ấy đã bỏ trốn.”
“Tôi cũng nghe thế.”
“Cho nên không ai thèm nghe câu chuyện của cô bé. Ý tôi là, thực sự lắng nghe. Một khi giả định đó xảy ra, Aimee Biel không còn là một người vô tội nữa. Bà thấy không? Ngay cả bố mẹ cô bé. Họ là những người quan trọng nhất trong trái tim cô ấy. Họ rất muốn bảo vệ cô bé ngay cả khi họ không thể nhìn ra sự thật.”
“Đâu là sự thật?”
“Vô tội cho tới khi được chứng minh là có tội. Nó không chỉ dành riêng cho phòng xử án.”
Edna Skylar làm động tác xem đồng hồ. “Tôi không chắc là tôi hiểu được điều anh sắp nói.”
“Tôi đã tin vào cô bé suốt cả cuộc đời cô bé. Tôi có sai không? Liệu đó có phải là một lời nói dối không? Nhưng đến cuối ngày hôm đó, như bố mẹ cô bé đã nói - bảo vệ cô bé là việc của họ, không phải của tôi. Vì vậy tôi đã có thể trở nên vô tư hơn. Tôi đã sẵn sàng mạo hiểm để phát hiện ra sự thật. Vì vậy tôi chờ đợi. Rốt cuộc khi tôi đã gặp riêng được Aimee, tôi đã bảo cô bé kể cho tôi nghe hết đầu đuôi câu chuyện. Bởi vì có quá nhiều lỗ hổng trong câu chuyện kia - câu chuyện mà trong đó cô ấy đã bỏ trốn và có lẽ đã giết nhân tình của mình. Chiếc máy ATM đó là một. Cuộc gọi từ bốt điện thoại tự động kia, là hai. Những thứ kiểu như vậy. Tôi không muốn chỉ gạt tất cả những chuyện đó qua một bên và giúp đỡ cô bé tiếp tục cuộc sống. Vì vậy tôi đã nói chuyện với cô ấy. Tôi nhớ là tôi đã yêu thương và lo lắng cho cô ấy biết bao. Và tôi đã làm một việc thực sự điên rồ.”
“Việc gì?”
“Tôi giả định là Aimee đã nói sự thật. Nếu đúng như thế, thì tôi biết hai điều. Kẻ bắt cóc là một phụ nữ. Và kẻ bắt cóc biết rằng Katie Rochester đã sử dụng chiếc máy ATM trên Phố Năm hai. Người duy nhất phù hợp với những điều kiện đó là ai? Katie Rochester. Chà, cô ta không làm việc đó. Loren Muse. Không đời nào. Và bà.”
“Tôi?” Edna Skylar bắt đầu chớp mắt liên tục. “Anh nói nghiêm túc đấy chứ?”
“Bà có nhớ lúc tôi gọi đến và nhờ bà tra cứu hồ sơ bệnh án của Aimee không?” Myron hỏi. “Để xem xem liệu cô bé có thai không ấy?”
Một lần nữa Edna Skylar lại xem đồng hồ. “Thực sự tôi không có thì giờ cho chuyện này.”
“Tôi đã nói đó không chỉ là chuyện một người vô tội, đó là chuyện hai người vô tội.”
“Thì sao?”
“Trước khi gọi cho bà, tôi đã nhờ chồng bà làm đúng việc đó. Ông ấy làm việc trong lĩnh vực đó. Tôi nghĩ ông ấy sẽ làm việc đó dễ hơn. Nhưng ông ấy đã từ chối.”
“Stanley là một người cứng nhắc đối với các luật lệ.”
“Tôi biết. Nhưng bà thấy đấy, ông ấy đã nói cho tôi biết một điều thú vị. Ông ấy bảo tôi rằng hiện nay với tất cả những điều luật HIP, máy vi tính ghi rõ ngày tháng trên hồ sơ của một bệnh nhân mỗi lần bà xem. Bà có thể biết tên của bác sĩ đã xem hồ sơ. Và bà biết được thời gian người đó xem hồ sơ.”
“Đúng.”
“Vì vậy tôi đã kiểm tra hồ sơ của Aimee. Thử đoán xem nó cho thấy điều gì nào?”
Nụ cười của bà bắt đầu gượng gạo.
“Bà, bác sĩ Skylar, đã xem hồ sơ đó hai tuần trước khi tôi nhờ bà xem giúp.”
Bà khoanh tay lại trước ngực. “Không phải tôi.”
“Máy tính đã nhầm ư?”
“Đôi khi Stanley quên mất mã số của ông ấy. Có thể ông ấy đã dùng mã số của tôi.”
“Tôi hiểu rồi. Ông ấy quên mất mã số của chính mình nhưng lại nhớ mã số của bà.” Myron nghiêng đầu và ghé sát lại. “Bà nghĩ ông ấy sẽ thề như vậy chứ?”
Edna Skylar không trả lời.
“Bà có biết bà đã thực sự thông minh ở điểm nào không?” anh tiếp tục, “Kể cho tôi về con trai bà. Người đã là một mớ rắc rối ngay từ những ngày đầu đã bỏ trốn để gây dựng sự nghiệp lớn ấy. Bà nói rằng anh ta vẫn là một đống nhếch nhác, bà có nhớ không?”
Một tiếng kêu khẽ đầy đau đớn buột ra khỏi miệng bà. Đôi mắt bà ta mọng nước.
“Nhưng bà chưa bao giờ nhắc đến tên con trai bà. Bà chẳng có lý do gì phải nói, tất nhiên. Và cũng không có lý do gì để bất cứ ai phải biết cả. Kể cả bây giờ. Nó không phải là một phần của cuộc điều tra. Tôi không biết tên của mẹ Jake Wolf. Hay Harry Davis. Nhưng một khi tôi biết bà đã từng tra hồ sơ bệnh án của Aimee, tôi đã làm một cuộc kiểm tra nho nhỏ. Người chồng đầu tiên của bà, bác sĩ Skylar, tên là Andrew Van Dyne, tôi nói đúng chứ? Tên của con trai bà là Drew Van Dyne.”
Bà nhắm mắt lại và hít thở vài hơi thật sâu. Khi bà mở mắt ra, bà nhún vai, cố tình làm ra vẻ hờ hững nhưng thậm chí không có nổi thái độ đó. “Thì sao?”
“Bất bình thường, bà không nghĩ vậy sao? Khi tôi hỏi bà về Aimee Biel, bà chưa bao giờ nhắc đến chuyện con trai bà biết cô ấy.”
“Tôi đã bảo với anh rằng tôi sống tách biệt với con trai tôi. Tôi không biết gì hết về chuyện của nó và Aimee Biel.”
Myron nhăn nhở cười. “Bà đã có mọi lời giải đáp, phải không, Edna?”
“Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.”
“Không, không đúng. Vẫn có một sự trùng hợp ngẫu nhiên khác. Thật nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên đáng ghét, bà không nghĩ thế sao? Đó là điều mà ngay từ đầu tôi đã không thể rũ bỏ. Hai cô gái có thai trong cùng một trường trung học ư? Được rồi, đấy cũng chưa phải vấn đề to tát gì cho lắm. Nhưng tất cả những điều còn lại - cả hai cô gái đều bỏ trốn, cả hai đều dùng cùng một máy ATM, tất cả những điều đó. Một lần nữa, hãy giả định là Aimee nói thật. Giả định là một người nào đó - một phụ nữ - quả thực có bảo Aimee chờ ở góc phố đó. Cứ cho là người phụ nữ bí ẩn đó đã bảo Aimee lấy tiền từ chiếc máy ATM kia. Tại sao vậy? Tại sao lại có người phải làm như vậy?”
“Tôi không biết.”
“Chắc chắn là bà biết, Edna. Bởi vì chúng không phải là những sự trùng hợp ngẫu nhiên. Bà đã sắp đặt tất cả. Cả hai cô gái dùng chung một máy ATM ư? Chỉ có một lý do cho chuyện đó. Kẻ bắt cóc - bà, Edna - muốn gắn vụ mất tích của Aimee với vụ của Katie Rochester.”
“Vậy tại sao tôi lại muốn làm như thế?”
“Bởi vì cảnh sát chắc chắn rằng Katie Rochester đã bỏ trốn - một phần vì những gì bà đã thấy trên thành phố. Nhưng Aimee Biel thì khác. Cô bé không có một ông bố hay bạo hành, không quan hệ với bọn đầu gấu, giả dụ thế. Vụ mất tích của cô ấy sẽ gây chấn động. Cách tốt nhất - cách duy nhất - để làm nguội bớt chuyện đó là làm cho Aimee trông cũng giống một kẻ bỏ trốn.”
Trong giây lát họ cùng đứng đó. Rồi Edna di chuyển sang bên phải như thể đang chuẩn bị vượt qua anh. Myron di chuyển cùng với bà, chặn đường lại. Bà ngước lên nhìn anh.
“Anh có đang giấu máy ghi âm không đấy, Myron?”
Anh giơ hai cánh tay lên. “Khám người tôi xem”
“Không cần. Dù sao tất cả những chuyện này đều là vớ vẩn hết.”
“Giờ ta hãy quay trở lại ngày hôm đó ở trên phố nhé. Bà và Stanley đang đi bộ ở Manhattan. Ở đây số phận đã đưa tay ra giúp. Bà nhìn thấy Katie Rochester, đúng như bà đã nói với cảnh sát. Bà nhận ra cô ta không bị mất tích hay đang ở trong rắc rối nghiêm trọng. Cô ta là một kẻ bỏ trốn. Katie nài nỉ bà đừng nói. Và bà nghe lời. Trong ba tuần, bà không nói gì. Bà quay trở lại với cuộc sống thường nhật của mình.” Myron quan sát khuôn mặt bà. “Bà có nghe tôi không đấy?”
“Tôi đang nghe anh đây.”
“Vậy tại sao lại có sự thay đổi? Tại sao sau ba tuần bà lại đột nhiên gọi cho ông bạn già Ed Steinberg?”
Bà khoanh tay lại. “Sao anh không nói cho tôi biết đi?”
“Bởi vì hoàn cảnh của bà đã thay đổi, không phải hoàn cảnh của Katie.”
“Như thế nào?”
“Bà nói về chuyện con trai bà đã là một mớ rắc rối từ ngày thứ nhất. Rằng bà đã bó tay với anh ta.”
“Đúng vậy.”
“Có lẽ bà đã như vậy, tôi không biết. Nhưng bà vẫn còn liên lạc với Drew. Chí ít là một phần. Bà biết rằng Drew đã yêu Aimee Biel. Anh ta đã kể chuyện đó với bà. Có thể anh ta còn nói cho bà biết rằng cô ấy đã có thai.”
Bà khoanh tay. “Anh có thể chứng minh được điều đó không?”
“Không. Phần đó là suy đoán thôi. Phần còn lại thì không. Bà đã tra cứu hồ sơ bệnh án của Aimee trên máy tính. Điều đó chúng ta đã biết. Bà thấy rằng đúng, quả thực cô ấy có thai. Nhưng hơn thế nữa, bà thấy rằng cô ấy sắp phá bỏ nó. Drew không biết chuyện đó. Anh ta nghĩ rằng họ yêu nhau và sắp kết hôn. Nhưng Aimee chỉ muốn thoát ra. Drew Van Dyne chẳng là cái gì hơn một thằng ngốc, mặc dù không hiếm gặp, sai lầm thời trung học ấy mà. Aimee giờ sắp vào đại học rồi.”
“Nghe có vẻ là một động cơ để Drew bắt cóc cô ta,” Edna Skylar nói.
“Đúng thế, phải không? Nếu tất cả chỉ có vậy. Nhưng một lần nữa tôi vẫn thắc mắc về tất cả những sự trùng hợp ngẫu nhiên. Lại chiếc máy ATM. Ai biết về nó? Bà đã gọi cho ông bạn già Ed Steinberg và moi tin tức về vụ kia từ ông ta. Tại sao không nhỉ? Không có gì là bí mật hết. Thậm chí còn không thực sự có một vụ án nữa kia. Khi ông ta nhắc đến chiếc máy ATM Citibank, bà nhận ra rằng nó có thể là một lý lẽ vững chắc. Mọi người sẽ cho là Aimee cũng là một kẻ bỏ trốn. Và đó chính xác là những gì đã diễn ra. Sau đó bà gọi cho Aimee. Bà nói rằng bà ở bệnh viện, điều này vừa đúng với sự thật. Bà nói cho cô ấy những gì phải làm để bí mật phá cái thai. Bà sắp đặt cuộc hẹn kia ở New York. Cô ấy đang đợi bà ở góc phố. Bà lái xe tới. Bà bảo cô ta lấy một ít tiền mặt từ cái máy. Lý lẽ vững chắc của bà. Aimee đã làm đúng như đã được bảo. Và sau đó cô ấy hoảng sợ. Giờ cô ấy muốn nghĩ cho thật kỹ. Bà ở đó, chờ để tóm lấy cô ấy, một cái xi lanh đã nằm sẵn trong tay bà, và đột nhiên cô ấy chạy mất. Cô ấy gọi cho tôi. Tôi đến đó. Tôi chở cô ấy đến Ridgewood. Bà bám theo - đêm đó chiếc xe tôi thấy bám theo chúng tôi đến cái ngõ cụt đấy chính là xe của bà. Khi cô ấy bị Harry Davis từ chối tiếp, bà đang chờ sẵn. Rốt cục Aimee không nhớ được nhiều lắm. Cô bé khẳng định là cô đã bị đánh thuốc mê. Điều đó trùng khớp - trí nhớ của cô ấy sẽ rất mơ hồ. Propofol có thể gây ra rất nhiều triệu chứng. Bà rất quen với loại thuốc đó, phải không, Edna?”
“Tất nhiên là tôi quen. Tôi là bác sĩ mà. Nó là một loại thuốc gây mê.”
“Bà đã dùng nó khi chữa bệnh phải không?”
Bà ngập ngừng. “Tôi có dùng.”
“Và đó sẽ là chỗ sơ hở của bà.”
“Thật ư? Như thế nào.”
“Tôi có chứng cứ khác, nhưng nó chủ yếu là gián tiếp. Các ghi chép về hồ sơ bệnh án, là một. Chúng cho thấy bà không chỉ xem các ghi chép bệnh án của Aimee sớm hơn so với lúc bà đã chỉ ra, mà bà còn không mở lại chúng khi tôi gọi. Tại sao bà phải làm thế chứ? Bà đã biết trước là cô ấy có thai rồi mà. Tôi cũng có cả danh sách các cuộc gọi nữa. Con trai bà gọi cho bà, bà gọi cho con trai bà.”
“Thì sao?”
“Phải, thì vậy. Và tôi thậm chí có thể chỉ ra bà đã gọi đến trường và nói chuyện với con trai bà ngay sau khi tôi rời chỗ bà lần đầu tiên. Harry Davis thắc mắc tại sao Drew lại biết có chuyện xảy ra trước khi ông ta đến gặp anh ta. Thế đấy. Bà đã gọi và cảnh báo anh ta. Và bà nhớ cuộc gọi bà đã gọi cho Claire, cuộc gọi từ bốt điện thoại tự động gần Phố Hai ba... trước hết, đó là một hành động thái quá. Bà thật tử tế, cố gắng xoa dịu bố mẹ cô bé một chút. Nhưng thấy không, tại sao Aimee lại gọi từ chỗ đó - đúng chỗ Katie Rochester đã bị phát hiện ra? Cô ấy sẽ không biết về chuyện đó. Chỉ có bà biết. Và chúng tôi đã kiểm tra các thông số E-ZPass của bà rồi. Bà đã đến Manhattan. Đi đường hầm Lincon hai mươi phút trước khi cuộc gọi được thực hiện.”
“Khó nói chắc lắm,” Edna nói.
“Không, có thể không. Nhưng đây là chỗ bà non tay. Thuốc Propofol. Bà có thể ghi đơn thuốc, chắc chắn rồi, nhưng bà cũng phải đặt mua. Cảnh sát theo lệnh của tôi đã xác minh với phòng khám của bà. Bà đã mua rất nhiều thuốc Propofol, nhưng không ai giải thích được nó đã đi đâu. Aimee đã được thử máu. Chất thuốc đó vẫn còn trong máu của cô ấy. Bà thấy không?”
Edna Skylar hít một hơi thật sâu, kìm nó lại, rồi thở ra. “Anh có động cơ nào cho vụ bắt cóc có thể có này không, Myron?”
“Chúng ta sẽ chơi trò này chứ?”
Bà ta nhún vai. “Chúng ta đã chơi tới tận đây rồi mà.”
“Tốt thôi, được. Động cơ. Đó là vấn đề đối với tất cả mọi người. Tại sao ai đó lại phải bắt cóc Aimee? Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng có người muốn bắt cô ấy im lặng. Con trai bà có thể mất việc. Con trai Jake Wolf có thể mất tất cả. Harry Davis, chà, ông ta cũng có cả tấn thứ để mất. Nhưng việc bắt cóc cô ấy sẽ không giúp ích gì. Cũng không có yêu cầu tiền chuộc, không cưỡng hiếp, không có gì tương tự như vậy. Cho nên tôi không ngừng tự hỏi bản thân. Tại sao ai đó phải bắt cóc một phụ nữ trẻ?”
“Và?”
“Bà đã nói về những người vô tội.”
“Đúng vậy.” Giờ trong nụ cười của bà ta có sự cam chịu. Edna Skylar biết điều gì sẽ đến tiếp theo, Myron nghĩ, nhưng bà ta sẽ không trốn tránh.
“Ai có thể vô tội hơn,” Myron nói, “là đứa cháu nội còn chưa ra đời của bà?”
Có lẽ bà ta đã gật đầu. Cũng khó đoán được. “Tiếp đi.”
“Bà đã tự nói ra điều đó khi chúng ta nói về chuyện lựa chọn bệnh nhân. Đó là chuyện ưu tiên. Đó là chuyện cứu vớt những người vô tội. Các động cơ của bà chủ yếu là trong sáng, Edna. Bà đang cố gắng cứu đứa cháu nội của bà.”
Edna Skylar quay ra và nhìn xuống hành lang. Khi bà đối mặt với Myron lần nữa, nụ cười buồn đã biến mất. Khuôn mặt bà trống rỗng một cách kỳ lạ. “Aimee đã có thai được ba tháng rồi,” bà bắt đầu. Tông giọng của bà đã thay đổi. Có chút gì dịu dàng trong đó, cả chút gì xa xăm. “Nếu tôi có thể giữ cô gái đó thêm một hay hai tháng nữa, sẽ là quá muộn để phá cái thai đi. Nếu tôi có thể trì hoãn quyết định của Aimee lâu hơn một chút, tôi sẽ cứu được đứa cháu nội của tôi. Chuyện đó sai trái lắm sao?”
Myron không nói gì.
“Và anh nói đúng. Tôi muốn vụ mất tích của Aimee giống với vụ của Katie Rochester. Một phần đã được bày sẵn cho tôi rồi, tất nhiên. Họ cùng học một trường và cùng có thai. Vì vậy tôi thêm chiếc máy ATM vào. Tôi làm tất cả mọi việc có thể để khiến Aimee có vẻ như là một kẻ bỏ trốn. Nhưng không phải vì những lý do anh vừa nói - không phải vì cô ta là một cô gái tử tế với một gia đình tử tế. Thực tế là vì những điều khá trái ngược.” Myron gật đầu, giờ anh đã hiểu. “Nếu cảnh sát tiến hành điều tra,” anh nói, “họ có thể sẽ phát hiện ra quan hệ của cô ấy với con trai bà.”
“Phải.”
“Không có đối tượng tình nghi nào sở hữu một căn nhà gỗ cả. Nhưng bà thì có, Edna. Nó thậm chí còn có lò sưởi màu nâu và trắng như Aimee đã nói.”
“Anh đã là một anh chàng cần cù đấy nhỉ.”
“Phải, tôi có như thế thật.”
“Tôi đã lên kế hoạch khá kỹ. Tôi sẽ đối xử tốt với cô ta. Tôi sẽ chăm nom đứa bé. Tôi đã gọi đến cho bố mẹ cô ta với hy vọng cho họ chút niềm an ủi. Tôi sẽ tiếp tục làm những việc như thế - để lại những dấu hiệu cho Aimee là một kẻ bỏ trốn và vẫn khỏe mạnh.”
“Như chuyện lên mạng hả?”
“Phải.”
“Làm sao bà có được mật khẩu và tên hiển thị của cô ấy?”
“Cô ấy cho tôi biết trong một cơn say thuốc.”
“Bà cải trang khi ở bên cô ấy phải không?”
“Tôi luôn che mặt, phải.”
“Và tên bạn trai của Erin. Mark Cooper. Làm sao bà biết được cái tên đó?”
Edna Skylar nhún vai. “Cũng do cô ấy nói cho tôi biết.”
“Đó là câu trả lời sai. Mark Cooper là một anh chàng có biệt danh là Rắc rối. Đó là một điều nữa cũng làm tôi băn khoăn.”
“Cô ta thông minh đấy,” Edna Skylar nói. “Tuy vậy. Lẽ ra tôi đã có thể giữ cô ta được vài tháng. Tôi đã có thể tiếp tục để lại các dấu hiệu cho thấy cô ta đã bỏ trốn. Sau đó tôi sẽ thả cô ta ra. Cô ta sẽ lại kể đúng câu chuyện như thế về việc bị bắt cóc.”
“Và sẽ không ai tin cô ấy.”
“Cô ấy sẽ có đứa con, Myron. Đó là tất cả những gì tôi quan tâm. Kế hoạch đó lẽ ra đã thành công. Một khi vụ rút tiền từ chiếc máy ATM kia được xét đến, cảnh sát sẽ chắc chắn rằng cô ta là một kẻ chạy trốn. Vì vậy họ sẽ rút khỏi chuyện này. Bố mẹ cô ta, chà, họ là bố mẹ mà. Những mối lo lắng của họ rồi cũng được xua tan như gia đình Rochester thôi.” Bà bắt gặp ánh mắt anh. “Duy có một thứ đã phá bĩnh tôi.”
Myron dang tay ra. “Sự khiêm tốn khiến tôi không thể nói ra được.”
“Thế thì tôi sẽ nói. Anh, Myron. Anh đã phá bĩnh tôi.”
“Bà sẽ không gọi tôi là thằng ranh thích chõ mũi vào việc của người khác, phải không? Như trong phim Scooby-Doo ấy.”
“Anh nghĩ chuyện này buồn cười lắm hả?”
“Không, Edna. Tôi không nghĩ chuyện này có gì buồn cười hết.”
“Tôi không bao giờ muốn làm tổn thương ai hết. Đúng, chuyện đó sẽ làm phiền Aimee. Nó thậm chí có lẽ hơi khó chịu đối với cô ta, mặc dù tôi khá giỏi trong chuyện định lượng thuốc. Tôi đã có thể giữ cho cô ấy được thoải mái và giữ an toàn cho đứa trẻ. Và bố mẹ cô ta, tất nhiên họ sẽ trải qua những giờ phút kinh khủng. Tôi nghĩ nếu tôi có thể thuyết phục họ rằng cô ta là một kẻ chạy trốn - rằng cô ấy vẫn ổn - điều đó có lẽ sẽ xoa dịu họ. Nhưng thêm vào mặt lợi và hại. Ngay cả khi tất cả bọn họ phải chịu đựng một chút, anh không thấy sao? Tôi đang cứu một mạng sống. Giống như tôi đã nói với anh rồi đấy. Tôi đã làm hỏng Drew. Tôi đã không trông nom cho nó. Tôi đã không bảo vệ nó.”
“Và bà sẽ không phạm những sai lầm như thế đối với cháu nội bà,” Myron nói.
“Đúng vậy.”
Có các bệnh nhân và khách đến thăm, bác sĩ và y tá, đủ loại người đi qua đi lại. Có những tiếng ồn đinh tai từ trên cao. Có ai đó bước qua với một bó hoa khổng lồ. Myron và Edna không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì trong số đó.
“Anh đã nói điều đó với tôi trên điện thoại,” Edna tiếp tục. “Khi anh nhờ tôi tra cứu hồ sơ của Aimee. Bảo vệ người vô tội. Đấy là tất cả những gì tôi đang cố làm. Nhưng khi cô ta biến mất, anh tự đổ lỗi cho bản thân mình. Anh cảm thấy có nghĩa vụ phải tìm cô ta. Anh bắt đầu bới móc.”
“Và khi tôi đã tiến đến quá gần, bà đành phải dừng lại trước khi quá muộn.”
“Phải.”
“Vì vậy bà đã thả cô ấy ra.”
“Tôi không có sự lựa chọn nào cả. Tất cả mọi việc trở nên thật tồi tệ. Một khi anh đã dính vào, mọi người bắt đầu chết dần chết mòn.”
“Không phải bà đang đổ lỗi cho tôi vì chuyện đó đấy chứ.”
“Không, và tôi cũng sẽ không đổ lỗi cho mình,” bà nói, đầu ngẩng cao. “Tôi chưa bao giờ giết ai. Tôi chưa bao giờ bảo Harry Davis đánh tráo lý lịch học tập. Tôi chưa bao giờ bảo Jake Wolf đút tiền cho ai. Tôi chưa bao giờ bảo Randy bán ma túy. Tôi chưa bao giờ bảo con trai tôi ngủ với một học sinh. Và tôi cũng không bảo Aimee Biel phải có mang đứa con của nó.”
Myron không nói gì.
“Anh muốn nó tiến thêm một bước nữa không?” Giọng nói của bà trở nên sắc nhọn. “Tôi không bảo Drew chĩa súng vào Jake Wolf. Chỉ ngược lại. Tôi cố gắng trấn an con trai tôi, nhưng tôi không thể nói cho nó biết sự thật. Có lẽ tôi nên nói. Nhưng Drew vẫn luôn là đứa làm đâu hỏng đấy. Vì vậy tôi chỉ bảo nó an tâm đi. Rằng Aimee sẽ ổn thôi. Nhưng nó không nghe. Nó nghĩ chắc Jake Wolf đã làm gì cô ta. Vì thế nó bám theo ông ta. Tôi đoán là, bà vợ đã nói sự thật. Bà ta đã bắn nó để tự vệ. Đó là cách con trai tôi đã chết. Nhưng tôi không làm bất cứ chuyện gì trong số đó.”
Myron chờ đợi. Đôi môi bà run run, nhưng Edna cố kiềm chế. Bà sẽ không suy sụp. Bà sẽ không tỏ ra yếu đuối, ngay cả trong lúc này khi tất cả đã được làm sáng tỏ, khi những hành động của bà không chỉ thất bại trong việc đem lại những kết quả như mong muốn mà còn kết thúc cuộc đời của chính con trai bà.
“Tất cả những gì tôi muốn làm là cứu mạng sống của cháu nội tôi,” bà nói. “Liệu tôi còn có thể làm thế nào được nữa?”
Myron vẫn không đáp.
“Sao?”
“Tôi không biết.”
“Xin anh.” Edna Skylar bám lấy cánh tay anh như thể đó là một cái phao cứu sinh. “Cô ta sẽ làm gì với đứa bé?”
“Tôi cũng không biết nữa.”
“Anh sẽ không bao giờ có thể chứng minh được bất kỳ điều gì trong số này.”
“Đấy là tùy cảnh sát. Tôi chỉ muốn giữ lời hứa của mình.”
“Lời hứa gì cơ?”
Myron nhìn xuống cuối hành lang và gọi to, “Giờ thì được rồi đấy.”
Khi Aimee Biel bước vào tầm mắt, Edna Skylar thở gấp và đặt bàn tay lên miệng. Erik cũng ở đó, đứng một bên Aimee. Claire đứng bên kia. Cả hai người cùng quàng tay lên người con gái họ.
Sau đó Myron bước đi, mỉm cười. Bước chân anh nhẹ nhõm. Bên ngoài mặt trời có lẽ vẫn đang chiếu sáng. Anh biết điều đó. Chiếc radio sẽ phát những bài hát yêu thích của anh. Anh đã ghi toàn bộ cuộc đàm thoại trong cuốn băng - đúng, anh đã nói dối bà ta về việc đó - và anh sẽ đưa nó cho Muse và Banner. Họ có thể dựng một vụ án. Họ có thể không.
Bạn làm những gì bạn có thể.
Erik gật đầu với Myron khi anh đi ngang qua. Claire với tay ra chỗ anh. Có những giọt nước mắt biết ơn trong đôi mắt cô. Myron chạm vào tay cô nhưng anh vẫn không dừng bước. Ánh mắt họ gặp nhau. Anh lại thấy cô như một cô gái trẻ, ở trường trung học, trong giờ tự học. Nhưng thứ đó chẳng còn quan trọng nữa.
Anh đã hứa một chuyện với Claire. Anh đã hứa đưa con cô trở về.
Và giờ, rốt cục, anh đã giữ lời.
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại