Linh Sơn epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 56
àng muốn mi bói chỉ tay cho nàng. Bàn tay nhỏ nhỏ cuả nàng rất mềm mại, rất đẹp, rất đàn bà. Mi mở lòng bàn tay nàng ra, nựng nó, bảo rằng nàng có một tính cách rất biết điều, nàng là cô gái rất hiền hậu. nàng gật gật đầu, nàng tán thành.
Mi nói đây là bàn tay của một người rất trìu mến, rất tình cảm, nàng bật cười, tiếng cười dịu dàng thế.
bề ngoài nàng hiền dịu nhưng bên trong, nàng sôi sục, nàng bồn chồn. nàng cau mày lại. nàng bồn chồn vì nàng tìm kiếm tình yêu một cách say đắm nhưng nàng rất khó mà tìm được một người mà nàng sẽ có thể trao phó cả tâm hồn lẫn thể xác. Nàng quá tế nhị, nàng rất hiếm khi hài lòng, đấy, bàn tay này tự nói lên như thế đấy. Nàng bĩu môi, nàng có một dáng ngồ ngộ.
Nàng không chỉ yêu mới một lần...
Bào nhiêu lần? Nàng bảo mi đoán.
Mi nói nàng bắt đầu yêu từ lúc còn rất trẻ.
Bao nhiêu tuổi? Nàng hỏi.
Mi nói nàng là một nòi yêu, rằng nàng khao khác tình yêu từ rất sớm. nàng cười.
Mi cảnh báo nằng rằng trong đời này, không có hoàng tử đáng yêu, nàng sẽ hết thất vọng này lại đến thất vọng khác mà thôi. Nàng tránh nhìn vào mắt mi.
Mi nói lần nào nàng cũng sẽ bị lừa và nàng cũng sẽ lừa mỗi lần... Nàng bảomi nói tiếp đi.
Mi nói chỉ tay của nàng rối, luôn quàng phải nhiều người cùng một lúc.
Ồ, không phải, nàng phản đối.
Mi ngăn nàng phản đối, mi nói khi nàng yêu một người, nàng còn nghĩ tới người khác, nàng bắt người tình mới trước khi cắt đứt với người tình cũ.
Anh nói quá, nàng nói.
Mi nói đôi khi nàng tự giác, đôi khi không, mi không phán xét nàng, mi chỉ nói những điều đường chỉ tay nàng cho thấy thôi. Có những điều lẽ nào lại không nên nói chứ? Mi nhìn vào mắt nàng.
Ngập ngừng một phút nàng khẳng định dĩ nhiên nên nói hết.
Mi nói nàng không biết chuyên chú vào tình yêu. Mi bấm vào xương tay nàng, nói mi không chỉ xem chỉ tay, mi còn quan sát cả tướng xương cốt của tay nữa. mi nói bắt cứ ai nắm lấy bàn tay nhỏ thanh mềm mại thế này đều có thể kéo nó đi theo được.
Anh thử xem! Nàng muốn rút tay về nhưng mi không để cho nó tuột.
Nó bị hãm vào buồn khổ, mi nói đây là nói bàn tay nàng.
Tại sao?
Nàng nên tự hỏi.
Nàng nói nàng chỉ muốn hết lòng yêu một người.
Mi thừa nhận nàng có muốn thế, vấn đề là nàng không làm được như thế.
Tại sao?
Mi nói nàng nên hỏi các chỉ tay của nàng, bàn tay nàng thuộc về nàng, mi không thể trả lời thay.
Anh khôn thật đấy.
Mi nói không phải mi khôn, mà là bàn tay nàng quá thanh, quá mềm dịu, khó có thể nhìn thấy chắc chắn trước.
Nàng thở dài bảo mi nói tiếp.
Mi nói mi mà tiếp thụ thì có cơ nàng sẽ không vui.
Chẳng có gì mà lại không vui.
Mi nói nàng đã giận rồi đấy.
Nàng dứt khoát rằng không.
Mi dứt khóat rằng nàng thậm chí chả biết yêu là gì.
Nàng không hiểu, nàng nói nàng không hiểu mi nói gì.
Mi bảo nàng hãy suy nghĩ một chút hãy nói.
Nàng nói nàng đã suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu.
À thế thì có nghĩ là nàng, chính nàng, cũng không biết mình yêu cái gì.
Yêu một người, một người đặc biệt xuất sắc.
Đặc biệt xuất sắc nghĩa là như thế nào?
Một ngươi mà mới nhìn thấy nàng đã ngã lòng, một người mà lập tức nàng có thể trao tình yêu của nàng cho, một người mà nàng có thể đi cùng khắp chốn, đến tận cuối đất đầu trời.
Mi nói đó là một đam mê lãng mạn lửa rơm.
Chính là cần cái thứ đam mê ấy.
Bình tâm lại thì đam mê không nổi.
Nàng nói nàng đã đam mê như thế.
Nhưng muốn gì thì khi sự vật nguội lạnh rùi, nàng sẽ nhìn nhận sự vật có khác.
Nàng nói nếu nàng yêu thì đam mê của nàng không thể nào lại nguội lạnh.
Nói như thế có nghĩa là chưa yêu. Mi nhìn chăm chú vào mắt nàng, nàng quay mắt đi rồi nàng nói nàng không biết.
Rút cục là không biết nàng có yêu ahy không, bởi vì nàng quá yêu bản thân nàng.
Nàng đe mi đừng có mà ác khẩu đi.
Mi nói tất cả là do nàng quá đẹp, nên luôn chỉ chú ý tới những ấn tượng nàng gây nên ở người khác.
Anh nói tiếp đi!
Nàng hơi bực, mi nói nàng không biết chứ thật ra đó là một thứ trời cho, thiên tính.
Anh nói cái ầy là thế nào? Nàng chau mày.
Mi chỉ muốn nói cái thiên tính ở nàng nó rõ quá, chẳng qua là nàng hấp dẫn quá đến nỗi tất cả đều phải lòng nàng, và đó là tai vạ của nàng.
Nàng lắc đầu nói không chơi được với mi.
Mi nói chính là nàng muốn bói chỉ tay và muốn mi nói sự thật.
Nàng phản đối nhẹ nhàng, nhưng anh hơi cường điệu.
Sự thật không thể vui tai, vừa lòng, sự thật ít nhiều vẫn buộc phải có phần gay gắt nếu không thế thì sao mà nhìn được thẳng vào vận mệnh của bản thân cơ chứ? Mi hỏi nàng có muốn mi tiếp tục không.
Anh nói cho xong nhanh lên đi!
Mi nói nàng cần xòe các ngón tay ra, mi vừa lay lay các ngón tay nàng vừa nói đây là để xem nàng làm chủ được số phận nàng hay là số phận làm chủ nàng.
Vậy ai làm chủ ai nào? Anh nó em nghe.
Mi bảo nàng khép bàn tay lại, mi nắm chắt nó lại rồi mi nâng nó lên, gọi mọi người nhìn!
Tất cả bật cười, nàng rút tay lại.
Mi nói khổ quá, cái người mi nói chính là mi, chứ đâu có nói nàng. Đến lượt nàng phì cười.
Mi hỏi có còn ai muốn bói chỉ tay nữa không. Các cô gái im lặng. Lúc đó, một bàn tay với những ngón rất dài chìa về mi rồi một giọng e lệ nói: Xem em đi.
Mi nói mi chỉ xem chỉ tay không xem người.
Nàng sửa: bảo xem số phận của em mà!
Đấy là một bàn tay đầy sức mạnh, mi sờ nắn nó.
Anh nói xem em có sự nghiệp không, chớ nói cái khác.
Mi nói bàn tay nàng có nhiều có tính.
Anh xem xem sự nghiệp của em có thành đạt hay không.
Mi chỉ có thể nói bàn tay này có sự nghiệp nhưng như thế không có nghĩa là thành đạt.
Nếu không thành đạt thì là sự nghiệp thế nào được chứ lại?
Nói rằng có sự nghiệp có lẽ cũng là một cách khuyến khích.
Anh định nói sao?
Anh muốn nói rằng em không có dã tâm.
Nàng thở dài một cái, các ngón tay cứng đơ chợt mềm ra. Nàng thừa nhận mình không có dã tâm.
Mi nói nàng là một cô gái ngoan cường nhưng chỉ thiếu dã tâm, nàng không thích chi phối người khác.
Vâng, có thế, nàng cắn môi.
Sự nghiệp thường khó tách ra được với dã tâm. Với một người đàn ông nếu bảo hắn có dã tâm thì có nghĩa là hắn có tinh thần lập nghiệp, dã tâm là nền tảng của sự nghiệp, dã tâm chẳng qua là để phân biệt mình hơn người khác.
Đúng thế, nàng không muốn phân biệt mình hơn người khác.
Mi nói nàng chỉ muốn tự khẳng định, nàng không gọi là đẹp nhưng cái tâm nàng tốt. Thành công của một sự nghiệp không thể thiếu sự cạnh tranh nhưng vì nàng quá tốt nên nàng không thể đánh bại được đối thủ và như vậy tự nhiên nàng sẽ không biết đến kết quả quan trọng.
Nàng nói khẽ là nàng biết thế.
Có sự nghiệp mà không nhất thiết thành công cũng là một thứ hạnh phúc, mi nói.
Nhưng nàng nói không thể coi đó là hạnh phúc.
Sự nghiệp không thành công không có nghĩa là bất hạnh, mi khẳng định lại.
Vậy thì đó là loại hạnh phúc nào?
Mi muốn nói đến loại hạnh phúc ở mặt tình cảm.
Nàng khe khẽ thở dài.
Mi nói có một người đang thầm yêu nàng nhưng nàng không coi torng5, thậm chí không cả nghĩ đến chuyện đó.
Vậy người ấy là ai?
Cái này phải nghĩ cẩn thận, mi buông tay nàng ra nói.
Nàng mở to mắt, nàng có vẻ chăm chú đến nỗi mọi người phá lên cười. Ngượng nghịu, nàng cũng cười và lấy tay che mặt. Thật đúng là một buổi tối vui, đám con gái quây lấy mi, tranh nhau chỉa tay ra cho mi đọc tương lai.
Mi nói mi không là thầy bói, mi chỉ là một phù thủy. Phù thủy kìa, đáng sợ! Đáng sợ! Đám con gái kêu lên.
Không, chính ra tôi lại yêu phù thủy, tôi tôn sùng họ! Mộ cô gái ôm mi và chìa bàn tay mũm mĩm ra: Xem hộ một chút nào, em có tiền không? Nàng mở nốt bàn tay kia: em không cần tình yêu với công việc, em chỉ muốn một người chồng đầy ú tiền.
Một cô gái khác đùa: Ấy kiếm lấy một lão khọm già cho là được.
Tại sao bắt buộc phải là một lão già? Cô gái có bàn tay mũm mĩm vặn lại.
Khi lão chết, tất cả tiền bạc của lão thuộc về ấy, lúc bấy giờ ấy sẽ tìm lại người yêu của ấy. Cô này quả là có óc hài hước châm chọc. thế ngộ lão không chết thì có phải là khốn khổ không? Đừng ác khẩu như thế. Cô gái có bàn tay mũm mĩm đáp lại.
Bàn tay mũm mĩm này rất là ngon lành đây, mi nói.
Tất cả mọi người vỗ tay huýt sáo, hoan hô.
Xem chỉ tay cho em đi nào, cô gái ra lệnh, và đừng có ai đâm ngang!
Khi nói đôi bàn tay này có nhục cảm, mi nói nghiêm túc, mi muốn nói rằng bàn tay này hấp dẫn nhiều đàn ông và nàng khó mà chọn lựa, nàng không biết ai là người hay hơn.
Có tình yêu, cái ấy thì hay đấy, nhưng còn tiền thì sao? Nàng bĩu môi hỏi.
Lại một trận cười.
Người cầu tình yêu không cầu tiền thì lại không có tình yêu, người tìm tiền mà lại không có tiền thì lại có tình yêu, đấy như thế gọi là số phận, mi nghiêm túc báo nàng.
Cái số ấy là rất tốt rồi! một cô gái kêu lên.
Cô gái có bàn tay mũm mĩm khẽ nghếch mũi lên. Không có tiền thì tôi làm đẹp thế nào được đây? Nếu tôi không làm cho tôi đẹp thì còn ai muốn tui nửa, đúng không?
Đúng! Các cô gái khác đồng thanh phụ họa.
Còn mi! Mi mới tham làm sao! Mi chỉ muốn các cô gái tất cả đều lượn vây quanh mi. một cô nói ở sau mi: Thế anh, anh đã yêu chưa?
Quay lại đám người vui nhộn này, mi nói bàn tay nào mi cũng yêu, mi muốn tất cả các cô.
Không, không, anh chỉ yêu có anh thôi! tất cả các bàn tay hoa hoa lên. Người ta la, người ta phản đối.
Linh Sơn Linh Sơn - Cao Hành Kiện Linh Sơn