Chương 57: Vứt Bỏ Qua Lại
huynh nhi, ngươi trước hết nghỉ ngơi cho tốt, ta đi xem đại ca có chuyện gì trọng yếu không.”
Tần Vô Song đem Vân Khuynh an trí trên giường, thay y cởi giày rồi nói.
Vân Khuynh bán ôm góc chăn, gật đầu.
Tuy rằng trải qua chuyện vừa rồi, y không lớn không muốn ngủ, nhưng thân thể trạng huống của y không cho phép y không nghỉ ngơi.
Nhìn theo Tần Vô Song ly khai, Vân Khuynh như trước không buồn ngủ.
Nhắm mắt lại, suy nghĩ của y, không hiểu sao lại bị kéo đến một màn vừa rồi...
Đại ca của Vô Song...
Nhãn thần kỳ quái... Động tác kỳ quái... Ngôn ngữ cũng rất kỳ quái...
Mong muốn, không phải có ý kiến gì với y mới tốt.
Mặt khác, y rất lo lắng một việc khác.
Đó là hắn làm thân phận nam tử gả cho Vô Song, không biết người nhà Vô Song có thể tiếp thu y giống như Vô Song được hay không, tiếp thu thân thể của y như vậy...
Vốn có thân thể song tính của y chỉ có Vô Song biết là được, nhưng nghĩ lại sau đó có hài tử, nhất định sẽ bị biết...
Ngón tay vô ý thức nắm chặt chăn ở trên người, Vân Khuynh lúc này đột nhiên bất an bất an rất bất an...
Thân thể thật sự là quá mệt mỏi, ngay cả Vân Khuynh cũng không buồn ngủ, thế nhưng thời gian nhắm mắt lại dài quá, y vẫn là nặng nề thiếp đi.
Mang theo tràn đầy bất an, cho dù là đang ngủ, mi tâm của y vẫn như cũ nhăn rất chặt.
Trong lúc ngủ mơ Vân Khuynh đột nhiên về tới thật lâu thật lâu trước đây.
Lâu đến mức, trước khi còn chưa tới thế giới này.
Trong mộng thế giới kia, như trước xa hoa truỵ lạc, như trước tàu xe như nước.
Y cảm giác như mình trở lại trong nhà trước đây, ở trong phòng nhỏ của mình, phong bế tất cả, cự tuyệt tất cả.
Bao quát phụ mẫu chưa bao giờ hiểu rõ y, bao quát huynh đệ tỷ muội không quá thân thiết, cũng bao quát, bằng hữu luôn luôn phản bội y.
Y dường như là hai bàn tay trắng.
Không, y còn có một người.
Một người, đối tốt với y, khiến y cho rằng vô luận y làm cái gì, vô luận y nghèo túng thế nào, đều sẽ đứng ở bên người y.
Một niên thiếu, hơi kiêu ngạo thanh cao, nhưng xác thực rất ưu tú, chỉ ôn nhu với y.
Mà y...
Khi đó, yêu người nọ...
Rất yêu rất yêu...
Y không phải trời sinh thích nam nhân, trước gặp phải người nọ, y ai cũng chưa từng thích, cho dù sau khi gặp được, cũng chỉ thích hắn một người...
Thời gian dường như về tới ngày đó...
Ngày mà tất cả biểu hiện hữu nghị giả dối đều vỡ tan.
Niên thiếu kia, là tìm y cùng nhau học tập... Buổi chiều ngày mùa hè, luôn luôn khiến người ta buồn ngủ.
Sau đó, niên thiếu y yêu... Đang ngủ.
Hô hấp nhợt nhạt, hai gò má trắng nõn thanh tú, đều khiến y không thể di đi ánh mắt.
Khi đường nhìn của y, rơi xuống cánh môi màu nhạt của niên thiếu thì, ngẩn ngơ.
Sau đó ác ma trong lòng, lập tức dụ hoặc y, hôn đi, hôn đi...
Dù sao cả đời ngươi cũng không chiếm được hắn, thừa dịp cơ hội này... Cơ hội duy nhất một lần, cùng hắn thân mật tới gần một chút là tốt rồi...
Chỉ một chút mà thôi...
Vì vậy, y mang theo tình yêu nhỏ bé, mang theo thành kính dạt dào, y cẩn cẩn dực dực, nhẹ nhàng đem môi mềm của mình, rơi xuống cánh môi màu nhạt vẫn luôn dụ hoặc y.
Hầu như là vừa đụng chạm đến.
Người vốn đang ngủ say, bỗng nhiên mở mắt, thẳng tắp nhìn y.
Y ngơ ngác nhìn đối phương, đáy mắt đối phương, có chút khó có thể tin, ác tâm, chán ghét, khinh bỉ, tức giận, giễu cợt...
Thật nhiều thật nhiều tình tự có thể bắn thủng kiêu ngạo và kiên cường của y, toàn bộ rõ ràng hiện ra ở đáy mắt đối phương, đối phương đẩy y ra, căm ghét lau rồi lau miệng mình.
Sau đó...
“Dĩ nhiên là một đồng tính luyến ái...”
Không, không phải, y chỉ là thương hắn, mà hắn vừa đúng là cùng tính mà thôi a...
“Ngươi thật ác tâm...”
Y dùng toàn tâm đi thương hắn... Dĩ nhiên, sẽ chỉ làm đối phương ác tâm...
“Ta mắt bị mù mới đối tốt với người ác tâm như ngươi.”
Vậy ra... Nếu như hắn biết y thương hắn... Căn bản sẽ không đối tốt với y, sẽ không nhận đến gần y...
“Thế nào lại khiến người ác tâm như ngươi đi thích ta.”
Bởi vì là cùng tính... Y dĩ nhiên ngay cả quyền lợi thích hắn cũng không có sao???
“Ngô...”
Trên đầu Vân Khuynh toát ra mồ hôi tinh mịn, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy thống khổ, tâm, đau quá...
“Kẻ ác tâm đồng tính luyến ái như ngươi, dĩ nhiên còn dám quấn quít lấy ta... Ta...”
Thanh âm người nọ chửi rủa mở rộng bên tai y, mở rộng, mở rộng vô hạn.
“A...”
Vân Khuynh bỗng nhiên mở mắt, ngụm lớn thở dốc.
Y chậm rãi ngồi dậy, lấy tay xoa nhẹ ngực mình. Nơi đó nứt vỡ ra thành một cái động, toàn bộ hàn lãnh trên đời này, toàn bộ chen chúc mà vào.
Lạnh quá, đau quá.
Không phải đã sớm quên sao, tại sao đột nhiên lại nghĩ tới???
Bất lực ôm chặt chăn bông, lời của người nọ vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu y, đồng tính luyến ái ác tâm đồng tính luyến ái ác tâm...
“Không...”
Lắc đầu, giống như muốn đem những lời này, từ trong đầu y hất ra ngoài.
Trong đầu cũng đau lợi hại, ngoại trừ thanh âm như lời chửi rủa kia ra, cái gì cũng không có.
“Không phải như thế... Vô Song... Vô Song...”
Trong miệng vô ý thức nỉ non tên một người...
Cái tên kia, giống như mang theo lực lượng không gì sánh kịp, mang cho y sinh mạng mới.
“Vô Song... Vô Song...”
Nỉ non, lời nói trong đầu lui đi, tâm cũng dần dần ấm áp.
Vô Song nói, vô luận là nam hay nữ, gả cho hắn, đó là người của hắn.
Vô Song nói, thân thể như quái vật của y, với hắn mà nói là kinh hỉ lớn lao.
Vô Song Vô Song...
Giờ khắc này, Vân Khuynh khôi phục lại, rốt cục rõ ràng tâm của mình hẳn là ở nơi nào.
Người chân chính yêu y, mới là người đáng giá để y yêu.
Hôm qua là ngày hôm qua, ký ức đời trước vốn không nên có, y làm sao đau khổ gắt gao dây dưa một đoạn thầm mến khổ sáp không gì sánh được.
Hôm nay, y cùng với Vô Song, thật tình tiếp nhận đối phương, dường như là càng thêm hạnh phúc.
Vân Khuynh một lần nữa nằm xuống.
Vô luận người Tần gia thái độ thế nào, Vô Song thương y, y... Yêu Vô Song, là đủ rồi.
Đúng vậy.
Vân Khuynh lần thứ hai nhắm mắt lại, hơi nhếch môi lên.
Y yêu Vô Song.
Khuynh Tẫn Triền Miên Khuynh Tẫn Triền Miên - Vô Hoan Dã Tiếu Khuynh Tẫn Triền Miên