Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cửu Dung
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 27: Tình Thân Gặp Ý Chàng (2)
T
ôi lạnh lùng liếc gã một cái, không nói không rằng, trong lòng lại hết sức lo lắng, muốn nghĩ ra một cách để cứu lấy cha mình, song chỉ cảm thấy tâm tư rối bời, không nghĩ ra được điều gì.
Vương Càn Nhất tiếp tục nói: “Lãnh Cửu Dung bị Thẩm gia ruồng rẫy này quả thật dáng vẻ cũng không đẹp đẽ gì, nhưng vừa mạnh mẽ vừa có khí cá tính, ta thích. Lãnh cô nương, nếu cô chịu ký tên vào khế ước, từ nay về sau đi theo Vương Càn Nhất ta, ta sẽ hạ thủ lưu tình, cho cha cô một con đường sống, ba nghìn sáu trăm lượng bạc kia cũng không cần nữa. Coi như mua cho cha cô cỗ quan tài vậy, dù sao nhà họ Vương ta giàu nứt đố đổ vách, có rất nhiều tiền.”
Trong bụng tôi nặng nề thở dài, có điều cuối cùng cũng không đến nỗi. Dù sao bất kể thế nào, chỉ cần tôi thỏa hiệp, cha tôi cũng sẽ được cứu. Tuy rằng đi theo kẻ như thế, bị gã lăng nhục, cũng là điều tôi không thể chịu đựng được.
Vương Càn Nhất thấy tôi hồi lâu không nói một lời, cười bảo: “Được được được! Ta cho cô thời gian một tuần hương, để cô cân nhắc kỹ càng. Người đâu, châm hương!”.
Ngay lập tức, có một thuộc hạ của Vương Càn Nhất đi châm hương.
Cha tôi nói: “Con gái à, con tuyệt đối đừng chấp nhận yêu cầu cầm thú đó. Chưa nói đến tuổi của gã chẳng mấy mà bằng cha, trong nhà gã còn cơ thiếp lớn lớn nhỏ nhỏ, không dưới vào chục người. Người ta nói nha hoàn thê tử gì nhà họ Vương cũng đều bị gã cưỡng bức hết. Loại người này, nếu con mà theo gã, chẳng khác gì tựu nhảy vào hố lửa”.
Vương Càn Nhất nói: “Người đâu, bịt miệng Lãnh lão đầu lại cho ta. Mẹ kiếp, xúi quẩy quá, không nói được một câu tiếng người!”. Tức khắc có kẻ trèo lên thang, làm theo lời gã nói.
Minh Nguyệt Hân Nhi cũng tiến lại gần, lớn tiếng mắng Vương Càn Nhất. Tôi quay đầu lại nhìn Tiêu Tiếu, nhưng không biết y đã chạy đi đâu rồi.
Vương Càn Nhất nói: “Tiểu nha đầu này không tồi nha, nếu cũng đi theo Vương Càn Nhất ta, đảm bảo nàng sẽ được ăn ngon mặc đẹp, tận hưởng vinh hoa phú quý vô cùng tận”. Minh Nguyệt Hân Nhi tức điên người, chống nạnh chỉ vào Vương Càn Nhất chửi ầm ĩ, Vương Càn Nhất ngồi xuống ghế thái sư, bắt chéo hai chân, nhàn nhã như không, cũng không nổi giận.
Một lúc lâu sau, nén hương kia đốt cũng không còn lại là bao, mắt thất hương sắp sửa tàn, Vương Càn Nhất đột nhiên đứng lên, sắc mặt thay đổi, hằm hằm tức giận nói: “Lãnh Cửu Dung, tóm lại cô có ký tên hay không? Nếu không chịu nghe theo lời ta nói, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của cha cô!”.
Minh Nguyệt Hân Nhi chỉ vào gã nói: “Ngươi nói bậy!”, sau đó lại không ngừng vặn vặn tay: “Tiêu Tiếu chết bầm này, sao giờ còn chưa đến? Chạy đi đâu mất rồi?”.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi ký tên”. Cha tôi ở trên cột cuống quýt vô cùng, nhưng lại không gào lên được, chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư. Trong lòng tôi lúc đó bỗng có cảm giác như đang trong một giấc đại mộng xuân thu. Cả đời người con gái, theo ai mà chẳng vậy. Theo người dàn ông tốt là cái phúc của bản thân, còn theo người không tốt, là vận rủi của bản thân. Cùng lắm là chết đi là được.
Vương Càn Nhất vỗ tay cười to nói: “Hay! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Người đâu, lấy giấy bút nghiên mực ra đây, để Lãnh cô nương ký văn tự bán mình”.
Lập tức có người cầm tờ văn tự bán mình đã viết xong từ trước lại. Vương Càn Nhất nói: “Lãnh cô nương, cô chỉ cần ký tên ở phía sau là được rồi. Nếu thật tình không biết ký, cứ lăn dấu tay cũng được”. Tôi khẽ thở dài, cầm lấy bút, chuẩn bị ký tên.
Lúc này, bông nhiên có người lớn tiếng kêu lên: “Không được ký! Không thể ký!”. Âm thanh của người đó như đang rống lên, giống như dùng toàn bộ sức lực của mình, trong giọng nói có phần lo lắng, lại buồn bã, có phẫn nộ, phần nhiều hơn là thân thiết. Giọng nói của người này, tôi vĩnh viễn không thể quên. Đó là Thẩm Hồng.
Quả nhiên, Thẩm Hồng sải bước đi đến, trên người chàng còn vận hỷ phục tân lang. Theo chàng bén gót là Tiêu Tiếu. Minh Nguyệt Hân Nhi thấy thế, ra sức vỗ bả vai Tiêu Tiếu, nói: “Cuối cùng huynh đã về rồi, làm muội lo lắng muốn chết, cũng may, cũng may!”.
Thẩm Hồng bước đến trước mặt tôi, nhìn tôi vài lần, sau đó đoạt lấy tờ khế ước, dùng sức xé tan. Những mảnh giấy nhở tựa như loài bướm bay lả tả trong không trung.
Thẩm Hồng nắm lấy tay tôi nói: “Vương Càn Nhất, ngươi muốn làm gì? Cửu Dung vốn là thê tử của ta, chẳng qua chỉ về nhà mẹ đẻ mấy ngày, ngươi liền bức cô ấy đi theo ngươi. Ngươi nghĩ xem, nếu ta báo lên quan phủ sẽ có hậu quả ra sao?”.
Vương Càn Nhất thấy Thẩm Hồng, trước tiên khí thế tự nhiên yếu đi ba phần, nhưng gã vẫn nói: “Thẩm đại công tử, hưu thư của cậu tôi soát thấy trong góc nhà, cậu lại ở đây nói chỉ để Lãnh cô nương về nhà mẹ đẻ mấy ngày, chẳng phải là trợn mắt nói mò giữa ban ngày ban mặt đó sao”.
Thẩm Hồng mỉm cười bảo: “Ngươi thấy hưu thư đúng không? Làm sao ngươi có thể chứng minh chữ trên đó là do ta viết hả? Ta và nương tử ta giận dỗi nhau, nương tử trong cơn tức giận tự mình viết một bức hưu thư, sau đó thu dọn hành lý trở về nhà mẹ đẻ. Có điều theo ta biết được, dựa theo luật lệ Tây Tống, nữ nhân không thể tự mình bỏ chồng được. Tới công đường ta cũng có thể tố ngược lại ngươi, ngụy tạo hưu thư”.
Sắc mặt Vương Càn Nhất có phần thay đổi, gã lắp bắp nói: “Việc này, việc này…tất cả mọi việc chỉ là hiểu lầm mà thôi, Thẩm đại công tử, chuyện như thế này không đáng làm ầm lên đến công đường đâu”. Vương Càn Nhất nói xong, bỗng nhiên có người tất tả chạy đến, tới bên cạnh gã bèn thì thầm vào tai gã mấy câu. Vẻ mặt Vương Càn Nhất lại bắt đầu đắc ý.
Gã nói: “Thẩm đại công tử, cậu vừa nói gì cơ? Nói lên công đường phải không. Được, ông chủ đây sẽ đi theo cậu. Cậu bảo chúng ta lên huyện nha hay phủ nah đây? Bất luận là lên huyện nha hay nha phủ, tất thả tôi đều theo cậu hết. Mặc dù nói Huyện đại nhân hay Tri phủ đại nhân đều là người thân của cậu, nhưng tôi cảm thấy bọn họ sẽ không vì tình riêng mà làm trái với vương pháp đâu ha ha ha”.
Thẩm Hồng nói: “Vương Càn Nhất, ngươi không sợ ta tố cáo ngươi tội ngụy tạo hưu thư sao?”.
Vương Càn Nhất nói: “Tôi sợ! Tôi sợ, sợ muốn chết! Vương Càn Nhất tôi đã bao giờ sợ ai chưa? Về phần bức hưu thư này, có phải ngụy tạo hay không, lên quan phủ, so sánh bút tích một cái chẳng phải chứng minh được ngay sao?”. Vẻ mặt Vương Càn Nhất dương dương tự đắc. Trong lòng tôi lập tức hiểu ra, thì ra việc này đã có người trù tính, bằng không, Vương Càn Nhất cũng sẽ không tiền hậu bất nhất nhanh như thế. Mới vừa nãy có người vội vã đến nói gì đó với gã, ngay tức khắc gã bèn ương ngạnh hẳn lên, hiển nhiên kẻ đó nói cho gã biết, hưu thư không phải là ngụy tạo.
“Khỏi cần lên quan phủ! Bản vương có thể chứng minh, bức hưu thư này không phải là ngụy tạo”. Theo cùng với âm thanh nghiêm khắc, có một bóng người mảnh dẻ chậm rãi đến gần. Người ấy chẳng phải Tiết vương gia thì là ai?
Tôi đang hết sức sửng sốt vì sự xuất quỷ nhập thần của y, y lại cất lời: “Vừa rồi bản vương đang chuẩn bị đến Thẩm gia dự lễ, chẳng ngờ còn chưa đến Thẩm gia đã nghe nói tân lang chạy tới cổng chợ bán đồ ăn rồi. Bản vương đến đây xem sao, lại quả nhiên là vậy”. Tiết vương gia khoác bộ thanh sam, phong thái nhẹ nhàng, nhưng trên mặt bỗng sinh ra vẻ nghiêm khắc. Có vài người đi theo phía sau y, một trong số đó là Huyện lệnh Mai Mặc.
Mai Mặc cẩn thận dè dặt khom người nói: “Xin Vương gia bớt giận, xin Vương gia bớt giận”. Vương Càn Nhất vừa thấy cảnh này, biết rõ là sự thật, tức thì dẫn thuộc hạ quỳ xuống báo kiến Tiết vương gia. Tôi và đám người Thẩm Hồng cũng cùng nhau quỳ xuống.
Tiết vương gia phất phất tay áo, nói: “Bình thân cả đi. Vương Càn Nhất, ngươi vì mấy nghìn lượng bạc mà làm hại đến mạng người, ngươi đã biết tội chưa?”. Vương Càn Nhất run bần bật thưa: “Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội, nhưng phía tiểu nhân có giao kèo sinh tử do Lãnh lão đầu ký”. Nói xong, thuộc hạ của gã trình giao kèo lên trước mặt Tiết vương gia.
Tiết vương gia xem hết, quăng mạnh xuống đất, nói: “Thứ này cũng có thể coi là thật ư? Nếu ai cũng giống như ngươi, hai người tùy tiện ký kết một bản giao kèo là có thể đòi mạng đối phương, thiên hạ Tây Tống ta chẳng phải sẽ đã đại loạn sao? Hiện giờ Hoàng thượng lấy nhân nghĩa trị vì thiên hạ, các ngươi lại có thể đi ngược lẽ trời, xem ra không giết cả cửu tộc nhà ngươi thì quả là không được!”. Tiết vương gia này xem ra thường ngày thích nghe chuyện cười, dễ dàng hờn giận, nhưng quả thật có khí thế như sấm vang chớp giật, dạo cho gã Vương Càn Nhất kia gần như ngã vật ra đất như đống bùn nhão.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cửu Dung
Hoài Châm Công chúa
Cửu Dung - Hoài Châm Công chúa
https://isach.info/story.php?story=cuu_dung__hoai_cham_cong_chua