Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Alex
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 57
B
à Prévost thể hiện rõ rằng mình không sợ nghịch cảnh. Bà xuất thân từ giới bình dân, chưa bao giờ được sống trong cảnh nhung lụa, bà đã một thân một mình nuôi dạy hai đứa con, chẳng phải chịu ơn một ai, vân vân và vân vân, tất tật những câu châm ngôn ấy toát lên từ cái cách bà ngồi thật thẳng lưng trên ghế. Đã quyết là sẽ không để bị dắt mũi.
Thứ Hai, bốn giờ chiều.
Con trai bà bị triệu tập vào lúc năm giờ.
Camille đã sắp xếp các buổi triệu tập sao cho họ không gặp được nhau, không nói chuyện được với nhau.
Lần đầu tiên, cái ngày đến nhận diện ở nhà xác, thì bà được mời. Lần này, bà bị triệu tập, một điều khác hẳn nhưng cũng chẳng thay đổi được gì, người đàn bà này đã xây dựng cuộc đời mình như một thành trì, bà không muốn mình bị ai tóm lấy. Những gì bà bảo vệ nằm ở bên trong. Phải mạnh tay lắm. Con gái bà, bà đã không đến nhận diện ở nhà xác, bà đã làm cho Camille hiểu rằng với bà như vậy là quá sức. Ngày hôm nay thấy bà ngồi trước mặt mình, Camille hơi nghi ngờ là bà có thể yếu đuối kiểu như vậy. Mặc cho dáng vẻ kiểu cách, vẫn còn đó ánh mắt không khoan nhượng, sự im lặng phản kháng, tất tật những điệu bộ của người đàn bà không thể khuất phục, cái chốn cảnh sát này gây ấn tượng mạnh lên bà, tay cớm nhỏ xíu kia cũng thế, ông ta đang ngồi cạnh bà, chân cách sàn nhà hai mươi xăng ti mét, nhìn bà chằm chằm và cất tiếng hỏi:
— Chính xác thì bà biết gì về mối quan hệ giữa Thomas và Alex?
Tỏ vẻ kinh ngạc, biết được “chính xác” mối quan hệ giữa một thằng anh trai và một con em gái thì có nghĩa là gì cơ chứ. Tuy vậy, bà cũng chớp mắt hơi quá nhanh. Camille để mặc thời gian trôi đi nhưng đây là một trò chơi vô nghĩa. Ông biết và bà biết là ông biết. Thật nặng nề. Và Camille không còn giữ được kiên nhẫn nữa.
— Con trai bà, anh ta bắt đầu hiếp Alex chính xác từ bao nhiêu tuổi?
Bà hét lên the thé. Còn phải nói.
— Thưa bà Prévost, - Camille mỉm cười, - đừng nghĩ tôi là một thằng ngu. Thậm chí tôi còn khuyên bà tích cực giúp tôi đi, bởi vì nếu không thì con trai bà, tôi sẽ tống hắn vào tù cho đến tàn đời đấy.
Lời dọa hướng vào đứa con trai đã có tác dụng. Với bà thì người ta có thể thích làm gì thì làm nhưng chớ có đụng vào con trai bà. Dẫu vậy bà vẫn cố gắng trụ vững.
— Thomas rất yêu quý em gái nó, chắc là chẳng bao giờ nó động đến dù chỉ một sợi tóc của con bé.
— Tôi không nói đến tóc.
Cái bà Prévost này không cảm nhận được khiếu hài hước của Camille. Bà lắc đầu, khó mà biết được điều đó có nghĩa là bà không biết hay bà không muốn nói.
— Nếu bà có biết mà vẫn để chuyện đó diễn ra, thì bà là đồng phạm tội hiếp dâm trầm trọng.
— Thomas chưa bao giờ đụng vào em gái nó!
— Bà biết gì về chuyện đó?
— Tôi biết con trai tôi.
Họ đang xoay vòng vòng. Không dứt điểm được. Không có đơn kiện, không có nhân chứng, không có tội ác, không có nạn nhân, không có đao phủ.
Camille thở dài và gật đầu tỏ ý “nhất trí”.
“Thomas vào phòng mình. Gần như mọi buổi tối. Mẹ có biết.”
— Con gái bà thì bà cũng biết rõ chứ?
— Ở mức một bà mẹ có thể biết về con gái mình.
— Nghe hứa hẹn đấy.
— Gì cơ?
— Không, không có gì.
Camille rút ra một tập hồ sơ mỏng.
— Báo cáo giải phẫu tử thi đây. Vì bà biết rõ con gái nên hẳn bà biết trong này có gì, tôi đặt giả định như vậy.
Camille đeo kính vào. Cử chỉ ấy có nghĩa: tôi kiệt sức rồi nhưng tôi sẽ tiếp tục.
— Khá là nhiều từ chuyên môn, tôi sẽ giải thích.
Ngay từ đầu bà Prévost đã không hề mảy may nhúc nhích, cứng đơ. Cứng đơ đến tận xương tủy, tất cả các cơ bắp căng cứng, toàn cơ thể bước vào cuộc kháng cự.
— Con gái bà ở vào một tình trạng tồi tệ, có phải không?
Bà nhìn chằm chằm vào vách tường trước mặt. Như thể đang bị ngạt thở.
— Bác sĩ pháp y, - ông vừa nói tiếp vừa lật giở tập báo cáo. - Cho biết cơ quan sinh dục của con gái bà từng bị bỏng axít. Tôi xin nói là axít sunfuric. Để ngắn gọn, đó cũng là cái người ta gọi là chất cường toan… Các vết bỏng rất sâu. Chúng đã phá hủy hoàn toàn âm vật - trước hết đó là một hình thức cắt xẻo, có vẻ như vậy - Axít đã làm tan chảy các môi lớn và môi nhỏ, xuống tới tận âm đạo, khá xa… Chắc cô ấy đã bị đổ axít vào trong với một lượng đủ để làm tan biến mọi thứ. Phần lớn màng nhầy đã bị hủy, da thì bị tan chảy theo đúng nghĩa đen, biến bộ phận sinh dục thành một dạng dung nham.
Camille ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bà:
— Đó chính là từ mà bác sĩ pháp y đã dùng. “Dung nham da thịt.” Mọi chuyện đã xảy ra từ rất lâu, chắc lúc đó Alex còn nhỏ lắm. Việc này có nói với bà điều gì không?
Bà Prévost nhìn Camille, mặt bà rất nhợt nhạt, bà lắc đầu, như cái máy.
— Con gái bà chưa bao giờ nói với bà chuyện đó ư?
— Chưa bao giờ!
Câu nói vang lên, đột ngột, như là có cơn gió lốc bất ngờ, tiếng vút của ngọn cờ gia đình.
— Tôi hiểu rồi. Con gái bà đã không muốn làm phiền bà với mấy chuyện vớ vẩn của cô ấy. Hẳn chuyện đó đã xảy đến vào một ngày đẹp trời, đã có kẻ đổ nửa lít axít sunfuric vào âm đạo cô ấy, rồi cô ấy về nhà như thể chẳng có chuyện gì. Đúng là một hình mẫu xuất sắc của sự kín đáo.
— Tôi không biết đâu.
Vẫn chẳng có gì thay đổi, cả khuôn mặt lẫn dáng ngồi, nhưng giọng thì trầm xuống.
— Bác sĩ pháp y còn chỉ ra một thứ rất lạ nữa, - Camille nói tiếp. - Toàn bộ vùng sinh dục này đã bị tổn hại rất sâu, các đầu mút dây thần kinh hỏng hết, những biến dạng không thể phục hồi theo lối tự nhiên, các mô bị hủy hoại, tan ra, khiến cho con gái bà nhất quyết không thể quan hệ tình dục bình thường được nữa. Thậm chí tôi còn chưa nói đến những niềm hy vọng khác mà hẳn cô ấy từng có thể ấp ủ trong lòng. Đúng, vậy là, một thứ rất lạ…
Camille ngừng nói, vứt tập báo cáo xuống, tháo kính đặt xuống trước mặt, đan hai bàn tay vào với nhau và nhìn chằm chằm mẹ Alex.
— Đó là đường niệu đạo như thể đã được “sửa sang”. Bởi vì ở đó có một nguy cơ chết người. Nếu nó bị tan chảy thì cũng đồng nghĩa với chết chắc trong vòng vài tiếng đồng hồ. Chuyên gia của chúng tôi gợi ý về một kỹ thuật sơ đẳng, gần như là man rợ, một cái ống được đâm sâu vào qua lỗ tiểu để bảo vệ cho niệu đạo.
Im lặng.
— Theo ông ấy, kết quả đúng là phép mầu. Và cả mọi rợ nữa. Trong bản báo cáo, ông ấy không nói như thế, nhưng tinh thần chung là vậy.
Bà Prévost nuốt nước bọt nhưng cổ họng bà khô khốc, ta nghĩ rằng bà sắp ngạt thở đến nơi, sắp cất tiếng ho nhưng không, không hề.
— Vậy là ông ấy, bà cũng hiểu rồi đấy, ông ấy là bác sĩ. Còn tôi thì là cảnh sát. Ông ấy chỉ ghi nhận. Tôi thì tìm cách lý giải. Và giả thiết của tôi là Alex đã được cấp cứu như vậy. Để tránh phải đến bệnh viện. Bởi vì nếu thế thì sẽ phải giải thích, cung cấp tên tuổi tác giả của hành động ấy (tôi đặt tác giả ở giống đực, xin đừng trách tôi), vì mức độ xâm hại cho thấy hành động đó không thể là tai nạn, mà có chủ ý. Alex đã không muốn làm to chuyện, cô bé can đảm, không phải kiểu của cô ấy, bà biết rõ cô ấy, kín đáo như thế…
Rốt cuộc bà Prévost đã nuốt xong nước bọt.
— Hãy nói cho tôi biết, bà Prévost… Bà làm hộ lý từ bao lâu rồi?
• • •
Thomas Vasseur cúi đầu, tập trung đầu óc. Anh ta đã nghe các kết luận của báo cáo giải phẫu tử thi trong im lặng tuyệt đối. Giờ đây anh ta nhìn Louis, đang đọc cho anh ta nghe, vừa đọc vừa chêm vào những lời bình luận. Và như chẳng có chuyện gì xảy ra:
— Phản ứng của anh là gì? - Louis hỏi.
Vasseur dang rộng hai tay.
— Thật đáng buồn.
— Hồi đó anh có biết chuyện.
— Alex, - Vasseur mỉm cười, - không bao giờ có bí mật nào với anh trai nó.
— Vậy là anh có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy đến với cô ta, có phải không?
— Rủi thay là không. Alex đã nói chuyện ấy với tôi, thế thôi, các ông cũng hiểu đấy, đó là những chuyện riêng tư… Nó nói mập mờ lắm.
— Tức là anh không thể nói gì cho chúng tôi về chuyện ấy?
— Than ôi…
— Không một thông tin nào…
— Không chút nào.
— Không một điều gì cụ thể…
— Cũng không luôn.
— Không một giả thiết nào…
Thomas Vasseur thở dài.
— Nào, thì, tôi đặt giả định rằng… có lẽ ai đó đã hơi quá tức giận. Giận dữ quá.
— Ai đó… Và anh không biết đó là ai?
Vasseur mỉm cười.
— Làm sao mà biết được.
— Vậy thì “ai đó” lên cơn giận dữ, anh đã nói thế. Về chuyện gì?
— Tôi không biết. Chỉ là tôi nghĩ có thể như vậy thôi.
Hơi giống như là anh ta đã thận trọng dò xét nhiệt độ nước cho tới tận lúc này và, rốt cuộc, anh ta đã thấy nó vừa miệng. Đám cớm không hùng hổ, họ chẳng có gì chống lại anh ta, không một bằng chứng nào, khuôn mặt anh ta, dáng điệu anh ta nói lên điều đó.
Dẫu sao thì trong bản tính anh ta cũng đã có sẵn sự khiêu khích rồi.
— Các ông cũng biết đấy… Thỉnh thoảng Alex có thể rất khó chịu.
— Thế nào cơ?
— Ừ, thì nó xấu tính ấy mà. Dễ dàng nổi cáu, các ông có hiểu không?
Và vì chẳng ai nhảy dựng lên, Vasseur không chắc họ có hiểu điều mình vừa nói hay không.
— Tôi muốn nói rằng, với kiểu con gái như thế, thì đương nhiên thế nào rồi ta cũng sẽ nổi giận. Có lẽ là do thiếu bố nhưng, thật ra, nó có những mặt… khá nổi loạn. Thực ra, tôi nghĩ nó không thích uy quyền. Thế nên đôi khi, như thế đó, nó lên cơn, nó nói “không” với ta và, kể từ lúc đó, ta chẳng còn có thể moi được gì từ nó nữa.
Cơ hồ như là Vasseur đang sống lại một cảnh nào đó, chứ không phải đang gợi lại. Giọng anh ta lên một tông:
— Alex ấy mà, nó thuộc kiểu đó. Đùng một cái, chẳng biết tại sao, nó khựng lại luôn. Tôi thề với các ông đấy, nó có thể thực sự khiến người ta bực mình.
— Đó là chuyện đã xảy ra sao? - Louis hỏi, giọng nhỏ hẳn đi, gần như không thể nghe thấy.
— Làm sao tôi biết được, - Vasseur cứng đầu đáp. - Tôi không có ở đó.
Anh ta mỉm cười với các cảnh sát.
— Tôi chỉ nói rằng Alex thuộc loại con gái sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải dạng chuyện ấy. Nó cứng đầu, bướng bỉnh lắm… Sớm muộn rồi ta cũng sẽ mất kiên nhẫn, các ông cũng hiểu đấy…
Không hề nói lời nào từ một tiếng nay, Armand như hóa tượng. Louis thì mặt trắng bệch ra, anh đã hơi mất bình tĩnh. Ở anh, điều này biểu lộ ra theo những lối cực điểm văn minh.
— Nhưng… chúng ta đâu có nói về một vụ đánh đập thông thường, thưa anh Vasseur! Mà ta đang nói… về các hành vi tra tấn, man rợ, với một cô bé chưa đầy mười lăm tuổi, đã bị biến thành gái điếm cho đám đàn ông trưởng thành xài!
Anh dằn từng từ, từng âm tiết. Camille biết anh bị xáo động đến mức nào. Nhưng Vasseur, thêm lần nữa, hoàn toàn làm chủ được bản thân, không dính đòn, và anh ta đã quyết định đương đầu với Louis:
— Nếu giả thiết của các ông về trò làm điếm là đúng, thì tôi sẽ nói rằng đó là các rủi ro nghề nghiệp…
Đến đây thì Louis thua hẳn. Anh đưa mắt nhìn Camille. Camille thì mỉm cười. Có thể nói là ông đã chuyển qua phía bên kia. Ông gật đầu như thể đã hiểu, như thể ông chia sẻ kết luận của Vasseur.
— Thế mẹ anh có biết không? - ông hỏi.
— Về chuyện gì cơ? Ôi không! Alex không muốn làm phiền bà ấy với mấy chuyện vớ vẩn của đám con gái. Vả lại, mẹ chúng tôi đã có lắm chuyện phải đau đầu rồi… Không, mẹ chúng tôi chẳng bao giờ biết gì đâu.
— Thật đáng tiếc, - Camille nói tiếp, - lẽ ra bà ấy đã có thể cố vấn rất tốt. Với tư cách hộ lý ấy, tôi muốn nói thế. Lẽ ra bà ấy đã có thể có những biện pháp cấp kỳ, chẳng hạn thế.
Vasseur chỉ gật đầu, vẻ vờ vịt tiếc nuối.
— Thế các ông muốn gì nào, - anh ta bình luận, như một người cam chịu định mệnh. - Ta đâu có thể làm lại lịch sử.
— Thế lúc biết được chuyện đã xảy ra với Alex, anh đã không muốn đâm đơn kiện à?
Vasseur ngạc nhiên nhìn Camille:
— Nhưng… kiện ai?
Camille nghe ra thành: “Để làm gì?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Alex
Pierre Lemaitre
Alex - Pierre Lemaitre
https://isach.info/story.php?story=alex__pierre_lemaitre