Ru Quên
ôi và người yêu đi trên cánh đồng ướt đẫm sương đêm. Đã lâu lắm rồi chúng tôi không gặp nhau… Cách chỗ chúng tôi không xa là một hàng giậu dây leo chằng chịt. Mùi hương quyến rũ lạ lùng! Ôi, Ru Quên… Tôi gọi nó, cây Lạc Tiên ấy là Ru Quên. Mọi thứ lá ăn dễ ngủ như vông, sen đều làm giấc ngủ mê mệt và mộng mị lắm. Nhưng riêng Lạc Tiên, bạn cứ thử xem, nó ru mình ngủ bằng những giấc mơ đẹp đẽ, những mộng lành. Chẳng cần có cái giá trị ấy thì Lạc Tiên đã là hương vị tuổi thơ tôi. Đến bên hàng rào, nhắm mắt lần theo mùi hương quyến rũ, một mùi thơm nhọn sắc, in dấu ấn riêng vào tâm hồn. Quả Lạc Tiên ngọt và thơm lạ, mùi hương đầy bí ẩn. Anh yêu em!
Lời thì thầm phả nóng da thịt tôi. Tôi nhắm mắt. Mùi Ru Quên và hơi ấm nồng nan người yêu tôi đưa đến một thế giới hoàn toàn xa lạ. Ở đó có những đám mây ngũ sắc, những nàng tiên múa lượn. Tôi chìm đi giữa vùng trời êm dịu ấy…
Sau lần gặp nhau, tôi mang thai. Người yêu tôi đã bỏ đi để đi với một cô bé ngây thơ xinh xắn khác. Thế là, tôi đã đánh rơi thời con gái và niềm tin trong sáng ở đời…
Tôi sinh một đứa bé trai cực kỳ xinh đẹp có nụ cười thường trực trên môi và có mùi thơm khó gọi tên rõ được. Tôi đặt tên con là Dạ Linh.
Tôi lại luôn vấp ngã trong đời, luôn gặp những rủi ro bất hạnh.
Rồi, tôi cũng có người tình mới. Rồi, người tình ấy cũng bỏ tôi đi với người yêu mới. Một cô bé mười sáu tuổi.
Tôi biết, thế là, sắc đẹp đã từ giã tôi còn tuổi trẻ thì đã thành quá khứ xa lơ xa lắc.
Tôi cũng không còn tốt và hồn nhiên như trước, trong sáng như trước. Tôi cau có và xương xẩu. Tôi ghen tuông với hết thảy những cô gái trẻ trên đường.
Tôi thương mình như bức tranh lụa bị bỏ hoang ngoài mưa nắng, bợt bạt phai màu. Nền lụa óng ả giờ đang mục nát, trơ ra cái khung treo xô lệch.
Mất ngủ liên mien, tôi tìm đến Lạc Tiên, cây Ru Quên đã từng tỏa hương trong đêm đầu tiên của cuộc đời làm đàn bà, trong đêm tình ái đưa lại cho tôi chú bé thiên thần. Khắp nơi, người ta xây nhà, xây cầu, làm đường. Những hàng rào, vườn cây bị phá bỏ. Tôi lang thang khắp các làng quê tìm nó, nhưng lại chỉ gặp sắt, thép, xi măng, đường nhựa, gạch cát và máy ủi…
Xiết bao buồn rầu thất vọng, tôi trở về. Con tôi chạy ra đón. Nó khóc. Tôi ôm con vào lòng ru nựng. Đôi má bầu bĩnh và đôi môi mọng thơm hờn dỗi dần đi vào giấc ngủ. Nó quàng tay qua cổ mẹ, rúc đầu vào ngực mẹ, yên lành…
Tôi cũng lơ mơ nhắm mắt… Một mùi hương lạ lùng… Tôi thấy tôi là hàng rào duối xù xì mốc thếch, Dạ Linh con tôi là dây Lạc Tiên leo quấn quýt, quả đỏ thơm lừng. Ôi, Ru Quên, tôi còn phải đi tìm đâu xa nữa?
Nguyễn Thị Miền
100 Truyện Hay Cực Ngắn 100 Truyện Hay Cực Ngắn - Nhiều Tác Giả 100 Truyện Hay Cực Ngắn