Xúc Tác Hoàn Hảo epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chuong 55
Brittany
Lúc năm giờ sáng, tiếng chuông điện thoại reo vang làm tôi bừng tỉnh. Là Isabel, chắc cô bạn muốn có vài lời khuyên về Paco. “Cậu có biết bây giờ là mấy giờ sáng không?” Tôi hỏi khi vừa nhấc điện thoại. “Anh ấy chết rồi, Britany. Anh ấy đi rồi.” “Ai?”Tôi cuống cuồng hỏi lại.
“Paco. Và … tớ không biết có nên gọi cho cậu không nữa, nhưng dù sao cuối cùng cậu cũng sẽ biết, Alex cũng ở đó và…” Những ngón tay của tôi nắm chặt điện thoại, “Alex ở đâu? Anh ấy có sao không? Làm ơn hãy nói với tớ rằng anh ấy khống sao.Tớ xin cậu đấu Isa. Làm ơn.” “Anh ấy đã bị bắn.” Trong một giây, tôi chờ đợi cô bạn nói ra những từ còn đáng sợ hơn thế - Anh ấy đã chết.
Nhưng không. “Anh ấy đang ở trong phòng phẫu thuật của bệnh viện Lakeshore.” Trước khi Isabel kịp nói hết câu, tôi giật toạc bộ pajama khỏi người và nhanh chóng tròng quần áo vào. Vớ lấy chùm chìa khóa, tôi lao về phía cửa, trong tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại để nghe Isabel kể lại tất cả những gì bạn ấy biết.
Vụ buôn thuốc thất bại, Paco và Hector đã chết. Alex bị bắn và đang trong phòng mổ. Isabel chỉ biết thế. “Ôi chúa ơi, lạy chúa, cầu xin Người,” tôi cầu nguyện trong suốt quãng đường lái xe tới bệnh viện sau khi cúp máy. Sau đêm qua cùng Alex, tôi đã chắc chắn anh ấy sẽ chọn tôi và từ bỏ chuyện buôn thuốc.
Anh ấy có thể đã phản bội tình yêu của chúng tôi, nhưng tôi thì không thể. Cả người tôi run lên nức nở. Mới hôm qua, Paco còn chắc chắn với tôi rằng cậu ta sẽ đảm bảo Alex không dính dáng tới việc buôn ma túy nữa, vậy mà… Ôi, Chúa ơi. Paco đã thay thế Alex và đã chết.Tội nghiệp, Paco yêu quý.
Tôi cố gắng gạt đi suy nghĩ Alex sẽ không qua khỏi cuộc phẫu thuật. Một phần trong tôi chắc chắn sẽ chết cùng anh. Tôi hỏi nhân viên lễ tân của bệnh viện chỗ có thể ngồi chờ và ngóng tin về tình trạng của Alex. Người phụ nữ này yêu cầu tôi đánh vần tên anh ấy, và cô ta đánh máy nó.
Tiếng bàn phím khiến tôi muốn phát điên. Thật mất thời gian, tôi chỉ muốn nắm lấy vai cô ta lắc mạnh để cô ta làm nhanh hơn. Người phụ nữ nhìn tôi tò mò. “Cô là người thân của bệnh nhân?” “Đúng vậy.” “Quan hệ như thế nào?” “Em gái.” Cô ta lắc đầu tỏ vẻ không tin sau đó nhún vai.
“Alejandro Fuentes được đưa vào trong tình trạng bị chấn thương do súng bắn.” “Anh ấy sẽ ổn, phải không?” Tôi khóc. Cô ta lại tra tấn cái bàn phím lần nữa. “Có vẻ như anh ta ở trong phòng mổ cả sáng nay, cô Fuentes. Phòng đợi là phòng màu cam ở cuối hành lang, phía bên phải.
Bác sĩ sẽ thông báo với cô về tình trạng của anh cô sau khi phẫu thuật.” Tôi vịn chặt vào bàn tiếp tân.“Cảm ơn cô.” Tại phòng đợi, tôi như đông cứng lại khi nhìn thấy mẹ và hai cậu em của Alex đang ngồi một góc trên những chiếc ghế màu cam của bệnh viện. Mẹ anh ấy ngẩng lên trước tiên.
Mắt bà đỏ mọng, nước mắt đọng thành từng vệt trên mặt. Tôi đưa tay lên che miệng, rồi cũng không thể ngăn mình nức nở. Qua làn nước mắt mờ mờ, tôi thấy bác Fuentes đang dang rộng cánh tay đón tôi. Quá nhiều cảm xúc, tôi chạy lại ôm lấy bác.... Tay Alex giật giật. Tôi ngẩng đầu lên từ giường anh.
Tôi đã ngồi đây suốt đêm để đợi anh tỉnh lại. Mẹ và hai em anh cũng không rời nửa bước. Bác sĩ nói anh có thể tỉnh dậy sau vài giờ. Tôi thấm ướt một chiếc khăn giấy và đắp nó lên trán Alex. Tôi đã làm như vậy suốt đêm, vì anh liên tục ra mồ hôi và cựa quậy trong giấc ngủ.
Mắt anh hấp háy. Tôi có thể thấy anh đang chiến đấu với thuốc giảm đau và cố mở mắt ra, “Tôi đang ở đâu?” Giọng anh khàn khàn, thều thào. “Bệnh viện.” Mẹ anh nói, chạy vội tới bên anh. “Anh đã bị bắn,” Carlos thêm vào, giọng đầy đau khổ. Alex nhíu mày bối rối.
‘Paco…” anh nói, giọng lớn hơn. “Đừng nghĩ về chuyện đó ngay lúc này,” tôi nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc chính mình. Tôi cần phải mạnh mẽ vì anh, và tôi sẽ không khiến anh thất vọng. Tôi nghĩ anh định nắm tay tôi, nhưng vẻ mặt hiện rõ sự đau đớn, anh rụt tay lại. Tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh, rất nhiều.
Tôi ước gì có Một Ngày Khởi Đầu Lại và thay đổi quá khứ. Tôi ước mình có thể cứu Paco và Alex khỏi số phận của chính họ. Mắt vẫn đờ đẫn do ảnh hưởng từ thuốc mê, anh nhìn tôi và hỏi, “Tại sao em ở đây?” Tôi nhìn mẹ anh đang xoa cánh tay anh, cố khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.
“Britanny đã thức suốt đêm, Alex. Con bé rất lo cho con.” “Mẹ hãy để con nói chuyện với cô ấy. Một mình,” anh yếu ớt nói. Mẹ và em trai anh rời khỏi phòng, để lại cho chúng tôi chút riêng tư. Khi chúng tôi chỉ còn lại một mình, anh đổi tư thế trong đau đớn. Rồi anh nhìn tôi.
“Anh muốn em đi đi.” “Anh không có ý như vậy phải không,” tôi nói, nắm lấy tay anh. Anh không thể muốn điều đó. Anh rụt tay lại, như thể cái chạm của tôi đã làm anh phải bỏng. “Đúng, anh có ý đó đó.” “Alex, chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này. Em yêu anh.” Anh ấy quay đầu đi, nhìn xuống sàn nhà và nuốt nước bọt.
“Anh đã quan hệ với em vì một vụ cá cược, Brittany,” anh nói khẽ, nhưng từng chứ rất rõ ràng. “Nó chẳng có ý nghĩa gì với anh. Em không có ý nghĩa gì với anh hết.” Tôi lùi lại bởi những từ ngữ như dao cứa của Aex đang ngấm dần vào não tôi.“Không,” tôi thì thầm. “Em và anh… đó chỉ là trò chơi thôi.
Anh đã cược với Lucky con xe RX-7 của nó nếu anh quan hệ được với em trước lễ Tạ ơn.” Khi Alex dùng từ “quan hệ” để nói về những giây phút yêu đương của chúng tôi, tôi rùng mình. Gọi nó là tình dục khiến miệng tôi đắng ngắt. Gọi nó là “quan hệ” khiến tôi đau quặn. Tôi buông thõng hai tay bên người, muốn anh ấy rút lại những gì vừa nói.
“Anh nói dối.” Anh ấy quay lên nhìn thằng vào mắt tôi. Ôi, Chúa ơi. Tôi không thấy một chút cảm xúc nào. Đôi mắt của anh ấy thật lạnh lùng như lời nói. “Em thật là ngốc nếu tin rằng những gì xảy ra giữa chúng ta là thật.” Tôi lắc đầu quầy quậy. “Đừng làm em tổn thương, Alex.
Không phải anh. Không phải bây giờ.” Đôi môi tôi run lên khi tôi thì thầm van xin. “Làm ơn.” Khi anh ấy không trả lời, tôi lùi thêm bước nữa, gần như vấp ngã khi nghĩ về bản thân mình, con người thực của tôi mà chỉ mình Alex biết. Trong tiếng thì thầm đáng thương, tôi nói với anh, “Em đã tin anh.” “Đó là sai lầm của em, không phải anh.”
Anh chạm vào vai trái và cong người đau đớn trước khi đám bạn anh bước vào phòng. Họ gửi lời chia buồn cà cảm thông, trong khi tôi đứng chết lặng ở góc phòng, hoàn toàn không ai chú ý đến. “Có thật tất cả chỉ vì một vụ cá cược không?” Tôi nói át tiếng bọn họ. Khoảng sáu người ở đó nhìn tôi chằm chằm.
Kể cả Alex. Isabel bước lại gần tôi, nhưng tôi đưa tay ra hiệu cho bạn ấy dừng lại. “Có thật không?” Tôi hỏi lại, bởi tâm trí vẫn không thoát nổi khỏi những câu nói phũ phàng của Alex. Điều này không thể là thật. Mọi con mắt đổ dồn vào Alex, nhưng ánh mắt anh xoáy vào tôi.
“Hãy cho cô ấy biết,” Alex ra lệnh. Một gã tên Sam ngẩng đầu lên.“Ừm, ừ, đúng vậy. Cậu ta đã thắng chiếc RX-7 của Lucky.” Tôi bước lùi lại về phía cửa phòng, cố giữ đầu ngẩng cao. Khuôn mặt Alex đanh lại, lạnh lùng. Cổ họng tôi như nghẹn lại, “Chúc mừng, Alex.
Anh thắng rồi. Em hy vọng anh sẽ thích chiếc xe mới của mình.” Khi tôi nắm lấy nắm đấm cửa, cái nhìn lạnh như thép của Alex dịu đi. Tôi bình tĩnh bước ra khỏi phòng. Hình như Isabel đi theo tôi ra ngoài hành lang, nhưng tôi chạy trốn khỏi bạn ấy, khỏi bệnh viện, và khỏi Alex. Không may, tôi không thể chạy trốn chính trái tim mình.
Xúc Tác Hoàn Hảo Xúc Tác Hoàn Hảo - Simone Elkeles Xúc Tác Hoàn Hảo