Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Xí Đồ Tiện Nhân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 56
T
am Hoàng tử lập được công trạng, vì vậy được tấn phong là Thọ vương, trong lúc này hết sức tỏa sáng. Người chờ tặng quà bên ngoài phủ Tam Hoàng tử xếp hàng dài đến tận con phố thứ hai. Vậy mà sau khi Tam Hoàng tử thụ phong vẫn chưa trở về phủ mà là dẫn theo mấy thủ hạ thân cận đi về phía thư viện Thang Sơn.
Phó tướng nghi ngờ nói: “Vương gia, vì sao phải đến Thang Sơn?”
Thọ vương cười nhạt: “Có hai mục đích, vừa là để cảm ơn, vừa là…” Ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh lùng, nghiến răng nói: “Báo thù!”
Phó tướng chấn động, sau khi tắm máu, thỉnh thoảng Vương gia lại toát ra hơi thở lạnh lùng như của Tu La, thật sự là khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Cũng không biết người nào ở Thang Sơn dám đắc tội với Thọ vương?
Thọ vương khẽ vuốt ve thanh kiếm lạnh lẽo bên hông, nhếch nhếch khóe miệng: Biện pháp mà Mạnh Chu cho hắn quả thật có thể vượt qua khí độc, nhưng mà người ở đó không những cũng bủn rủn chân tay còn khiến cho quân ta chịu không ít tổn thất. Vốn dĩ có thể đánh nhanh thắng nhanh trong một trận là có thể thắng, vậy mà giằng co hơn một tháng, đồng thời còn để quân ta bị thương nghiêm trọng!
Cho nên bây giờ mặc dù bề ngoài Thọ vương nắm binh lực trên tay nhưng thực tế lại vô cùng suy yếu. Hay là bởi vì chuyện phong tước này khiến Nhị Hoàng tử kiêng kỵ, rõ là… có gì mà vui! Yếu thế, hoàn toàn yếu thế!
Liều sống liều chết đánh một trận chiến không có tiền đồ như vậy còn không phải quân địch mạnh, đây là đả kích lớn nhất trong cuộc đời Thọ vương.
Lục Yêu dẫn Ngũ Hoàng tử ra ngoài, Lục Bái muốn ở lại trong nhà, kết quả cũng bị Tần Kha đá bay ra ngoài. Tần Kha nói: “Huynh đi chết đi! Nhanh đi bảo vệ Ngũ Hoàng tử. Huynh cho rằng ta để huynh tới đây ăn không uống không mỗi ngày làm gì, là để huynh bảo vệ tiểu Ngũ đấy!” Mặc dù Lục Bái thô lỗ nhưng về mọi chuyện vẫn biết phân biệt tốt xấu nặng nhẹ. Tần Kha có đầu óc có bản lĩnh mới có thể đối phó với đồ bỏ Thọ vương.
Lục bái hiếm khi tình cảm sâu đậm cầm tay Tần Kha nói: “Huynh đệ, phải bảo trọng!”
Vừa dứt lời Tần Kha đá lên mông hắn, không thể nhịn được: “Cút nhanh lên.”
Vì vậy bên trong nhà chỉ còn lại Tần Kha, Mạnh Chu, ngoài ra còn có một con chó ngao Tây Tạng lớn.
Mạnh Chu đứng dậy, hiếm khi mới đeo một món đồ trang sức trang nhã, mỉm cười nhìnTần Kha: “Như thế nào?”
Nhưng không ngờ Tần Kha nhận lấy chiếc bút vẽ trong tay nàng, ngồi bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Cô gái này đúng là người lười biếng, đâu có ai chỉ vẽ một bên lông mày?” Nói xong lại tự tay mình vẽ một bên lông mày còn lại cho nàng. Tay Tần Kha hơi lạnh, áp vào trên mặt Mạnh Chu cảm giác bên má nàng bắt đầu run rẩy. Hắn đang chăm chú cầm bút vẽ phác họa hình dáng lông mày, khí nóng trong miệng phả ra lên trán Mạnh Chu càng khiến nàng trở nên run rẩy hơn…
Mạnh Chu rất muốn cười, người khác đang chuyên chú, nếu cười lại phá hỏng công hắn,vậy cũng thật sự phá hỏng cả khuôn mặt mình. Nhưng nén cười thật sự rất khó chịu. Đang định nói gì đó, chợt bên ngoài có tiếng thông báo, hình như là đám người Thọ vương đến. Ngay lúc đó bỗng có một bóng người trắng như tuyết xuất hiện trước mặt…
Mạnh Chu quay đầu nhìn lại: A, chó ngao Tây Tạng đi ra ngoài! Nàng cầm tay Tần Kha: “Chàng mau đi xem xem thế nào, ngộ nhỡ chó ngao Tây Tạng thật sự làm người khác bị thương sẽ không hay lắm.”
Tần Kha xoay xoay mặt nàng đến trước gương, không thể không nói: “Nàng nhìn thử xem, bảo nàng đừng nhúc nhích sao nàng lại không nghe lời như vậy cơ chứ?”
cô gái trong gương xuất hiện vết lông mày to lớn khác hẳn lông mày mỏng manh bên kia! Mạnh Chu không khỏi cười khổ: “Ta nghĩ là chàng vẽ xong rồi, vậy mà động tác của chàng lại chậm chạp như vậy.”
Tần Kha lấy khăn sạch ra bắt đầu lau cho nàng,
Mạnh Chu há mồm: “Chàng định để người ta như vậy sao, ngộ nhỡ hắn thẹn quá hóa giận đốt phòng của chúng ta thì…”
Tần Kha chỉ cười cười: “Đốt? Sẽ ảnh hưởng đến danh dự của hắn. Điều duy nhất ta lo lắng là…”
Đợi một lúc lâu không nghe thấy hắn nói tiếp, Mạnh Chu hơi nghi ngờ: “Tại sao không nói?”
Tần Kha hơi nâng cằm nàng lên, quay quay nhìn nhìn, cười vui vẻ: “Tốt lắm, mỹ nhân của ta.” Nói xong hắn buông tay ra, ngồi trước gương với Mạnh Chu buồn bã nói: “Ta đang rất lo lắng, hôm nay nàng quá đẹp sẽ mê hoặc hắn. Nếu hắn muốn giành người phụ nữ của ta thì phải làm thế nào?”
Mạnh Chu cười nghiêng ngả: “Tướng công, nếu hắn có can đảm giành giật, ta nhất định cắt chỗ sinh sản của hắn, để cho đời này hắn không thể sinh con được nữa!”
Tần Kha nghe xong, cả người hơi run: nương tử nhà ta…
Phó tướng bên cạnh Thọ vương đã nóng nảy đến mức không thể hình dung nổi, tâm trạng mấy thủ hạ kích động muốn phá cửa. Chợt từ bên trong có một con vật to lớn lao ra. Con vật này lập tức nhào qua chỗ Thọ vương… Phó tướng bên cạnh Thọ vương vội vàng hộ giá, rối rít rút kiếm ra chống cự con vật. Vậy mà con vật này trông thì to lớn, động tác lại linh hoạt khác thường, mấy người bao vây tấn công vẫn không thể hạ được.
Trong lúc chó ngao Tây Tạng xông thẳng vào tấn công Thọ vương, Thọ vương rút kiếm ra đâm về phía con chó ngao Tây Tạng. Mũi kiếm sắc nhọn, thái độ cuồng phong không chịu nổi. Chó ngao Tây Tạng vừa mới đấu với mấy vị tướng, hao phí không ít thể lực, hôm nay muốn tránh cũng khó tránh khỏi…
‘Xoảng’, lưỡi kiếm sắc bén bị chặn lại, chỉ có thể lướt qua bộ lông chó ngao Tây Tạng, cắt đứt mấy cọng lông. Mà chó ngao Tây Tạng thành công xô Thọ vương ngã nhào xuống đất, Phó tướng kinh ngạc kêu lên.
Thọ vương bị một con chó lớn áp đảo, giờ này càng khó kiềm chế cơn giận trong lòng: từ trước đến nay chưa từng có ai có thể khiến hắn khó chịu như vậy!
Mà Tần Kha đỡ Mạnh Chu qua cửa, mặt tươi cười chào đón: “Cầm thú không biết Thọ vương đại giá, nếu có chỗ mạo phạm, mong rằng ngài tha thứ.” Nói xong mới lên tiếng gọi chó Tây Tạng.
Thọ vương được Phó tướng đỡ dậy, cả người chật vật không chịu nổi. Ánh mắt hắn nghiêm nghị, sự thù địch càng dày đặc: “Ngược lại Bổn vương xem thường nơi này.”
Tần Kha giơ tay: “Phòng ốc sơ sài hoan nghênh khách quý. Đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này, Thọ vương, mời.”
Thọ vương đi vào trước với Tần Kha, mà Mạnh Chu cũng không vội vào. Nàng thử vuốt nhẹ đầu chó ngao Tây Tạng, cúi đầu ghé sát tai nói nói nhỏ mấy câu rồi mới xoay người đi vào.
Mấy vị Phó tướng muốn đi vào cùng, nào biết anh chàng chó ngao Tây Tạng làm động tác cào móng vuốt bảo vệ ngăn riêng bọn họ ở ngoài cửa. Quả nhiên là chó ngoan cũng biết cản đường.
Mạnh Chu thấy vậy khẽ mỉm cười. Nàng đã nói vào bên tay chó ngao Tây Tạng rằng: “Cản bọn họ lại, đợi tí nữa ày ăn thịt.” Như vậy thì anh chàng chó ngao Tây Tạng rất thông minh chứ sao.
Sau khi Thọ vương đi vào không thể không giật mình, không khí trong phòng này dễ chịu, ấm áp như mùa xuân. Nghĩ tới trước đó vài ngày mình còn đang sôi máu chiến đấu ở Điền Tây, mà hai vợ chồng bọn họ đang vùi ở nơi này sống cuộc sống gia đình yên ổn, hạnh phúc hắn lại cảm thấy không công bằng. Ném hết khí chất bình tĩnh qua một bên, mắt lạnh lùng đảo qua: “Lá gan các ngươi thật lớn, không sợ sau khi Bổn vương hồi kinh sẽ hỏi tội sao?”
Tần Kha lôi kéo tay Mạnh Chu vào trong lồng ngực mình, thái độ cực kỳ xấu xa, căn bản không hề coi lời của Vương gia nói là quan trọng, còn đùa cợt: “Sợ, chỉ là tại hạ cũng lo lắng thay ngài. Theo lệ thường của triều ta, sau khi Hoàng tử được phong Vương sẽ được phong đất, Phong Châu, Thương Châu, Lương Châu… Mặc dù so với Kinh thành cũng khá kém nhưng đất đai rộng lớn. Nếu tại hạ nhớ không lầm, xa nhất chính là Đỗ Châu, cũng là vùng đất nhiều ao đầm, cỏ cây khó sống. Nhưng mà đây cũng là vùng đất có nhiều muối ăn, thế ăn hết muối cũng có thể sống qua ngày sao?”
Hắn còn muốn nói thêm gì nữa lại bị người ta cắt lời: “Đủ rồi!” Chuyện khiến Thọ vương nhức đầu cũng là chuyện này, bây giờ phải trông cậy vào tâm ý Phụ hoàng. Nhưng… Trong lòng Thọ vương hoang mang. Cho nên bây giờ hắn rất cần người hỗ trợ, vẫn không thể là người có liên quan đến triều đình, lo lắng lại bị người khác gắn tội cấu kết triều thần. Cho nên người này chỉ có thể là… Tần Kha!
Hay hơn đó là, Tần Kha đi ra từ Tần phủ, bên cạnh còn dẫn theo Ngũ Hoàng tử, người này vừa có quan hệ với người trong cung lại không phải là người trong chốn quan trường. Hắn là người thích hợp nhất.
Thọ vương miễn cưỡng sa sầm mặt mày: “Bổn vương chỉ hỏi ngươi một câu, có muốn quay lại Tần phủ hay, đoạt lại quyền lực của Tần phủ hay không?”
Mạnh Chu nghe vậy rất kích động, quyền lực của Tần phủ chính là sau khi đoạt lại quyền lực có thể xử trí những người liên can trong Tần phủ. Đầu tiên là Tần phu nhân, bà ta là hung thủ sát hại mẫu thân Tần Kha. Mặc dù Tần Kha vẫn không đề cập đến chuyện này nhưng Mạnh Chu vẫn ghi hận trong lòng. Nàng đưa tay vào trong lòng bàn tay Tần Kha, đầu ngón tay khẽ bấm vào, thầm nhắc nhở hắn có thể suy nghĩ đến đề nghị này.
Tần Kha lại kéo tay nàng vào trong ngực, cười như ông vua hoang dâm: “Ha ha, cái gì mà quyền lực với không quyền lực, hôm nay ta có vợ hiền trong ngực, thời gian ung dung tự tại. Mời Vương gia trở về, đường tuyết trơn trượt, đường núi càng khó đi, xin ngài cẩn thận.”
Nói xong liền đưa tay Mạnh Chu lên khóe miệng giống như hôn, không hề để ý đến trong nhà còn có một người thứ ba đang ở đó. Dáng vẻ phóng đãng thật sự khiến cơn giận xộc thẳng lên đầu Thọ vương: Rõ ràng tên đàn ông trước mặt không có hứng thú nghe mình nói, thật là không biết điều!
Thọ vương phất tay áo rời đi, lúc rời đi còn đụng phải anh chàng chó ngao Tây Tạng đang đứng trông cửa, lại bị nó đùa giỡn một lúc khá lâu. Vừa giận vừa hờn hắn quyết định: nếu không còn tác dụng vậy thì phải hủy diệt!
Sau khi Thọ vương rời đi, Mạnh Chu đẩy Tần Kha: “Chàng tự đâm đầu vào chỗ chết.”
Tần Kha gật đầu, mỉm cười: “Đúng vậy, tự tìm đến cái chết. Dù sao cũng đã từng chết một lần, chết lại lần nữa cũng là quen đường quen lối, nói không chừng lúc gặp Diêm Vương còn có thể chào hỏi vài câu.”
Chân mày Mạnh Chu run lên, nghe người đàn ông bình thường rất im lặng nói chuyện tầm phào, đứng dậy nói: “Muốn chết thì chàng chết đi, ta và đứa bé không theo cùng.”
“Nàng thật nhẫn tâm…” Tần Kha khổ sở nhìn Mạnh Chu, dáng vẻ thật vô tội. “Vậy ta thật sự cũng nắm chặt tay nàng.” Nói xong chui thẳng vào ngực Mạnh Chu…
Mạnh Chu cười xòa: Sao người đàn ông này càng ngày càng trở nên giống đứa bé vậy. Chỉ là nàng không hề tin Tần Kha sẽ tìm đường chết, hắn làm vậy chắc chắn là có lý do của mình. Nếu hắn không muốn theo Thọ vương sẽ bị đổ tội với Đại Hoàng tử, hắn cũng vô ý qua lại với người của triều đình. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Nhìn cành mai ngạo nghễ giữa trời đông ngoài cửa sổ, Mạnh Chu chợt nghĩ đến một khả năng: “Tướng công, không phải chàng muốn làm chưởng quỹ chứ?”
Tần Kha hắng giọng, đứng lên: “Đói bụng quá, ta đến phòng bếp xem có gì ăn không, nương tử, nàng muốn không?”
Thấy hắn mượn cớ nói sang chuyện khác, chắc hẳn là Mạnh Chu đoán không sai, hắn thật sự muốn làm như vậy… Mạnh Chu hơi yên lặng, ngẩng đầu lên: “Tướng công, rốt cuộc chàng cũng nghĩ thông suốt!” Nàng nở nụ cười.
Tần Kha hơi sững người, vốn tưởng rằng nương tử sẽ nói hắn đầu óc không tỉnh táo, không ngờ rằng nàng lại đồng ý? Hắn ngồi lại bên cạnh nương tử, ngạc nhiên hỏi: “Nương tử, nàng không cảm thấy tướng công ta rất không có tiền đồ sao? Nếu như ta dẫn nàng chạy trốn tới chỗ không người, có thể sẽ phải mặc quần áo cũ, phải ăn cơm rau dưa, phải tự mình động tay cơm no áo ấm…”
Miệng hắn bị một bàn tay mềm mại che lại, giọng Mạnh Chu nhẹ nhàng vang lên: “Chỉ là cho dù muốn rời đì cũng phải xử lí xong mọi chuyện rối rắm ở đây. Chuyện khác có thể xem thường nhưng thù của mẹ chồng phải báo chứ? Chàng nhẫn nhịn nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn muốn mang cả phần tiếc nuối này theo xuống quan tài?”
Tần Kha cầm tay Mạnh Chu đặt ở trước ngực mình, trên người đã nóng lên từ lâu: “Sao lại làm như vậy? Bí mật nói cho nàng biết, thật ra thì ta biết rõ một bí mật của bà ta, chỉ cần vạch trần bí mật này bà ta sẽ không còn địa vị ở Tần phủ. Chỉ là bây giờ không phải là lúc, chờ sau khi ta chuẩn bị xong ta cũng sẽ khiến bọn họ xong đời.”
Đầu Mạnh Chu đầy sương mù: “Thật hay giả?”
Tần Kha lôi kéo nàng cùng nằm dài trên giường, ôm cổ nàng, nhẹ nhàng hôn, giọng cũng dần mơ hồ không rõ: “Còn có một việc, mấy ngày trước lúc nàng ngủ có người trong cung đến, là công công bên cạnh Hoàng thượng, nói mấy ngày nữa Hoàng thượng thiết yến, mời chúng ta dẫn theo Ngũ Hoàng tử vào cung dự tiệc.”
Mạnh Chu bị dọa sợ một lần, tình cảnh vào cung lần trước còn sờ sờ trước mắt, lần này nếu tiếp tục… sẽ không có vấn đề gì chứ? Nàng còn muốn nói điều gì lại bị Tần Kha kéo vào trong ngực, quần áo trên người không biết đã biến mất từ lúc nào.
Nàng núp ở trong chăn, phản kháng, “Khốn kiếp, mau buông ta ra, cẩn thận ảnh hưởng đến đứa bé…”
Tần Kha liếm môi, dáng vẻ vô cùng đói khát: “Ta đã hỏi đại phu từ trước rồi, đại phu nói thai nhi rất ổn định, chỉ cần không quá kịch liệt, chuyện phòng the cũng không đáng lo ngại. Hơn nữa hôm nay vừa lúc không có mọi người, không có bọn người Ngũ Hoàng tử quấy rầy, đúng lúc…”
Mạnh Chu kêu lên: “Khốn kiếp, tay chàng để ở chỗ nào vậy… A, không được, ngứa chết mất thôi, chàng mau bỏ tay ra… Ưm…”
Tần Kha mạnh mẽ đặt môi mình lên môi nàng, dùng lực mút vào, thật giống như con sói mấy tháng rồi chưa được ăn no. Dĩ nhiên hắn cũng cong người lên, cố gắng không đè lên bụng Mạnh Chu. Hắn quỳ gối trước người Mạnh Chu, hai tay xoa nắn bộ ngực mềm mại Mạnh Chu, vật trong quần dần căng cứng. Haiz, thật sự là làm khổ Tần Kha, mấy ngày nay nhìn nương tử trước ngực càng ngày càng quyến rũ mà hắn chỉ có thể nhìn không dám sờ, thỉnh thoảng còn chưa sờ soạng đã bị nương tử trừng mắt quát lớn. Hắn cũng không dễ dàng…
Mạnh Chu nghiến răng, một tay nhéo lấy lỗ tai Tần Kha nhỏ giọng nói: “Cái người này đúng là tên quỷ háo sắc, nhẹ tay một chút, cẩn thận ảnh hưởng đứa bé. Nếu ảnh hưởng tới đứa bé ta với chàng cũng không xong.”
Nghe nói như thế, khóe miệng Tần Kha nâng lên: Đây là nương tử đang ngầm cho phép.
“Ha ha, tuân lệnh!”
Căn phòng ấm không tưởng tượng nổi, người đầm đìa mồ hôi, tiếng thở hổn hển liên tiếp, sóng tình cuồn cuộn, vật nhỏ đi vào, dịch xuân tràn đầy trong phút chốc…
ở nơi này lúc xảy ra chuyện không thể nào ngăn nổi chợt có tiếng bước chân vọng đến. Tần Kha kích động nói tục: ông đây đang làm việc, kẻ nào không thức thời lại dám quấy rầy!
~~Tiểu công công bên cạnh Hoàng thượng tới chơi, nói là Hoàng thượng mời bọn họ lập tức vào cung một chuyến. Dáng vẻ khẩn cấp như thế thật ra khiến hai người nhìn nhau không hiểu.
Vào cung cũng không tiến vào cung điện Hoàng thượng, dù dì Mạnh Chu cũng đã từng tới một lần nên cũng không thấy xa lạ với đường này. Vừa nhìn thấy hình như không đúng, nàng lên tiếng hỏi thăm, giọng hơi nghiêm nghị: “Công công, không biết ngài muốn dẫn chúng ta đi đâu?”
Tiểu công công lăn lộn trong cung nhiều năm sao có thể không nhận ra là Mạnh Chu đã phát hiện, vì vậy cũng không giấu diếm nữa, nói thẳng: “Đến lãnh cung, Hoàng thượng phân phó. Không dối gạt hai vị, e rằng hôm nay là ngày cuối cùng của Chu Uyển Nghi.”
Mạnh Chu bước chân lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững. Chuyện này cũng không phải là chuyện bất ngờ, mấy tháng trước đã định trước đã định ra kết cục này. Năm đó tại sao Chu Uyển Nhi lại bị nhốt vào lãnh cung, theo đa số người cho rằng đó là do cuộc tranh đấu ở trong cung. Nhưng sợ rằng là do bà sinh Ngũ Hoàng tử, và là Hoàng tử phi không có thực lực duy nhất sinh hạ Hoàng tử. Bà không thất thế thì trời đất khó dung!
Chỉ sợ mấy năm trong lãnh cung cũng là nhờ Hoàng thượng cố gắng duy trì bà mới có thể vượt qua tốt đẹp. Mà bây giờ cuộc chiến giữa các Hoàng tử càng trở nên kịch liệt, tuy Ngũ Hoàng tử là người không có thế lực nhưng cũng là vị Hoàng tử tư chất thông minh, ai có thể đảm bảo nó không thể tranh giành ngôi vị Hoàng đế cơ chứ?
Bởi vì lo lắng như vậy, sao Hoàng hậu có thể không đưa bà vào chỗ chết? Nếu Hoàng thượng lại muốn che chở cho bà, đó chính là muốn đặt Ngũ Hoàng tử vào tình cảnh nguy hiểm hơn.
Tần Kha đỡ Mạnh Chu, “Đi thôi, đi thăm bà một lúc.” Hoàng thượng sắp xếp chuyện này nhất định là muốn giao phó chuyện gì.
Lãnh cung là một nơi âm u, vắng vẻ, người phụ nữ mặc áo trắng tao nhã đang đứng, nghe thấy tiếng bước chân, khẽ nhếch khóe miệng: “Các ngươi đã tới.” Đồng thời xoay người.
Sắc mặc bà hơi lạnh, hai hàng lông mày nhỏ dài, hai mắt vẫn trong suốt như cũ, áo khoác nhạt khoác lên người càng tôn lên dáng người gầy gò. Bà nhìn Mạnh Chu hồi lâu, chợt nở nụ cười: “Hoàng thượng nói với ta rằng con khá giống ta, lúc đầu ta không tin, hôm nay cũng không thể không tin rồi.” Bà chợt vẫy tay, nhỏ giọng gọi, “Đến gần đây.”
Thấy bà Mạnh Chu không nhịn được muốn đến gần, đó là một người phụ nữ tỏa sáng lấp lánh, chỉ một cái nhăn mày một nụ cười cũng làm cho người ta cảm thấy tốt đẹp. Mọi thứ dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự đặt ở trên người bà quả nhiên là đúng mức. Đứng trước mặt bà Mạnh Chu không khỏi sinh ra cảm giác xấu hổ, từ từ cúi đầu.
Vươn bàn tay tái nhợt thiếu sức sống ra, hơi lạnh, chạm vào gương mặt Mạnh Chu: “Tĩnh nhi đi theo con thật sao? Đứa bé kia quá bướng bỉnh, nếu nó không nghe lời con cứ đánh nó. Không cần dạy nó quyền mưu ứng biến, hãy để nó được lớn lên như những đứa bé bình thường khác. Nếu sau này nó muốn hồi cung các con hãy để nó đi. Nhưng hãy nói cho nó biết đó là con đường không lối về, chưa chuẩn bị tốt tinh thần tự sát thì không nên quay lại.” Chu Uyển Nhi hơi dừng lại, nghẹn ngào. Những năm này ở trong cung đứa bé chưa từng được nuôi dưỡng bên cạnh mình, nhưng nó rất thông minh luôn lén lút đến nhìn mình. Nó còn tưởng rằng mình không biết, đúng là đứa nhỏ ngốc nghếch. Nó đang lén gạt nước mắt, người làm mẹ sao có thể không biết?
Chu Uyển Nhi tháo một vòng tay ngọc màu trắng ra, đeo vào tay Mạnh Chu: “Không có gì hay đưa cho con, con hãy nhận lấy cái này. Nghe nói con có thai rồi, hãy an dưỡng cho tốt, sẽ là một cục cưng khỏe mạnh. Sau này nếu gặp Hoàng thượng hãy giúp ta chuyển lời cho Người, nói cho Người biết đừng nhớ.” Nói xong bà xoay người đi vào trong lãnh cung, gió lạnh lay động vạt áo, xào xạc mà hiu quạnh.
Mạnh Chu cảm thấy cổ họng như bị chặn lại, Tần Kha cách đó không xa đi lên trước, lấy một chiếc khăn tay ra lau nước mắt trên khóe mắt nàng. Mạnh Chu thẳng cổ: “Ta không khóc! Ta chỉ không hiểu tại sao mẹ ta chết sớm, sinh ta ra liền đi. Khó khăn lắm mới tìm được muội muội của bà, tại sao lần đầu tiên gặp mặt lại là đưa tiễn. Chẳng lẽ đời ta nhất định là khắc tinh của những người thân. Tần Kha…”
Tần Kha ôm nàng vào trong ngực: Chu Uyển Nhi, thực sự là đáng tiếc.
Một lúc sau tiểu công công tới giục, lại mời hai người đến Noãn Các, Hoàng thượng đang chờ bọn họ ở đó.
Hoàng thượng giao một Thánh chỉ cho bọn họ, nụ cười như có như không: “Mạch sống triều ta đang nằm trong tay hai vị, cảm thấy nặng nề sao?”
Tần Kha nói theo bản năng: “Nặng tựa ngàn quân, hành động lần này của Hoàng thượng thật sự quá mạo hiểm. Còn chưa nói đến hai người chúng ta có thể đồng lòng trung thành hay không, hai người chúng ta có thể bảo vệ Thánh chỉ hay không? Vừa là miễn cưỡng bảo vệ, đến hôm công bố sẽ có bao nhiêu người tin?”
Mạnh Chu nhìn Tần Kha: Hắn là đang từ chối sao? Hay là đang cầu quan? Trực giác nói cho nàng biết là ý sau.
Hoàng đế hắng giọng cười to: “Ngươi được lắm Tần Kha, chẳng lẽ ngươi dám kháng chỉ?”
Tần Kha cũng không nhượng bộ, quỳ xuống, giơ Thánh chỉ cao lên trên đỉnh đầu: “Vua muốn thần chết thần không thể không chết.” Dáng vẻ dập đầu, thật lòng không phải muốn chết.
Mạnh Chu đứng bên vừa căng thẳng đồng thời cũng không nhịn được gào thét trong lòng.
Sau đó không biết bao lâu vị chí tôn kia cũng cười càng lớn hơn: “Đều nói Nhị công tử Tần phủ chỉ biết viết văn, mềm yếu vô dụng, trẫm cũng không tin. Hôm nay quả đúng như vậy. Đứng dậy đi, mở Thánh chỉ ra xem.”
Tần Kha mở ra theo lời, mặc dù đã nghĩ tới Hoàng đế sẽ ban thưởng quan vị, lại không ngờ là… Mạnh Chu đọc nhanh: “Thái phó* Thái tử?” Không thể không kinh sợ, “Hoàng thượng, sao có thể như vậy được!” (*Thái phó: Chức quan thuộc hàng Tam phẩm, dưới Thái sư và trên Thái bảo)
Thái phó Thái tử là một trong chín chức vị quan trọng trong triều, địa vị gần giống Tam phẩm, là nhân vật quan trọng nhường nào? Hiện tại Tần Kha cũng không hề có công danh, nếu đột nhiên đứng vào hàng ngũ quan trọng, sao văn võ bá quan trong triều có thể đồng ý?
Hơn nữa có Thái phó Thái tử, Thái tử còn có thể xa sao? Chẳng lẽ Hoàng đế đã có ứng cử viên cho chức vị Thái tử… Sẽ là ai?
Hoàng thường ngồi dậy từ trên ghế, người khoác áo chồn, cười nhẹ: “Nhớ giấu kỹ thánh chỉ này, ngày sau sẽ có công dụng lớn. Chẳng qua Tần Kha, nếu ngươi muốn được danh chính ngôn thuận như Thánh chỉ, phải làm một số chuyện, nếu không trẫm cũng không tiện thuyết phục dân chúng thiên hạ.” Nói xong vỗ vỗ vai hắn vài cái, xuống tay không nặng nhưng lại gây cảm giác hết sức nặng nề.
Sao lại có cảm giác Hoàng thượng đang phó thác hậu sự.
Xong chuyện này, Hoàng đế nhìn sang Mạnh Chu, ánh mắt dừng lại như nhìn thấy con người khác trong con người nàng, bình tĩnh một lúc khá lâu rốt cuộc cũng thở dài nói: “Nàng có lời muốn nói với trẫm đúng không?”
Mạnh Chu gần từng chữ: “Đừng nhớ.”
Nụ cười thấu hiểu xuất hiện trên gương mặt: “Quả nhiên là nàng sẽ nói như vậy, người phụ nữ này…” Lược bớt lời bên trong chỉ sợ cũng là nỗi nhớ lay động lòng người.
Mạnh Chu đột nhiên cảm thấy cuộc đời này của Chu Uyển Nhi là đáng giá! Lập tức vứt bỏ cảm xúc biệt ly, ưỡn ngực nói: “Hoàng thượng, nương nương còn muốn nhờ Người một chuyện.”
Tần Kha hơi chững lại: Chu Uyển Nhi còn có lời muốn nói sao, sao ta không biết nhỉ?
Chỉ nghe Mạnh Chu nói: “Nương nương nói hi vọng Ngũ Hoàng tử được lớn lên như một đứa trẻ bình thường, cách xa hoàng cung, vĩnh viễn không quay về!” Trong lòng nàng như có tiếng sấm rền vang, trên mặt nóng bừng nhưng vẫn cố gắn chống đỡ để bản thân bình tĩnh như thường.
Ánh mắt lạnh lùng của Hoàng thượng khiến lòng nàng run rẩy. Nàng cố gắng nhìn thẳng với Thánh thượng nhưng cũng chỉ có thể cố gắng, lúc này xem ra là nàng đang hốt hoảng, hai tay nắm chặt vào nhau.
Cũng may Tần Kha đưa tay cầm lấy tay nàng, khích lệ nàng thêm rất nhiều.
Chu Uyển Nhi nói như vậy, nhưng chưa bao giờ nói mấy chữ ‘vĩnh viễn không quay về’. Bởi vì bà cũng hiểu, có một số việc không có cách nào tránh khỏi, nhất là tranh giành quyền lực.
Hoàng thượng nhẹ phất tay áo, cười: “Hay ột người phụ nữ to gan! Khó trách đạo nhân Sơn Dương nói với trẫm, đừng coi thường ngươi.”
Đạo nhân Sơn Dương? Sao hắn lại có quan hệ với Hoàng thượng? Mạnh Chu và Tần Kha liếc mắt nhìn nhau, lại tiếp tục giật mình, rốt cuộc thì thân phận của ông ta là gì?
“Vốn không muốn nói cho các ngươi biết, đạo nhân Sơn Dương là thầy dạy vỡ lòng của trẫm, là người thích ngao du sơn thủy nên không muốn được phong quan tước. Nếu không có ông ấy sao trẫm có thể biết được hai người các ngươi. Nếu không có ông ấy, sao trẫm có thể nắm giữ Kinh thành và quan viên. Chỉ là đáng tiếc…” Hoàng thượng thở dài: “Thầy biết được quá nhiều ý trời, cho nên đã Vũ hóa đăng tiên*.”
*Vũ hóa đăng tiên: thoát xác, giống các vị La Hán …
Vũ hóa đăng tiên! chẳng biết tại sao khi nghe bốn chữ này trong đầu Mạnh Chu chợt xuất hiện dáng vẻ vuốt râu của lão đạo sĩ. Sao lão đạo sĩ xấu xa này có thể Vũ hóa đăng tiên, sao ông ta có thể… chết!
Trong lòng co thắt, sao ngày hôm nay toàn điềm xấu.
Mạnh Chu ngẩng đầu lên,không để ý kiêng kỵ nhìn thẳng vào Hoàng thượng: “Cho nên ông ta tiếp cận ta và Tần Kha, ông ta bảo chúng ta chăm sóc Ngũ Hoàng tử, ông ta… làm tất cả mọi chuyện đều là ý của người?” Khó trách lão đạo sĩ thối này lại biết nhiều chuyện trong cung đình như vậy, khó trách lão đạo sĩ thối lại dính dáng vào chuyện trong Kinh thành, một đạo sĩ sao lại để ý đến những chuyện trần thế thế này. Tất cả chỉ là vì mưu đồ của Hoàng đế, mưu đồ rồi liên lụy đến tính mạng của chính mình.
…
Mạnh Chu phỉ nhổ: Lão đạo sĩ thối, nhưng trong lòng lại vô cùng thương tiếc.
Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên lão đạo sĩ nhìn thấy nàng đã nói: “Trước đây thật lâu có một vị Chính cung nương nương đã giải quyết 1-2-3-4-5-6-7 thiếp thị như vậy.” Lời này là thật, thật sự ông ta đã từng ở trong cung…”
Sao ông ta lại đi?
Ra ngoài từ trong cung Mạnh Chu đã cảm thấy bụng khó chịu, có lẽ thai nhi trong bụng cũng không chịu nổi mấy lời đã nghe ngày hôm nay. Ngồi trên xe ngựa nàng nằm trong ngực Tần Kha, nắm tay hắn đặt trên bụng mình: “Tần Kha, đứa bé muốn nghe chàng nói chuyện.”
Đâu phải là đứa bé muốn nghe, là cô nàng ngốc nghếch này. Tần Kha thầm than, dùng tay khác vạch tóc trên trán đang che tóc nàng, nhỏ giọng nói: “Cả nàng và ta đều đã từng chết một lần, cảm thấy cái chết đáng sợ sao?”
Mạnh Chu lắc đầu rồi lại gật đầu: “Trước đây cảm thấy không sợ, cho nên làm chuyện gì cũng rất lớn mật, dù làm chuyện gì cũng nghĩ tới ‘mình đã từng chết một lần, còn sợ gì nữa’. Nhưng hôm nay ta cũng biết sợ, thứ nhất là có chàng và đứa bé, còn là… những người đó đi trước chúng ta. Bây giờ là Chu Uyển Nhi và lão đạo sĩ, sau này sẽ là ai? Ta muốn mở to hai mắt nhìn kỹ!”
Tần Kha nở nụ cười: “Tốt! Đây mới là người phụ nữ của Tần Kha!” Hắn chợt nhíu mày, “Ta có thể nói cho nàng biết, người tiếp theo là Tắc Khắc Tư, nàng tin hay không?”
Đùa gì vậy. Đừng nói Tắc Khắc Tư là Lục Vương tử của Tây Vực, ngày nay Tây Vực càng ngày càng phát triển thịnh vượng, có thể ngang hàng với nước mình. Cho dù Hoàng thượng có muốn diệt trừ Tây Vực cũng không dám tùy tiện ra tay với Tắc Khắc Tư. Không những thế Tắc Khắc Tư là biểu đệ của Tần Kha, hắn tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Tắc Khắc Tư gặp chuyện không may đúng không?
Nghĩ đến đây, Mạnh Chu cười nói: “Hắn muốn chết cũng sẽ chết dưới tay Ngọc Ninh.”
Chỉ là không nghĩ tới…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Xí Đồ Tiện Nhân
Thương Tố Hoa
Xí Đồ Tiện Nhân - Thương Tố Hoa
https://isach.info/story.php?story=xi_do_tien_nhan__thuong_to_hoa