Chương 48: Vô Tranh Sơn Trang (3) .
hững chuyện tượng tự như vừa rồi thường xuyên xảy ra . Mỗi một đoạn thời gian, nàng sẽ thu được thư của sư phó và sư tỷ . Nàng rời khỏi Vô Tranh sơn trang đã năm năm, trong năm năm đó, chưa bao giờ bị gián đoạn .
Vô Tranh sơn trang là gia đình của nàng, là nơi nàng đã tái sinh .
Vô Tranh sơn trang .
Mười bốn năm trước, khi nàng năm tuổi...
Mẫu thân qua đời, nàng trở thành một đứa trẻ bị bỏ rơi, tất cả mọi người đều từ bỏ nàng .
Nàng là một cô bé năm tuổi chưa hiểu chuyện . Ngày thứ hai sau khi mẫu thân qua đời, nàng đi ra ngoài hoang viên tìm cha, khóc và van nài hắn dẫn nàng ra ngoài, chỉ cần có thể đi ra ngoài, bất cứ chuyện gì nàng cùng đều nguyện ý làm . Nàng có thể làm nha hoàn, có thể làm việc .
Nàng sợ hãi, nàng cô đơn, nàng không muốn một mình ở lại cái hoang viên lạnh lẽo đó .
Nàng không có nhìn thấy cha, cái mà nàng nhìn thấy là Đại nương và mấy vị tỷ muội . Các nàng cười nhạo nàng, đánh chửi nàng, Đại nương thậm chí còn đem nàng nhốt vào phòng củi, bảy ngày bảy đêm không có cho nàng ăn cơm . Lão ma ma trước đây hay đưa cơm cho mẹ con nàng lén lún đưa cho nàng mấy cái bánh bao, nàng mới có thể sống sót .
Nàng biết Đại nương muốn nàng chết .
Bị nhốt trong phòng củi bảy ngày, nàng mặ dù tuổi còn nhỏ nhưng đã nhìn thấu cái thế giới này .
Bảy ngày trôi qua, Đại nương thấy nàng không chết, bèn đem nàng ném trở lại hoang viên, để cho nàng tự sinh tự diệt .
Nàng thay đổi, sẽ không khóc, sẽ không cười, trên mặt vĩnh viễn chỉ có một loại biểu tình --- lạnh lùng .
Đối mặt với sự khi dễ của Đại nương và bọn tỷ muội, nàng không khóc, không làm ầm ĩ, không nói chuyện, chỉ dùng khuôn mặt lạnh như băng đối diện với họ .
Hai tháng sau, các nàng rốt cuộc cảm thấy không có chút thú vị, không hề tìm nàng gây phiền toái, dần dần lãng quên nàng .
Sáu tuổi năm ấy, nàng gặp được Đại sư phó Bạch Mạn Điệp .
Đại sư phó dùng thân phận kẻ trộm tiếng vào thị lang phủ, nàng ăn trộm đồ trang sức của Đại nương .
Đại nương cùng Đại sư phó đồng thời nhìn trúng một cái vòng ngọc . Liễu phu nhân dùng quyền thế của mình để giành lấy chiếc vòng tay kia . Màn đêm buông xuống, Đại sư phó xông vào thị lang phủ, đánh cắp vòng tay của Đại nương .
Đại sư phó võ công tuy cao nhưng đầu óc thì mơ hồ . Lúc trộm vật xong, cư nhiên lại lạc đường, nàng xông vào hoang viên và chứng kiến một đứa bé đang ăn bánh bao ở góc tường .
Đôi mắt Đại sư phó cũng không có rời đi mà nhìn chằm chằm vào cái bánh bao trong tay nàng .
Dù gì lúc đó nàng vẫn còn nhỏ tuổi, tưởng rằng Đại sư phó đói bụng nên mới nhìn chằm chằm bánh bao của nàng .
Thiên Mạch đem cái bánh bao bẻ đôi đưa ra trước mặt nàng, lạnh lùng nói “Ngươi đói bụng sao ? Cho ngươi ăn .”
Bạch Mạn Điệp không có tiếp lấy bánh bao, nước mắt đột nhiên từ trong hốc mắt chảy ra . Nàng ôm cổ Thiên Mạch, nghẹn ngào nói “Thứ này không thể ăn được .”
“Đừng lo, ta ăn quen rồi .” Lúc ấy nàng đã trả lời Bạch Mạn Điệp như thế .
“Người nhà của ngươi đâu ? Tại sao lại để cho một tiểu hài tử như ngươi ăn cái thứ này ? Bánh bao này đã mốc thành như vậy, tất nhiên là đã để quá lâu, vậy mà lại để ngươi ăn thứ này ? Muốn mưu sát sao ? Đây là điển hình của việc ngược đãi nhi đồng . Bạch Mạn Điệp ta mặc dù không phải là người tốt gì nhưng cũng tuyệt không cho phép xuất hiền chuyện ngược đãi nhi đồng . Nói cho ta biết, người nhà ngươi đâu ? Ta đi tìm bọn họ tính sổ .” Bạch Mạn Điệp giật lấy bánh bao trên tay nàng ném lên mặt đất, hung hăng đạp đạp mấy cái .
“Ta không có người thân, nương ta đã chết, cha ta không thương ta . Không, hắn không phải cha ta, cha ta đã chết .” Nàng vẫn lạnh lùng .
Bạch Mạn Điệp bị sốc, thay nàng lau đi vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn “Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì .”
Thiên Mạch dùng ngữ khí lãnh đạm đem những chuyện mình đã trải qua toàn bộ nói cho Bạch Mạn Điệp . Giọng nói của nàng thật sự rất lãnh đạm, tựa hồ như những chuyện đang nói không liên quan gì đến mình . Lúc Bạch Mạn Điệp nghe xong, bốc đồng rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra, giận dữ tuyên bố muốn đem toàn bộ già trẻ lớn bé của Liễu gia ra giết sạch .
Thiên Mạch kéo quần áo Bạch Mạn Điệp, kiên định nói “Không nên, ta muốn tự mình báo thù .”
Bạch Mạn Điệp sau khi trải qua kinh ngạc, vỗ vỗ ngực “Không thành vấn đề, ta thu ngươi làm đồ đệ, một ngày nào đó, ngươi sẽ lấy lại công đạo cho mẹ con các ngươi .”
Tiểu Thiên Mạch thấy thế lập tức quỳ trên đất dập đầu “Sư phó tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy .” Lúc ấy nàng cũng không rõ bái sư có ý nghĩa gì, nàng chỉ chiếu theo tình cảnh tương tự mà nàng từng thấy để bắt chước mà thôi .
Bạch Mạn Điệp đem tiểu Thiên Mạch mang về nhà, chánh thức thu nàng làm đệ tử .
Bạch Mạn Điệp có ba vị muội muội kết bái, ba vị nữ tử kia thấy Liễu Thiên Mạch thân thế đáng thương cũng thu nàng làm đồ đệ .
nhà của Bạch Mạn Điệp là Vô Tranh sơn trang . Vô Tranh sơn trang có ý là không tranh chấp với đời .
Bốn vị sư phó cùng sư trượng của nàng đều là những nhân vật danh chấn giang hồ . Sau lại thấy mệt mỏi vì việc tranh đấu trên giang hồ nên đã kiến tạo ra một toà Vô Tranh sơn trang, từ đây về sau thoái ẩn giang hồ, không màng thế sự .
Đại sư phó Bạch Mạn Điệp, khinh công tuyệt đỉnh, kiếm thuật vô song, trên đời ít ai sánh kịp, từng được thiên hạ khen ngợi là thiên hạ đệ nhất kiếm .
Đại sư trượng võ công xuất thần nhập hóa, được người trong võ lâm công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ . Đại sư trượng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, cũng là thiên hạ đệ nhất phi tặc, bản lĩnh thâu vật thiên hạ vô song .
Nhị sư phó Diệp Lăng Tương tinh thông thuật dịch dung, có thể thiến biến vạn hoá, được võ lâm xưng là thiên hạ đệ nhất xảo thủ .
Nhị sư trượng Lãnh Tuyệt Cuồng tính cách rất lạnh lùng, lấy giết người làm sự nghiệp, từ khi bắt đầu xuất đạo đến giờ chưa từng thất thủ, không hề thẹn với danh hiệu thiên hạ đệ nhất sát thủ .
Tam sư phó Thuỷ Tịch Linh một thân dụng độc, bản lĩnh vo song, trên đời không có loại độc nào nàng không giải được . Nàng sử dụng một thân bản lĩnh dùng độc cứu vô số người . Đương nhiên người cầu nàng giải độc phải cống nộp 1000 lượng hoàng kim, cho dù thiếu một cắc, nàng cũng có thể trơ mắt nhìn người cầu nàng giải độc bị độc phát mà chết ngay trước mặt, người trong giang hồ xưng thiên hạ đệ nhất độc y .
Tam sư trượng Quân Tuỳ Phong là các chủ của võ lâm đệ nhất đại bang Thiên Cơ các, hắn võ công cao cường, tuấn mỹ vô song, được xưng là võ lâm đệ nhất mỹ nam .
Tứ sư phó Vân Thanh Thanh bác học đa tài, dùng tài nghệ đánh bại 68 vị giang hồ nữ tử, được người trong giang hồ khen ngợi là nữ nhân tài ba nhất thiên hạ .
Tứ sư trượng Đoạn Tiêu sở học rất nhiều, tài trí cùng võ công đều là siêu nhân nhất đẳng, từng là chí tôn võ lâm, chánh thức là võ lâm đệ nhất nhân .
Dưới sự dạy dỗ của tám vị cao nhân, Thiên Mạch học được rất nhiều . Võ công, thuật dịch dung, y thuật, độc thuật, thi thư, âm luật . Tám vị đều có bản lãnh của thiên hạ đệ nhất nhân, nàng mỗi thứ đều học được một chút . Cũng không phải tất cả các dạng đều tinh thông, chỉ có thể coi là biết mà thôi . Thứ nàng tinh tường nhất chính là khinh công cùng kỹ thuật trộm đồ . Đại sư phó là một người phụ nữ không thích sự bình lặng, tiền của nàng nhiều đến nỗi có thể xây được một toà kim ốc nhưng mà nàng lại thích đi ăn trộm . Thiên Mạch sống ở Vô Tranh sơn trang tám năm, trong tám năm đó, nàng mang theo Thiên Mạch đi trộm khăp thiên hạ, Thiên Mạch vì thế mới luyện được một thân khinh công và kỹ thuật thâu đạo mà không ai có thể sánh nổi .
Chuẩn xác mà nói Đại sư phó và Tứ sư phó đến từ tương lai mấy ngàn năm sau, bởi vì nguyên nhân đặc thù nên linh hồn các nàng xuyên qua thời không, mượn thân thể của người khác để sống .
Cuộc sống ở thế giới của bọn họ khác với thế giới này nhiều lắm, ngôn từ cử chỉ của các nàng đều mới lạ và quái dị, những ý tưởng của bọn họ đều rất kỳ lạ .
Ở Vô Tranh sơn trang tám năm, Thiên Mạch học được rất rất nhiều thứ, mỗi thứ nàng được học đều là những thứ mà người khác ít có cơ hội học .
Vô Tranh sơn trang là thần thoại của võ lâm, là võ lâm đệ nhất đại danh . Đối với Thiên Mạch Vô Tranh sơn trang là nhà của nàng, là một nơi không hề có tranh chấp .
Vô Tranh sơn trang là gia đình duy nhất của nàng .
Vương Phi Thất Sủng Vương Phi Thất Sủng - Thượng Quan Sở Sở