Chương 54: Khỉ Hoang Lấy Vật
hư thế lại ở Thục Sơn mấy ngày. Nơi đây khí hậu thật thất thường, cho dù là mùa đông băng tuyết cũng sẽ có mưa dầm kéo dài, mà sau cơn mưa lại có kỳ cảnh bích hà giáng vân (ráng xanh mây đỏ). Chỉ là nắng vô cùng ít, trong ngày chỉ xuất hiện chốc lát.
Mạc Hi ở nơi tiên sơn bảo địa này, chỉ ít ỏi mấy ngày, kiếm thuật có thể nói tăng tiến vượt bậc. Cho nên ở rất là an tâm.
Mấy ngày nay nàng lại dưỡng thành thói quen, luyện kiếm xong liền đến Bích Tiêu Các xem đàn khỉ đùa giỡn đạo sĩ.
Nói đến cũng khéo, ngày kia nàng luyện kiếm xong, liền có một con khỉ nhỏ lông vàng mắt tròn xoe lủi tới trước mặt nàng, muốn nắm tóc nàng. Phản ứng của Mạc Hi vô cùng mau lẹ, hiển nhiên tránh được.
Khỉ con thấy một chiêu không đắc thủ, rất là kinh ngạc, trợn tròn hai mắt, vừa nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ với nàng, vừa chi chi tra tra bất mãn kháng nghị.
Lát sau, liền thấy một nhóm ước chừng hai mươi con khỉ, dìu già dắt trẻ, do một đại hầu vương mặt mày hung hãn to lớn như tinh tinh dẫn dắt, nhảy vọt về hướng Bích Tiêu Các. Mấy con xông vào trước rất nhanh lẻn lên nóc nhà, một tay treo ngược đung đưa trên mái hiên, một tay vò đầu bứt tai. Còn lại xông đến cửa điện, có lẽ là bị xua đuổi chịu thiệt, cuối cùng không dám đi vào, chỉ ở trên Bán Nguyệt Đài trước điện chạy tán loạn, hô bằng dẫn bạn, rượt đuổi chơi đùa.
Mạc Hi lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra chú khỉ nhỏ mắt đặc biệt tròn vừa rồi là tới mở đường, thuộc loại “lính dò đường”, cũng chính là “xích hậu” (những người chuyên đi trước dò xét xem tình hình quân địch thế nào) mà thời đại vũ khí lạnh đánh giặc chắc chắn phải có.
Đàn khỉ trước điện sinh động dị thường, xa xa trên một thân cây đã có một con khỉ bình tĩnh ngồi trên nhánh cây quan sát. Mạc Hi đoán đây chính là “lính trinh sát” phụ trách công việc theo dõi giám thị cảnh báo.
Chỉ chốc lát sau, nhóm đạo sĩ làm tảo khóa (sáng sớm đạo sĩ hay hòa thượng thường tụ lại cùng đọc kinh này nọ gọi là tảo khóa) liền tốp năm tốp ba từ trong điện nối đuôi nhau ra. Có hai con khỉ nhanh chóng xông lên ấn ngã một tiểu đạo sĩ, một con khác bên cạnh liền nhân cơ hội đoạt nắm gạo nếp nóng hổi trong tay hắn.
Mạc Hi ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa bật cười không thôi. Từ đó liền ngày ngày đều đến xem diễn.
Không nghĩ tới hôm nay nàng đang xem một con khỉ mẹ ôm khỉ con trong lòng vượt nóc băng tường, một lão ông tóc trắng xoá đi đến, nói với nàng: “Cô nương, đừng xem thường đám khỉ này. Lúc trước có một vị nữ khách hành hương bị hầu vương bắt lên núi. Mọi người soát núi tìm ước chừng hai ngày mới gặp được. Vị cô nương này lúc được tìm thấy quần áo đều bị xé rách, liền có lời đồn đãi không tốt, nàng vì sợ tiếng đời hiểm ác mà tự sát.” Nói đến đây, ông lão thở dài một hơi, rõ ràng đối với cô gái kia vô cùng thương tiếc đồng tình. Ông lại nói tiếp: “Cho dù cô nương tài cao gan lớn, lẻ loi một mình cũng phải cẩn thận đám khỉ này liên hợp lại đánh lén.”
Mạc Hi âm thầm hừ một tiếng, nàng ở hiện đại nếu nghe thấy con gái bị cưỡng bức, nghìn người chỉ trích không bằng cầm thú, ngược lại là người bị hại, mỗi người đều sôi sục căm phẫn. Nơi đây thói đời khác lạ, ngay cả khỉ cũng đoạt áp trại phu nhân. Đừng nói đám khỉ này hơn phân nửa chưa làm cái gì, cho dù làm thật, cô gái kia thật rất vô tội, người đời đối với nàng cũng quá tàn nhẫn.
Nàng thấy người tới không mặc trang phục đạo sĩ, nhưng dáng vẻ đạo cốt tiên phong cử chỉ phiêu dật, nói chuyện có vẻ thành thật, liền vái chào thật sâu nói: “Vị tiên ông này là tiền bối cao nhân của phái Thục Sơn sao?” Tuy rằng mới vừa rồi nàng có chút phân tâm, nhưng ở khoảng cách gần như thế nàng mới phát hiện có người tới gần, võ công của người này thật sâu không lường được, ngang ngửa Hà Quần Thanh.
Lão ông lắc đầu, cười nói: “Chỉ là người sơn dã thôi, hàng năm đều lên đỉnh núi này.”
Thấy Mạc Hi gật đầu, lão ông lại nói tiếp: “Năm rồi rất nhiều khách hành hương võ công không tệ đến Thục Sơn hành hương, không biết lợi hại trong đó, mỗi lần bọn họ bị khỉ lục lọi túi tìm đồ ăn, liền lập tức xua đuổi đánh trả. Những người này ra tay tàn nhẫn, sau khi đánh chết khỉ không ai thoát được bầy khỉ vây đánh. Kỳ thật mỗi ngày bầy khỉ tới đây vui đùa ầm ĩ chỉ có một số rất ít con bướng bỉnh, hầu vương tự mình dẫn dắt chúng cũng là có ý bảo vệ. Trong núi rừng còn vô số khỉ. Nếu một con khỉ rơi vào công kích, đàn khỉ sẽ vây công người này. Dù là võ công mạnh hơn, đối phó với bầy khỉ cuồn cuộn không ngừng từ trong núi được triệu hồi ra tiếp viện, cũng quá sức.” Ngừng chốc lát, ông lại nói: “Song, nếu cô nương bị khỉ tập kích, đừng kinh hoảng. Muốn đánh lui bầy khỉ, phải tấn công hầu vương trước. Lúc ra tay đừng chần chờ, nếu nhất thời mạnh tay đánh chết hầu vương, đàn khỉ ngược lại sẽ không dám trả thù, tản ra mà chạy. Mấy ngày sau sẽ chọn tân vương khác.”
Mạc Hi lại vái chào thật sâu nói: “Đa tạ tiên ông chỉ điểm.” Thầm nghĩ: quả nhiên là cây đổ bầy khỉ tan. Aiz, người đời đều nói trêu đùa khỉ, ở Thục Sơn lại bị khỉ đùa giỡn.
Ông lão vừa dứt lời cũng không thấy động tác như thế nào, đã lướt đi xa rồi.
Mạc Hi không có hứng tiếp tục xem khỉ, liền dẹp đường hồi phủ.
Xa xa liền nhìn thấy hai người Mộc Phong Đình cùng Lạc Hằng đứng dưới mái hiên chờ nàng. Đi đến gần chút, phát hiện vẻ mặt hai người không giống bình thường.
Trên mặt Lạc Hằng giống như bi phẫn lại như lo âu, hai tay siết chặt. Mộc Phong Đình cũng không còn thảnh thơi, vẻ mặt âm trầm.
Mạc Hi thầm nghĩ trong lòng không ổn.
Quả nhiên, Mộc Phong Đình vừa thấy nàng liền nói: “Cô nương, Lạc huynh có việc muốn nhờ. Tại hạ nhất thời khó thể quyết đoán. Muốn mời cô nương cùng xem xét. Có thể vào nhà bàn không?”
Mạc Hi âm thầm ai thán một tiếng, thầm nghĩ: cho dù ta nói không thể, ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao… Thôi, tạm thời nghe xem.
Mạc Hi dáng vẻ từ chối cho ý kiến, Mộc Phong Đình cũng đã đi theo nàng vào phòng. Chần chờ một lát, Lạc Hằng cũng theo vào.
Lần này Mộc Phong Đình lại không nói thay, chỉ nói với Lạc Hằng: “Lạc huynh, huynh đem đầu đuôi mọi việc nói cho Mộc cô nương nghe đi.”
Lạc Hằng gật gật đầu, vẻ mặt dị thường ngưng trọng nói: “Chuyện là như vầy. Ta mới biết được tại ‘Tế Thiện Đường’ làm nghĩa công cũng là một loại tu hành, cho nên phàm là đệ tử xuất gia của Thục Sơn mỗi tháng đều luân phiên được đưa xuống núi. Ta theo quân rất nhiều năm, đã làm nghĩa công ít nhất cũng có trăm người, nhất thời cũng hỏi không được tin tức gì. Lại bởi vì ‘Tế Thiện Đường’ thu lưu cứu trợ thật sự rất nhiều người, vừa lớn lại không có tính cố định, cũng không có danh sách gì. Nhất thời ngàn đầu trăm mối, không biết bắt đầu từ đâu. Cù chưởng môn mặc dù đã phái người hỏi trong đám đệ tử đã làm nghĩa công vài năm nay, nhưng cũng không thu hoạch được gì. Ta mặc dù rất nóng lòng, cũng chỉ có thể ở trên núi chờ. Mấy ngày nay rảnh rỗi ở Thục Sơn đi bừa, nghĩ rằng nếu được trời phù hộ, có lẽ thật sự có thể gặp được đệ tử Thục Sơn còn nhớ nội tử. Ai ngờ…” Nói đến đây, hắn đã chuyển thành khóc thảm, cuối cùng nhất thời nghẹn ngào không nói nên lời.
Mạc Hi thầm nghĩ: xong rồi, ‘Tế Thiện Đường’ này chẳng lẽ thật sự có làm gì bậy bạ. Nhưng nàng không phải hiệp nữ thay trời hành đạo, trường kiếm giang hồ a, nếu nói về trừng gian trừ ác, bản thân nàng nên đứng mũi chịu sào bị nhân sĩ chính nghĩa đại biểu ánh trăng hủy diệt… (cái vụ đại biểu ánh trăng trừ gian diệt ác hình như trong phim hoạt hình nổi tiếng nào đó thì phải, hình như là thủy thủ mặt trăng, ta ko nhớ rõ lắm)
Lạc Hằng miễn cưỡng khống chế cảm xúc, tiếp tục đau khổ nói: “Ai ngờ lại nhìn thấy trên người một đệ tử Thục Sơn miếng ngọc bội ta tự mình tặng cho nội tử lúc sắp chia tay. Ta nhất thời gấp gáp liền đi lên hỏi. Ai ngờ đối phương lại một mực khẳng định đây là vật riêng của hắn, tuyệt không phải lấy từ người khác. Nhưng người này vẻ mặt mập mờ, kiên quyết không chịu lấy xuống cho ta nhìn kỹ. Vật ấy là ta lúc sắp chia tay đem tặng, nội tử nhất định vô cùng quý trọng, sẽ không tùy ý xử lí. Nàng sẽ không có việc gì…” Nói đến đây đã lã chã rơi lệ.
Mạc Hi thầm nghĩ quả nhiên có chuyện kỳ quái.
Mộc Phong Đình thấy Lạc Hằng đã khóc không thành tiếng, bổ sung nói: “Vật ấy chính là miếng bảo ngọc tổ truyền của Lạc huynh, chắc chắn sẽ không nhận sai. Vả lại trên mặt còn có một hàng chữ huynh ấy tự mình khắc: ‘Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư.’ chỉ cần lấy ngọc bội của người đó tới, kiểm tra liền biết. Chỉ là đây là vật tùy thân của người này, nếu muốn thần không biết quỷ không hay liền từ trên người hắn lấy đi cũng không phải là chuyện dễ, còn cần suy tính một phen.”
Mạc Hi gật gật đầu. Thầm nghĩ: nếu động thủ giữa ban ngày, Mộc Phong Đình tuyệt đối dễ như trở bàn tay, chỉ là như thế, thứ nhất đánh rắn động cỏ, thứ hai ở địa bàn của người ta, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ. Trong mắt Cù Diệu, mình cùng hai người này là cùng đến, nếu muốn làm rõ, đã là không thể, huống hồ hai người họ tìm tới cửa không phải là muốn lôi nàng xuống nước sao. Thôi, tạm thời quản việc này vậy.
Vì thế Mạc Hi trầm ngâm một lát nói: “Lạc huynh đừng nghĩ đến điều xấu, tôn phu nhân có lẽ vẫn mạnh khỏe, biết đâu ngọc bội kia là người này nhặt được lấy luôn cũng không chừng. Nhưng mà, nếu muốn trộm ngọc bội kiểm tra, lại không khiến người ta nghi ngờ đến huynh, ta cũng có một chủ ý, hai người đưa lỗ tai lại gần đây.”
Thích Khách Vô Danh Thích Khách Vô Danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu Thích Khách Vô Danh