Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tạ Khương Qua
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 56 : Trông Em Ngốc Chết Đi Được ( 3 )
M
ới đầu, môi Tạ Khương Qua chỉ dịu dàng âu yếm, rồi sau đó vấn vít sâu dần. Tay anh cũng rời khỏi tay cô, chuyển đến sau gáy tự bao giờ.
Tô Vũ có phần mê đắm nhưng sau đó tức khắc tỉnh táo lại. Khi Tạ Khương Qua hôn cô, cô lại bắt đầu đếm tháng trong lòng. Bây giờ là tháng Sáu, cô đã ở bên Tạ Khương Qua gần hai tháng rồi.
Tay anh1chuyển từ tóc tới eo cô, chỉ khẽ dùng lực một chút đã làm cơ thể cô dán chặt lấy anh, thậm chí không có lấy một khe hở. Luồng khí mới vừa được Tô Vũ nạp đầy lồng ngực bị Tạ Khương Qua cướp đi trong tức khắc. Qua nụ hôn, anh lấp kín khoang miệng cô bằng hơi thở của mình.
Môi lưỡi cả hai quấn quýt, trao nhau từng hơi thở, chút chua xót8lúc ban đầu dần hóa thành vị ngọt ngào chảy xuôi tới tận đáy lòng.
Không biết từ lúc nào, cả người Tô Vũ đã quấn lấy Tạ Khương Qua như dây leo. Cô tựa lên người anh, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, đồng thời cũng đáp lại anh.
Bàn tay đặt trên eo đã vươn tới đùi trong của cô, mân mê bên ngoài chiếc quần jean của cô rồi nhích dần lên trên.
Khi2cánh cửa bị ai đó đẩy ra, Tô Vũ mới phát hiện anh đã cởi nút quần jean của mình. Cô muốn tách khỏi người anh nhưng bị anh giữ chặt lấy. Tạ Khương Qua ôm cô vào lòng, giọng điệu rất đứng đắn: “Im nào, ‘nó’ đã lớn rồi, nếu giờ em tránh ra thì gay đấy.”
Nói xong, anh còn cố ý đẩy thắt lưng sát vào người cô hơn.
Mặt Tô Vũ nóng ran. Dù4cách lớp chăn đơn mỏng manh nhưng vẫn cảm nhận được vật nóng rực kề vào phần bụng dưới mình. Cô hơi cựa mình, điều chỉnh tư thế để trông mình và Tạ Khương Qua có vẻ tự nhiên hơn.
Tô Vũ cứ thế vùi mặt trong ngực anh đợi bác sĩ tiến hành kiểm tra mười lăm phút theo thông lệ. Trong lúc ấy, cô thấy được cô hộ lý bị Tạ Khương Qua gọi là chị gái có râu kia. Thật ra dáng người cô hộ lý kia rất nóng bỏng, mày rậm mắt to chứ không hề thô kệch xấu xí.
Mãi mới kết thúc lượt kiểm tra sức khỏe, hiển nhiên bác sĩ khá khó chịu khi cô gái trẻ cứ nằm im trên người bệnh nhân, cản trở quá trình làm việc của họ. Hơn nữa, bệnh nhân khó tính kia còn thông báo, khoảng thời gian tiếp theo anh cần nghỉ ngơi, hơn nữa không ai được phép làm phiền.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại. Không khí nhẹ nhõm khi nãy tan dần, nhiệt độ của thứ trên bụng Tô Vũ càng tăng cao thì bầu không khí càng trở nên mờ ám một cách rõ rệt. Tạ Khương Qua không giấu nổi tiếng thở dốc nặng nề của mình nữa. Tô Vũ vẫn vùi mặt trong ngực anh, không dám cử động dù chỉ một chút.
Bàn tay Tạ Khương Qua nhấn lên cái nút màu xanh lá trên tường, bức tường kính trong suốt nhanh chóng được thay thế bằng màu sắc tựa màn đêm. Tấm rèm cửa sổ tối màu chậm chầm khép lại từ hai bên, trần nhà cũng chuyển thành màu xám đậm. Cả phòng bệnh khi nãy còn sáng ngời giờ đã bị bóng tối bao trùm. Xung quanh hoàn toàn im ắng, chỉ còn tiếng thở dốc rõ mồn một của Tạ Khương Qua quanh quẩn bên tai Tô Vũ.
Cô nhẹ nhàng thở hắt một hơi, như thể vừa trút toàn bộ hơi thở của anh còn lưu lại trong cơ thể mình. Cảm xúc từ những cái đụng chạm vẫn còn đó, cô ngượng ngùng trượt khỏi người anh, vội vã chui vào trong chăn. Tạ Khương Qua ôm lấy vai cô, còn cô tựa đầu lên ngực anh, hơi dịch xuống chút để tay mình có thể chạm đến nơi nóng rực kia.
Đồng phục bệnh nhân anh mặc khá rộng rãi và kiểu quần lưng buộc bằng dây, chỉ cần khẽ kéo ra là đã có thể luồn tay vào, song lúc này, bàn tay cô lại bị anh giữ lấy.
Tô Vũ ngẩng đầu, khuôn mặt Tạ Khương Qua chìm trong bóng tối, mang tới cảm giác sắc sảo, thần bí. Tay anh kéo tay cô lên, để tay cô nằm ngoan ngoãn trên ngực mình, giọng anh êm tai và cuốn hút như thể chất gây nghiện: “Tô Vũ, đừng dùng tay.”
Trước sự mê hoặc của âm thanh ấy, phòng bệnh hệt như buổi sơ khai hỗn độn khiến đầu óc Tô Vũ mơ hồ. Cô như trở lại năm tháng ngốc nghếch khi còn sống căn phòng màu hồng của mình, ngờ ngệch hỏi: “Không dùng tay thì dùng gì?”
Anh nở nụ cười thật ấm áp, khẽ khàng thẩm thấu vào từng lỗ chân lông của cô: “Em động não là hiểu ngay mà.”
Tô Vũ không đáp lại, chỉ gục mặt vào lòng anh.
“Tô Vũ, nhanh lên, anh khó chịu!”
Tay cô túm lấy vạt áo anh thoáng buông ra, rồi thân thể cô cũng trượt dần xuống dưới người anh, đồng thời kéo chăn che người mình. Chất liệu của tấm chăn đơn rất cao cấp, mang đến cảm giác lành lạnh cọ sát vào thân thể. Cuối cùng, tấm chăn ấy đã che kín người cô, bàn tay không bị thương của Tạ Khương Qua đặt trên mái tóc cô, ngón tay len lỏi qua từng sợi tóc.
Cô run rẩy vén áo anh, chạm môi lên bụng anh, cảm nhận cơ thể anh rạo rực vì chờ đợi. Bàn tay khẽ run kéo dây chiếc quần màu xanh đậm xuống, đường nhân ngư quyến rũ từ từ hiện rõ. Môi cô lưu luyến trên bụng anh một lát rồi đi xuống, xuống dần, xuống dần...
Đột nhiên Tô Vũ dừng lại, kéo quần anh lên và buộc dây lại, chui phắt ra khỏi tấm chăn, không dám nhìn Tạ Khương Qua, lắp bắp: “Khương Qua, tôi không muốn! Với lại trong hợp đồng, chúng ta chỉ thỏa thuận là dùng tay, không yêu cầu phải dùng...” Bởi vì khó chịu nên cô không nói tiếp.
Tạ Khương Qua im lặng, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Tô Vũ đoán có lẽ đại gia bao nuôi mình nổi giận rồi đây, không thể làm anh tức giận được.
Tô Vũ đành điều chỉnh nhịp thở, cố gắng để giọng mình nghe thật đáng thương: “Khương Qua, không phải tôi không chịu, nhưng mà tôi không biết làm, tôi chưa từng làm chuyện này bao giờ.”
Một giây, hai giây rồi lại ba giây…
“Em không biết? Em chưa từng làm chuyện tương tự sao?” Tạ Khương Qua hỏi, giọng khàn khàn.
Tô Vũ gật đầu. Dường như sợ Tạ Khương Qua không nghe rõ, cô còn cố ý “ừ” thêm một tiếng để nhấn mạnh.
Một giây sau, Tô Vũ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Tạ Khương Qua đã trở mình đè cô bên dưới người mình.
“Em không biết? Em chưa từng làm chuyện tương tự à?” Tạ Khương Qua lặp lại câu hỏi, ngữ điệu vừa nhanh vừa gắt.
“Thật mà!” Giọng nói của anh khiến cô lo lắng, làm cô quên mất chủ đề này nhạy cảm đến mức nào, cô cất cao giọng: “Tôi không biết, cũng chưa từng làm bao giờ!”
Mặt anh gục trên hõm vai cô thở hổn hển, cánh tay bó bột gõ nhịp lên giường. Sau vài nhịp, anh lại đè mạnh cô xuống, hôn ngấu nghiến. Nụ hôn lần này vừa kịch liệt vừa vội vã.
Anh nắm lấy tay cô, thở dốc: “Ừ, vậy thì dùng tay đi.”
Lần này, anh kéo dài hơn chút, đến khi chạm đến đỉnh thăng hoa thì Tô Vũ đã gục lên người anh. Đầu cô tựa lên nơi tim anh, gần tới độ có thể nghe rõ từng nhịp đập. Tạ Khương Qua khẽ đặt bàn tay lành lặn lên tóc cô, lẩm bẩm: “Nếu em không thích nuôi tóc dài thì thôi. Nếu em không thích mặc đồ tôi mua thì đừng mặc.
Tô Vũ, tôi không thích dáng vẻ em lúc nấu cơm, sau này em đừng nấu nữa. Tôi cũng không thích em thu xếp hành lý cho tôi. Dáng vẻ lúc em thu xếp hành lý y hệt lúc nấu cơm vậy, trông ngốc chết được.”
Giọng Tạ Khương Qua như xa như gần, chẳng nghe rõ nơi phát ra nữa. Dần dần, mí mắt cô trĩu nặng, tiếng lẩm nhẩm của anh cứ thế xa dần.
Khi Tô Vũ thức dậy thì trời đã tối hẳn. Mở mắt ra, cô vẫn đang nằm ngủ trên giường bệnh của Tạ Khương Qua, thân thể thư thái, quần áo cũng đã được thay. Cô nhớ cảnh mình gục trên người Tạ Khương Qua lúc cuối đó có thể nói là bết bát vô cùng.
Tạ Khương Qua đã đi đâu mất, dưới bếp có tiếng lạch cạch, mùi thơm bay tới từ phía đó.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định xuống giường. Tuy nơi đây là phòng bệnh nhưng trông nó giống nhà riêng hơn. Không gian một trăm mét vuông có cả phòng khách, phòng ngủ cho khách, nhà vệ sinh và căn bếp nho nhỏ.
Lướt qua tấm bình phong, Tô Vũ nhìn thấy Tạ Khương Qua đang đưa lưng về phía mình, vừa nhìn cái nồi đang bốc hơi nghi ngút vừa nói chuyện điện thoại.
Giọng anh nghe khá ôn hòa. Cả căn phòng tĩnh lặng nên không khó để nghe thấy nội dung câu chuyện. Thì ra anh đang “nấu cháo” điện thoại với Thẩm Họa.
Tô Vũ rón rén chuyển bước, Tạ Khương Qua quay đầu lại mỉm cười với cô, giơ bàn tay rảnh rang còn lại vẫy cô. Cô thầm thở dài, ngoan ngoãn đi về phía anh. Anh duỗi tay ra ôm cô vào lòng.
Trước giờ, anh chưa hề ngại tâm tình triền miên với Thẩm Họa trước mặt cô.
Tựa lên ngực Tạ Khương Qua, cô nghe anh nói xin lỗi Thẩm Họa vì không thể ở cùng cô ta. Trong vài phút ngắn ngủi, Tô Vũ nghe Tạ Khương Qua dối gạt bạn gái những mấy lần. Anh nói anh đang trong quán rượu ở Alaska, anh bảo phải rời khỏi bữa tiệc gọi điện cho cô ta. Anh nói anh lên kế hoạch cùng bạn bè đến Bắc Cực, anh muốn thả quả bóng chày khắc chung tên hai người xuống sông băng nơi ấy, để dòng sông băng ấy làm minh chứng cho tình cảm bền chắc của họ. Anh còn nói anh sẽ bắt trộm một con gấu Bắc Cực nho nhỏ tặng cô ta, sau đó xây một vườn thú dành riêng cho nó, dĩ nhiên cô ta chính là chủ vườn thú ấy.
Tiểu Tạ đúng là biết dỗ dành bạn gái. Tiếng cười ngọt ngào của Thẩm Họa len lỏi qua loa điện thoại, đâm vào màng nhĩ khiến Tô Vũ khó chịu nhắm mắt lại.
Tạ Khương Qua khẽ giọng hỏi: “Em nói em muốn gặp anh, muốn tới tìm anh à?”
Thân thể Tô Vũ run lên.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tạ Khương Qua
Loan
Tạ Khương Qua - Loan
https://isach.info/story.php?story=ta_khuong_qua__loan