Chương 57
hương 57
Phương Thiến đoán rằng, nàng hơi hơi mị hí mắt tình, rồi sau đó nàng thản nhiên liếc Xuân Hương bên cạnh một cái. “Xuân Hương, đi theo Tề công tử, đến cửa tiếp theo.”
“Vâng, tam tiểu thư.” Xuân Hương gật đầu, giờ phút này trên mặt nàng lộ ra vẻ hưng phấn, nàng cảm thấy kế tiếp lại có thể chờ mong kỹ năng cao siêu của tam tiểu thư.
Nhưng Xuân Hương vừa nhìn thấy đàn cổ được an trí ở Vũ Hoa đình kia, bao nhiêu hưng phấn, bỗng nhiên trầm xuống, thủ nhi đại chi, là lo lắng.
“Tam tiểu thư, cửa này là cầm nghệ.”
Phương Thiến đạm mi vi hoành, trong lòng chấn động, trên mặt vẫn như trước lạnh lùng. “Thôi ta đi qua.”
“Tam tiểu thư, nhưng là…” Xuân Hương lộ ra thần sắc do dự.
Ân! Phương Thiến ánh mắt lợi hại, quét qua Xuân Hương một cái. Xuân Hương không dám nhắc lại, nàng phụ xe lăn, đem Phương Thiến ngồi trên cầm thai.
Nàng ngọc thủ giơ lên, tay trái ở trên bảy dây đàn nhẹ nhàng phất quá, rồi sau đó khanh…một âm thanh bén nhọn, truyền vào tai mọi người.
Nàng nâng mâu, khóe môi gợi lên một chút nhợt nhạt. “Tề công tử, người có phải đã quên ta không thể đánh đàn.”
Tề Nghiễn phiêu theo gió mà đến. “Tại hạ tự nhiên biết Loan cô nương đã mất khả năng đánh đàn.” Hắn nâng tay phải nàng lên, nhìn chăm chú vào vết sẹo xấu xí trên cổ tay như tuyết kia. “Bất quá sẽ không sao.” Hắn môi bạc thoáng cười, mắt hàm xuân thủy.
Ngự Thiên Kỳ tầm mắt bay tới vết sẹo kia, hắc thạch bàn lóe sáng, một tia đau đớn theo đáy mắt cực nhanh lướt qua.
Phương Thiến đạm mạc chiết xạ một đạo dị quang, nàng theo dõi băng lam, như bầu trời trong xanh thẳm, như đại hải thâm sâu khó dò.
Rồi sau đó nàng nhướn mày đạm mạc nói: “Tề công tử, xin tự trọng.”
“Loan cô nương yên tâm, tại hạ cũng không có nửa điểm khinh bạc cô nương, mà là cửa này, tại hạ phải muốn mượn tay Loan cô nương hỗ trợ, hy vọng Loan cô nương vì đại cục suy nghĩ, không cần câu nệ tiểu tiết.” Tề Nghiễn vừa dứt lời, Hoắc Trung phi thân mà đến, đem theo một chiếc ghế đặt phía sau Tề Nghiễn.
Tề Nghiễn đạm cười mà ngồi, hắn cũng ngồi bên cạnh nàng. “Mời Vệ đế, Phượng đế, Nam Cung thái tử, Ninh Vương gia, căn cứ vào ký hiệu ổn định chỗ ngồi.”
Vệ Sơn mày rậm kiêu ngạo dường như có chút cau có, hắn ngồi xuống cầm thai, trong mắt kia như có tia điện xẹt quá, lóe sáng nhiều điểm. Phượng Điệp Y bước đi lười nhác, đi đến chỗ cầm thai, ngón tay ngọc nâng lên khẽ vuốt lại một mái tóc đen dài như suối. Nam Cung Thương bất cần đời ngồi xuống, đôi môi có màu xanh tím, khẽ nhếch tạo ra một độ cong châm chọc.
Mà Ngự Thiên Kỳ ngồi phía đối diện Phương Thiến, đôi mắt đen bóng sâu thẳm, ánh sáng hiện ra có chút hốt hoảng. Hắn ngồi ở chỗ kia, tầm mắt yên lặng dừng trên khuôn mặt nàng không chút biểu tình.
Phương Thiến cuốn lông mi, hướng về phía trước, khóe mắt dư quang nhìn đến Ngự Thiên Kỳ, khuôn mặt tuấn mỹ kia ẩn ẩn mà hiện ra vẻ lo lắng.
Tam hoàng tử hắn, cửa này tính lấy chiến thuật tâm lý đối phó Ngự Thiên Kỳ.
Nàng thần cánh hoa hơi kéo lên, lạnh nhạt mâu quang, như đao phong xẹt qua khóe mắt. Trong nháy mắt, sát khí kia lại trở về ẩn giấu trong tay trái đang đặt trên dây đàn kia.
“Xem ra Loan cô nương đã chuẩn bị xong.” Tề Nghiễn mê người cười, tay hắn lạnh lẽo, đặt trên hai tay nàng. “Bắt đầu!”
Trên lư hương được điểm lên, hỏa tinh lòe lòe, hương khí phiêu phiêu.
Tề Nghiễn thao túng tay nàng, mười ngón như bay, âm sắc tăng lên mà réo rắt. Nháy mắt cảm giác khí trời cuối thu sảng khoái, gió lặng lá rơi, mây bay vạn dặm, về phía chân trời kia.
Theo âm sắc hắn vang lên, làm âm khai đề cho cửa ải, không thể không bát cầm đuổi kịp.
Phi Khuynh Thiên Hạ Phi Khuynh Thiên Hạ - Khinh Trần Như Phong