Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 55
ái lạnh thấm vào cô, luồn lách dưới từng đường chỉ trên quần áo và cứa vào da thịt cô như hàng trăm mũi kim. Tracy cúi đầu trước gió, bước qua một cái cây đổ rồi tiếp tục lần theo vết bánh xe đi lên đồi. Dù cô đang đi trên vết lún nhưng tuyết vẫn ngập tới tận bắp chân khiến cô phải khó nhọc bước từng bước. Chỉ một lát sau, cô đã gần như đứt hơi. Cô cố gắng tiếp tục lết từng bước. Cô gạt bỏ mọi ý nghĩ quay trở lại ra khỏi đầu, tự nhủ với bản thân rằng điều đó là hoàn toàn vô ích. Chiếc xe không thể lùi xuống dốc, cũng chẳng thể quay đầu lại. Bên cạnh đó, cô chính là người đã gây ra những chuyện này. Cô phải là người kết thúc chúng.
Sau khoảng hai trăm mét đi lên sườn dốc, cuối cùng cô cũng tới một khu bằng phẳng. Phía sau màn tuyết dày đặc, cô lờ mờ nhận ra bóng dáng những căn nhà, những mô đất phủ tuyết cùng ánh đèn yếu ớt phía xa xa. Cô nhớ lại những tấm ảnh chụp từ trên không đã được chiếu lên ở phiên tòa đầu tiên của Edmund House. Chúng chụp rất nhiều căn nhà với mái bằng kim loại cùng với các dụng cụ làm vườn và phụ tùng xe hơi đang trong thời gian sửa chữa nằm la liệt trên sân. Cô không nghĩ mọi thứ sẽ thay đổi quá nhiều. Cô đã đến đúng chỗ. Cô tắt đèn pin rồi từ từ tiến về phía có ánh sáng ở đằng sau khu nhà. Tracy dừng lại ở phía sau một chiếc xe không bị chôn vùi trong tuyết – chính là chiếc xe tải thùng mà cô đã nhìn thấy ở tòa án. Cô lấy tay cào lớp băng tuyết bám trên biển số xe, cảm thấy thỏa mãn khi thấy nó chính là biển số mà Kins đã gửi cho cô. Cô tiếp tục quan sát căn nhà xiêu vẹo được đóng bằng gỗ. Phía trên nóc nhà, tuyết phải dày tới nửa mét. Những cột băng dài cả tấc treo trên mái hiên trông như những chiếc răng nhọn lởm chởm. Không thấy khói nhả ra trên ống khói.
Cơn gió lạnh đã tìm thấy một kẽ hở giữa áo khoác và mũ của cô, khiến cô cảm thấy rét buốt dọc sống lưng. Dù đeo găng tay nhưng ngón tay của cô vẫn tê cóng. Cô lo ngại nếu cứ tiếp tục chờ ở ngoài thế này, sự nhanh nhẹn của cô sẽ mất đi.
Cô bước lên những bậc thang gỗ. Có vẻ lớp tuyết đọng trên này mới được xúc đi. Những thanh gỗ võng xuống dưới sức nặng của cô. Đứng trên khoảng hiên nhỏ xíu, cô áp lưng vào tấm ván lá sách, đợi một giây trước khi cúi người nhìn qua cửa sổ. Mặt ngoài ô cửa kính đã đóng băng còn bên trong thì mờ xỉn.
Cô dùng răng để tháo găng tay rồi mở khóa kéo túi áo khoác. Cô nắm lấy khẩu Glock, lập tức cảm thấy sự lạnh lẽo của kim loại trong lòng bàn tay. Cô lần lượt hà hơi vào hai tay cho ấm rồi cầm lấy nắm đấm cửa. Cô xoay nó và ấn nhẹ. Cánh cửa bị kẹt. Trong một thoáng, cô đã nghĩ nó bị chốt từ bên trong, nhưng rồi nó đột ngột bật ra khỏi khung khiến cái cửa sổ bên cạnh rung lên lách cách. Cô đợi thêm một giây nữa. Gió đang thổi từ sau lưng cô như muốn tước nắm đấm cửa ra khỏi tay cô vậy. Cô nhanh chóng bước vào trong một cách nhẹ nhàng rồi đóng cửa. Tuy bên trong nhà chỉ còn nghe thấy tiếng gió hú ngoài trời nhưng cô vẫn không thể chạy thoát khỏi cái lạnh. Căn phòng lạnh buốt, ngập trong mùi hăng hắc của rác đang ủ.
Cô duỗi các ngón tay để máu lưu thông và nhanh chóng xác định phương hướng. Bên dưới khung cửa sổ nhỏ là một cái bàn và một cái ghế. Đằng sau cái kệ hình chữ L gắn bồn rửa có một lối đi dẫn vào một căn phòng khác. Ánh sáng mà lúc nãy cô nhìn thấy phát ra từ căn phòng đó. Dù Tracy bước đi rất khẽ nhưng sàn gỗ vẫn kêu cọt kẹt dưới chân cô. Tiếng cọt kẹt bị át đi phần nào bởi tiếng vo vo của máy phát điện – có lẽ chính là nguồn điện dùng để chiếu sáng. Tracy lần theo cái kệ, tiến đến khung cửa giữa hai căn phòng. Cô nắm chặt khẩu súng rồi lách vào trong.
Ánh sáng chói mắt trong phòng phát ra từ một bóng đèn trần trụi. Cái chụp đèn đã bị tháo xuống, nằm trên sàn, bên cạnh một chiếc ghế bành màu nâu xỉn quay lưng lại phía cô. Sợi dây điện màu cam dưới sàn ngoằn ngoèo chạy ra ngoài hành lang tối. Tracy bước vào. Cô dừng bước khi nhìn thấy một mái đầu bạc nhô lên trên lưng ghế. Có người đang ngồi đó. Có vẻ như người đó không phản ứng gì trước sự hiện diện của cô. Tracy bước đến gần hơn, từ từ tiến về đằng trước chiếc ghế. Tiếng cọt kẹt của sàn nhà tiếp tục tố giác sự có mặt của cô. Tới khi bước qua cái bàn, cô mới thấy được khuôn mặt của người đang ngồi trên ghế.
“Chúa ơi!” Cô thốt lên khi thấy ông ta ngẩng đầu, mở mắt và quay lại nhìn cô.
Đó là Parker House.
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối