Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ban Mã Tuyến
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
55. Nháo Nhào
N
hà của Tùy Hân cách Cảnh Duyệt Vinh Viên không xa, cũng là một khu chung cư cao cấp, hiện đại. phòng tuy không quá lớn, nhưng trong thành phố, tấc đất tấc vàng, có thể ở dạng nhà như vậy, người thường muốn cũng không được.
Nhà cửa trang hoàng theo kiểu Trung Quốc, có bình phong và đồ dùng gia đình kiểu gỗ lim cũ, thùng xanh trắng có cắm vài đuôi khổng tước ở trong, cả ngôi nhà mang nặng vẻ cổ điển.
Cận Ngữ Ca hơi hơi lo lắng, thứ nhất cô và Tùy Hân quen không thân, thứ 2 nơi xa lạ này làm cho cô không thể nào thoải mái được. Tâm tình Tùy Hân thoạt nhìn tương đối tốt, thay quần áo pha ly trà đi ra, cười nói với Cận Ngữ Ca nói:
"Cô tự nhiên ngồi chơi, chút nữa nếm thử tay nghề của tôi."
"Tự nấu cơm?" Cận Ngữ Ca hơi ngạc nhiên
"Hả, cô không biết sao? A, tôi nói sai rồi, thiên kim đại tiểu thư khẳng định sẽ không tự mình xuống bếp."
"Đừng giễu cợt tôi." Cận Ngữ Ca bất đắc dĩ.
"Ha ha, chỉ đùa một chút. Cô ngồi chờ 1 tí, rất nhanh sẽ xong."
Tùy Hân làm dịu bớt sự căng thẳng của Cận Ngữ Ca, cô gật gật đầu để Tùy Hân đi vào bếp, 1 mình ngồi trên ghế sofa, lẳng lặng nghỉ ngơi.
Trong bếp nghe rất rộn ràng, tiếng làm đồ ăn, rồi tiếng đặt nồi, còn có Tùy Hân ca hát, muôn màu muôn vẻ. Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, Tùy Hân cởi tạp dề ra, nghiêng đầu, đẩy ra 1 cái ghế cho Cận Ngữ Ca,
"Đến đây đi, thử một chút thành quả."
Cận Ngữ Ca ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn phong phú các món ăn, "Thật sự là ‘ ra phòng khác được, vào bếp cũng được ’ a, nhìn không ra Tùy phóng viên có tay nghề tốt như vậy."
Tùy Hân ngẩng cổ cười, "Cô đang khen tôi?"
"Đương nhiên là khen cô."
Một bữa cơm nhạt nhẽo cũng xong. Tuy rằng Tùy Hân trổ tài làm bếp, Cận Ngữ Ca vẫn ăn ít như trước. Sau bữa cơm chiều, Tùy Hân cắt trái cây, cùng Cận Ngữ Ca ngồi trên ghế sofa hàn huyên, tâm sự.
Có thể thật sự là mệt mỏi, Cận Ngữ Ca nhanh chóng lộ vẻ ủ rũ. Trước khi cô kịp nói lời từ biệt, Tùy Hân liền mở miệng ngăn cô,
"Đồ dùng ở đây đều hoàn toàn mới chuẩn bị riêng cho cô. Cho nên, đừng nhiều lời, tắm rửa đi."
Cận Ngữ Ca bất đắc dĩ cười khổ, "Tại sao cô lại làm như vậy?"
"Đơn giản là hâm mộ cô, muốn làm bạn với cô, chỉ có vậy."
"Chúng ta đã là bạn."
"Bạn bè chân chính."
Từ chối không được, Cận Ngữ Ca cũng không muốn đối mặt với đám phóng viên dai như đỉa. Cho nên khi Tùy Hân kiên quyết, cô cũng không tiếp tục kiên trì. Nhận những thứ Tùy Hân đưa, đi đến phòng tắm tắm rửa.
Tùy Hân ngồi trên ghế sofa, một tay chống cằm, đang miên man suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên, điện thoại Cận Ngữ Ca nằm trong túi xách đặt trên sofa vang lên. Tùy Hân hơi run sợ, nhìn túi xách, lại nhìn cửa phòng tắm, bên trong tiếng nước ào ào. Bàn tay giơ ra rồi lại thụt lại, do dự một chút, vẫn là mở ra.
Di động vẫn nằm trong túi, màn hình sáng lên, tiếng chuông nhạc vang lên không lớn. Tùy Hân cầm di động trong tay, 4 chữ "Hắc miêu cảnh trưởng" đang không ngừng nhấp nháy. Theo bản năng, bấm nút từ chối.
Ngừng hơn mười giây, di động lại vang lên một lần nữa, Tùy Hân lần này có vài phần hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi lập tức lại nhấn nút từ chối. Lo lắng, lắng nghe động tĩnh trong phòng tắm, sợ Cận Ngữ Ca từ sau đi lên. Cũng may, sau 2 lần liên tục bị từ chối, di động im lặng không chút động tĩnh. Cô thở phào nhẹ nhõm, xóa bỏ lịch sự cuộc gọi, nhanh chóng thả nó vào vị trí cũ.
Lại một lát sau, Cận Ngữ Ca đi ra, mái tóc ướt sũng, cười cưòi với Tùy Hân,
"Xong rồi."
"Chờ tôi một chút, tôi tắm rất nhanh, buổi tối chúng ta tán gẫu một lát a?" Tùy Hân vẻ mặt rất nhanh trở nên tự nhiên.
"Ách ——" Cận Ngữ Ca lần này không chút suy nghĩ, "Tôi không có thói quen ngủ cùng người khác."
"Có cái gì sao, bình thường mà..."
"Không phải, vấn đề cá nhân của tôi, tôi sẽ ngủ không được."
"Vậy... Cô và cô ấy, 2 người không có ngủ chung?"
Vấn đề này làm cho Cận Ngữ Ca có chút không thoải mái, nhưng mà cũng khó mà nói gì, "Rất ít. Tôi hơi mệt chút, nghỉ ngơi trước, hôm nay thật sự rất cám ơn cô."
Nói xong, lập tức vào phòng khách, chỉ để lại bóng dáng cho Tùy Hân ngẩn ngơ nhìn theo. Xem như không lớn không nhỏ ăn một cái bế môn canh, Tùy phóng viên nhìn chằm chằm cánh cửa kia sững sốt một lúc, cười mà như không cười nhún nhún vai, cũng cầm vật dụng đi tắm.
Sáng sớm hôm sau, Cận Ngữ Ca cũng không đói bụng ăn điểm tâm, đơn giản rửa mặt một chút liền cùng Tùy Hân đi ra ngoài. Trong công ty còn 1 số chuyện cần cô giải quyết, thật sự không chấp nhận được lơi lỏng.
Vừa tới cửa tòa cao ốcđã bị một vài phóng viên giơ camera chụp ảnh suốt, đèn flash liên tục chói sáng làm cho mắt muốn mở không ra. Cận Ngữ Ca mặt nhăn mày nhíu, cũng may Tùy Hân đã chuẩn bị từ sớm, lấy cây dù ra chặn lại ống chụp, lại mượn lực đẩy phóng viên ra, hai người rất nhanh liền lên xe.
Xe đến trước cửa Cận thị, Cận Ngữ Ca từ trên xe bước xuống, còn chưa kịp cùng Tùy Hân nói gì, 1 vài tên vệ sĩ xuất hiện vây cô ở giữa. Ngữ Ca hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thấy mặt quen quen nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu, cũng không biết những người này có mục đích gì, vừa lúc đó, một giọng nói hiền hòa vang lên,
"Thỏ con ngoan ngoãn của ta?"
Cận Ngữ Ca vừa quay đầu lại, một chiếc xe việt dã ở trước mặt, Lộ Vi tươi cười ấm áp, giang rộng cánh tay. Cận Trung đứng ở cửa xe, cũng cười tủm tỉm nhìn cô.
Mấy ngày liên tiếp khẩn trương, dày vò, thiệt thòi, thương tổn, toàn bộ trỗi dậy. Cận Ngữ Ca nháy nháy mắt nước mắt lưng tròng, tiến lên vài bước, lập tức chui vào lòng mẹ. Lộ Vi thắt chặt cánh tay ôm cô, nhỏ giọng dỗ dành,
"Được rồi được rồi, ba mẹ đã trở lại, ha? Đừng sợ."
Đội mũ che nắng và đeo kính mát, Cận Hoan Nhan ngồi ở phó lái vươn đầu ra, "Lên xe đi, có người đang chụp ảnh!"
Lộ Vi ôm Cận Ngữ Ca lên xe, cô hơi do dự quay đầu lại nhìn Cận thị,
"Con còn có..."
"Đừng đi để ý mấy việc đó, quăn hết đi! Cùng mẹ đi."
Lộ Vi quyết đoán ra quyết định, đưa Cận Ngữ Ca lên xe. Cận Trung cười cười nhìn Tùy Hân, ngồi vào vị trí bác tài, chở cả gia đình nhanh chóng rời khỏi.
Khi xe đang băng băng trên đường, Cận Ngữ Ca rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, vẫn còn rút vào lòng Lộ Vi, Lộ Vi vừa vuốt vuốt tóc vừa dỗ dành cô,
"Thỏ con chịu thiệt thòi hả?"
Hoan Nhan xoay người lại quỳ gối trên chỗ ngồi, cằm để trên lưng ghế, tháo mũ và kính mát,
"Chị, em bội phục chị muốn chết, chị dám tự nhiên công khai trên tạp chí a."
Lộ Vi nhìn Hoan Nhan, lại hỏi Ngữ Ca,
"Có chuyện gì xảy ra phải? Như thế nào đột nhiên lại ầm ĩ thành như vậy? Trước đó, con nên nói với ba mẹ 1 tiếng."
Cận Ngữ Ca khịt khịt mũi, đem chuyện Khương Quỳ uy hiếp nói với Lộ Vi. Cận Hoan Nhan nghe đến há to miệng,
"Thật sao? Dùng cách quay lén uy hiếp chị? Quay lén cái gì a? Chị có cái gì sợ hắn?"
Ngữ Ca lập tức cứng họng, vẻ mặt cũng mất tự nhiên, méo miệng đầu dúi vào lòng Lộ Vi, hiển nhiên không muốn nói. Cận Trung vừa lái xe vừa nói:
"Tiểu Ca cùng mẹ và Nhan Nhan đi qua nhà ông ngoại ở vài ngày, chuyện ông nội bên này để ba lo."
"Dạ."
Ngữ Ca giọng buồn rầu trả lời. Lộ Vi cười vỗ vỗ cô, cả nhà cùng hướng đến vùng ngoại ô.
Ông ngoại Lộ sau khi về hưu giao công ty cho con cháu xử lý, tự mình đi mua một tòa trang viên ở nông thôn, trồng cây, nuôi cá duy trì tuổi thọ. Người già, thính lực cũng giảm đi, mắt cũng không còn tinh tường, cho nên không để ý chuyện bên ngoài, có đôi khi con cháu đến thăm ông và ở lại, bao nhiêu áp lực cũng tiêu tan.
Cận Trung chở vợ đến nơi, liền lái xe đi. Hoan Nhan chạy vào, ôm ông ngoại hi hi ha ha cười đùa. Cận Ngữ Ca ngồi yên, muốn đi phòng khách ngủ. Ở nhà Tùy Hân, cô không quen giường cả đêm trằn trọc không ngủ, hiện tại đầu óc choáng váng.
Khi tới giờ cơm trưa, Hoan Nhan tới gọi cô dậy, nhưng quả thật cô buồn ngủ dã man, không chịu đứng lên, vẫn ngủ thẳng đến buổi chiều mới từ từ thức dậy. Cận Hoan Nhan chân chó bưng 1 bát cháo Song Liên vào,
"Mẹ cố ý nấu cháo, rất thơm a."
Cận Ngữ Ca nhìn cô, miễn cưỡng nâng thân mình, ngồi dậy đem gối đầu đặt sau lưng, tiếp nhận bát.
Hoan Nhan đi qua đi lại trước mặt Cận Ngữ Ca,
"Chị, chị thật gầy quá a."
Ngữ Ca cong môi cười cười, không nói gì.
"Hiểu Kiều nói như thế nào?"
"Chị nói chia tay với cô ấy." Cận Ngữ Ca hơi cúi thấp đầu, cầm thìa ở trong bát trộn trộn.
"Không thể nào? Cô ấy đồng ý?" Hoan Nhan có chút vội vàng.
Cận Ngữ Ca gật gật đầu, trong mắt hiện lên nhè nhẹ đau đớn, "Nhưng mà... Cô ấy nói sẽ chờ chị."
Hoan Nhan thở dài, vẻ mặt nhăn nhúm.
"Vậy lần này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Khương Quỳ muốn làm gì?"
"Cha con bọn họ vẫn cho rằng, Khương gia phải có một phần trong toàn bộ gia tài Cận thị. Không chiếm được, đành phải áp dụng thủ đoạn đặc biệt."
"Sau đó thì sao? Chị vì vậy cãi nhau ầm ĩ với ông nội hả?"
"Như một lời dẫn đường, thật ra thì sớm muộn gì cũng có ngày này. Chị nghĩ thật lâu, đau lâu không bằng đau 1 lần rồi thôi. Nhưng mà, khổ cô ấy." Cận Ngữ Ca đưa tay vuốt chán, che đi hốc mắt hoen đỏ.
"Cuối cùng, ghi lén gì vậy?"
"Chị và Kiều Hiểu Kiều, " Cận Ngữ Ca hắng giọng, "Ở... Trên giường."
Cận Hoan Nhan kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, "Hắn như thế nào quay đuọc? Ai quay?"
"Là chị sơ ý, từ nhỏ đến lớn Khương Quỳ luôn ngoan hiền, chị không nghĩ đến hắn có lòng dạ như vậy. Hắn tặng cho chị 1 chai tinh dầu gì đó, thật ra bên trong có camera lỗ kim."
"Tại sao chị không nói với Hiểu Kiều?"
Ngữ Ca đặt bát lên tủ đầu giường, thở dài,
"Tình huống lúc đó không cho chị nghĩ nhiều, ông nội đã muốn lên tiếng phải ra mặt, với tính cách Kiều Hiểu Kiều, nói với cô ấy, cô ấy nhất định đi tìm Khương Quỳ, sự việc sẽ vượt quá phạm vi khống chế của chị. Một khi không thể vãn hồi lại còn chọc giận ông nội... Kiều Hiểu Kiều không phải Âu Dương, cô ấy sẽ không lãng tránh, nhất định là cứng đối cứng, ông nội chúng ta.. Chị thật sự sợ ông sẽ ra tay với cô ấy..."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ban Mã Tuyến
Dịch Bạch Thủ
Ban Mã Tuyến - Dịch Bạch Thủ
https://isach.info/story.php?story=ban_ma_tuyen__dich_bach_thu