Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Tuyết Rơi Mùa Hè
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 54
"B
a!"
"Phong...!"
"Con xin lỗi!" Phong trả lời qua loa cho việc cánh cửa sau lưng anh vừa được mở ra mà trước đó chưa hề có tiếng gõ "Con muốn gặp ba!"
Ông Vương ngồi trên chiếc ghế dài, lưng ghế ngả ra sau, trên tay ông là một cuốn sách Y học cổ truyền. Cánh cửa sổ bên cạnh mở tung, gió đêm cùng ánh trăng mặc sức tràn vào căn phòng rộng.
"Chuyện gì nào?" Ông Vương đẩy mắt kính, nhàn nhã lật trang sách.
"Ba" Phong bước đến bên cạnh cha mình "Ba kể cho con nghe về ba mẹ Băng Hạ đi!"
Vương Khôi ngước lên, nhíu mày hơi ngạc nhiên sau đó lại chú tâm vào cuốn sách trên tay "Hôm nay lúc ba kể cho cô bé ấy, con cũng ở bên cạnh mà."
"Ba, ba chưa kể hết đúng không?"
Ngón tay ông Vương đông cứng lại như hóa thạch.
"Sao con lại hỏi thế? con nghĩ ba giấu cô bé ấy để làm gì?" Vương Khôi ngước lên nhìn Hàn Phong với ánh mắt kì lạ.
Phong im lặng.
Đúng là ba anh chẳng có lí do gì để giấu Băng Hạ điều gì về cha mẹ cô ấy cả. thế nhưng trong đôi mắt của ông, anh đọc được sự do dự và thiếu quyết đoán khi nói đến hai người ấy. với thân phận là người đi sau, anh chẳng thể nào đoán được những gì có thể xảy ra được với những người thế hệ trước để khiến ba anh khi nhắc đến lại thiếu tự nhiên đến vậy.
"Vậy ba mẹ cô ấy bây giờ ở đâu hả ba?"
"Mất rồi." Ông Vương bình thản đọc sách, trả lời theo phản xạ.
"Tại sao thế ạ?"
"Vì...." Chưa kịp hoàn thành hết câu, Vương Khôi giật mình khi đã ý thức được mình vừa nói ra điều gì. Ông ngẩng lên nhìn Phong, thấy ánh mắt chờ đợi của anh, liền cúi xuống trang sách, vụng về che giấu sự bối rối trong ánh mắt, phủ nhận câu nói của mình vừa nãy bằng câu trả lời nhát gừng thật mất tự nhiên "Ba không biết"
"Vậy sao ba biết họ đã mất?" Phong thoáng ngạc nhiên và càng thêm tin vào linh cảm của mình khi nó vừa được khẳng định thêm bằng sự lúng túng của ba anh.
"Ba....nghe mấy người bạn cũ nói rằng họ đã mất."
Phong hơi mím lại đôi môi mỏng thanh tú, ánh nhìn ba anh đầy ẩn ý sâu xa và những suy nghĩ khác nhau chồng chất.
Rõ ràng ông ấy đang giữ lại một sự thật nào đó trong lòng, không muốn tiết lộ.
Sống để bụng, chết mang theo???...
Vừa khép lại cánh cửa phòng ba, Hàn Phong đang định quay về phòng mình thì ở chân cầu thang, Hoàng Yến đã đứng đó. Cô mặc chiếc áo len dài tay, khoác ngoài áo gile đen, váy jype ngắn đến đùi, đi tất đen và đôi boot cao cổ. trên tay còn khoác thêm cái túi nhỏ, tất cả từ đầu đến chân đều diện một màu đỏ chót. Chắc lại sắp sửa đi đàn đúm với đám bạn đua đòi lông bông rồi đây mà. Yến vuốt vuốt mái tóc mới nhuộm màu hung đỏ, cau mày nhìn anh trai.
"Hôm nay anh đưa con nào về đấy?"
"Bạn anh em có thể tùy tiện gọi là "con" sao?"
"Được chứ sao không?" Yến vênh mặt ngang bướng "Nó chỉ bằng tuổi em thôi. Anh tơ tưởng đến nó là quá điên rồ rồi đấy!"
"Đừng có gọi Băng Hạ là con! Những người bạn của anh, em muốn gọi thế nào cũng được, nhưng nên biết tôn trọng cô ấy." Phong lườm Yến, anh chẳng buồn la mắng cô em gái ngang ngạnh hỗn hào nữa. sống trong nhung lụa quen thân, lại chẳng bị ai rầy la bao giờ, tính cách con quan khó lòng thay đổi.
"Ha!" Yến cong môi cười khẩy "Bênh nó nữa. anh yêu nó rồi chứ gì?"
Phong cau mày, anh bước qua Yến đi về phòng.
"Con ấy nó có cái quái gì để anh yêu với thương cơ chứ. Ngay từ đầu em đã chẳng hoan nghênh anh đến trường em. Vào học giữa bọn con nít lóc chóc, kế với chả hoạch, cuối cùng chẳng thấy cái khỉ gì mà chỉ thấy anh chết mê chết mệt nó!" Yến thấy Phong đi, vội quay về phía anh cao giọng chì chiết.
"Nói ít đi" Phong liếc mắt về phía em mình, gằn giọng.
"Em nói cho anh biết! Anh mà yêu nó, thì đừng coi em là em nữa. Em không bao giờ chấp nhận con cáo già đội lốt nai tơ ấy đâu. Giả nai thánh thiện, rốt cuộc nó chỉ là đứa nghèo rớt, quyến rũ hết người này đến người kia để đào mỏ, loại như nó anh ra ngoài đường vớt về cả đống!!!"
*Chát*
Câu nói vừa bật ra khỏi miệng, bên má trái Hoàng Yến đã in hằn một dấu bạt tai thật mạnh. Hàn Phong tức giận nhìn em gái đưa tay ngây ngô ôm lấy bên má vừa lãnh trọn cái tát từ anh trai đang đỏ lên rần rần, nước mắt từ đâu tràn ra lại gào khóc thảm thiết.
"Anh dám đánh em à? Anh đánh em vì đứa con gái đó à???"
"Im miệng lại" Phong quát "Chuyện của anh không cần mày ý kiến. tốt nhất là từ nay nên biết tôn trọng người khác một chút, đừng mở miệng ra là con này con kia nếu không muốn ăn thêm cái tát nào nữa"
"Chuyện gì thế???"
Từ trong phòng, ông Vương bước ra, chau mày nhìn hai đứa con đang cãi nhau mà không hiểu gốc gác ra làm sao. Từ dưới cầu thang, mẹ Phong cũng chạy lên, ngơ ngác nhìn Hoàng Yến ôm chầm lấy mình khóc lóc oan ức.
"Hai đứa này, có gì từ từ nói với nhau, sao lại ra tay đánh em thế?" Mẹ Phong vuốt má Yến đang nấc lên từng hồi, chau mày nhìn Hàn Phong trách móc. Anh không thèm để ý, cơn giận trong người vẫn chưa nguôi. Anh buông một câu rồi lạnh lùng bước vào phòng đóng sầm cửa lại.
"Từ nay nên biết điều, đừng có nhảy vào chuyện không phải của mình. nếu không đừng có trách tao!"...
Một ngày nắng mùa đông hiếm hoi trên sần học viện Thánh Huy.
Băng Hạ tay cầm cuốn sách, tay cầm hộp sữa, vừa đi vừa hút vô cùng nhàn nhã.
Sân trường Thánh Huy được lát gạch đỏ nhẵn mịn, nên Hạ hoàn toàn yên tâm cho việc chỉ chú tâm vào cuốn sách mà không để ý đến đường lối. Rõ là Thánh Huy thì sẽ chẳng bao giờ có "ổ gà" hay hòn đá xấu xí nào nằm chỏng chơ vô duyên chờ cô vấp ngã cả.
Chợt...bước đi của cô khựng lại. trước mặt cô đang là một cái gì đó chắn đường. Hạ bất mãn rời bỏ dòng chữ trên trang sách mà liếc lên người đứng đối diện.
Hạo Thiên mỉm cười đẹp như mặt trời mùa hè nhìn cô, anh đưa tay giật cuốn sách trên tay cô, sau đó cúi người xuống...
Đặt lên má Băng Hạ nụ hôn ấm áp, như lời chào ngày mới cho một ngày đông lạnh giá.
Về phần Hạ, cô vẫn ngây ngô nhìn anh, từ khi anh lấy mất cuốn sách đang đọc dở dang cho đến khi đôi môi anh rời khỏi gò má lạnh ngắt.
"Gì mà nhìn anh gớm quá vậy?" Thiên bật cười "Không thích thì thôi, từ nay anh không hôn bất ngờ nữa"
Khóe môi kéo dãn sang hai bên, Hạ cười nhìn anh, chiếc răng khểnh bỗng dưng hiện rõ, nụ cười của cô sáng rực cả sân trường Thánh Huy, đẹp rạng ngời che lấp cả ánh sáng của mặt trời mùa đông.
"Không...!"
Nụ cười này của cô, bây giờ, và mãi mãi về sau nữa, anh sẽ không bao giờ có thể quên được....
"Sao hôm qua anh gọi không bắt máy?" Thiên hỏi khi cả hai đang cùng đi dạo dưới rừng cây phong gầy xơ xác.
"Hôm qua á?" Hạ ngây ngô hỏi lại "Ờ...chắc em ngủ quên"
"Thế sáng cũng phải gọi lại cho anh chứ"
"Có cần không vậy?" Cô chun mũi "Đằng nào sáng cũng gặp nhau mà"
"Thế nếu chẳng may không gặp được nhau, em sẽ để mặc anh nhớ em cho đến chết à?" Thiên tinh nghịch ghé sát mặt mình vào mặt cô, cười gian tà.
"Chết làm sao được!" Cô cười, đẩy anh ra. "Mà anh này, bây giờ anh còn đi đến trường vào mỗi buổi tối nữa không?"
"Ờ...không" Anh mỉm cười.
"Tại sao thế?"
"Vì chẳng còn ai chơi đàn nữa rồi."
Băng Hạ chợt nhớ ra, mùa đông năm nay ngày càng lạnh, vì thế mỗi tối, cô đã tạm gác thói quen chơi đàn vào để ngồi trong nhà nhìn những cơn gió quất vào những thân cây gầy guộc bên ngoài nghiêng ngả.
"Trời lạnh nên chắc họ không còn chơi nữa." Hạ mỉm cười. "Khi trời ấm lên chắc người ấy sẽ chơi lại."
"Anh chẳng đến nữa đâu"
"Tại sao?"
"Trời ấm lên, anh sẽ bắt em đi học đàn để đàn cho anh nghe. Chứ cứ đi nghe lén vậy không tốt"
Hạ phì cười, Thiên ôm chầm lấy cô, lấy cớ là "trời lạnh ôm em cho ấm."
"À, Băng Hạ này!"
"?"
"Tối nay đến nhà anh ăn tối nhé!"
"Nhà anh? ăn tối?" Hạ vội ngước lên nhìn anh. trong đôi mắt xám trong veo, anh đọc được sự ngạc nhiên không giấu giếm.
"Ừ, ba anh nói thế. Em đến nhé."
Anh choàng tay ôm siết lấy cô thêm chặt, hôn nhẹ lên mái tóc bồng bềnh thơm mùi hoa cỏ.
"Nhưng..."
"Không nhưng gì cả. ba anh đã nói rồi"
"....Vâng" Cô lí nhí, áp sát vào bờ ngực ấm áp của anh mà trong lòng không khỏi lo lắng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tuyết Rơi Mùa Hè
Sheryl Nome
Tuyết Rơi Mùa Hè - Sheryl Nome
https://isach.info/story.php?story=tuyet_roi_mua_he__sheryl_nome