Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Từ Khi Có Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 55
N
hận thức đầy đủ về những việc nàng làm đêm qua đã ăn sâu đáng kể trước khi Sheridan kéo lê mình ra khỏi giường và mặc quần áo cho buổi sáng hôm sau. Trong ánh sáng chói lọi ban ngày, chẳng có cách nào để chối bỏ sự thật khủng khiếp đó: nàng đã hi sinh trinh tiết của nàng, những nguyên tắc của nàng, đạo đức của nàng, và bây giờ nàng sẽ phải sống với sự xấu hổ cho đến tận cuối đời mình.
Nàng đã đặt cược một lần cho tất cả vào một ván bài liều lĩnh để có lại tình yêu của chàng – nếu như chàng đã từng thực sự yêu nàng – và chàng đã phản ứng lại hành vi buông thả của nàng như thế nào? Câu trả lời đau đớn cho câu hỏi đó ở bên dưới cửa sổ phòng ngủ của nàng - ở bên bãi cỏ, nơi mọi người đang dùng bữa trưa - và nó ở đó để cho nàng nhìn thấy với từng chi tiết nhục nhã: người đàn ông mà nàng đã ngủ cùng đêm qua đang dùng bữa cùng Monica, cô ta đang quay mình vào bên trong để đùa cợt với chàng, và chàng trông hoàn toàn tự nguyện được đùa cợt sáng nay. Khi Sheridan nhìn từ cửa sổ của nàng, chàng dựa lưng vào ghế, nhìn chăm chú vào khuôn mặt Monica, rồi chàng quay đầu lại, cười với bất kì chuyện gì cô ta đang kể cho chàng.
Sheridan vô cùng bẽ bàng và băn khoăn, trong khi chàng trông mãn nguyện hơn, thư giãn hơn bất kì lúc nào nàng từng nhìn thấy chàng. Đêm qua, chàng lấy mọi thứ mà nàng dâng tặng và ném nó vào mặt nàng với một lời đề nghị kéo dài sự nhục nhã của nàng bằng cách biến nàng thành nhân tình của chàng. Hôm nay, chàng đang hòa nhập với một người phụ nữ sẽ không bao giờ ngu ngốc đến mức làm những việc mà Sheridan đã làm… một phụ nữ xứng đáng với chàng theo quan điểm tự mãn của bản thân chàng, nàng cay đắng nghĩ. Một người phụ nữ mà chàng có thể cầu hôn, không phải một mối quan hệ bất chính đồi bại nào đó mà được trao đổi bằng trinh tiết của nàng.
Tất cả những ý nghĩ đó và hơn thế nữa cứ diễu qua tâm trạng bị giày vò của Sheridan khi nàng đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm xuống chàng, chối từ rơi lệ. Nàng muốn nhớ lại những cảnh đó, nàng muốn nhớ lại nó mỗi giây phút trong cuộc đời nàng, để nàng sẽ không bao giờ còn yếu lòng vì chàng. Nàng đứng bất động, để mặc sự tê cứng lạnh lẽo đang quét sạch sự thống khổ và làm sụp đổ mọi cảm giác mong manh về chàng của nàng. “Đồ khốn nạn”, nàng thì thầm thành tiếng.
“Em có thể vào được không?”
Sheridan giật mình và quay cuồng trong âm thanh giọng nói của Julianna. “Ồ, tất nhiên rồi,” nàng nói, cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ mà cảm tưởng gượng ép như chính giọng nói của nàng vậy.
“Em nhìn thấy cô đứng ở đây khi em đang ăn sáng. Cô có muốn em mang chút gì lên đây cho cô không?”
“Không, cô không đói, nhưng cám ơn em đã nghĩ tới cô.” Sheridan ngập ngừng, suy nghĩ lời giải thích nào đó cho sự cư xử ngày hôm qua của nàng khi nàng đề nghị Stephen nhận kỉ vật của nàng, nhưng nàng không thể nghĩ ra một lời lý do hợp lí nào.
“Em đang tự hỏi liệu cô có muốn rời khỏi đây không?”
“Rời đi?” Sheridan nói, cố gắng không để giọng nói tuyệt vọng như cảm giác chính xác của nàng lúc đó. “Chúng ta không thể rời đi cho tới ngày mai.”
Julianna bước ra phía cửa sổ và đứng bên cạnh nàng, lặng lẽ nhìn xuống cái hoạt cảnh khiến Sheridan đang tự dằn vặt mình. “Julianna, cô cảm thấy cô nên giải thích về chuyện xảy ra ngày hôm qua, khi cô đã nói những việc cô đã làm vì ngài bá tước Langford là dành cho ông ta sự tôn quí sâu sắc nhất.”
“Cô không cần phải thích,” Julianna trả lời với một nụ cười làm yên lòng khiến cho Sheridan cảm thấy mình giống như một cô gái ngây thơ mười bảy tuổi chứ không phải là người đi kèm được trả tiền của cô bé.
“Có, cô phải làm việc đó,” Sheridan vô cùng kiên quyết. “Cô biết mẹ em đã hi vọng đến mức nào cho sự tác hợp giữa em và ngài Westmoreland, và cô biết em phải tự hỏi tại sao cô - tại sao cô cư xử với ông ta theo cái cách xấc xược, và thân mật như vậy.”
Trong một câu chuyện dường như có vẻ là thay đổi chủ đề, Julianna nói, “Vài tuần trước đây, mẹ đã khá là nản lòng. Trên thực tế, em nhớ là chưa đến một tuần trước khi cô tới ở với gia đình em.”
Chiếm lấy khoảng dừng lại của cuộc nói chuyện như một kẻ nhút nhát mà nàng đang trở thành lúc này, Sheridan nhanh nhẹn nói, “Tại sao mẹ em lại bực mình?”
“Hôn ước của Langford được đăng trên báo chí.”
“Ồ”.
“Vâng, vị hôn thê của ông ta là người Mỹ.”
Lo lắng dưới cái nhìn không nao núng của đôi mắt màu tím đó, Sherry không nói được lời nào.
“Có một vài lời đồn về cô ấy, và cô biết mẹ thích thú được biết bất kì lời đồn thổi nào về giới thượng lưu như thế nào rồi đấy. Vị hôn thê của ông ta được mô tả là có một mái tóc đỏ - rất rất đỏ. Và ông ta gọi cô ấy là “Sherry“. Họ đã nói cô ấy bị mất trí nhớ vì một cú đập vào đầu, nhưng người ta trông chờ là cô ấy sẽ nhanh chóng hồi phục.”
Sheridan cố gắng thêm một lần nữa để giấu thân phận mình. “Tại sao em lại kể điều đó với cô?”
“Như thế cô sẽ biết là cô có thể yêu cầu em giúp đỡ nếu cô cần đến. Và bởi vì cô mới là lý do thực sự mà chúng ta được mời tới đây. Em đã nhận ra rằng có điều gì đó rất lạ khi em thấy cái cách ngài Westmoreland phản ứng khi nhìn thấy cô ở bờ ao ngày hôm qua. Em ngạc nhiên là mẹ không hề nhận ra chuyện gì đang xảy ra.”
“Chẳng có chuyện gì đang xảy ra cả,” Sheridan dữ dội nói. “Tất cả những chuyện kinh khủng đó đã khép lại rồi, chấm hết rồi.”
Cô bé nghiêng đầu về hướng Monica và Georgette. “Họ có biết cô là ai không?”
“Không. Cô chưa bao giờ gặp họ khi cô còn –“ Sheridan dừng lại đột ngột khi nàng bắt đầu nói, Khi cô còn là Charise Lancaster.
“Khi cô còn đính hôn với ông ấy?”
Sheridan thở ra hơi dài và rồi miễn cưỡng gật đầu.
“Cô có muốn về nhà không?”
Một điệu cười kích động bật ra trong Sheridan. “Nếu cô có bất cứ thứ gì để trao đổi lấy cơ hội đó, cô sẽ đồng ý không chớp mắt.”
Julianna quay gót và bắt đầu bước ra khỏi phòng. “Cô bắt đầu xếp đồ đạc nhé,” cô bé nói với một nụ cười bí ẩn qua vai.
“Đợi đã - em định làm gì vậy?”
“Em chuẩn bị kéo papa ra một chỗ và nói với ông ấy là em cảm thấy không khỏe và cô phải đi cùng em về nhà. Chúng ta sẽ không thể cho mẹ tọc mạch chuyện này sớm, nhưng bà ấy sẽ không muốn em ở đây và làm cho Langford ghê tởm em vì trở nên ốm yếu khủng khiếp trước mặt ông ta. Cô có tin là,” cô bé nói với một nụ cười muôn thưở, “bà ấy vẫn nuôi hi vọng là ông ấy sẽ có lúc nào đó ngước lên và phải lòng em điên cuồng, mặc dù mọi thứ đáng nhẽ phải rõ ràng hơn với bà ấy rồi chứ.”
Cô bé đang đóng cửa phòng khi Sherry gọi cô lại, và cô bé thò đầu lại vào trong phòng.
“Em có thể nói dùm với Nữ công tước là cô muốn gặp bà ấy trước khi chúng ta rời đi không?”
“Tất cả các quí bà đã rời khỏi điền trang một lúc trước rồi, tức là, ngoại trừ các quí cô của Langford, và bà Charity.”
Lần trước Sheridan đã rời bỏ họ, nàng đã khiến mình trông thật tội lỗi và bạc bẽo. Lần này, nàng không định chạy trốn trong bí mật. Nàng chỉ định bỏ đi. “Vậy thì em có thể mời bà Charity lên được không?” Khi Julianna gật đầu, Sheridan nói thêm, “Và đừng nói một lời nào về sự ra đi của chúng ta với bất kì ai trừ cha em. Cô định tự mình nói với bá tước, mặt đối mặt.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Từ Khi Có Em
Judith Mcnaught
Từ Khi Có Em - Judith Mcnaught
https://isach.info/story.php?story=tu_khi_co_em__judith_mcnaught