Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trái Tim Hoàng Gia
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 54
T
ôi lật trang tiếp theo. Chỉ còn một trang nữa. Duy nhất một trang. Trang cuối cùng đề ngày 1 tháng Sáu 1795. Và có vết máu loang trên đó. “Không,” tôi nói. Tôi đóng sập cuốn nhật ký lại. “Không.” Tôi thật là ngu xuẩn khi hy vọng. Hy vọng rằng cô và hoàng thái tử Louis-Charles sẽ sống sót.
Vết xấu xí kia là máu. Máu của cô. Có chuyện không hay đã xảy ra. Đám lính bắt được cô, tôi biết mà. Cô bị dồn vào góc hoặc bị thương, nhưng còn đủ sức để viết nốt trang cuối này. Nó nói gì? Rằng cô chết trong đau đớn? Đơn độc? Rằng cô chết không vì cái gì cả? Khi nhìn vết máu, tôi nhận ra cuốn nhật ký đang rung bần bật.
Không, không phải cuốn nhật ký. Mà là tay tôi. Cả cơ thể tôi. Thuốc an thần tôi uống khi thức dậy không có tác dụng. Tôi vào phòng ngủ, lấy chai thuốc, và uống thêm nữa, rồi đi qua đi lại đợi cho thuốc có tác dụng. Mười phút sau, tôi thấy khó chịu hơn. Thuốc chả có tác dụng gì.
Tôi nhìn tay mình. Nó vẫn đang run bần bật. Trong đầu tôi có tiếng ọc ạch, một tiếng gầm. Nghe giống như động đất. Nỗi đau như cơn địa chấn. Nó sẽ làm tôi run bần bật cho đến khi tôi sụp xuống mà vỡ tan thành những mảnh vụn. Tôi phải bước đi. Tới đâu đó. Bất cứ nơi nào.
Tôi phải chuẩn bị trước. Khi tôi đứng ở lối cửa vào, quyết định đi đâu, thì tôi nghe tiếng bước chân trên chiếu nghỉ và giọng nói và rồi tiếng chìa khóa cho vào ổ. Đó là bố và bác G. “Bố và bác về nhà ạ,” tôi nói, cố tỏ ra bình thường. “Chào con,” bố nói. “Chào, Andi,” bác G nói.
Trông bác thật kinh khủng – mệt mỏi, nhàu nhĩ và mắt đỏ quạch. Một gã bước vào sau họ. Anh ta mặc bộ vest màu đen, đeo tai nghe, và kính râm. Anh ta rất to lớn. Tôi có thể thấy bắp tay anh ra cuộn lên bên dưới chiếc áo vest. Anh ta gật đầu với tôi. Không mỉm cười. Bố ném ít tập hồ sơ lên bàn ở hành lang, bỏ cặp xuống sàn.
Cởi áo len ra và thả xuống sàn. “Ừm, bố? Ai thế…?” “Đây là Bertrand. Từ văn phòng mật của Pháp,” ông nói, kéo cánh cửa tủ ở hành lang mở ra. “Văn phòng mật? Con không hiểu. Có chuyện gì thế?” Ông lấy một áo khoác xanh ra từ tủ, khoác vào. “Bọn bố đã có kết quả cuối cùng.
Về quả tim. Vào sáng nay,” ông nói. “Và có ai đó đã để lộ dữ liệu. Trong chừng một tiếng nữa thì nó sẽ tràn ngập trên internet. Mọi chuyện hỏng bét cả.” “Tổng thống muốn có báo cáo,” bác G nói thế, “Ngay lập tức. Ông không muốn nhận thông tin từ CNN. Văn phòng của ông gửi xe đến đón bọn bác.
Sau khi xong, bọn bác phải tổ chức họp báo ở St. Denis. Quỹ đang phải vật lộn rất vất vả để tổ chức được nó.” “Khoan đã… làm sao bác về đây được ạ?” tôi hỏi. “Sân bay đóng cửa mà.” “Bác lái xe.” “Từ tận Đức về á?” tôi nói mà không tin nổi. “Bác bắt đầu đi từ sáng hôm qua.
Tàu cũng đón được, vì thế bác thuê xe.” “Andi, con có thấy cái cà vạt vàng của bố đâu không?” bố hỏi. “Đây,” tôi nói, cầm lên từ sofa. Ông cầm lấy và dựng cổ áo lên. Bác G chạy vào phòng ngủ và vài phút sau đi ra, cũng mặc áo vest và đeo cà vạt. Khi nhìn họ vội vàng đi quanh, tôi cố gắng lấy can đảm để hỏi điều tôi cần biết.
“Bố ơi…” “Ừm sao?” ông nói, thắt cà vạt quanh cổ. “Thế quả tim có phải của cậu bé không?” “Phải,” ông nói. Không, tôi nghĩ. Làm ơn là không phải. “Bố chắc không?” tôi hỏi ông. Bố thắt cà vạt không được, chửi ầm lên, rồi bắt đầu làm lại. “Bọn bố – chính bố và hai nhà di truyền học khác – đã xem xét DNA ti thể của mẫu thử… con biết DNA ti thể, đúng không?” ông nói.
“Nó chỉ được di truyền thẳng từ mẹ sang con. Nó giúp ta dễ theo dõi hơn là DNA có thể được truyền từ cả bố lẫn mẹ…” “Vâng, con biết cái đó,” tôi nói, cắt lời ông. “Ừm, bọn bố so sánh DNA ti thể của quả tim với DNA ti thể lấy từ hậu duệ còn sống của hoàng hậu Marie Antoinette – nó hoàn toàn trùng hợp.
Bọn bố cũng so sánh thông tin của quả tim với vùng điều khiển D-loop của DNA ti thể lấy từ sợi tóc của công chúa Marie Antoinette và tóc của hai chị gái bà. Bọn bố quan sát ở hai vùng siêu biến của vùng điều khiển D-loop – HVR 1 và HVR 2 – và thấy những trùng hợp cho HVR 1 ở cả ba mẫu…” “Thế có nghĩa là gì?” “Nghĩa là quả tim thuộc về một đứa trẻ có liên quan về đằng mẹ với gia đình Habsburg, tức là gia đình của công chúa Marie Antoinette.” “Đó là ý kiến của bố?” “Đó là sự thật khoa học.” “Nhưng công chúa Marie Antoinette có tới vài người con.
Làm sao bố biết được nó không phải của một trong những người đó?” Bác G trả lời tôi. “Bởi vì quả tim quá to không thể là của Sophie Béatrix, mất ngay sau khi sinh nhật một tuổi,” bác nói. “Nó cũng quá nhỏ không thể là của Marie-Thérèse, người cuối cùng được thả khỏi tháp canh và chết khi đã lớn…” “Thế còn Louis-Joseph? Anh trai của Louis-Charles? Cậu bé cũng chết khi còn nhỏ,” tôi nói.
“Đúng thế. Nhưng cậu ấy chết trước cách mạng, và đã được tổ chức lễ tang hoàng gia. Theo đúng truyền thống, tim của cậu đã được lấy ra để ướp. Nó sẽ bị mổ ra và nhồi các loại cỏ thơm vào. Quả tim mà chúng ta có ở đây không bị ướp hương. Nó không thể là của Louis-Joseph được.” Những hy vọng cuối cùng của tôi lập lòe và tàn lụi những ngọn nến tàn lửa.
“Thế còn anh em họ? Chả phải Marie Antoinette có chị em gái ư? Họ có thể có con chứ, phải không? Quả tim có thể thuộc về một trong những người đó? “Họ là anh em họ nhà Habsburg, đúng thế,” bác G chậm rãi nói, trông lo lắng. Tôi nghĩ là bác nghe thấy được sự tuyệt vọng trong giọng nói của tôi.
“Họ đều là con cái hoàng tộc, và sống ở nước ngoài. Cái ý tưởng rằng kiểu gì đó một quả tim của một trong những đứa trẻ đó bị đánh cắp, và được bảo quản rồi lén đưa sang Paris, và rằng mọi người liên quan ở các giai đoạn khác nhau trong hành trình của quả tim đến St.
Denis nằm ở… chà, đơn giản là không thể, Andi ạ. Không gì trong lịch sử có thể gợi ý – và cũng chẳng ủng hộ – cho một việc như thế có thể xảy ra. Quả tim đó là của hoàng thái tử Louis-Charles.” “Bác có chắc chắn không, bác G… tuyệt đối chắc chắn?” “Có.” “Bố?” “Là một nhà khoa học, bố không thể…” “Chỉ giả vờ trong một phút rằng bố không phải thế đi, được không bố?” tôi nói.
Tất cả chúng tôi đều nghe thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của tôi. Giờ thì nó lên tới mức quẫn bách rồi. Và tôi không thể nén nó xuống được. “Không phải là cái gì cơ?” “Nhà khoa học. Giả vờ bố là con người. Chỉ lần này thôi.” “Andi,” ông nói. “Có gì không ổn à? Sao…” “Bố có chắc không?” tôi hỏi ông.
Ông im lặng nhìn tôi, mắt ông lộ ra vẻ ông đã hiểu, rồi ông trả lời tôi. “Nếu chỉ dựa vào lịch sử thôi thì bố không dám chắc. Như con và bác G đều biết. Dựa vào bằng chứng khoa học chính xác cộng với bằng chứng hoàn cảnh lịch sử, bố phải nói là đúng, bố tin quả tim đó thuộc về Louis-Charles.
Là một nhà khoa học – và một con người – bố tin như vậy. Bố xin lỗi, Andi. Bố nghĩ có lẽ con muốn có một câu trả lời khác.” Tôi cảm thấy trống rỗng. Hoàn toàn trống rỗng. “Tiến sĩ Alpers, Giáo sư Lenôtre, xin hai vị vui lòng,” Bertrand nói. Bác G lấy cặp và vội đi. Bố đi sau ông.
Ông quay lại với tôi trước khi đi khỏi để nói, “Sau buổi họp báo bố sẽ về nhà. Chừng bảy giờ gì đó. Gặp lại con lúc đó nhé. Mình có thể ăn tối hay gì đó.” Cửa đóng lại đánh sầm. Ông đã đi. Tôi lấy cuốn nhật ký của Alex. Chỉ còn một trang nữa, và bên trong tôi, vẫn còn một ngọn nến nhỏ vẫn đang cháy, chỉ một ngọn mà thôi.
Có thể cô ấy đã thành công. Cô ấy sẽ ngừng việc đốt pháo hoa sau khi cậu bé chết. Thôi không mạo hiểm mạng sống của mình nữa. Thôi bỏ chạy. Có thể máu trên trang giấy chỉ là từ một vết thương, thế thôi. Cô bị thương nhưng đã sống sót, giống như trước kia. Và kiểu gì đó, cô đã sống sót mà thoát ra ngoài.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trái Tim Hoàng Gia
Jennifer Donnelly
Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly
https://isach.info/story.php?story=trai_tim_hoang_gia__jennifer_donnelly