Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kẻ Phiêu Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8
D
ax ngồi trên hành lang, mồm ngậm điếu xì gà nhỏ quen thuộc nhìn lên khi Amparo đi ra. "Em ngủ ngon không?"
Cô phóng tầm mắt vượt cánh đồng, tới những dẫy đồi. "Rất ngon. Ở đây yên tĩnh quá! Núi rừng ru người ta vào giấc ngủ".
Anh nhìn cô tán thưởng. Chỉ mới hai ngày, hai đêm họ ở đây, những quầng thâm dưới cặp mắt cô đã biến mất. Sắc ửng hồng đã trở lại với đôi má cô vvc không còn đầy vẻ căng thẳng nữa. "Anh đã bảo em là tốt mà".
Cô nhìn anh. "Giá mà cứ như thế này mãi".
Anh không trả lời. Mèo Bự bước ra với một khay cà phê. Cô rót vào tách mình "Anh uống nữa không?"
Anh lắc đầu. "Thôi, anh uống đủ rồi".
Amparo nhấp một ngụm. Cà phê đặc và nóng. Cô sung sướng vì sự ấm áp của nó. "Đã đến lúc chúng ta nói chuyện chứ"
"Ừ".
"Chắc anh phải lạ lắm vì sau khi xa nhà lâu vậy, vừa trở về, bỗng thành vị hôn phu". Cô ngừng lại, như chờ anh trả lời, rồi thấy anh im lặng, cô tiếp tục. "Đối với em thì không. Dù sao thì em cũng đã biết chắc rằng nếu em lấy chồng, thì đấy là do cha em định, chứ không phải do em".
"Và em không hề phản đối?"
"Không. Anh thấy đấy, nhiệm vụ đã ngấm vào máu em rồi, từ khi còn là đứa bé con. Em chỉ mong là anh có được một thời gian nữa. Có thể chúng mình vẫn tìm đến nhau mà không cần sự giúp đỡ của ông. Giống như khi chúng ta còn là con nít ấy".
Anh hờ hững "Có lẽ thế hay hơn. Tuy nhiên…"
Giờ thì chính cô cũng ngạc nhiên. "Anh cũng nghĩ như em à?"
"Anh không biết. Nhưng thực sự anh cũng không đến nỗi sốc khi cha em nói với anh…" Anh mỉm cười. "Anh sợ là mình không lãng mạn lắm".
Cô cũng cười. "Cả hai ta cùng không". Chợt cô cảm thấy ngượng ngùng. "Nhưng em mừng vì là anh".
Lần đầu tiên, anh đưa tay nắm tay cô. Cô nhìn anh, rồi dướn người lên và anh hôn cô. Cô cảm nhận cặp môi trẻ trung của anh, mặc dù thoảng mùi xì gà. Bỗng một nỗi buồn tê tái dâng lên khiến cặp mắt cô đẫm nước. "Gì thế?" Anh hỏi.
Cô lắc đầu quầy quậy, đứng lên, chạy vào trong nhà.
Mấy phút sau cô quay ra. "Em xin lỗi, Dax".
"Đừng xin lỗi".
"có lẽ anh đưa em về thì hơn". Anh băn khoăn nhìn cô. "Lẽ ra em không nên đây đây. Mọi người sẽ đàm tiếu".
"Đấy không phải là lý do".
"Dù lý do gì đi nữa" cô nói, chợt nổi xung "thì em vẫn muốn về. Anh có đưa em về không, hay em phải đi một mình?"
Anh đứng lên. "Anh sẽ đưa em về".
Suốt đường, anh chỉ một lần nói với cô. "Chẳng chóng thì chầy em cũng phải nói với anh biết điều gì đang làm phiền em. Anh có cảm giác là em nói sớm bao nhiêu thì tốt cho cả hai chúng ta bấy nhiêu".
Cô liếc anh qua khoé mắt, không hiểu anh đã biết hay chỉ mới phỏng đoán điều gì. Nhưng mặt anh kín như bưng. Mà cô thì không thể nói ra được, có thể là chưa.
Thị trấn Asiento nhỏ bé tràn ngập không khí hội hè. Đường phố được trang hoàng với những lá cờ màu lục và xanh của Corteguay, cửa ra vào và cửa sổ các ngôi nhà treo đầy những dây cờ. Cứ cách một cửa sổ lại có một hình tổng thống.
Dax đứng trên hành lang của một khách sạn nhỏ, nhìn xuống đám đông đứng thành hàng trên đường phố chờ tổng thống đến. Những người bán hàng rong len lỏi trên đường phố, trẻ con chạy lăng xăng với lá cờ nhỏ trong nắm tay đầy cát. Tiếng reo hò vang lên ở cuối đường khi đoàn tuỳ tùng của tổng thống xuất hiện.
Đầu tiên là đại đội kỵ binh với những con ngựa màu hạt dẻ. Họ đi hàng bốn, với nhịp bước tăm tắp trên đường phố, những bộ đồng phục xanh đỏ của họ tươi rói dưới ánh mặt trời. Sau đại đội kỵ binh là chiếc xe hơi đầu tiên. Hai người lính ngồi ở hàng ghế trước, một là lái xe. Hai sĩ quan ngồi ở hàng ghế sau. Giữa họ là tổng thống, trong bộ đồng phục khaki giản dị, sự giản dị đã làm ông nổi bật giữa những người khác. Đám đông bắt đầu hô vang.
"Tổng thống muôn năm!"
Ông ngẩng đầu lên, hàm răng trắng bóng loé sáng trong một nụ cười. Mọi người lại tung hô vang dội sự tán thưởng của họ. Chiếc xe thứ hai lăn bánh tới. Cũng hai người lính ở hàng ghế đầu. Và giữa hai viên sĩ quan ở hàng ghế sau là Amparo, mớ tóc vàng để trần óng ánh trong nắng mặt trời. Mặt cô thật sống động, đầy sinh lực, khi cô cười với đám đông. Và cũng nhận được tình cảm chân thực trong sự đón chào của công chúng.
"Công chúa muôn năm! Viên ngọc quý muôn năm!"
Dax quay sang Mèo Bự "Một sự nghênh tiếp hết xảy".
Mắt Mèo Bự nheo lại. "Tôi không thích. Nhiều lính quá".
"Anh không nghĩ là tổng thống sẽ đến một mình đấy chứ?"
"Không, nhưng ông ta không cần phải đem theo cả một đội quân khốn kiếp ấy".
Xe dừng lại ở quảng trường. Ông thị trưởng bước xuống bậc thang cửa toà thị chính để chào Tổng Thống. Lệnh của viên sĩ quan chỉ huy phát ra, đại đội kỵ binh tập hợp thành hàng ngũ. Từ từ Tổng Thống bước ra khỏi chiếc xe của ông và tới đỡ Amparo. Rồi họ sánh vai đi tới nơi các quan chức đang đứng.
Giọng ông Thị trưởng đủ to để cả quảng trường nghe thấy. "Với lòng khiêm nhường sâu sắc và niềm vinh dự lớn lao, thị trấn Asiento vinh hạnh được đón tiếp Tổng Thống và tiểu thư yêu quý của người".
Dax quay sang Mèo Bự "Nào, vào nhà uống cái gì đi".
Họ ngồi trong một góc tối, mát rượi của quầy bar, uống bia lạnh. "Tôi cho là ông ta không đến", Mèo Bự chợt nói.
Dax nhìn anh ta.
"Đại bàng đâu có ngu. Giờ thi ông ta phải biết rằng Tổng Thống đã mang theo bao nhiêu lính chứ".
"Tên cướp già là một người đàn ông giữ lời. Ông ấy sẽ đến".
Mèo Bự lặng thinh nhấm nháp ly bia.
"Hình như là anh muốn ông ấy đừng đến".
Mèo Bự nhìn Dax, buồn bã lắc đầu. "Nếu ông ta tinh khôn thì ông ta sẽ không đến". Hắn cầm ly bia lên, ngắm nghía. "Cứ nhớ lấy lời tôi, sẽ đổ máu nếu ông ấy đến".
Có tiếng chân phía sau lưng họ. Hai người quay ra. Đó là Ortiz, người lính bé nhỏ đã tìm thấy họ trong núi. Anh ta giơ tay chào. "Ông Xenos?"
Dax gật đầu. "Tôi đây, Ortiz".
"Tổng Thống muốn ông cùng đến với ngài và công chúa trong vườn của toà thị chính".
Dax uống nốt ly bia rồi đứng lên, nhìn Mèo Bự "Đi không?"
Mèo Bự lắc đầu. "Nếu anh cho phép, tôi sẽ ở lại. Ở đây bia lạnh hơn".
Dax liếc đồng hồ, nói với Amparo đang ngồi cạnh anh bên chiếc bàn dài trong vườn Toà thị chính. "Bốn giờ. Đã đến giờ rồi".
Bàn đã được dọn, Tổng Thống đứng lên và mọi người đều đứng dậy, đi theo ông thị trưởng qua khu vườn, đến hành lang của toà nhà, nhìn ra quảng trường.
Tổng Thống ra hiệu cho Amparo. Cô đến chỗ ông bên lan can. "Cả con nữa", ông nói với Dax.
Dax đến nhập bọn. Anh nhìn ra quảng trường. Lính đã tập trung thành hai đội trước toà nhà, để chừa một lối đi ở giữa dẫn đến hành lang. Đám đông bỗng lặng thinh. Qua quảng trường, Dax thấy Mèo Bự bước ra khỏi khách sạn.
Làn sóng xôn xao, kích động ập tới khi giọng một thằng bé la lên "Họ đang đến! Họ đang đến!"
Đám đông ngóng qua quảng trường. Dax thoáng nhìn Tổng Thống. Nét mặt dữ tợn và vô cảm. Rồi anh nhìn theo mọi người về phía cuối đường, nơi bọn cướp sắp xuất hiện.
Đại bàng cưỡi con ngựa hồng, đi đầu. Ông ngồi lặng lẽ trên lưng ngựa, không nhìn sang phải cũng chẳng nhìn sang trái, chiếc mũ rộng vành kéo sụp trên mặt để che mắt. Phía sau ông, Dax nhận ra những người khác. Một trong họ là con trai của Đại bàng. Nó cưỡi ngựa một cách bướng bỉnh, trừng trừng nhìn lại những cặp mắt tò mò.
Đám đông vẫn lặng thinh khi toán cướp đi ngang để rồi tới giữa hai hàng quân. Ông già ghìm cương, giơ một tay lên. Những người khác dừng lại. Ông bỏ mũ ra, mớ tóc đen như buông xuống tận vai. Ông nhìn lên Tổng Thống "Tôi đã đến, thưa ngài". Ông nói, giọng to và rõ ràng "Thể theo đề nghị của ngài. Tôi chấp nhận đề nghị ân xá của ngài. Giữa chúng ta là hoà bình".
Tổng Thống nhìn ông một lát rồi nhanh chóng bước xuống những bậc thang. Tên cướp già xuống ngựa một cách khó khăn, phía sau ông, đoàn quân đứng nghiêm.
"Vì tổ quốc thân yêu của chúng ta", Tổng Thống nói "Tôi chào mừng ông. Ngôi nhà của chúng ta bị chia cắt đã lâu". Ông bước lên, dang tay ôm lấy ông già.
Tiếng reo hò, tung hô vang dội từ đám đông. Tiếng reo hò bật ra từ những trái tim. vì điều đó có nghĩa là chấm dứt những nỗi kinh hoàng, những đêm không ngủ. Vì nỗi hãi hùng về bất cứ thời điểm nào, bọn cướp hoặc bọn lính đều có thể biến thị trấn thân thương của họ thành bãi chiến trường.
Dax nhìn qua đầu đám đông và những con ngựa của toán cướp, những người đã xuống ngựa. Không thấy Mèo Bự đâu cả. Có thể anh ta đã trở lại quán bar, thất vọng vì tiên đoán của mình.
Tổng Thống dẫn ông già bước lên bậc thang. Cánh phóng viên vội vã xô lên và hai ông già quay ra cho họ chụp hình. Dax liếc sang Amparo. "Cha em phải kiêu hãnh lắm. Ông đã làm được một điều kỳ diệu".
Một sắc diện kỳ lạ thoáng trên mặt cô, nhưng trước khi kịp hỏi cô điều gì, anh cảm nhận một bàn tay nắm ống tay áo anh. Anh quay lại. Đại bàng.
"Tôi đã giữ lời" ông già nói. "Tôi đã mang con trai tôi tới đây, giao nó cho anh chăm sóc. Anh sẽ thu xếp cho nó đến trường như anh hứa chứ?"
"Tôi sẽ giữ lời".
Ông già ra hiệu và cậu bé bước lại gần. "Con sẽ đi với ông Xenos và con sẽ tuân thủ ông như con đã tuân thủ cha".
Cậu bé lặng lẽ gật đầu.
"Con sẽ là một người tốt và một ngày nào đó sẽ trở lại núi rừng với kiến thức và sức mạnh mà nó sẽ giữ cho con vĩnh viễn tự do". Ông đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào má cậu bé. "Con sẽ không làm điều gì để cha phải xấu hổ vì con".
Gần như mạnh tay, ông
già đẩy cậu bé về phía Dax. "Tên nó là José. Anh có thể đánh nó nếu như nó không nghe lời".
Giờ thì Tổng Thống đứng bên ông già. "Vào nhà uống một ly vang mát đi, ông nói. "Ta còn nhiều chuyện để bàn".
Tên cướp cả cười. "Rượu vang và bàn bạc. Năm tháng chẳng làm ông thay đổi gì cả".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kẻ Phiêu Lưu
Harold Robbins
Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nhung_ke_phieu_luu__harold_robbins