Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Luân Hồi Cung Chủ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 55 - Tiếng Kêu Cứu Trong Rừng Già
I
m đi phút giây, lại có tiếng kêu gấp rút:
- Ngươi giết ta. Ngươi giết ta… Rõ ràng đó là tiếng kêu của một người con gái. Tiếng kêu lảnh lót, trong trẻo.
Cách đây không lâu, đã có lần Hàn Tử Kỳ bị hai thiếu nữ áo hồng của Hồng Nhan Cung phỉnh lừa. Họ vờ kêu cứu thất thanh, khóc lóc, kể lễ, khiến chàng động tâm tới gần ả hồ ly Điêu Thất Cô, cháu gọi Điêu Nguyệt Hồ là cô, để rồi bị ả điểm huyệt, rồi cho chàng uống một viên Vu Sơn Nhất Độ, biến thành một con thú điên cuồng vì chất kỳ dâm phát tác. Đến khi chàng chạy đến Kỳ Sơn, gặp Ngân Hà Công Chúa đang nằm ngủ trong một hang động, chàng đã hùng hổ cưỡng bức nàng. Nhờ vậy chất kỳ dâm bị hoá giải và nàng cũng hết bệnh cùi hủi, cùng chàng kết duyên phu phụ. Lần này tiếng kêu cứu trong rừng kia cũng gần tương tự lần trước nên Hàn Tử Kỳ dè dặt vận thính lực nghe kỹ hơn xem đó là chuyện gì.
Chàng nghĩ phải chăng là ả Điêu Thất Cô lại tới bày trò quỷ quyệt đánh lừa chàng thêm lần nữa.
- Người giết ta. Người giết ta… Tiếng kêu cứu của người con gái trong cánh rừng nghe thê thảm, thống thiết khiến cho Hàn Tử Kỳ phải động tâm. Nhưng chàng vẫn ngồi bất động trên ngựa. Dù thế nào thì chàng cũng cần phải cẩn trọng, đề phòng là hơn.
Tiếng kêu cứu của người con gái càng lúc càng tỏ ra khẩn cấp, hình như sắp bị giết đến nơi. Lòng ngờ vực của Hàn Tử Kỳ chợt biến mất. Chàng lẩm bẩm:
“Có lẽ đó là tiếng kêu của một cô gái đang bị tên dâm tặc nào đó bắt cóc trên đường này, đưa vào cánh rừng để cưỡng hiếp, sắp giết ả đi. Ta không nên quá dè dặt nữa. Ta phải vào đấy cứu nàng. Lúc trước võ công của ta hãy còn non kém, lại chưa có kinh nghiệm trên giang hồ nên mới bị ả Điêu Thất Cô điểm huyệt. Giờ đây, công lực của ta đã cao thâm, lại có nhiều lịch duyệt, tại sao ta lại sợ không dám làm điều hiệp nghĩa. Ta cứ vào đó xem sao.”.
Thầm tính lợi hại xong, Hàn Tử Kỳ rẽ ngựa đi vào rừng, nhắm hướng phát ra tiếng kêu cứu.
Trong nhaý mắt, người ngựa của Hàn Tử Kỳ đã đến nơi. Chàng ghìm cương cho con Xích Long Câu dừng lại, rảo mắt tìm kiếm người bị nạn.
Nhưng trong rừng không có một bóng người nào, cũng không nghe tiếng động. Chỉ có tiếng gió khua xào xạc bà ánh trăng nhảy máu tung tăng.
Hàn Tử Kỳ vận nhãn lựa, rảo mắt nhìn qua mấy lượt mà vẫn không tìm ra người con gái kêu cứu lúc nãy đâu cả. bốn bề vẫn im phăng phắc.
Hàn Tử Kỳ lẩm bẩm:
- Lạ thật. Rõ ràng là có người kêu cứu ở chỗ này, tại sao ta vào đây mà không thấy nàng, cũng không nhận ra dấu vết gì khả nghi.
Hàn Tử Kỳ đâm ra ngơ ngác, hoang mang, chẳng hiểu sự tình ra sao cả.
- Người giết ta. Người giết ta… Tiếng kêu cứu lại phát ra trước mặt, cách Hàn Tử Kỳ khoảng vài chục trượng.
Không chút chậm trễ, Hàn Tử Kỳ phi ngựa như bay về hướng đó. Chàng quyết tìm xem người con gái đó có phải đang bị tên dâm tặc mang đi chạy trốn hay không.
Nhưng khi Hàn Tử Kỳ đến nơi thì cũng chẳng nhận ra bóng dáng người nào cả.
Hàn Tử Kỳ nhủ thầm:
“Quái lạ. Hay đây là loài ma quái hiện hình doạ dẫm ta chăng. Tại sao lại có chuyện lạ lùng như thế này chứ.”.
Tần ngần một lúc, Hàn Tử Kỳ quay lại, toan trở ra ngoài. Vừa lúc đó, tiếng kêu lại vang lên. Tiếng kêu thật khẩn cấp, hình như nàng đang bị mũi kiếm đâm vào cổ.
Hàn Tử Kỳ giật mình, phi ngựa tới đó. Nhưng vẫn như lần trước, chàng chẳng thấy người nào cả.
Nhưng tiếng kêu lại vang lên phía trước. Hàn Tử Kỳ nổi giận đuổi theo. Chàng nghi nàng vì tên dâm tặc mang chạy đi vì hắn phát giác có người đang đuổi theo, phá phách cuộc vui của hắn.
Bất ngờ tiếng kêu vang lên chỉ cách Hàn Tử Kỳ vài mươi trượng. Chàng quyết bắt cho bằng được tên dâm tặc kia để hỏi tội.
Vào sâu trng cánh rừng chừng bốn năm dặm, trước mắt Hàn Tử Kỳ là một hòn núi chắn ngang, bít cả lối đi. Chàng cho ngựa đi chậm lại. Lúc này thì tiếng kêu cứu đã im bắt, không còn vang lên nữa.
Hàn Tử Kỳ đảo mắt nhìn hai bên vách núi, vẫn không thấy bóng dáng người nào cả.
thật là lạ lùng.
Hàn Tử Kỳ vô cùng kinh ngạc, chẳng hiểu ra làm sao cả. chàng toan quay ngựa trở ra thì bất chợt nhìn thấy một cái hang động ở phía trái vách núi, cách nơi chàng chừng một trăm trượng.
Trong lòng nghi hoặc, Hàn Tử Kỳ co ngựa đi tới hang động, dừng lại nhìn vào cửa hang.
Hang động lờ mờ bóng tối do ánh trắng không đủ ánh sáng để soi rõ moị vật ở phía trong.
Hàn Tử Kỳ nghĩ thầm:
“Hay là tên dâm tặc kia vác cô gái vào hang động này để dở trò bại hoại trong đó. Ta phải cứu nàng mới được.”.
Hàn Tử Kỳ xuống ngựa, bước tới cửa động, đưa mắt nhìn vào phía trong. Bên trong bóng tối mập mờ, lại sâu hun hút, không thể nhận ra bóng người hay mọi vật.
Hàn Tử Kỳ thận trọng chưa vội bước vào, chỉ vận thính lực nghe ngóng bên trong xem có tiếng động gì hay không.
Hình như phía trong hang động có tiếng thở. Hàn Tử Kỳ kêu thầm:
“Ồ, đúng là tên dâm tặc vác nàng con gái chạy vào đây. ta hãy vào trong cứu nàng.”.
Hàn Tử Kỳ dè dặt bước vào trong hang động, vận nhãn lực tìm kiếm bóng người con gái và tên dâm tặc. Chàng vừa nghe có tiếng thở.
Vào trong khoảng hai trượng, thình lình Hàn Tử Kỳ nghe có tiếng quát từ phía trong vọng ra:
- Đứng lại.
Hàn Tử Kỳ giật mình dừng lại, phóng mắt nhìn xem người vừa quát đó là ai.
Qua ánh trăng chiếu vào hang động lờ mờ, Hàn Tử Kỳ nhận ra đó là một vị lão nhân đang ngồi trên chiếc giường đá, mình vận trường bào xám phủ cả hai chân phía dưới. Nhưng vì tối quá nên không nhận rõ diện mục của lão, chỉ thấy ánh mắt của lão nhân sáng như hai vì tinh tú. Dĩ nhiên là nội lực của lão nhân cao thâm, đạt tới cảnh giới thượng thừa, chẳng phải là người tầm thường.
Hàn Tử Kỳ đứng yên quan sát lão nhân và chờ đợi xem lão làm gì để kịp thời ứng phó.
Lão nhân buông giọng trầm trầm:
- Tiểu tử là ai?
Nghe giọng nói ôn nhu của lão nhân, Hàn Tử Kỳ an lòng, chắp tay trước ngực, đáp bằng giọng nhẹ nhàng:
- Tại hạ là kẻ qua đường, khi tới cánh rừng già này, bỗng nghe có tiếng kêu cứu của người con gái. Tại hạ nghi ả bị tên dâm tặc nào đó bắt cóc đưa vào rừng cưỡng bức. Tại hạ đuổi theo đến đây thì mất dạng, không còn thấy người đâu nữa.
Chàng hỏi lão nhân:
- Lão tiền bối có thấy một tên dâm tặc vác cô gái chạy vào trong này không?
Lão nhân ngồi trên chiếc giường đã không đáp lời Hàn Tử Kỳ còn cười ha hả. Giọng cười như vừa chế nhạo, vừa thương hại cho sự ngây ngô của Hàn Tử Kỳ.
Hàn Tử Kỳ kinh ngạc:
“Tại sao lão tiền bối lại cười một cách ngạo nghễ như vậy? Hay chính lão là tên dâm tặc lúc nãy. Ta phải hỏi lão cho ra lẽ.”.
Hàn Tử Kỳ nghiêm chỉnh nói:
- Lão tiền bối cười tại hạ chuyện gì? Xi lão tiền bối cho tại hạ biết được không?
- Ha… ha… ha… Lão nhân không đáp lời Hàn Tử Kỳ mà lại còn cười lớn hơn, dài hơn, như vô cùng thích thú trước câu hỏi của chàng.
Hàn Tử Kỳ sửng sốt trố mắt nhìn lão nhân dò xét, không dò hỏi thêm gì nữa.
Chấm dứt tràng cười quái gở, lão nhân nhìn Hàn Tử Kỳ trầm giọng:
- Tiểu tử muốn gặp ả con gái kêu cứu trong rừng vừa rồi ư?
Hàn Tử Kỳ gật đầu:
- Xin lão tiền bối cho tại hạ được gặp ả, xem lúc nãy là chuyện gì.
Lão nhân khẽ gật đầu:
- Được. Lão phu sẽ cho tiểu tử gặp ả ngay lập tức.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Luân Hồi Cung Chủ
Gia Cát Thanh Vân
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
https://isach.info/story.php?story=luan_hoi_cung_chu__gia_cat_thanh_van