Côn Luân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 54
ửu Như gật đầu nói:
- Thiện tai! Thiện tai! Cô bé con nói đúng lắm, hoà thượng vừa nãy là ra vẻ.
Cô gái áo xanh mỉm cười nói:
- Hoà thượng ông hào khí ngút trời, bản cô nương rất thích, bất kể thế nào cũng phải mời ông uống mấy vò.
Nói xong từ trong ngực áo ra một túi tiền, mở túi ra bên trong châu ngọc lấp lánh chói mắt. Cửu Như khen ngợi:
- Cô bé con nhiều tiền thật!
Cô gái áo xanh cười nói:
- Hoà thượng, ta phải nói trước, số tiền này là ta đi ăn trộm được, ông có dám uống không?
Cửu Như ngây người ra, nhíu mày nói:
- Cô bé con ngày càng thú vị đấy. Không sao, không sao, hoà thượng lừa già dối trẻ không gì là không làm. Cho dù đó là vàng trộm được, bạc cướp được nhưng hễ có rượu thì cứ uống sợ gì.
Cô nương mặc áo xanh nghe vậy cười khanh khách, chỉ có điều cô ta đội chiếc nón lá nên mọi người tự hận kém phúc, không được nhìn gương mặt tươi cười của người đẹp. Lại thấy cô ta đưa cho chủ quán một thỏi vàng, yêu kiều nói:
- Lấy mười vò rượu “Lão thái bà” đến đây.
Chủ quán ngây người ra nói:
- Rượu lão thái bà?
Tên tiểu nhị đứng bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Chính… chính là… rượu Ngũ… ngũ mỹ nhân.
Chủ quán hồi lâu mới nghĩ ra, vội vàng đi lấy. Cô gái áo xanh cười nói:
- Hoà thượng, chúng ta vào uống thôi.
Lương Tiêu sớm đã giận xanh mặt, lạnh giọng nói:
- Nha đầu trộm cắp, ngươi ức hiếp người quá vậy? Lấy trộm tiền của ta đi mời khách, người không sợ mất thể diện sao?
Cô gái áo xanh cười nói:
- Đồ keo kiệt, ta mời khách, ngươi chi tiền, coi như là đã nể mặt ngươi rồi.
Cửu Như thấy kì lạ nói:
- Hóa ra người bị trộm cũng ở đây. Cô bé con, ngươi bị bắt tận tay, chắc là chân tay không đủ nhanh nhẹn rồi!
Cô gái áo xanh nói:
- Vậy thì đã làm sao? Ta trộm tiền mời khách uống rượu cũng còn hơn là để ngươi đi phung phí cho đám kĩ nữ?
Cửu Như gật đầu nói:
- Nói rất đúng, nói rất hay, nói đến ếch cũng phải khóc hu hu.
Lương Tiêu định phản bác lại nhưng lại nhẫn nhịn được. Hắn tuy dễ nổi nóng nhưng lại là người coi thường tiền bạc, trọng nghĩa khí. Nói hắn keo kiệt quả thật là sai lầm. Lương Tiêu sớm đã nhìn thấy phong thái, võ công của lão hoà thượng này, vô cùng bái phục, ngoài miệng tuy không nói ra nhưng đã có lòng kết giao, thầm nghĩ: “Cho dù cô không mời ông ta, ta nếu có tiền cũng sẽ mời ông ấy uống mấy chén.” Nghĩ đến đây bèn nói:
- Cũng được, nha đầu trộm cắp, các ngươi uống rượu xong, chúng ta sẽ lại tiếp tục tranh cãi.
Cô gái áo xanh vốn nghĩ Lương Tiêu bị nhục mạ như thế nhât định sẽ nổi cơn thịnh nộ, đánh nhau một trận to với mình. Không ngờ tiểu tử này lại tuyệt không hề tức giận, thật là nằm ngoài dự tính, nhất thời cô ta nhìn Lương Tiêu, mặt đầy vẻ nghi ngờ: “Chẳng lẽ tiểu tử này sợ võ công của lão hoà thượng nên mới không dám ra tay, hừ, sợ kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu, đúng là đồ vô dụng.
Trong lòng liền vô cùng coi thường hắn. Bỗng nghe Cửu Như nói:
- Tiểu cô nương, chỗ rượu này rốt cuộc có uống không?
Cô gái áo xanh liếc nhìn Lương Tiêu, cười nhạt nói:
- Đương nhiên phải uống rồi, không uống thì thật là uổng phí.
Nói xong liền cùng Cửu Như sóng vai tiến vào “Quán say không về”. Lương Tiêu đang định bước vào, Minh Quy nói:
- Thôi bỏ đi, “Đại Kim Cương Thần Lực” của lão hoà thượng đó khắp thiên hạ khó tìm được đối thủ, một trăm người như ngươi cũng không đấu được với ông ta.
Lương Tiêu cười nhạt nói:
- Ta không động thủ với bọn họ, nhìn thôi cũng không được sao?
Liền gạt tay lão ra, bước vào tửu lầu. Minh Quy chỉ đành vào theo, đã thấy Cửu Như đem chiếc chuông đồng đặt giữa đường rồi cùng cô gái áo xanh mỗi người ôm một vò rượu “Ngũ mỹ nhân” ngồi xuống đối diện nhau. Còn đám người do nam tử áo lam dẫn đầu đã không còn thấy đâu nữa, chắc đã lợi dụng lúc hỗn loạn bỏ đi rồi, bỏ lại hai chiếc bàn bát tiên trống. Lương Tiêu liền cùng Minh Quy tiến tới ngồi xuống một bàn trong đó.
Cô gái áo xanh đập vỡ bùn bịt nắp vò rượu, cười nói:
- Hoà thượng, ta là chủ, xin uống trước.
Rồi đưa vò rượu lên cái miệng nhỏ nhắn, ừng ực một hơi uống cạn, quệt rượu bên mép cười nói:
- Ta uống hết rồi…
Còn chưa dứt lời đã chợt ngây ra, chỉ thấy Cửu Như trước mặt đã bỏ xuống hai vò rượu không. Cô gái áo xanh cười nói:
- Hảo hoà thượng! Ông thật biết uống!
Hứng thú uống rượu liền nổi lên, bỏ chiếc mũ lá xuống bên cạnh, hai má trắng như tuyết như ngọc ửng lên màu hồng như hoa đào, càng thêm phần kiều diễm. Cửu Như lại mở thêm một vò rượu, cười nói:
- Cô bé con đẹp lắm, nhưng bản lĩnh uống rượu à? Còn lâu mới bì kịp hòa thượng!
Cô gái áo xanh không phục nói:
- Từ chân núi Thiên Sơn trở xuống, xưa nay làm gì có ai uống hơn được ta?
Nói rồi cũng cầm lên một vò rượu.
Cửu Như cười nói:
- Chậm đã, có rượu mà không có thịt thì giống như tướng soái không có binh lính, không thể thành đại sự.
Cô gái áo xanh nói:
- Hoà thượng muốn ăn thịt thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải lòng vòng?
Liền hướng về phía chủ quán nói:
- Chủ quán, nướng nguyên một con dê mang ra đây!
Cửu Như cười nói:
- Nướng cả con dê! Sảng khoái, sảng khoái.
Liền đem vò rượu trong tay uống cạn rồi nói:
- Cô bé con, ăn rồi uống rồi mà vẫn chưa hỏi tên của ngươi!
Cô gái áo xanh mỉm cười nói:
- Ta họ Liễu.
Cửu Như nhướng mày, ồ lên một tiếng.
Ông chủ quán thấy cơ hội làm ăn tới, vội gọi người nhanh tay làm việc. Không lâu sau, một con dê nướng thơm phức đã được đặt lên bàn, cô gái áo xanh liền đưa tay xé một miếng đưa vào miệng, khen ngợi:
- Con dê nướng này không giống với ở quê ta, cắn thấy giòn, nhai thấy mềm, ít gây hơn một chút, lại thơm ngon hơn một chút.
Chủ quán cũng cười theo nói:
- Đương nhiên rồi, lúc nướng dê dùng nhiệt độ không giống nhau, các loại mỡ gà, vịt, lợn, bò bôi lên cũng liên tục thay đổi, trong bụng của dê lại còn ướp cả dương mai, quế, mơ, đào khô mười hai loại mứt hoa quả.
Cô gái áo xanh nói:
- Thì ra cầu kì như vậy.
Cửu Như xé một cái chân dê, nhai nhồm nhoàm nói:
- Vẫn là đầu lưỡi con gái nhạy bén… hô hô, hoà thượng ta đây ăn không phát hiện những thứ đó.
Hai người cười nói vui vẻ, khoảng khắc đã uống hết số rượu đó. Cửu Như tay trái cầm vò rượu, tay phải nắm thịt dê, tay trái đưa lên tay phải hạ xuống rồi lại đến tay phải đưa lên tay trái hạ xuống, thật không thua gì mười người, ăn uống đều chiếm tới chín phần. Cô gái áo xanh trong lòng không phục, cố gắng uống hết hai vò rượu nặng, nhất thời hai má hồng rực, mắt hạnh mơ màng, miệng cười duyên dáng, xinh đẹp tuyệt vời.
Lúc này đột nhiên nghe ngoài cửa truyền vào tiếng quát tháo, hơn mười vị hoà thượng xông vào, người nào cũng cầm gậy gộc. Đi đầu là một vị lão tăng dáng vẻ lẫm liệt, nhìn cảnh tượng trong quán tức giận đến cả người phát run, đưa gậy chỉ vào Cửu Như nói:
- Nghiệt chướng, ngươi đến nghỉ chân lại còn ăn trộm chiếc chuông đồng trong chùa. Điều này chưa nói vội, ngươi lại còn ngồi đây uống rượu ăn thịt với nữ nhi, thanh quy giới luật của phật môn đã bị đồ yêu nghiệt nhà ngươi huỷ hoại hết rồi.
Ông chủ quán rượu nhận ra đây chính là đại sư Hoằng Ngộ, trụ trì chùa Hàn Sơn, vội vàng tiến tới nhưng chưa kịp giải thích gì đã bị lão hoà thượng một chưởng tát ngã, mắng nhiếc:
- Ngươi cũng thật là hoang đường, lại đi bán rượu thịt cho người xuất gia, khiến cho phật tổ ở nơi Tây Thiên cũng phải xấu hổ?
Nói xong liền vung mạnh cây gậy đánh về phía Cửu Như.
Cửu Như tránh cây gậy đánh tới, đứng thẳng dậy, chúng tăng vung côn múa gậy bao vây lấy ông ta. Cửu Như cười nói:
- Hoằng Ngộ, ngươi mở miệng là nói Phật Tổ, vậy Phật ở đâu? Tổ ở chỗ nào?
Hoằng Ngộ ngây người ra, cao giọng nói:
- Phật ở lục dương trên đỉnh đầu ngươi, Tổ ở chỗ giữa hai mắt của ngươi! Phật phát ra sấm sét, bổ tung lòng dạ ngu dốt như đá sỏi của ngươi, Tổ phát ra kim quang, đâm nát con mắt mê muội của ngươi!
Cửu Như cười nhạt nói:
- Ta thấy ngươi mới là đồ đầu óc ngu dốt, mắt mũi u mê!
Hoằng Ngộ tức giận nói:
- Ăn nói xằng bậy!
Cửu Như cười ha ha nói:
- Ngươi nhìn mà không thấy sao?
Hoằng Ngộ nói:
- Cái gì?
Cửu Như chỉ chỉ vào mũi, cười nói:
- Ngươi nghĩ không ra à?
Hoằng Ngộ lại ngây người ra nói:
- Cái gì?
Cửu Như ngửa mặt lên trời cười lớn nói:
- Tương lai không có tổ, quá khứ không phải phật, đông đảo chúng sinh đều chấp nhặt trong lưới mê. Phật là cái gì? Tổ là cái gì? Tổ chính là ta, ta chính là Phật.
Ba mươi hai chữ đó, mỗi chữ đều giống như một tiếng chuông đồng vang rền chấn động tới tận lòng người. Hoằng Ngộ giống như bị đánh một gậy nhớ đời, đứng ngây ra đó rồi rít giọng kêu lên:
- Cuồng tăng khá lắm, ăn nói hàm hồ, ngươi ăn trộm chuông đồng, lừa lấy rượu uống, ngươi có tư cách gì mà tự xưng là Phật Tổ chứ?
Cửu Như cười lớn, giơ cây gậy gỗ mun ra nhấc chiếc chuông đồng lên, rảo bước đi ra khỏi cửa. Hai vị hoà thượng vung gậy đánh tới, hai cây gậy gỗ đánh lên người Cửu Như tức thì gãy thành bốn đoạn.
Cửu Như gõ một cái vào chuông lớn, ngửa mặt cười dài, tiếng cười tiếng chuông kết hợp với nhau như giao long bay lượn xông thẳng lên trời. Chỉ nghe tiếng ông ta sang sảng đọc:
- Ẩm bãi Thái Hồ vạn khoảnh tửu, cửu thiên do văn đề hồ hương
Tuý ngọa hồng trần thân tự tại, tiếu khán chinh hồng thành nhất hành
Thâu liễu càn khôn hung trung lưu, phiến đắc chân như tụ lí tàng
Ma ha Ban nhược ba la mật, na quản thế nhân thuyết đoản trường
(Giải thích:
Chân như: bản thể của vũ trụ
Ma ha bàn nhược ba la mật: tiếng phạn, chỉ “có tài năng sẽ tới được đích”)
(Tạm dịch:
Uống hết vạn vò rượu Thái Hồ, chín ngày vẫn còn hương Niết bàn.
Say giữa trần đời thân tự tại, cười ngắm chim hồng bay thành hàng.
Trộm lấy càn khôn trong trí tuệ, lừa được nơi tàng trữ Chân như.
Có tài năng sẽ tới được đích, lo gì người đời nói chê bai)
Quần tăng đuổi theo, nhưng Cưu Như bước nhanh như gió, chốc lát đã không thấy bóng dáng nữa. Hoằng Ngộ hồi lâu suy nghĩ về những lời Cửu Như vừa nói, trong đầu chợt lóe lên, bất giác ồ lên một tiếng, thầm nghĩ: “Hoà thượng đó giả ngây giả ngô nhưng mỗi câu nói đều vô cùng thâm thuý và sâu sắc, đó chẳng phải là điểm quan trọng để phá vỡ u mê trong lòng ta hay sao?” Nghĩ đi nghĩ lại tự thấy rằng nếu không hỏi được Cửu Như cho rõ ràng thì đời này làm hoà thượng cũng uổng phí, liền lập tức kêu lớn:
- Đuổi theo, mau đuổi theo!
Rồi vội vàng đuổi theo, đám hoà thượng chỉ cho rằng ông ta muốn đòi lại chuông đồng nên cũng đồng loạt vác gậy hùng hục đuổi theo.
Lương Tiêu thấy lão hoà thượng đã đi mất tăm liền đứng dậy đến trước mặt cô gái áo xanh, cười nhạt nói:
- Trợ thủ của cô đi rồi, xem lần này ai tới cứu cô?
Cô gái áo xanh lấy tay chống má, nghe hắn nói cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên. Lương Tiêu cho rằng cô ta coi thường mình, vung tay nói:
- Nói với ngươi đó! Ngươi sao không nhìn người?
Cô gái áo xanh gục đầu vào vai, lảo đảo suýt ngã lăn ra, ngẩng đầu lên, đôi mắt say rượu lờ đờ, vẻ mặt kiều diễm như hoa đào đang nở, uốn người đứng dậy lè nhè nói:
- Tiểu… tiểu sắc quỷ… ừm… ngươi… ngươi… muốn chết à?
Lương Tiêu cau mày, đưa tay ra kéo cô ta. Hắn tính rất kĩ, trảo đó có sáu bảy hậu chước, đảm bảo cô gái áo xanh hết đường chạy thoát. Nhưng không ngờ rằng trảo đó lại nghiễm nhiên túm thẳng được cánh tay cô gái áo xanh, bao nhiêu biến hóa vô cùng đằng sau một chút cũng không dùng tới. Trong lúc Lương Tiêu giật mình thì đã cảm thấy cô gái áo xanh thuận thế ngã vào lòng mình, Lương Tiêu sợ cô ta giả trá liền vội vàng tránh ra, không ngờ cô gái áo xanh thân hình mềm nhũn, ẻo lả nép vào ngực hắn không hề nhúc nhích.
Côn Luân Côn Luân - Phượng ca Côn Luân