Thiên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 54
ư âm của nụ cười vẫn đọng lại trong cô đến sáng hôm sau khi cô với lấy tờ báo nằm bên ngoài cánh cửa của căn hộ của cô.
MATTHEW FARRELL BỊ HỎI CUNG TRONG VỤ MƯU SÁT STANISLAUS SPYZHALSKI.
Tim cô nện thình thịch, cô nhặt lên tờ báo và đọc câu chuyện kèm theo. Nó bắt đầu bằng việc kể lại toàn bộ chuyện xấu của gã luật sư giả mạo, người đã cung cấp cho họ những tài liệu ly hôn giả mạo và kết thúc với lời tuyên bố đáng ngại là Matt đã bị cảnh sát hỏi cung chiều hôm qua.
Meredith nhìn chằm chằm vào câu đó trong cơn sốc lạnh toát người. Matt đã bị chất vấn hôm qua. Hôm qua. Và đêm qua anh không chỉ giữ nó bí mật với cô, anh không tỏ vẻ hoặc hành động như thể có gì không ổn! Điếng người bởi bằng chứng rành rành này về khả năng che giấu cảm xúc của anh, để đánh lừa ngay cả cô, cô đi từ từ vào căn hộ của cô và chuẩn bị để đi làm, định là sẽ gọi cho anh từ văn phòng.
Lisa đang đi tới đi lui khi cô đến.
"Meredith, tớ phải nói chuyện với cậu " cô nói khi cô đóng cửa văn phòng của Meredith lại.
Meredith nhìn người bạn thuở thơ ấu của cô, và không chắc chắn về lòng trung thành của Lisa qua nụ cười do dự của cô ấy. "Tớ đang phân vân khi nào cậu sẽ làm chuyện đó. "
"Ý của cậu là gì?"
Meredith bâng quơ nhìn cô ấy. "Ý tớ là về Parker. "
Chuyện đó dường như thay đổi vẻ sốt ruột của Lisa thành sự tuyệt vọng lo lắng. "Parker ư? Ồ, Chúa ơi, tớ muốn nói với cậu về chuyện đó, chỉ là tớ vẫn còn chưa có can đảm. Meredith, " cô ấy van xin, giơ cao tay cô ấy và để cho chúng rơi xuống một cách bất lực, "tớ biết cậu chắc nghĩ tớ là một kẻ ngụy biện và kẻ nói dối đê tiện nhất trên thế giới với cái cách tớ đã trêu chọc anh ấy với cậu, nhưng tờ thề là tớ đã không làm chuyện đó để cố ngăn cản cậu kết hôn với anh ấy. Tớ đang cố tự kiềm chế mình về chuyện muốn anh ấy, cố gắng tự thuyết phục mình là anh ấy không là gì ngoài một... một chủ ngân hàng bảo thủ. Và, mẹ kiếp, cậu không thực sự phải lòng anh ấy - hãy xem cậu đã bị đốn ngã vào tay của Matt nhanh cỡ nào khi anh ấy trở lại. " Sự giả tạo bướng bỉnh của cô sụp đổ. "Ôi, làm ơn đi, đừng ghét tớ vì chuyện này. Xin đừng. Meredith, " cô nói, và giọng nói của cô vỡ tan, "tớ yêu cậu hơn cả chị em của mình, và tớ đã ghét bản thân tớ vì đã yêu người mà cậu muốn... "
Bất ngờ họ lại trở về năm lớp tám đang tranh cãi và đang đấu chọi nhau trên sân chơi tại trường St. Stephen, nhưng bây giờ họ đã lớn, và khôn ngoan, và họ biết giá trị tình bằng hữu của họ. Lisa nhìn cô, nước mắt làm mờ đi mắt cô, tay của cô bóp chặt thành hai nắm tay bất lực ở hai bên cô. "Làm ơn, " cô thì thầm. "đừng ghét tớ. "
Meredith hít một hơi thở mong manh. "Tớ không thể ghét cậu, " cô nói, nụ cười của cô run run. "Tớ cũng yêu cậu, và, bên cạnh đó, tớ không có người chị em nào - " Với tiếng cười nghẹn lại Lisa lao vào vòng tay của Meredith, và như họ đã làm cách đây đã lâu khi họ còn mặc đồng phục lớp tám, thay vì quần áo thời trang, họ ôm nhau và cười và cố không khóc. "Cậu không thấy nó có vẻ hơi - loạn luân - đối với cậu cho dù thực tế là vậy?" Lisa hỏi với cười e dè khi họ đứng giang ra. "Chuyện tớ ở chung với Parker hả?"
"Vâng, thật ra mà nói nó có vẻ vậy - buổi sáng tớ gọi cho cậu, và hai người đều là rõ ràng ở trên giường. Với nhau."
Lisa bắt đầu cười, sau đó cô đột ngột nghiêm trang. "Thực sự, tớ không đi lên đây để nói về Parker. Tớ đến hỏi cậu về chuyện cảnh sát chất vấn Matt hôm qua. Tớ đã đọc trong tờ báo buổi sáng và tớ " - cô quay mặt đi, tia nhìn của cô chuyển sang căn phòng - " và tớ, ờ thì, tớ đoán là tớ đi lên đây tìm kiếm một lời cam đoan. Ý tớ là - cảnh sát nghĩ là anh ấy giết chết Spyzhalski à?"
Cố gắng đè nén sự giận dữ dâng trào bởi sự trung thành với Matt, Meredith nói một cách bình tĩnh, "tại sao họ lại nghĩ vậy chứ? Quan trọng hơn, tại sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Tớ không có, " Lisa phản đối với vẻ khổ sở. " chỉ là tớ cứ nhớ mãi vào buổi sáng cuộc họp báo của cậu, khi anh ấy đang nói chuyện với luật sư của anh ấy trên loa điện thoại. Matt đã rất tức giận với Spyzhalski, bất kỳ ai có thể thấy, và quyết tâm một cách tuyệt vọng giữ cậu ra khỏi vụ bê bối. Và sau đó anh ấy nói một điều có vẻ... kỳ lạ và... thậm chí là đe doạ ngay lúc đó. "
"Cậu đang nói về chuyện gì?" Meredith yêu cầu, lúc này cảm thấy nôn nóng hơn là khó chịu.
"Tớ đang nói về những gì Matt đã nói khi luật sư của anh ấy cảnh báo anh ấy Spyzhalski là một tên lừa đảo muốn trình diễn một màn biểu diễn lớn trong phòng xử án. Matt bảo luật sư của anh ấy thay đổi đầu óc của Spyzhalski và đưa hắn ra khỏi thành phố. Rồi Matt nói rằng anh ấy sẽ 'chăm sóc hắn' sau. Cậu không nghĩ, " Lisa kết thúc, tia nhìn sợ hãi của cô tìm kiếm trên khuôn mặt của Meredith, "cách Matt nói 'chăm sóc hắn ' có thể là đập hắn nhừ tử và quăng xuống mương, chết, không?"
"Đó là chuyện vô lý nhất, điên khùng nhất mà tớ từng nghe!" Meredith nói bằng một giọng giận dữ, trầm, nhưng lời của bố của cô làm cho cả hai xoay lại.
"Bố không nghĩ cảnh sát sẽ thấy một lời nhận xét như thế là vô lý, " ông nói từ ngưỡng cửa nối qua hội trường. "Hơn nữa, bổn phận của con là thông báo cho họ biết về nó. "
"Không, " Meredith nói, bắt đầu hoảng sợ với cách cảnh sát có thể phân tích lời nhận xét của Matt, rồi một ý tưởng chợt đến. Bớt căng thẳng, cô mỉm cười "Con là vợ của Matt, con không có bổn phận lặp lại chuyện đó, ngay cả trong phòng xử án. "
Philip nhìn Lisa "Con nghe nó, và con không có kết hôn với đồ con hoang đó. "
Lisa nhìn Meredith và thấy sự khẩn cầu trong mắt cô ấy. Không ngần ngại Lisa ủng hộ Meredith. "Thực sự thì, ông Bancroft, " cô nói dối với một nụ cười hối tiếc, "rốt cuộc cháu không nghĩ đó là những gì Matt đã nói. Không, cháu chắc chắn là nó không phải vậy. Bác biết trí tưởng tượng phong phú của cháu mà, " cô bổ sung, rút khỏi văn phòng, "đó là lý do tại sao cháu là một nhà thiết kế xuất sắc đến như vậy ở đây - một trí tưởng tượng rất sống động. "
Khi bố cô chuyển tia nhìn trừng trừng thất vọng của ông sang cô, Meredith chỉ ra cho ông một chuyện mà cô vừa mới nhìn thấy. "Bố biết đó, " cô nói với ông một cách lặng lẽ, "trong sự tuyệt vọng của bố để đổ lỗi cho Matt vì mọi điều, bố đang vấp phải một sai lầm. Một mặt, bố đang buộc tội anh ấy không có tình cảm với con, và sử dụng con đơn thuần để trả thù bố. Nếu điều đó là đúng, làm thế nào mà bố có thể tin là anh ấy đã thực sự giết chết Spyzhalski để giữ con khỏi vụ bê bối?" Cô đã ghi điểm với chuyện đó, cô biết, vì cha cô chửi thề lầm bầm và bỏ đi, nhưng ngay lập tức sau đó tim của Meredith lỗi nhịp khi nhớ ra một chuyện khác mà Matt đã nói cứ ám ảnh cô. Cùng cái đêm cơ thể của Spyzhalski được tìm thấy, cô trêu chọc anh về đề nghị đánh lạc hướng đám phóng viên của anh trong khi cô lái xe vào bãi đỗ xe tại căn hộ của anh. Anh sẽ làm vậy à?Chỉ cho em à? cô đã nói đùa, nhưng câu trả lời của anh không phải là đùa, nó đã được nói với vẻ nghiêm túc chết người. Em không hình dung được, anh đã trả lời, anh sẽ làm bao nhiêu chuyện - chỉ cho em thôi..
Meredith đi đến bàn của cô và lắc đầu, đẩy suy nghĩ đó qua một bên. "Dừng lại đi!" cô lớn tiếng cảnh báo mình. "Mi đang để cho nghi ngờ của tất cả những người khác làm mi khó chịu!"
Tuy nhiên, lúc sáu giờ, gần như không thể làm được điều đó. "Đây là hai mảnh chứng cứ đầu tiên của con, Meredith, " cha cô công bố, đi vào với Mark Braden, và giận dữ quăng hai bản báo cáo lên bàn của cô.
Đột nhiên linh tính thấy điềm gở, Meredith từ từ đẩy hồ sơ ngân sách quảng cáo mà cô đang xem qua một bên, nhìn lướt qua nét mặt dữ tợn đầy sát khí của hai người đàn ông, và kéo bản báo cáo tới trước mặt cô. Bản báo cáo đầu tiên là bản điều tra dài dòng mà Mark đã tìm hiểu được về Matt. Trên đó, Mark đã khoanh đỏ tên của các công ty mà Matt sở hữu, mỗi doanh nghiệp kinh doanh hợp pháp anh có dính líu đến, và có hàng tá. Tám trong số những cái tên đó có chữ X đỏ lớn bên cạnh chúng. Cô nhìn bản báo cáo khác, có tên của những người, tổ chức, và công ty gần đây đã mua hơn 1,000 cổ phiếu của Bancroft, và trái tim cô bắt đầu sợ hãi: tám cái tên với chữ X đỏ trên bản báo cáo điều tra về Matt cũng xuất hiện trên danh sách cổ đông mới. Kết hợp hai bản báo cáo, Matt đã mua một khối lượng khổng lồ cổ phiếu của B&C, tất cả chúng đều được mua dưới những cái tên khác của anh hay của Intercorp.
"Đó là chỉ là sự khởi đầu, " cha cô nói. "Danh sách các cổ đông không đước cập nhật, và bản báo cáo điều tra về Farrell không đầy đủ. Có trời mới biết hắn đã mua thêm bao nhiêu cổ phần hoặc dưới những cái tên gì. Khi giá cổ phiếu của chúng ta tăng lên, Farrell rõ ràng quyết định đặt một vài quả bom vào cửa hàng của chúng ta để hạ giá xuống, để hắn có thể mua chúng rẻ hơn. Bây giờ, " ông nói,chống tay của ông trên bàn làm việc của cô, "con sẽ thừa nhận rằng hắn đứng đằng sau những chuyện đang xảy ra với chúng ta chứ?"
"Không!" Meredith nói một cách lạnh lùng, nhưng cầu Chúa phù hộ cho cô, cô không chắc liệu cô đang phủ nhận là ông đúng hay từ chối khả năng thừa nhận nó của cô. "Tất cả những cái này chỉ chứng tỏ là anh ấy - anh ấy quyết định mua cổ phiếu của chúng ta. Có thể có nhiều lý do cho chuyện đó. Có lẽ anh ấy nhận biết chúng ta là một đầu tư dài hạn tốt và nó - nó làm cho anh ấy thích thú khi kiếm tiền trên chính công ty của bố!" Cô đứng lên, đầu gối của cô run run, và nhìn cả hai người đàn ông. "Chuyện đó khác xa với các vụ đặt bom ở những cửa hàng của chúng ta hoặc giết người!"
"Tại sao bố lại từng nghĩ là con có đấu óc vậy!" Philip nói trong sự thất vọng. "Thằng con hoang đó đã sở hữu mảnh đất mà chúng ta muốn ở Houston, và chỉ có Chúa mới biết là hắn còn sở hữu bao nhiêu cổ phần của chúng ta! Hắn đã có đủ cổ phần để bầu cho hắn ta ngồi vào cái ghế của ban quản trị bây giờ..."
"Muộn rồi, " Meredith cắt ngang, nhưng giọng của cô căng ra với sự căng thẳng khi cô nhét công việc của cô vào cặp. "Con sẽ đi về và cố gắng làm việc ở đó. Bố và Mark có thể tiếp tục chuyện săn phù thủy này mà không có con!"
"Tránh xa thằng đó ra, Meredith!" bố cô cảnh báo khi cô bắt đầu đi ra cửa. "Nếu không, con có thể kết thúc như là một tòng phạm trong tất cả những chuyện này. Chậm nhất là đến thứ sáu chúng ta sẽ thu thập đủ bằng chứng để giao hắn cho các nhà chức trách... "
Cô quay lại, cố trông có vẻ khinh bỉ. "Nhà chức trách gì?"
"Đầu tiên là Ủy ban giao dịch chứng khoán! Nếu hắn đã mua năm phần trăm cổ phiếu của chúng ta, và bố biết chắc là bây giờ hắn đã mua đủ, thì hắn vi phạm luật của SEC bởi vì hắn đã không thông báo với họ là hắn đã làm chuyện đó! Và nếu hắn vi phạm luật đó, thì cảnh sát không nghĩ là hắn trong sạch khi nói đến cái chết của gã luật sư đó, hay các vụ dọa bom..."
Meredith bỏ đi và đóng cửa lại phía sau cô. Không biết vì sao cô cố mỉm cười, nói lời chúc ngủ ngon với những người điều hành khác mà cô đã gặp trên đường đến bãi đỗ xe, nhưng khi cô ngồi vào ghế trước của chiếc xe Matt đã tặng cô, sự bình tĩnh của cô vỡ nát. Chộp lấy vô lăng với hai tay, cô nhìn chằm chằm vào vách tường xi măng của bãi đỗ xe, run rẩy không kềm chế được. Cô tự nói với mình là cô đang hoảng sợ một cách không cần thiết, Matt sẽ có một lời giải thích logic, và hợp lý với tất cả những chuyện này. Cô không, tuyệt đối sẽ không kết tội anh ngay trong đầu của cô dựa vào những chứng cớ gián tiếp như vậy. Cô lẩm bẩm không biết bao nhiêu lần như một bài thánh ca. Hay một lời cầu nguyện. Từ từ, sự run rẩy dịu xuống, và cô đề máy xe. Matt vô tội, cô biết nó với mọi tế bào của cô, và cô sẽ không làm mất danh dự của anh bằng cách nghi ngờ anh hơn một hay hai giây.
Mặc dù là cô đã kiên quyết, những mối nghi ngờ và nỗi sợ hãi của cô không thể dễ dàng tống đi được, và cho đến lúc cô thay quần áo cô đã rất khốn khổ đến nỗi không thể tập trung vào bất cứ thứ gì khác. Cô mở cặp ra, một cách lơ đãng lấy ra ngân sách quảng cáo, và nhận biết thật là vô nghĩa khi cố gắng làm việc trong khi tâm trí của cô ở trong trạng thái này. Nếu cô chỉ có thể nhìn thấy Matt, cô tự nói với mình, thấy khuôn mặt của anh và đôi mắt của anh, và nghe giọng nói của anh, cô sẽ được trấn an là anh đã không làm những chuyện mà bố cô đang buộc tội anh.
Cô vẫn còn nói với chính mình lý do duy nhất của việc cô cần gặp anh là để được anh trấn an với sự hiện diện của anh và ngăn cản trí tưởng tượng của cô loạn lên khi cô ấn chuông báo hiệu bên cạnh cánh cửa đôi của căn hộ. Matt đã để tên cô lên danh sách khách mời thường trực ở bàn bảo vệ, vì vậy anh không biết là cô đang đến. Joe ÓHara mở cửa, vẻ mặt thô kệch của Joe cắt thành nụ cười toe toét khi anh thấy cô. "Chào, Bà Farrell! Matt sẽ rất vui khi thấy bà! 'Không gì' có thể làm anh ấy vui hơn, " anh dự đoán khi anh hạ thấp giọng của anh và nhìn xung quanh cô, "ngoại trừ nếu cô tình cờ mang theo cái va li của cô?"
"Tôi sợ là tôi không có, " Meredith nói, mỉm cười bất lực với sự điên khùng lớn mật của anh. Trong căn hộ độc thân của Matt, Joe hình như nghề nào cũng biết nhưng chẳng thành thạo nghề nào - không phải là tài xế hoặc vệ sĩ, nhưng lúc không làm việc, anh đi mở cửa, nghe điện thoại, và anh thậm chí thỉnh thoảng nấu ăn. Vì cô đã quen dần với thân thể to lớn thô kệch và khuôn mặt đen xì, đầy sát khí của anh, anh gợi cho cô nhớ đến một con gấu bông hơn - mặc dù là một con gấu bông chết người.
"Matt ở trong thư viện, " anh nói khi anh đóng cửa "Anh ấy mang cả đống công việc về nhà với anh ấy từ văn phòng, nhưng anh ấy sẽ không phiền nếu bị gián đoạn, không một chút nào! Muốn tôi đưa cô đến chỗ anh ấy không?"
"Không cám ơn, " cô nói với nụ cười qua vai của cô. "Tôi biết đường đi."
"Tôi sẽ đi khỏi vài tiếng đồng hồ," anh nói thêm một cách có ý nghĩa, và Meredith cố kềm chế sự xấu hổ tràn lên một cách ngớ ngẩn với những gì anh rõ ràng đã nghĩ là lý do cho cuộc viếng thăm này của cô.
Ở ngưỡng cửa thư viện cô dừng lại, trong giây lát vui vẻ và chắc chắn khi nhìn thấy Matt. Ngồi trên ghế trường kỷ da, mắt cá của anh gác lên trên đầu gối đối diện, anh đang đọc một số văn bản, ghi chú bên hông. Nhiều văn bản khác đã được trải rộng ra trên bàn cà phê ở phía trước anh. Anh ngước lên, nhìn thấy cô đứng ở đó, và một nụ cười để lộ hàm rắng trắng hết sức quyến rũ của anh làm rung động trái tim cô. "Hôm nay phải là ngày may mắn của anh, " anh nói, đứng dậy và đi về phía cô. "Anh đã nghĩ em sẽ không thể gặp anh đêm nay - về chuyện em cần làm việc và có được một giấc ngủ không bị phá rối. Anh nghĩ nó quá nhiều đến mức không thể hy vọng, " anh thêm vào với nụ cười khác, "em có mang vài cái va - li với em không?"
Meredith cười, nhưng nó nghe có vẻ giả tạo với cả chính tai cô. " Joe cũng hỏi như vậy. "
"Anh chắc chắn nên đuổi anh ta vì sự láo xược, " Matt đùa, kéo cô vào vòng tay của anh với một nụ hôn dữ dội. Cô cố đáp lại, nhưng cô không để tâm vào đó, và anh gần như cảm thấy nó ngay lập tức. Ngẩng đầu, anh quan sát cô với vẻ bối rối trong chốc lát. "Tại sao anh có cảm giác, " anh hỏi, " tâm trí của em đang ở nơi nào khác chứ không phải những gì chúng ta đang làm nhỉ?"
"Rõ ràng là trực giác của anh nhạy hơn em. "
Bàn tay của anh đẩy trượt xuống cánh tay cô, sau đó anh thả cô ra và lùi bước, hơi cau mày. "Điều đó có nghĩa là gì?"
"Nghĩa là em gần như không giỏi trong việc đoán chuyện gì đang xảy ra trong đầu anh, " Meredith trả lời với nhiều sự tấn công hơn cô dự định, và cô nhận ra với sự choáng váng là cô đã không đến đây để trấn an lại mình với chuyện nhìn thấy anh.
Cô đi đến đây để nghe một số câu trả lời.
"Sao chúng ta lại không vào phòng khách,ở đó nó thoải mái hơn, và em có thể giải thích ẩn ý của lời nhận xét đó. "
Meredith gật đầu và làm theo anh, nhưng một khi họ ở đó, cô quá bồn chồn đến mức không thể ngồi xuống và quá lúng túng để đối mặt với anh với những lời buộc tội ngầm của cô. Không thoải mái dưới cái nhìn quan sát kỹ lưỡng của anh, cô để cho tia nhìn của cô lang thang trong căn phòng... qua những khung ảnh cũ của cha mẹ và em gái của anh trên bàn cẩm thạch tráng lệ, băng qua quyển album hình bọc bằng da nằm cạnh nó. Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh tiếp tục đứng, và khi anh nói chuyện giọng của anh là vừa không hiểu vừa hơi cộc lốc. "Chuyện gì làm cho em bận tâm vậy?"
Bị giật mình bởi giọng nói của anh, tia nhìn của cô dán chặt vào khuôn mặt của anh, và cô nói cho anh nghe đúng những gì đã làm cho cô bận tâm. "Sao anh không nói cho em biết đêm qua cảnh sát đã chất vấn anh về cái chết của Spyzhalski? Làm thế nào mà anh ở chung suốt buổi tối với em và không hề có dấu hiệu nào cho thấy anh là một - một người bị tình nghi!"
"Anh đã không nói cho em biết vì em đã có đủ chuyện để xử lý mà không cần phải biết chuyện này. Thứ hai là, cảnh sát đang chất vấn nhiều 'thân chủ', của Spyzhalski và anh không phải là người bị tình nghi trong cái chết của hắn ta. "Anh nhìn thấy sự nhẹ nhõm và hồ nghi mà cô đang cố giấu, và quai hàm của anh bạnh ra. "Hay là anh?"
"Anh cái gì?"
"Là một kẻ bị tình nghi giết người - trong mắt em. "
"Không, dĩ nhiên là không!" vuốt tóc ra khỏi trán của cô trong một cử chỉ căng thẳng trong sự bối rối và bực bội cô quay mặt tránh nhìn anh, không thể tự kiềm chế bản thân từ chuyện tiếp tục moi tìm và ghét bản thân mình với sự nghi ngờ đang khiến cho cô làm điều này. "Em xin lỗi, Matt. Em đã có một ngày khủng khiếp. " quay lại, cô quan sát anh với những lời nói tiếp theo có phần mạnh dạn hơn, chờ phản ứng của anh khi cô nói, " bố em tin rằng ai đó sắp sửa bắt đầu một nỗ lực tiếp quản cửa hiệu." vẻ mặt của anh vẫn không đổi, không đọc nổi. Phòng thủ ư? "Ông ấy nghĩ rằng bất cứ ai đang đặt bom vào trong các cửa hàng có thể cũng là một người hay một nhóm đang lập kế hoạch để thu mua cửa hiệu. "
"Có thể là ông ấy đúng, " anh nói, và từ giọng điệu lạnh lùng, cụt lủn của anh, cô biết anh đang bắt đầu nhận ra rằng cô nghi ngờ anh, và anh sẽ ghét cô vì chuyện đó. Trong nỗi đau khổ sâu sắc cô lại quay mặt đi, và tia nhìn của cô rơi trên khung hình của cha mẹ anh cười với nhau vào ngày cưới của họ. Tấm hình tương tự đã nằm trong một trong những quyển album mà cô đã xếp ở trang trại. Những tấm ảnh. Những cái tên bên dưới chúng... Những cái tên. Tên thời con gái của mẹ anh là COLLIER. Collier Trust đã mua hết các khoản nợ của Bancroft & Company. Nếu cô không bị vây quanh bởi quá nhiều các vấn đề khác, cô đã nhận thấy sự liên quan này trước đây.
Tia nhìn của cô bắn vào khuôn mặt của Matt, trong khi nỗi đau bị phản bội hé mở tràn qua cô như ngàn mũi dao sắc nhọn. "Tên thời con gái của mẹ anh là Collier, phải không?" cô nói, giọng của cô hét lên với sự đau khổ. "Anh không phải là Collier Trust chứ?"
"Đúng " anh nói, nhìn cô, như thể hầu như không chắc chắn là làm thế nào hay tại sao cô đang phản ứng như thế này.
"Ôi, Chúa tôi!" cô nói, thụt lùi lại. "Anh đang mua hết cổ phiếu của cửa hiệu, và anh đã mua tất cả các khoản nợ của cửa hiệu. Anh có dự định làm gì, tịch thu và tiếp quản cửa hiệu nếu thanh toán trễ à?"
"Thật là điên rồ, " anh nói, nhưng có sự khẩn thiết trong giọng nói của anh khi anh bắt đầu đi về phía cô. "Meredith, anh đang cố giúp em. "
"Bằng cách nào?" cô khóc, khoanh tay quanh bụng của cô và hất mạnh ra khỏi tầm với của anh. "Bằng cách mua hết các khoản nợ hay mua hết cổ phiếu của cửa hiệu?"
"Cả hai - "
"Anh đang nói dối!" cô nói khi mọi thứ rơi vào đúng chỗ, và sự mê mụ mù quáng của cô đối với anh nhường lối cho một thực tế đau đớn. "Anh bắt đầu mua cổ phiếu của cửa hiệu vào cái ngày sau khi chúng ta ăn trưa với nhau - ngay sau khi anh nhận ra là cha em đã ngăn cản yêu cầu qui hoạch của anh. Em đã nhìn ra cái ngày đó rồi. Anh không hề cố gắng muốn giúp em!"
"Không, không lúc đó thì anh đã không, " anh trả lời với vẻ chân thành tuyệt vọng. "Anh mua khối cổ phiếu ban đầu với ý định tích luỹ đủ số cổ phiếu để có được một ghế trong hội đồng quản trị của em hoặc có thể kiểm soát hội đồng quản trị. "
"Và anh vẫn cứ tiếp tục mua chúng kể từ đó, " cô vứt lại. "Chỉ là bây giờ các cổ phiếu mà anh đang mua rẻ hơn nhiều, phải không, vì cổ phiếu của cửa hiệu đã bị giảm sau các vụ doạ bom đó! Nói cho em biết chuyện gì đó, " cô yêu cầu run rẩy, " chỉ một lần này thôi, nói thật với em - toàn bộ sự thật và hoàn toàn! Anh có giết Spyzhalski không? Anh có đứng đằng sau các vụ doạ bom đó không?"
"Không, mẹ kiếp!"
Rung chuyển với sự giận dữ và sự đau khổ, cô lờ đi lời quả quyết của anh. "Vụ doạ bom đầu tiên diễn ra cùng tuần lễ chúng ta ăn trưa và anh đã tìm hiểu được cha em muốn yêu cầu qui hoạch của anh bị từ chối! Anh có nhận thấy nó có hơi trùng hợp không?"
"Anh không liên quan gì với chuyện đó, " anh tranh cãi một cách khẩn nài. "Nghe anh nói này! Nếu em muốn toàn bộ sự thật, anh sẽ đưa nó cho em." Giọng của anh xoa dịu. "Em sẽ nghe anh nói chứ, em yêu?"
Trái tim phản bội của cô đập thình thịch vào xương sườn của cô khi cô nghe anh gọi cô là em yêu và ánh mắt trong đôi mắt xám. Cô gật đầu, nhưng cô biết cô sẽ không bao giờ có thể tin là anh sắp kể cho cô nghe sự thật hoàn toàn, không khi mà anh đã giấu cô quá nhiều chuyện, và quá khéo léo.
"Anh thừa nhận chuyện anh bắt đầu mua cổ phiếu của em để trả đũa bố em. Sau đó, sau khi chúng ta ở chung với nhau ở trang trại, anh bắt đầu nhận biết tầm quan trọng của cửa hàng bách hoá đối với em, và anh cũng biết là khi bố em quay về và thấy chúng ta lại ở chung với nhau, ông ấy sẽ không ngừng khuyên răn em đừng ở chung với anh. Anh nghĩ sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ buộc em chọn: ông ấy hay anh. Bancroft & Company và chức vị chủ tịch đi kèm, hoặc không có gì, nếu em chọn anh. Anh đã quyết định tiếp tục mua thêm cổ phiếu của em để ông ấy không thể làm được chuyện đó. Anh đã chuẩn bị mua nhiều cổ phiếu để đạt được quyền kiểm soát hội đồng quản trị để cho ông ấy không thể đe doạ em với chuyện mất đi chức vụ chủ tịch, bởi vì anh kiểm soát ban quản trị. "
Meredith nhìn chằm chằm vào anh, lòng tin của cô sụp đổ bởi vì anh đã giữ bí mật chuyện này và tất cả những điều khác. "Nhưng anh đã không thể thổ lộ động cơ cao quý của anh với em," cô nói, đầy vẻ khinh thị.
"Anh không rõ cách em sẽ phản ứng. "
"và hôm qua anh để cho em xử sự như một kẻ ngốc đối với anh về người cho vay mới của cửa hiệu - Collier Trust, khi anh là Collier Trust. "
"Anh sợ em sẽ nhìn thấy điều đó như - một sự ban ơn!"
"Em không ngu ngốc đến thế, " cô công kích, nhưng giọng của cô đang run rẩy và nước mắt đang thiêu cháy trong mắt cô. "Nó không phải là ban ơn, đó là một chiến lược xuất sắc! Anh hứa với cha em là anh sẽ sở hữu ông ấy vào một ngày nào đó, và bây giờ anh làm điều đó! Với sự giúp đỡ của một vài quả bom, và sự hợp tác một cách không có ý thức của em. "
"Anh biết là nó trông có vẻ như vậy - "
"Bởi vì nó chính là vậy!" cô khóc. "Từ ngày em đi đến trang trại để nói cho anh biết những gì thực sự xảy ra cách đây mười một năm, anh đã tàn nhẫn sử dụng mọi thứ em nói với anh mánh khóe sử dụng mọi chuyện cho đến khi chúng xảy ra như cách anh muốn chúng. Anh đã nói dối em... "
"Không, anh không có!"
"Anh đã cố tình làm cho em lầm đường lạc lối, và chúng đều như nhau! Phương pháp của anh là tất cả những gì không thành thật, nhưng anh mong em tin động cơ của anh là cao quý à? Em không thể!"
"Đừng làm điều này với chúng ta, " anh cảnh báo, giọng của anh khàn khàn với sự tức giận một cách thất vọng khi anh nhận ra anh đang mất cô. "Em đang để cho mười một năm nghi ngờ bóp méo mọi thứ mà em đã khám phá ra là anh đã làm. "
Một phần nào đó trong Meredith không chắc chắn là anh sai. Tất cả những gì mà cô chắc chắn được là một luật sư giả mạo đã chết khi chen vào lối đi của Matt, và cha cô, người can thiệp vào chuyện của anh, chẳng bao lâu sẽ không là gì hơn một con rối bù nhìn múa trên những xâu chuỗi tài chính của Matt. Và cả cô cũng vậy. "Chứng minh cho em đi," cô khóc trên bờ vực của sự cuồng loạn. "Em muốn bằng chứng."
Khuôn mặt của anh sít chặt. "Có ai đó phải chứng minh cho em là anh không phải là một kẻ đốt phá hay một kẻ giết người, phải không? Em phải có bằng chứng về việc anh không phạm tội với tất cả những chuyện còn lại, và nếu anh không thể đưa nó cho em, em sẽ tin vào điều xấu nhất?"
Bị hành hạ bởi sự thật trong lời nói của anh, cô nhìn anh, cảm giác như thể tim cô bị xé nát thành từng mảnh. Khi anh nói tiếp, giọng trầm của anh đang đau khổ vì xúc động.
"Tất cả những gì em cần làm là tin anh trong vài tuần cho đến khi nhà chức trách biết được sự thật." Anh chìa tay ra cho cô. "Tin anh, em yêu " anh nói một cách âu yếm.
Với sự nghi ngờ đang gặm nhấm cô, Meredith nhìn vào bàn tay đang đưa ra của anh, nhưng cô không thể di chuyển. Những lời đe doạ đánh bom quá thuận lợi... cảnh sát đã không chất vấn tất cả các khách hàng của Spyzhalski, vì họ đã không chất vấn cô.
"Hoặc là đưa tay em cho anh," anh nói, "hoặc là nên chấm dứt nó bây giờ, và để cho cả hai chúng ta thoát ra khỏi đau nỗi khổ của chúng ta. "
Meredith dụ dỗ mình bỏ bàn tay của cô vào trong tay anh và tin anh, nhưng cô không thể làm được. "Em không thể, " cô thì thầm đứt quãng. "Em muốn, nhưng chỉ là em không thể!" Bàn tay của anh rớt xuống bên anh, khuôn mặt của anh xoá sạch mọi cảm xúc. Không thể chịu đựng cách anh đang nhìn cô, cô hướng về cửa để rời khỏi. Những ngón tay cô nắm quanh chùm chìa khoá trong túi, chìa khoá chiếc xe mà anh đã tặng cô. Cô kéo chúng ra và chìa chúng về phía anh. "Em xin lỗi, " cô nói, cố gắng để giữ giọng của cô không run rẩy, "em không được phép nhận món quà hơn hai mươi lăm đô-la từ bất kỳ ai mà công ty của em có giao dịch kinh doanh. "
Anh đứng không cử động, một bắp cơ giật giật ngay quai hàm đang sít chặt của anh, không chịu với lấy chùm chìa khóa, và Meredith cảm thấy như thể cô đang chết trong lòng. Cô thả chúng trên bàn và chạy trốn. Dưới lầu cô gọi một chiếc ta-xi.
o O o
Doanh số bán hàng ở Dallas, New Orleans, và cửa hàng Chicago tăng lên một cách ngạc nhiên vào sáng hôm sau; Meredith thấy nhẹ nhõm nhưng không có niềm vui đặc biệt nào khi cô xem những con số thay đổi trên màn hình máy vi tính trong văn phòng của cô. Những gì mà cô cảm thấy cách đây mười một năm khi cô mất Matt không thể so sánh với nỗi đau khổ mà cô cảm thấy lúc này - bởi vì cách đây mười một năm, cô không thể thay đổi kết cục. Lần này, sự lựa chọn hoàn toàn là của cô, và cô không thể giũ bỏ sự nghi ngờ khổ sở giày vò cô là cô có thể đang phạm vào một sai lầm ghê gớm, thậm chí cũng không ngay cả khi Sam Green đem lại cho cô bản báo cáo mới nhất cho biết Matt đã mua nhiều cổ phiếu Bancroft hơn đánh giá ban đầu của họ.
Hai lần trong ngày, cô bảo Mark Braden điện thoại cho Đội Tháo gỡ Bom và Cứu hỏa ở Dallas, New Orleans, và Chicago, hy vọng hão huyền rằng một người trong số họ có thể đã tìm ra vài đầu mối và đã không báo cho cô biết. Cô đang tìm kiếm một cái gì đó, bất cứ thứ gì, để biện hộ cho sự thay đổi trong tâm trí cô và gọi cho Matt, nhưng không có manh mối gì về các vụ đánh bom cả.
Sau đó, cô chuyển động một cách thờ ơ trong suốt thời gian còn lại trong ngày của cô, đầu cô đau nhức từ nhiều đêm không ngủ được. Tờ báo chiều đang nằm bên ngoài cánh cửa khi cô về đến nhà đêm đó và, không màng cất áo choàng, Meredith lướt qua nó một cách lo lắng, tìm kiếm những mẩu tin ghi là cảnh sát đã có một người tình nghi trong vụ giết người của Spyzhalski, nhưng không có một tin tức nào. Cô bật tivi tìm bản tin lúc 6 giờ với cùng lý do - và với cùng kết quả.
Trong nỗ lực vô ích để tự kiềm chế không dìm mình vào trong sự bi thảm, cô quyết định dựng cây thông Nô en lên. Cô đã hòan tất xong chuyện trang trí và đang sắp xếp cảnh Chúa giáng sinh nhỏ dưới cây thông vào lúc 10 giờ, khi bản tin cuối ngày của truyền hình bắt đầu. Tim cô nện thình thịch với hy vọng, cô ngồi trên sàn bên cạnh cây thông, cánh tay của cô ôm quanh đầu gối của cô, sự chú ý của cô dán chặt trên màn hình.
Nhưng mặc dù tin tức về vụ giết người của Spyzhalskiđược đề cập đến, cũng như các vụ dọa bom của Bancroft, không nói đến điều gì để có thể giải tội cho Matt.
Nản lòng, Meredith tắt ti vi, nhưng vẫn còn ngồi ở chổ cũ, nhìn chằm chằm vào ánh đèn nhấp nháy trên cây thông Nô - en. Giọng trầm của Matt hiện lên trong tâm trí của cô, quen thuộc một cách đau đớn, lặng lẽ sâu sắc: Sớm muộn gì, em sẽ phải chấp nhận rủi ro và tin anh hoàn toàn, Meredith. Em không thể khôn hơn số phận bằng cách cố gắng đứng bên lề và đặt cược chút ít vào tương lai. Hoặc là em tấn công dữ dội và liều mọi thứ để chơi, hoặc là em không chơi. Và nếu em không chơi, thì em không thể thắng. Khi thực sự đi đến lúc cô cần lựa chọn, cô đã không thể chấp nhận rủi ro.
Cô nghĩ về những điều khác anh đã nói với cô, những điều thật đẹp với giọng nói âu yếm. Nếu em dọn về với anh, anh sẽ mang lại cho em một thiên đường trên cái đĩa bằng vàng. Bất cứ thứ gì em muốn - mọi thứ em muốn. Anh đi cùng với nó, dĩ nhiên. nó là lời đề nghị trọn vẹn... [i/]
Sự sâu sắc của những lời nói của anh làm ngực cô đau nhói. Cô tự hỏi bây giờ Matt đang làm gì và nếu anh đang chờ đợi, hy vọng là cô sẽ gọi. Câu trả lời cho câu hỏi đó nằm trong lời nói của anh lúc họ chia tay đêm qua. Bây giờ, lần đầu tiên, những lời nói của anh, sự [i]dứt khoát của chúng, thực sự đánh vào cô, và cô biết là anh sẽ không chờ cô gọi bây giờ hay mãi mãi. Sự lựa chọn mà anh đã buộc cô phải làm đêm qua đã không thể thay đổi theo lập trường của anh: hoặc là đưa tay em cho anh, hoặc là chấm dứt nó bây giờ, và để cho cả hai chúng ta thoát ra khỏi đau khổ của chúng ta.
Khi cô bỏ lại anh đứng ở đó đêm qua, cô đã không hoàn toàn hiểu rằng quyết định của cô mãi mãi không thể thay đổi được, là anh tuyệt đối không có ý định cho cô thêm một cơ hội nữa để quay lại với anh nếu - khi - anh được chứng minh là vô tội với tất cả những chuyện mà cô đã tin anh làm. Bây giờ thì cô biết. Lẽ ra cô nên nhận ra nó ngay lúc đó. Và dù là cô có nhận ra, cô vẫn sẽ không thể tin anh và hãy trao cho anh bàn tay của cô. Các bằng chứng chống lại anh, tất cả.
Mãi mãi...
Những hình ảnh về Chúa giáng sinh nhòe đi khi những gọit nước mắt nóng hổi lăn dài trên mắt cô, và cô gục đầu vào trong vòng tay. "Ôi, xin đừng, " Meredith khóc nức nở, "đừng để cho chuyện này xảy đến với tôi. Làm ơn, đừng. "
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường