Hồi 54: Lão Thần Thâu Làm Trò
òa Đại Hồng Bảo Điện ở Tiên Cung giờ đã thay chủ lần thứ ba, chủ nhân tòa cung nguy nga giờ đây đã là bang chủ Câu Hồn Bang Thường Luân, nên tòa Đại Hồng Bảo Điện đã được kiến tạo lại theo ý muốn của Thường Luân.
Ngay trước cửa tòa Đại Hồng Bảo Điện là chiếc mặt nạ quỷ được khắc thật tinh xảo, biểu tượng của bang chủ. Bên trong là những tấm rèm bằng lụa trắng giăng từ trên xuống dưới, tất cả đều được thêu mặt quỷ mà bất cứ ai bước vào những tấm rèm đó đều ngỡ mình đang ở trong chỗ phán quyết của diêm chúa, nhưng cũng khiến người ta khuất phục đến độ phải cúi đầu tuân phục tất cả những mệnh lệnh của bang chủ Thường Luân.
Ngoài tòa Đại Hồng Bảo Điện, thì tất cả mọi thuộc nhân của Câu Hồn Bang đều phải đeo mặt nạ, ngay cả bang chủ Thường Luân mặc dù mệnh danh là Ngọc Diện Thư Sinh nhưng cũng vẫn khoác chiếc mặt nạ quỷ nào truy bức Phong Tình Cổ Thi phải truyền thụ võ công.
Chính điều đó mà ai cũng tò mò tự hỏi, không biết sau khi Thường Luân tụ thành U Linh Tàn Kiếp, khuôn mặt Ngọc Diện Thư Sinh của gã đã thay đổi ra sao mà phải đeo chiếc mặt nạ gớm ghiếc này?
Thường Luân vận trường y hoàng bào, trước ngực thêu một chiếc mặt quỷ đang nhe nanh mà chỉ cần chạm nhãn vào bất kỳ ai cũng phải lạnh xương sởn da. Y ngồi đĩnh đạc trên chiếc ngai mà thành tữ là một chiếc đầu lâu. Có thể nói, tất cả mọi vật trong Đại Hồng Bảo Điện đều tiềm ẩn một sự khủng bố đến lạnh người.
Lỗ Trình, Lục Chỉ Thần Thâu và Vũ Văn Tiều Vĩ vận bạch y tù nhân đứng trước mặt Thường Luân. Ba người ngẩng mặt nhìn bang chủ Thường Luân bằng ánh mắt giễu cợt, khinh thị.
Thường Luân cất giọng nói:
- Đến trước mặt bổn tọa sao các ngươi không quỳ?
Tiểu Vĩ nhún vai nói:
- Tại sao ta phải quỳ chứ?
- Ta không đáng để Vũ Văn công tử quỳ hành lễ à?
Tiểu Vĩ lắc đầu:
- Tại hạ rất tiếc phải nói thẳng ra điều này mong bang chủ đừng giận.
- Bản tọa đang muốn nghe.
- Tiểu Vĩ chỉ có thể quỳ trước mặt song thân mình mà thôi.
Thường Luân hừ nhạt một tiếng:
- Bản tọa không đáng mặt sánh ngang với song thân của Vũ Văn công tử à?
Thường Luân nói xong bật tràng cười cuồng nhiệt. Gã cắt tràng cười đó nói tiếp:
- Bản tọa nhớ hôm nào Vũ Văn công tử lẫm lẫm liệt liệt được mọi người xếp vào những trang hảo hán phong lưu, tuấn kiệt hào hoa, nhưng hôm nay Vũ Văn công tử tội nghiệp quá!
Thường Luân đổi giọng thật lạnh lùng:
- Vũ Văn công tử hẳn không nghĩ đến ngày hôm nay. Nhưng bản tọa cũng không phải là người hẹp hòi, ích kỷ để rồi bị thiên hạ chê là người không có lòng độ lượng. Nếu như Vũ Văn Tiểu Vĩ hành đại lễ tôn bản tọa là chủ nhân của ngươi, sánh ngang với song thân ngươi thì bản tọa sẽ để cho ngươi cái mạng và còn phong cho chức vị tổng đàn chủ của Câu Hồn Bang, tha hồ mà tận hưởng lạc thú trên thế gian này.
Thường Luân vừa nói vừa khoát tay.
Hai tên thuộc hạ khiêng ra một cái bàn nhỏ, trên bàn có ba chiếc mặt nạ quỷ. Hai gã đó đặt cái bàn có những chiếc mặt nạ xuống trước mặt Vũ Văn Tiểu Vĩ, Lỗ Trình và Lục Chỉ Thần Thâu.
Thường Luân chỉ những chiếc mặt nạ đó:
- Vũ Văn công tử hãy chọn lấy một chức phận trong Câu Hồn Bang của bản tọa đi!
Tiểu Vĩ hừ nhạt một tiếng rồi lắc đầu:
- Đa tạ hảo ý của Thường bang chủ nhưng rất tiếc Tiểu Vĩ không muốn biến thành quỷ đói sống trong cõi nhân gian này.
Thường Luân bật cười sằng sặc. Gã cắt tràng cười đó quay sang Lỗ Trình:
- Còn tiểu hòa thượng, bản tọa đây chứng kiến oai phong và khí phách trượng nghĩa của ngươi ở Thiếu Lâm Tự, bản tọa rất thích. Chỉ cần ngươi hành lễ chịu đầu nhập vào Câu Hồn Bang, bản tọa nhất định sẽ giao chùa Thiếu Lâm cho ngươi cai quản.
Lỗ Trình chắp tay:
- A di đà Phật. Danh lợi, chức phận đều chỉ là phù du trong cõi nhân gian này, chỉ có tâm thanh thản mới là đại phúc. Tiểu tăng đã nguyện trọn đời này sống trong Phật môn nên đâu cần chút danh lợi, chức phận cỏn con.
Lỗ Trình nhìn lên:
- Tiểu tăng chỉ có một lời khuyên với thí chủ. Thí chủ đã làm nhiều chuyện quỷ thần còn phẫn nộ thì mau quay đầu lại hướng về cửa Phật mà sám hối, may ra còn chút...
Thường Luân đứng phắt dậy chỉ Lỗ Trình quát lớn:
- Im cái mồm thối của hòa thượng lại!
Những lời của Lỗ Trình không biết khiến Thường Luân giận dữ như thế nào mà gã không kềm chế được phải nghiến răng ken két.
Thường Luân ngồi trở lại. Y rời sát nhãn về phía Lục Chỉ Thần Thâu:
- Lão thần thâu!
Lục Chỉ Thần Thâu ngước lên:
- Có lão phu.
Thường Luân gật đầu:
- Trong ba người, hai người đã không biết trời cao đất rộng, không thấy xa thấy dài mà chỉ ương ngạnh, lão thừa biết họ phải chịu những gì rồi.
Lục Chỉ Thần Thâu gật đầu:
- Lão phu biết... Lão phu biết.
Lão nhìn qua Lỗ Trình và Vũ Văn Tiểu Vĩ:
- Hai người nghe Câu Hồn Bang chủ nói rồi chứ. Lão phu đoán chắc hai người sẽ bị lột da, lóc thịt mới khiến bang chủ hả được giận.
Lời nói của lão thần thâu khiến Thường Luân phải đắc ý gật gù liên tục. Gã nói:
- Lão nói rất đúng. Bản tọa xem chừng lão là người biết thời cuộc.
Lục Chỉ Thần Thâu ngẩng lên nói:
- Lão phu rất biết nhìn xa trông rộng như bang chủ.
Lão khoát tay:
- Lão không có nói giống bang chủ.
Thường Luân trầm giọng:
- Lão nên giữ lời một chút.
- Lão ghi tạc lời nói của bang chủ.
Thường Luân lại gật đầu đắc ý:
- Thế lão có đồng ý phục vụ bản tọa không? Nếu lão đồng ý thì hay bái lễ tôn vinh bản tọa.
Lục Chỉ Thần Thâu tròn mắt. Lão thâu nhìn sang tiểu hòa thượng Lỗ Trình:
- Lão huynh tiếc quá không có món khuyển hoang của lão đệ.
Mọi người nghe lão thần thâu nói không khỏi ngỡ ngàng.
Lục Chỉ Thần Thâu ngẩng lên nhìn Thường Luân:
- Khải bẩm bang chủ, lão phu sẵn sàng bái tạ bang chủ, nhưng phải có lễ vật gì đặng thêm long trọng.
Thường Luân đứng lên:
- Lão muốn dùng thứ gì để lễ bái tôn vinh bản tọa?
- Dạ, lão phu vốn thích ăn thịt khuyển hoang, nhưng bây giờ đâu có thời gian để nấu nướng, thôi thì bang chủ cứ sai ai đó mang đại vào đây một con khuyển hoang còn sống là được rồi.
Thường Luân cười khành khạch:
- Lão giễu cợt bản tọa đấy à?
Lục Chỉ Thần Thâu lắc đầu:
- Dạ không... lão phu đâu dám giễu cợt bang chủ để bị người hành xử lăng trì như hai tên không biết nhìn xa trông rộng như hai tên này sao.
Thường Luân gật đầu:
- Được rồi, bản tọa chiều ý lão.
Thường Luân ra lệnh, nhưng mãi một lúc sau hai tên thuộc hạ mới đem vào được một con khuyển hoang, bốn chân đều bị trói. Con chó cứ sủa lên ầm ĩ khiến đại sảnh Câu Hồn Bang đang trang nghiêm bất giác náo loạn hẳn lên.
Thường Luân vẫn giữ thái độ bình thản:
- Bản tọa đã chiều ý lão rồi đó.
- Đa tạ bang chủ.
Lục Chỉ Thần Thâu nhìn tiểu hòa thượng Lỗ Trình:
- Lão huynh đi trước nhé.
Lão nói xong, quay sang con khuyển hoang, thành khẩn chấp tay nói:
- Cẩu tạp chủng ơi, trước đây lão phu nhờ có thịt của ngươi mà da dẻ hồng hào, tướng mạo phương phi, nên lão phu phải lạy tạ ngươi.
Lục Chỉ Thần Thâu vừa nói vừa lạy tạ con khuyển hoang bị trói bốn chân.
Lão lạy con khuyển hoang đó xong, quay lại Thường Luân. Lão trịnh trọng dõng dạc nói lớn:
- Lão phu thành khẩn hành lễ bang chủ.
Lão ngẩng cao đầu nói:
- Lễ thứ nhất để ra mắt bởi sau này lão cũng được da dẻ hồng hào.
Lão vừa nói vừa lạy Thường Luân.
Lão lai ngẩng đầu lên nói:
- Lễ thứ hai gọi là cung kính coi bang chủ như... như cẩu hoang đã từng cho lão phu ăn, lão phu uống.
Thường Luân gầm:
- Lão quỷ muốn chết!
Mặc cho Thường Luân gầm the thé, Lục Chỉ Thần Thâu vẫn bình thản hành tiếp lễ thứ ba:
- Thuộc hạ lão thần thâu thuộc về bang chủ chẳng khác nào chó hoang thuộc về chó lớn, bang chủ hãy nhận lão thần thâu vào bầy chó của người.
Thường Luân không còn giữ được bình tâm nữa. Gã từ từ bước xuống những bậc tam cấp. Những bước chân của Thường Luân vang lên những tiếng ầm ầm như của bầy voi đang di chuyển.
Thường Luân bước đến trước mặt Lục Chỉ Thần Thâu.
Lão thần thâu ngẩng lên nhìn Thường Luân cười khảy rồi nói:
- Bang chủ bắt lão chết bằng cách gì. Tự đoạn mạch hay đập đầu chết?
- Ta đang nghĩ.
- Cái gì, làm gì rồi cũng chết mà, cần chi bang chủ phải suy nghĩ để hao tổn nguyên thần.
Thường Luân thở hắt ra một tiếng. Gã giận quá chợt giật chiếc mặt nạ quỷ ra khỏi mặt mình. Chân diện mục của Thường Luân lộ ra. Y không còn có bộ mặt của Ngọc Diện Thư Sinh nữa, mà thay vào đó là một bộ mặt dị dạng, mà bất cứ ai nhìn vào cũng không kềm được tiếng kêu thảng thốt.
Cả tòa Đại Hồng Bảo Điện nhốn nháo cả lên.
Lỗ Trình buột miệng niệm Phật hiệu:
- A Di Đà Phật.
Ngay cả Vũ Văn Tiểu Vĩ vốn điềm đạm cũng phải ngạc nhiên nói:
- Không thể tin được.
Trong lúc mọi người chưa lấy lại được tinh thần thì Thường Luân vung chảo thộp vào con cẩu hoang.
Con chó chỉ tru lên một tiếng đã bị Thường Luân xé ra làm đôi. Thấy Thường Luân xé cẩu hoang, ai cũng rùng mình.
Thường Luân cầm nửa con cẩu hoang, áp vào mặt Lục Chỉ Thần Thâu:
- Lão phải ăn hết số thịt này. Ăn ngay trước mặt bản tọa. Bản tọa muốn thấy lão ăn thịt cẩu hoang như thế nào.
Thường Luân vừa nói vừa dí tản thịt đỏ, nhầy nhụa vào mặt lão thần thâu.
Lục Chỉ Thần Thâu lắc đầu nguầy nguậy. Lão vừa lắc đầu vừa nói:
- Ậy... ậy... Phải nấu rồi mới ăn được chứ.
- Không. Lão phải ăn.
Thường Luân chộp chảo công vào đỉnh đầu Lục Chỉ Thần Thâu, ấn mặt lão vào tảng thịt cẩu hoang.
Gã vừa ấn vừa nói:
- Lão phải ăn hết, ăn hết.
Thường Luân bật cười điên dại. Tiếng cười của gã khiến không một ai còn giữ được hồn phách. Mọi người bất giác lùi lại một bộ nhìn vào cục trường không chớp mắt.
Lỗ Trình nheo mày:
- A Di Đà Phật.
Lời niệm Phật hiệu còn đọng trên môi lỗ Trình thì bất thình lình từ ngoài cửa tòa Đại Hồng Bảo Điện một nữ nhân vận trang y rách rưới lao vào.
Nữ nhân đó vừa chạy vào vừa tru tréo:
- Thường Luân. Á Tiên đói bụng lắm, đói bụng lắm.
Hà Á Tiên chạy thẳng đến thộp luôn nửa tảng thịt còn lại. Ả há miệng ngoạp ngấu nghiến tảng thịt chó hoang còn sống. Ả ăn luôn cả những mảng lông hôi hám của con chó hoang. Nhìn Á Tiên nhai nhồm nhoàm, tất cả mọi người đều nôn ọe.
Đâu ai có thể hình dung được cảnh ngày hôm nay của một trang mỹ phụ một thời là chủ nhân Lạc Hoa Viên. Đến ngay cả lão Tri Ngộ Năng cũng phải rú lên. Lão đang ọe đến độ rớt luôn chiếc mặt nạ quỷ ra ngoài.
Chiếc mặt nạ bằng kim loại rơi xuống sàn gạch, gây ra âm thanh khô khốc. Chính âm thanh đó ấy được sự chú ý của Á Tiên và Thường Luân.
Thường Luân bỏ tay khỏi đỉnh đầu Lục Chỉ Thần Thâu, nhìn lại Tri Ngộ Năng. Gã lắc đầu:
- Tri đường chủ biết giới quy của Câu Hồn Bang rồi chứ?
Tri Ngộ Năng biến sắc:
- Bang chủ. Thuộc nhân không cố ý.
Thường Luân cười khảy. Y chỉ với tây đã thộp lấy gáy Á Tiên:
- Trước đây mụ là ý chung nhân của ngươi. Ngươi thèm thuồng ả và bây giờ bản tọa cho phép ngươi được hưởng tấm thân của ả đây.
Thường Luân vừa nói vừa quẳng Á Tiên về phía Tri Ngộ Năng. Cái quẳng tay của Thường Luân rất nhẹ nhàng, nhưng thân hình của Á Tiên lao đi như một mũi tên.
Trí Ngộ Năng hoảng hốt vội dựng chưởng đón lấy Á Tiên.
- Bốp...
Đầu Á Tiên vỡ nát, máu và óc bắn ra rưới lên khắp người Tri Ngộ Năng từ đầu đến chân. Đến lúc này thì không ai còn có thể kềm được sự bình tâm của mình nữa.
Tất cả đồng loạt thốt lên:
- Ôi...
Tri Ngộ Năng hồn vía tản mác. Trong đầu lão liền nảy sinh ý niệm đào thoát khỏi chỗ này.
Tri Ngộ Năng vừa nghĩ vừa động thân lạng người toan thoát ra ngoài cửa tổng đàn Câu Hồn Bang. Lão vừa lướt đến ngang ngưỡng cửa thì chạm vào một bức tường đá.
"Chát...".
Tri Ngộ Năng thối lùi trở lại, đến lúc này mới nhận biết được bức tường đá kia chính là Thường Luân. Gã chắp tay sau lưng trong tư thế ung dung tự tại.
Thường Luân nhướn mày nói với Tri Ngộ Năng:
- Lão có thể bỏ đi dễ dàng như vậy được à?
Tri Ngộ Năng lắc đầu:
- Bang chủ. Thuộc hạ không có ý bỏ bang chủ.
Thường Luân nhếch mép, nhún vai, lắc đầu:
- Lão không có ý bỏ ta nhưng ta lại có ý bỏ lão. Lão sẽ được thưởng thức tuyệt công U Linh Tàn Kiếp.
Thường Luân vừa nói vừa phát tác tà công cái thế đó. Một đạo huyết quang đỏ ối từ hai bàn tay của Thường Luân xuất ra chụp thẳng xuống người Tri Ngộ Năng.
Toàn thân Tri Ngộ Năng như nhuộm máu. Lão rú lên lanh lảnh bởi sự đau đớn tột cùng.
"Ầm...".
Thân thể Tri Ngộ Năng giờ chỉ còn là những tảng thịt vụn văng khắp nơi trên Đại Hồng Bảo Điện.
Lục Chỉ Thần Thâu thấy những cái chết khủng bố kia, buột miệng nói với Lỗ Trình và Tiểu Vĩ:
- Chúng ta chắc phải nhận một cái chết như lão họ Tri kia thôi.
Thất Kỳ Ðoạt Mạng Thất Kỳ Ðoạt Mạng - Ngọa Long Sinh Thất Kỳ Ðoạt Mạng