Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kẻ Phiêu Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7
D
ax cho rằng mình đã thấy dấu vết của nước mắt trên mặt Amparo. "Em khóc à?"
Cô lắc đầu. "Anh vừa gặp cha em à?"
Anh gật đầu. "Chúc mừng. Chúng ta vừa đính hôn".
Cô bước đến bên cửa sổ. Khi nói, giọng cô nhỏ đến mức thoạt tiên, anh như không nghe thấy. "Em đã bảo cha đừng làm thế".
Anh không trả lời. Cô quay lại "Anh tin thế chứ, phải không?"
"Ừ".
"Tổng thống làm mọi việc theo cách riêng của mình. Em bảo ông rằng cứ để anh tự quyết định".
"Thế còn em? Anh không phải là người duy nhất liên can đến chuyện này".
Cô không trả lời, rồi nhìn thẳng vào anh. "Em đã quyết định lâu rồi". Một nụ cười thóang trên môi cô. "Anh quên rồi à?"
Anh cười. "Anh không quên. Anh tưởng em đã lớn vượt chuyện đó".
"Em cũng nghĩ thế. Nhưng khi gặp anh trên núi, em nghĩ là không phải".
"Thế tại sao em không nói gì cả?"
"Tại sao anh không nói?" cô đốp lại. "Con gái không xin xỏ những chuyện ấy. Anh quáng gà đến mức không thấy gì à?"
"Xin lỗi. Nó không bao giờ vào đầu anh".
Bỗng cơn tam bành thời thơ trẻ của cô nổ ra. "Anh xéo đi! Anh cũng ngu như tất cả bọn đàn ông!"
Anh đưa tay ra. "Amparo".
Cô giận dữ hất tay anh. "Anh không phải lấy em! Chẳng ai phải lấy em cả! em không cần phải xin xỏ người đàn ông nào cả!"
Cô chạy ra khỏi phòng. Dax đứng lặng một lát, nghe tiếng chân giận dữ của cô trên cầu thang. Anh vừa quay ra thì tổng thống bước vào.
Nụ cười trên mặt ông già. "Có chuyện gì vậy?" ông khôn khéo hỏi. "Sự cãi cọ của một cặp tình nhân chăng?"
Amparo vừa trang điểm xong thì nghe tiếng gõ cửa. "Cha đây!"
Cô ra mở. Tổng thống bước vào, đóng cửa lại, nhìn chòng chọc vào cô qua hai đám lông mày rậm.
"Cha hy vọng là con không làm trò hề đấy". Cô lắc đầu. "Con không bảo nó chứ?" Cô lại lắc đầu.
"Tốt" ông nói, giọng thoả mãn. "De Ortega đi rồi. Hắn không làm phiền chúng ta nữa".
"Cha không làm tổn thương anh ấy chứ?" Cô hỏi, giọng chợt đầy quan hoài.
"Không", ông đáp, hoàn toàn trí trá. Mà một viên đạn vào sọ thì thực sự không bao giờ làm tổn thương ai cả. "Cha đưa nó đến đồn trú ở miền Nam".
"Đấy không phải là lỗi của anh ấy".
Ông cố kìm cơn giận. "Thế thì lỗi tại ai? Cha trao con cho nó trông nom, lẽ ra nó phải bảo vệ con chứ không phải hiếp con".
"Anh ấy không hiếp con".
"Thế thì còn tệ hại hơn", ông mệt mỏi nói. "Cha không hiểu con. Cha gửi con đến trường đại học ở Mexico năm năm để trở thành một tiểu thư, để có giáo dục, chứ không để leo lên giường với bất cứ thằng đàn ông điển trai nào, như bất cứ con điếm tầm thường nào trên đường phố".
Cô im lặng.
"Thôi được, cảm ơn Chúa lòng lành, mọi chuyện cũng đã qua". Ông thở dài. "Dax sẽ là người chồng tốt. Con sẽ có con cái và những chuyện vớ vẩn sẽ không còn nữa".
Cô nhìn thẳng vào mắt cha. "Con sẽ không lấy anh ấy".
"Tại sao không?"
"Con đã có mang".
Miệng ông trễ xuống. "Thật à?"
Cô gật đầu. "Đang vào tháng thứ ba". Cô quay sang bàn phấn lấy điếu thuốc lá. "Con không lấy Dax đâu. Anh ấy sẽ biết liền".
Tổng thống như tê liệt trong một phút. Rồi ông nổ tung. Ông tát vào mặt cô dữ dội, làm cô ngã ngửa trên giường.
"Con điếm! Đĩ điếm!" ông gào lên. "Tao phải bảo vệ mình trước bao kẻ thù chưa đủ sao mà con phải gánh chịu sự phản phúc của chính con cái mình!"
Người chụp ảnh bước đến. "Xin một pô nữa, thưa ngài".
"Tất nhiên, tất nhiên". Tổng thống là một người cha rất mực kiêu hãnh. Ông đứng sát hơn vào Amparo, kiễng chân lên. Ít nhất thì như thế trông ông cao hơn cô. Không cao như Dax đang đứng phía bên kia cô, nhưng đủ cao để nom đừng quá ngớ ngẩn.
Đèn flash loé lên. Họ chớp mắt. "Xin cảm ơn ngài". Người chụp ảnh cúi chào rồi dời đi. Dax nhìn Amparo. Cô như xanh xao và ủ dột. "Em không sao chứ?"
"Em chỉ mệt thôi".
"Nhanh quá, gấp quá." anh nói "Mới hôm qua thôi, chúng ta đính hôn. Hôm nay đã…"
Phòng khách lớn trong lâu đài tổng thống đông nghịt. Lần đầu tiên anh nhận ra, từ khi anh ra đi, cả một giai tầng xã hội mới đã bùng lên. Có rất nhiều người mà anh thậm chí không biết tên. Những con người mới đã trở thành quan trọng. Nhiều gia đình cũ cũng còn xuất hiện, nhưng họ chỉ như đồ trang trí mà thôi. Những con người mới này mới thực sự nắm quyền lực.
"Em cần một kỳ nghỉ, Amparo".
"Em ổn thôi, Dax".
"Em đã trở thành phụ tá chính trị của cha em. Hiệp hội Phụ nữ, Liên đoàn công nhân, Liên hiệp thiếu nhi. Quá nhiều".
"Có người khác làm mà".
"Mình em không thể làm xủê được. Cha em thật không công bằng khi nghĩ em có thể làm được".
"Em đến những nơi mà cha em không thể đến. Bằng không thì anh cho là ông vẫn giữ được sự ủng hộ của dân chúng à? Em phải làm. Cai trị phải có trách nhiệm với tất thẩy".
"Trách nhiệm thuộc về cha em chứ?"
"Cũng là của em" Amparo nói. "Người ta tìm em vì những việc nhỏ mà họ không dám trình ông".
Dax nhìn qua cảnh phòng. Tổng thống đang nói chuyện với một nhóm người. Chốc chốc ông lại liếc họ như thể để yên trí rằng Amparo vẫn còn ở đấy. Anh không hiểu ông gìa sẽ làm gì sau khi họ lấy nhau. Amparo là vợ anh, chứ không phải là trợ lý chính trị của tổng thống.
Anh quay lại Amparo, nhưng cô đã đang say sưa trao đổi với một nhóm phụ nữ. Anh nghe lóang thoáng về một cuộc vận động cải thiện các điều kiện y tế. Rõ ràng là Amparo chi phối nhóm phụ nữ này. Khi cô nói, những người khác nghe một cách kính cẩn.
Những người phụ nữ này cũng hoàn toàn xa lạ đối với anh.
Vẻ khoan dung, thanh lịch của xã hội cũ trong thời ông nội anh, thậm chí cả thời cha anh, đã mất. Xã hội mới xuất phát từ các giai tầng trung và thấp, vẫn mang dấu ấn xuất xứ. Lời ăn tiếng nói của họ, dù có tô điểm bằng sự học hành, vẫn đậm nét dân thường, cung cách ứng xử của họ là một lớp vỏ kỳ lạ của hình thức và kiểu cách thô trực của nông dân.
Trang phục của họ nữa. Anh suýt phì cười khi nghĩ đến những phụ nữ Âu và Mỹ mà anh biết. Những ý tưởng về trang phục của Corteguay trải hết phổ của màu sắc và phô trương những diềm, những xếp nếp, những đăng ten kỳ khu nhắc nhở người ta tới những tấm hình xa xưa. Nhưng có một sự sống, một sinh lực trong họ đã thức tỉnh sự đồng cảm và hãnh diện của anh. Cha anh chắc chắn càng hãnh diện về những con người này.
Anh lại nhìn đám người đang vây quanh tổng thống. Những con người này không thay đổi là mấy. Họ vẫn y nguyên. Một đám xun xoe, nịnh bợ, vẫn với bẩm sinh kính trọng quyền lực và chểnh mảng với lợi ích của người khác. Họ khom lưng uốn gối trước người trên và nhổ vào kẻ dưới.
Bỗng anh mừng vì trở lại Âu châu. Trên một bình diện nào đó, ở đấy anh thấy như ở nhà, hơn là ở đây. Thực ra, ở bất cứ đâu anh cũng thấy như ở nhà, hơn là ở đây. Anh là người Corteguay. Nhưng anh thấy mình như kẻ ngoại bang giữa đám dân ban sơ này.
Amparo đến bên anh. "Mặt anh trông kỳ quá".
"Anh đang nghĩ".
"Về cái gì?"
"Nếu em và anh, chỉ hai chúng ta, có thể lên núi, đến trang trại của anh thì hay biết mấy. Chỉ hai ta thôi".
Cô nhìn anh. "Cha không thích đâu. Ông muốn em ở bên cạnh".
Dax nhún vai. "Cha em đã thu xếp chúng ta theo cách của ông. Chẳng chóng thì chầy ông cũng sẽ phải quen với ý tưởng của anh. Khi đã là vợ anh, em sẽ không hoàn toàn chịu sự sai khiến của ông nữa".
Amparo biết cha mình. Đấy hoàn toàn không phải là cách mà ông nghĩ. Chẳng có gì thay đổi dù với cuộc hôn nhân của họ cả. Chỉ có nặng nề hơn mà thôi. Cả Dax nữa, cũng sẽ nhập với cái quỹ đạo quay đều quanh tổng thống.
"Đêm nay" chợt anh nói, hiểu lầm sự im lặng của cô như là sự đồng ý "Sau khi mọi người về hết, chúng ta sẽ lặng lẽ ra đi. Chẳng có ai nhớ chúng ta cả đâu".
Bỗng cô thấy thương cho anh. Biết bao điều anh tinh tế hơn họ nhiều, vậy mà có điều anh còn quá ngây thơ. Nhất là điều này. Anh chưa hiểu được những đòi hỏi của quyền lực. Anh không nhận thức được cha cô đã chi phối những người quanh ông ta như thế nào và ông hoàn toàn khống chế cuộc đời của họ ra sao. Nhưng rồi anh sẽ tìm ra. Với thời gian. Còn bây giờ, cứ để anh ôm ấp ảo tưởng.
"Một ý tuyệt vời. Chúng ta có thể đi ngay sau bữa tiệc đêm".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kẻ Phiêu Lưu
Harold Robbins
Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nhung_ke_phieu_luu__harold_robbins