Chương 53
áy bay vẫn đang bay là là mặt đất khi Tess bắt đầu giải thích cho Reilly những phát hiện của nàng. “Chúng ta đang tìm kiếm một nơi không hè tồn tại, tất cả là vậy.”
Tess và Reilly cuối cùng đã nhìn thấy đường chân trời Manhattan sáng lên mờ mờ trong cái ánh sáng vàng-xanh nhập nhoạng tỏa ra từ vầng mặt trời đang lặn dần, tòa tháp đôi giờ thậm chí càng trở nên nổi tiếng hơn bởi sự vắng mặt của chúng, toàn cảnh vụ thảm họa đó hiện lên thậm chí còn rõ ràng hơn khi nhìn xuống từ trên không. Rồi chiếc máy bay đuôi đỏ lượn vòng rồi phi thẳng lên trời xuyên qua tầng mây mỏng, dễ dàng đạt đến khoảng không gian bao la ở độ cao 11.200 cây số. Màn đêm giờ sẽ nhanh chóng buông xuống khi họ lao vào trong bóng tối đang kéo về.
“Aimard de Villiers là một người thông minh, v rằng người mà ông ta gửi thư tới, Đại Thủ lĩnh của Đền thờ Paris, cũng là một người thông minh như ông ta.” Rõ ràng, Tess cảm thấy phấn khích với khám phá của mình. “Không có ‘Fonsalis’. Không bao giờ có. Nhưng trong tiếng Latinh, fons có nghĩa là giếng và salis nghĩa là cây liễu.”
“Giếng cây liễu ư?”
Tess gật đầu. “Chính xác. Và rồi tôi nhớ ra rằng bọn họ đang ở trên lãnh thổ của kẻ thù lúc Aimard viết bức thư đó. Ngôi làng đã bị quân Hồi giáo phá huỷ, và việc này khiến tôi phải suy nghĩ – tại sao Aimard lại dùng tên Latinh cho ngôi làng? Làm sao ông ta biết? Có vẻ như ông ta biết tên Ả rập của ngôi làng, cái tên mà những kẻ chinh phục đã sử dụng. Đó là cái tên mà người chăn dê có lẽ đã nói cho họ biết. Nhưng Aimard muốn che giấu cái tên này, đề phòng trường hợp lá thư rơi vào tay kẻ xấu và rốt cuộc bị giải mã.”
“Như vậy ngôi làng được gọi là ‘giếng cây liễu’ à?”
“Chính xác. Đó là thói quen chung đặt tên cho địa thế hiểm trở theo các đặc điểm địa lý của chúng.”
Reilly nhìn Tess, vẻ ngờ vực. Có cái gì đó trong lý luận của nàng khiến anh băn khoăn. “Để làm được điều đó, ông ta phải biết nói ngôn ngữ của họ.”
“Hẳn Aimaird phải biết ngôn ngữ đó, nếu ông ta không biết thì một trong những người cùng đi vơí ông ta biết. Vào cuối thời Thập tự chinh, rất nhiều người trong số những tay hiệp sĩ kia thực tế là sinh ra ở đó, trong Đất Thánh. Người ta gọi họ là bọn ngựa non. Và những Hiệp sĩ Đền Thánh có một mối quan hệ kì quặc với vài người Hồi giáo. Tôi đọc thấy là bọn họ đã trao đổi với người Hồi giáo những kiến thức khoa học cũng như những kiến thức huyền bí, và thậm chí người ta còn nói là họ đã thuê mướn bọn hashasheen – những tên ám sát nghiện ngập nhưng làm việc cực kỳ hiệu quả của người Hồi giáo – một vài lần.
Reilly cau mày. “Họ thuê những tên ám sát của kẻ thù à? Tôi tưởng họ ở đó để chống lại bọn chúng chứ.”
Tess nhún vai. “Anh cứ thử ở hai trăm năm trong sân sau nhà ai đó thì biết, sớm muộn gì anh cũng làm bạn với người ta.”
Reilly đồng ý. “Thôi được, vậy thì cái tên địa danh đó trong tiếng Ả rập là gì?”
“Beer el Sifsaaf.”
“Cái tên mà cô đã tìm ra nhờ...?”
Tess không th nào nén được một nụ cười thoả mãn. “Những ghi chép của Al-Idrissi[45]. Ông ta là một nhà du hành nổi tiếng người Ả rập, một trong những người chuyên về vị trí bản đồ vĩ đại nhất thời kì đó, ông ta đã để lại cho hậu thế những ghi chép quan trọng và cực kì chi tiết về những chuyến hành trình khắp châu Phi và thế giới Hồi giáo, nhiều bản ghi chép vẫn còn được lưu truyền đến tận ngày nay.”
“Bằng tiếng Anh à?”
“Trên thực tế là tiếng Pháp.” Tess với tay lấy túi sách, lôi ra một tấm bản đồ và vài bản sao của cuốn sách cổ mà nàng đã tìm được. “Ông ta đã nhắc đến thị trấn và nhà thờ bị cướp phá trong một bản ghi chép của mình.” Nàng trải rộng tấm bản đồ được đánh dấu những chữ viết nguệch ngoạc và các ghi chú. “Ông ta đã đi qua ngang thị trấn đó, trong cuộc hành trình từ Antalya, qua Myra, và ngược lên vùng duyên hải Izmir. Khu vực duyên hải này có vô số địa điểm lịch sử – Byzantine, Lycian... Dù sao đi nữa, bản ghi chép của ông ta rất chi tiết. Tất cả những gì chúng ta cần làm là đi theo lộ trình của ông ta, chúng ta sẽ tìm thấy thị trấn kia – và cả cái nhà thờ ấy nữa.”
Reilly đăm đăm nhìn bản đồ. “Giờ thì cô đã tìm ra... Cô nghĩ liệu Vance có thể làm được như cô không?”
Tess cau mày rồi nhìn Reilly với ánh mắt vô cùng quả quyết. “Tôi hẳn rất lấy làm lạ nếu giờ anh ta vẫn chưa có mặt ở đó.”
Reilly gật đầu. Rõ ràng anh có cùng ý kiến với Tess. “Tôi cần sử dụng điện đài.”
Reilly đứng dậy và đi về phía buồng lái.
Lúc Reilly quay trở lại, Tess đang ngồi thoải mái, uống cạn cốc cà chua ép. Nàng cũng đã lấy cho Reilly một cốc. Tess nhìn Reilly uống, cảm thấy cơ thể khẽ run rẩy với cái ý nghĩ mình đang ngồi đây, bên Reilly, bay đến một vùng đất xa xôi và kỳ lạ, trong cuộc hành trình phiêu lưu. “Chỉ hai tuần trước đây thôi, nếu có ai bảo là mình sẽ làm chuyện này...” Tess mỉm cười một mình.
Reilly bắt gặp nụ cười đó. “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì. Tôi chỉ... Tôi vẫn ngạc nhiên vì anh đang ở đây.”
“Chắc là không bằng sếp tôi đâu, chắc chắn”
Nàng há hốc miệng ngạc nhiên. “Anh không vắng mặt mà không có phép đấy chứ?”
“Cứ nghĩ như thế này. Chính xác là ông ta cũng chẳng sửng sốt gì với chuyện này đâu. Nhưng vì cô không biết chính xác nó ở đâu, và vì cách duy nhất để tìm ra nó là cô phải trực tiếp ở đó...”
“Nhưng anh đâu có biết chuyện đó trước khi lên máy bay?”
Reilly nở nụ cười rạng rỡ. “Cô có phải là người luôn đi vào tiểu tiết không nhỉ?”
Tess lắc đầu, thích thú với nhận xét của Reilly. Như vậy cả hai người bọn họ đều sắp dấn thân vào tình thế nguy hiểm. Anh ấy muốn có mặt ở đây cũng như mình. Điều đó khiến nàng ngạc nhiên.
Ngắm nhìn Reilly, Tess nhận ra là nàng vẫn chưa biết gì nhiều về người đàn ông phía sau tấm phù hiệu kia. Tối hôm đó, khi Reilly lái xe đưa nàng về nhà, Tess đã biết được một chút về con người anh. Sở thích âm nhạc, sự duy linh, khiếu hài hước dù tất cả chỉ là thoáng qua. Tess muốn biết nhiều hơn nữa. Mười giờ đồng hồ quả là quá dư dả cho việc đó – nếu nàng chống chọi được với cơn buồn ngủ. Hai mí mắt nàng nặng như đeo chì. Sự mệt mỏi kiệt sức sau những ngày vừa qua chợt đổ ập xuống người nàng. Tess xoay mình trong ghế, dựa vào cửa sổ và quay mặt về phía Reilly.
“Làm thế nào mà anh có thể nhảy ngay lên máy bay ở phút cuối như vậy được nhỉ?” Nụ cười lại xuất hiện trên mặt Tess. “Chẳng lẽ không có ai ở nhà để tôi có thể kêu ca phàn nàn về anh, theo dõi cái cách mà anh lên lớp tôi về Kim à?”
Reilly hiểu ý nàng muốn nói gì. “Rất tiếc,” anh bỡn cợt. “Tôi chưa có vợ.”
“Ly dị à?”
“Không. Vẻ mặt Tess làm Reilly thấy cần phải nói rõ hơn. “Làm cái nghề như tôi khó lấy vợ lắm.”
“Chà, hẳn rồi. Nếu cái nghề đó cho phép anh nhảy lên máy bay với các cô gái chỉ mới quen biết – Tôi cũng chẳng muốn chồng mình làm điều đó hàng ngày.”
Reilly thấy mừng vì Tess đã mở lối cho anh thoát khỏi cái phần tiếp theo mà cuộc nói chuyện này đang hướng tới. “Nhân tiện nói chuyện về các ông chồng, cô thì thế nào? Xảy ra chuyện gì với Doug vậy?
Gương mặt hiền dịu của Tess bỗng đanh lại, mắt nàng lộ vẻ hối tiếc pha lẫn giận dữ. “Đó là một sai lầm. Lúc đó tôi còn trẻ...” nàng kể lại, “... trẻ hơn bây giờ, và tôi đang làm việc với cha mình, đó quả thực chẳng phải là công việc hấp dẫn gì cho lắm. Khảo cổ học là một ngành bó hẹp, không có sự giao du rộng rãi. Và lúc tôi gặp Doug, anh ta là một chàng trai năng nổ, tự tin, làm việc trong ngành giải trí. Anh ta là một tên khốn hấp dẫn, đó là điều không thể phủ nhận, và tôi đã bị lôi cuốn. Cha tôi là người nổi tiếng và được ngưỡng mộ trong giới khảo cổ, nhưng cũng là người rất nghiêm khắc – có phần dữ tợn, anh biết không? Và gia trưởng nữa. Tôi khao khát thoát khỏi sự thống trị của ông. Và Doug là lối thoát. Cái anh chàng hung hăng, thùng rỗng kêu to.”
“Và cô thích cái kiểu thùng rỗng kêu to ấy à?”
Tes nghiến răng. “Không. Ừm, có lẽ là tôi cũng thích. Một chút. Dù sao đi nữa, khi chúng tôi hẹn hò, anh ta thích với cái thực tế là tôi cũng có một nghề nghiệp. Anh ta tỏ ra rất quan tâm và thông cảm với công việc của tôi. Rồi bọn tôi lấy nhau... Chỉ qua một đêm là anh ta thay đổi. Anh ta trở nên gia trưởng, còn hơn cả cha tôi nữa. Cứ như thể anh ta sở hữu tôi, như thể tôi là món đồ sưu tầm mà anh ta muốn có trên giá của mình. Tôi đã miễn cưỡng nhận lời đề nghị tham gia cuộc khai quật của cha tôi ở Thổ Nhĩ Kì...”
“... Có phải chính là chuyến đi mà cô gặp Vance lần đầu?”
“Đúng vậy,” nàng xác nhận, “dù sao đi nữa, tôi đã đến đó với ý nghĩ trong đầu là thời gian xa cách sẽ là liều thuốc tốt để suy ngẫm mọi thứ, và khi trở về tôi phát hiện ra anh ta đang quan hệ nhăng nhít với một phụ nữ bên ngoài.”
“Cô gái bên chương trình dự báo thời tiết chứ gì?”
Tess buông ra một tiếng thở dài cay đắng. “Gần như vậy. Nhà sản xuất của anh ta. Dù sao đi nữa, chuyện là vậy đấy. Tôi chẳng còn dính dáng gì ở đó nữa.”
“Và cô sử dụng lại cái tên thời con gái của mình.”
“Chính xác là nó cũng chẳng gây phiền hà gì trong công việc. Chỉ có điều là tôi không muốn cái tên kinh khủng kia gắn liền với tên tôi lâu hơn nữa.” Chẳng những không gây phiền toái, cái tên thời con gái còn giúp cho Tess kiếm được việc ở viện Manoukian. Và đó là lý do vì sao một khám phá tiềm năng có tầm cỡ như thế này, chẳng dính dáng nợ nần gì với g Oliver Chaykin hoặc việc là con gái ông, lại có thể là cú đánh đập tan bất kỳ ý tưởng nào còn đọng lại trông đầu óc nàng cũng như trong đầu những kẻ khác – rằng bản thân nàng chỉ là một phụ nữ, ngoài ra chẳng là gì khác.
Dĩ nhiên, miễn rằng nàng là người phát hiện ra khám phá đó.
Hai mí mắt Tess sụp xuống. Nàng đã quá mệt mỏi và cần ngủ một chút. Cả hai đều cần một giấc ngủ.
Tess nhìn Reilly bằng ánh mắt nồng nàn. Sau một hồi im lặng, Tess chỉ thốt lên, “Cám ơn anh.”
“Vì chuyện gì?”
“Vì mọi chuyện.” Nàng vươn người, hôn nhẹ lên má Reilly, rồi ngả về phía sau. Ngoài kia những vì sao gần đến nỗi có thể chạm vào, chúng lướt nhẹ gần như không thể nhận thấy được trên bầu trời tối dần. Nàng buông màn che cửa sổ xuống, quay người lại rồi nhắm mắt, cảm thấy mình như trôi đi.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa