Những Thứ Gió Cuốn Đi
áng hôm sau, tôi dậy sớm, tự cắt cho mình một miếng bánh sinh nhật của chú Richard để ăn sáng rồi bắt đầu ngồi viết lá thư. Tôi viết nó vào cuốn sổ có những đám mây trên bìa mà mẹ tặng tôi nhân Giáng sinh. Sau khi viết được một trang, tôi bỗng nhận ra rằng lá thư mình phải viết thật sự là một gánh nặng khủng khiếp. Và tôi bắt đầu cảm thấy thật sự đáng buồn cho Marcus.
Đó không phải là lá thư mà ai cũng muốn nhận. Tôi biết cậu ấy sẽ cảm thấy khuây khỏa khi biết rằng không phải mình đã vô ý gây ra cái chết của ông-già-hay-cười-cái chết của bạn. Đó là điều tốt. Nhưng cùng lúc, cậu ấy sẽ hiểu rằng mình đã nhìn thấy cái chết của chính mình, và tôi nghĩ điều này thật khó chấp nhận. Cậu ấy cũng sẽ nhận ra rằng cậu ấy sẽ tìm ra bí mật của việc du hành xuyên thời gian, một điều khó tin đến mức hầu hết mọi người đều nghĩ đó là một phép màu kỳ diệu. Dĩ nhiên, cậu ấy là người hùng của câu chuyện. Nhưng cậu ấy không có một kết thúc hạnh phúc.
Tôi bắt đầu từ khi bạn mới xuất hiện vào mùa thu năm ngoái, và tôi nghĩ về mọi việc bạn làm - góc đường bạn thường đứng, bài luyện tập đá chân, những từ bạn thường lẩm bẩm: “Sách - Bao - Túi - Giày.” Tất cả đều có lý do.
Ngoại trừ một việc. Tôi không hiểu tại sao bạn thích nằm dưới đất, chui đầu xuống dưới thùng thư. Tại sao vậy? Hẳn rất bực mình khi luôn bị bọn trẻ chọc ghẹo vì điều đó.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên. Rồi tôi nhổm dậy, trùm một chiếc áo len bên ngoài áo pyjama đang mặc. Tôi để một mẩu giấy trên bàn bếp, chụp chùm chìa khóa của mình và lẻn ra đường trước khi mẹ và chú Richard thức giấc.
Đó là một buổi sáng khá ấm. Không có ai ngoài đường. Điều này thật tốt vi có lẽ tôi sẽ rất kỳ quặc khi nằm ngửa trên đường và chuồi người xuống dưới thùng thư. Việc đó không dễ dàng như tôi tưởng.
Mọi thứ bên dưới thùng thư thật xấu xí - những tấm kim loại bê bết màu nối lại và một mớ đinh ốc. Tôi nhìn thấy mẩu giấy ngay lập tức. Nó nhỏ xíu, chỉ khoảng kích cỡ những lá thư mà bạn gởi cho tôi, và nó được chèn vào một rãnh nối kim loại để có thể nằm phẳng lì bên dưới thùng thư. Tôi nhận ra nó được chèn bởi một chiếc chìa khóa - chiếc chìa khóa cũ của chúng tôi, chiếc chìa mà chúng tôi giấu ở ống cứu hỏa. Tôi điều chỉnh đầu để có thể nhìn thẳng vào tờ giấy. Chắc hẳn bạn cũng phải làm như vậy.
Một gương mặt phụ nữ đang nhìn tôi, vẽ bằng viết chì. Bà ấy cũng già, như bạn vậy. Mái tóc trắng được vén gọn sau đầu. Đôi mắt màu sẫm hơi lệch một bên, và bà ấy có một nụ cười vui vẻ. Đó thật sự là một bức vẽ khá đẹp.
Người ta có thể già đi theo nhiều cách khác nhau, tôi nghĩ. Một số người thay đổi rất nhiều, như bạn chẳng hạn. Tôi có thể nhìn vào mặt bạn suốt cả tuần nhưng không bao giờ có thể tưởng tượng được bạn chính là Marcus. Bạn ốm hơn cậu ấy nhiều, và những cái xương phía trên mắt bạn nhô hẳn ra ngoài. Có lẽ đó là hậu quả của cú nhảy kim cương. Nhưng gương mặt của bà cụ trên tấm hình vẫn phảng phất nét trẻ trung. Chắc là ở đôi mắt màu sẫm, hay nụ cười của bà ấy. Thật khó nói chính xác chúng ta nhận ra người khác bằng cách nào. Nhưng tôi biết chắc bà cụ ấy chính là Julia.
Marcus và Julia. Tôi nhớ đến lúc Julia rút chiếc nhẫn kim cương ra và giải thích cách nhìn thời gian của bạn ấy, còn Marcus thì nhìn chằm chằm vào Julia. Có lẽ cậu ấy đang nghĩ rằng cuối cùng thì cậu ấy cũng không đơn độc trên thế giới này. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và ngập tràn hạnh phúc. Marcus sẽ không phải một mình. Cậu ấy sẽ có một người bên cạnh. Cậu ấy sẽ có Julia.
Tôi ngọ nguậy bên dưới thùng thư - một người đàn ông đang đứng cùng một con chó lớn màu đen nhìn tôi với vẻ tò mò - và tôi bỗng nhớ đến những gì bạn nói, chính xác tại chỗ này, vào buổi trưa khi tôi cho bạn chiếc sandwich pho-mát của mình: “Tôi chỉ là một ông già, còn bà ấy thì đã mất rồi. Đừng sợ nhé!”
Tôi tin là bạn đã sẵn sàng. Nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn.
Tôi để tấm hình lại đó, dùng chiếc chìa khóa của chúng tôi chèn nó lại bên dưới thùng thư. Có vẻ như sẽ không đúng lắm nếu tôi lấy nó đi. Tôi nghĩ nó sẽ ở đó một thời gian dài, và rồi một ngày nào đó, nó sẽ bị gió cuốn đi.
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn