Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Không Nhớ Không Quên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 54: Chương 22.2
L
úc đi hốc mắt của Hàn Phục Chu cũng không kiềm được mà ẩm ướt, một nhân vật lớn có tiếng nói của giới chính trị, vì con gái lấy chồng mà rơi nước mắt.
"Ba, ban ở nhà một mình phải chú ý sức khỏe, uống ít rượu một chút, uống nhiều trà." Sau khi mẹ qua đời, Hàn Niệm vô cùng ỷ lại vào ba, tuy không phải gả đi vùng khác cách trời nam đất bắc, nhưng vẫn không tránh được buồn bã khi chia lìa.
"Tốt...tốt..." Khách khứa đầy nhà, Hàn Phục Chu cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng giọng nói vẫn không tránh khỏi mất tiếng (khản giọng), "Ba tốt hết, các con cũng phải tốt..."
"Ba." Đường Diệc Thiên đứng đó, hứa với ông lời hứa của người con rể, "Ba yên tâm, ở nhà tiểu Niệm sống thế nào, sau khi kết hôn vẫn vậy, con sẽ không để có ngày nào cô ấy sống không bằng trước đó."
"Rất tốt!" Hàn Phục Chu đột nhiên nói, "Ba đã già, nhưng con còn trẻ, con phải làm cô bé sống thật tốt! Thật hạnh phúc!"
"Dạ!" Đường Diệc Thiên trịnh trọng gật đầu, "Con hứa với ba!"
Trước kia Hàn Phục Chu đã chăm sóc Đường Diệc Thiên rất nhiều, mà Đường Diệc Thiên cũng có đi có lại, dùng hết khả năng giúp đỡ Hàn Phục Chu. Chiêu thương dẫn tư, góp vốn đầu tư, chỉ cần Hàn Phục Chu nói một câu, anh chưa từng từ chối.
(Chiêu thương dẫn tư: là chỉ chính phủ tiến hành các chính sách sử dụng và chi phối nguồn tài nguyên, dư luận tuyên truyền, mở rộng nền móng thiết bị xây dựng, tạo nên môi trường đầu tư bậc nhất, thu hút người đầu tư đến bản địa tiến hành hoạt động sản xuất kinh doanh)
diễn-đàn-lê-quý-đôn
Trong hai giới chính thương không ai không biết không ai không hiểu, Đường Diệc Thiên là con rể đã định của Hàn Phục Chu, chỉ cần lão già nói một câu, con rể bằng lòng sứt đầu chảy máu.
Hiện tại Hàn Niệm không dám khóc lớn, chỉ có thể cố gắng chịu đựng, Lâm Trăn đưa khăn giấy cho cô, cô lâu cẩn thận từng li từng lí. Trước mặt là hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô, một người sinh ra và nuôi nấng cô, cùng cô cuộc sống nửa đời trước hạnh phúc, còn người kia yêu thương che chở cho cô, sẽ cùng cô vượt qua nửa đời còn lại.
Bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, đều yêu thương cô. Được yêu thương như vậy, không có giây phút nào Hàn Niệm hạnh phúc hơn lúc đó.
Nhưng mà vẫn không được hoàn mỹ, trong kế hoạch hoàn mỹ của hôn lễ xuất hiện một đường rẽ. Dựa theo qui trình trước đó, hôm nay là ngày tốt khó gặp trong mười năm, cho nên buổi sáng đến nhà họ Hàn đón cô dâu, rồi bọn họ ngồi xe đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận, sau đó trở về phòng tân hôn. Nhưng khi Hàn Niệm đi lấy hộ khẩu, lại không tìm được.
Trước đêm kết hôn, cô và ba nói chuyện ở phòng sách mà trước đó mẹ hay đọc sách viết chữ. Sau khi Phạm Tâm Trúc tủi thân tự sát, hai cha con đều không hề di chuyển bất cứ vật gì trong căn phòng đó, bốn năm trôi qua, mọi thứ vẫn như trước. Hàn Niệm muốn lấy chút di vật của mẹ Phạm Tâm Trúc mang đến nhà mới, Hàn Phục Chu giúp cô lấy mấy cuốn sách, mấy tấm hình.
Hàn Niệm nhớ rõ mình mang thư, hình còn có hộ khẩu ba đưa, để hết toàn bộ vào ngăn kéo bàn học trong phòng bên ngoài của cô.
Nhưng đợi lúc cô mở ra thì thấy, thư và hình đều ở đó, chỉ có hộ khẩu là không thấy nữa, "Sao lại như vậy chứ?" Hàn Niệm lật tung bàn học lên cũng không tìm được. Trong nhà không thiếu gì cả, không phải có ăn trộm! diễn-đàn-lê-quý-đôn
Giờ lành vào phòng tân hôn qua rất nhanh, Hàn Phục Chu hối thúc cô, "Càng cuống cuồng càng không tìm thấy, hay các con đến phòng tân hôn trước đi, giấy chứng nhận cứ chọn ngày lành khác đi lấy, không thể bỏ lỡ giờ lành của hôn lễ."
* * *
Không hoàn mỹ, nhưng khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm, cô dâu vào phòng tân hôn một cách suông sẻ. Họ hàng của hai nhà Hàn, Đường cũng không nhiều, nên không có ai nháo động phòng, sau tiệc cưới đều giải tán.
Dinh thự rộng lớn, đêm nay chỉ còn hai người bọn họ.
Hàn Niệm hồi hộp ngồi bên giường, chờ lúc Đường Diệc Thiên tắm sạch sẽ đi ra, những vật trang sức trên đầu cô cũng chưa lấy xuống được. Cô rụt rè ngẩng đầu nhìn anh, anh mặc áo tấm rộng thùng thình, cầm khăn lông khô lau tóc bằng một tay, cánh tay hoạt động với biên độ hơi lớn, cổ áo ngủ mở ra đến chỗ dây buộc ở eo, nhìn không sót một chút cơ bắp rắn chắc bằng phẳng nào.
Hàn Niệm hơi đỏ mặt, giống như đà điểu vùi đầu vào trước ngức, hôm nay, hôm nay phải cái kia...
"Sao em không đi tắm?" Đường Diệc Thiên hỏi, phòng tắm có hai gian, anh đi tắm vòi ven, nhường bồn tắm lại cho cô.
"Chẳng lẽ..." Anh cười xấu xa, "Em muốn tắm uyên ương với anh?" Anh vốn tưởng rằng nấm hương nhỏ chắc chắn sẽ ngại ngùng, không ngờ cô lại lớn mật như vậy?
"Không phải!" Hàn Niệm đỏ mặt phản bác, ủ rủ đưa tay kéo tóc, "Em không tháo được tóc, nhiều đồ quá, vừa dính lại vừa cứng...Còn có áo cưới, em không kéo được khoá kéo phía sau..."
"Ha ha..." Đường Diêc Thiên không nhịn được mỉm cười, vươn tay ôm lấy cô dâu của mình, "Được rồi, để anh làm giúp em."
diễn-đàn-lê-quý-đôn
Đặt cô ngồi trước bàn trang điểm trong phòng để quần áo, Đường Diệc Thiên giúp cô lấy trang sức trên đầu ra thật cẩn thận, cởi tóc bị co lại xuống. Hàn Niệm không kiềm được khẽ giọng oán trách, "Kết hôn thật phiền phức..."
Anh cười nói, "Nhưng phiền phức thì cũng chỉ có một lần." Nói xong anh lại bổ sung thêm một câu. "Phiền phức rất tốt, vậy sau này em sẽ sợ phiền mà không ly hôn với anh. Nếu không gặp người khác, em lại phiền thêm lần nữa."
"Xí xí xí..." Hàn Niệm nói luôn miệng, "Em sẽ không ở chung với người khác đâu."
"Vậy thì tốt." Anh nói xong thì đầu ngón tay trượt xuống, kéo khóa kéo sau lưng cô ra. Áo cưới tuột xuống, nấm hương nhỏ của anh, không, không còn là nấm hương nhỏ nữa, cô mỉm cười đứng đó, giống như buội hoa hồ điệp xinh đẹp và trong trẻo.
Màu trắng thuần khiết, màu vàng xinh đẹp, màu tím cao quý. diễn-đàn-lê-quý-đôn
Xương đòn của cô quyến rũ mê người, sợi dây chuyền anh tặng cho cô rủ xuống. Hoa hồ điệp đa dạng, tôn lên viên kim cương màu hồng phấn tên là "Giọt lệ tưởng niệm"...
Anh nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên, giống như đang nâng báu vật của cuộc đời, nhẹ nhàng hôn cô, dịu dàng và đầy tình cảm, anh nói, "Tiểu Niệm, em là tất cả sự nhớ nhung của anh."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Không Nhớ Không Quên
Trừu Phong Mạc Hề
Không Nhớ Không Quên - Trừu Phong Mạc Hề
https://isach.info/story.php?story=khong_nho_khong_quen__truu_phong_mac_he