Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đợi Em Nói Yêu Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 54: Rời Đi
N
gày hôm đó, Lâm Vũ ghé tai nói với Linda một câu.
"Đừng nói cho anh hai biết, em không muốn anh ấy lo lắng"
Mặc dù Linda lúc đầu còn có chút do dự nhưng đến cuối cùng vẫn là đồng ý với Lâm Vũ, đổi lại chính là Linda cùng với Kỳ Dương sẽ luôn túc trực ở bên cạnh, thậm chí Dạ Thần cũng cử người bí mật bảo vệ cô đều bị cô phát hiện. Đối với chuyện này, Lâm Vũ chỉ cười cười, cô cảm thấy mọi việc không nghiêm trọng như vậy.
Hai ngày sau, không có chuyện gì xảy ra. Dạ Thần mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn luôn cảnh báo cô phải cẩn thận, bỏ qua, đó không phải phong cách làm việc của Nhu Mễ. Đến ngày thứ ba, Lâm Vũ đang ở trong nhà liền nhận được một cuộc điện thoại, hơi hơi nhíu máy nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, cô không chút do dự liền bắt máy
"Lâm tiểu thư, cứu mạng... Lâm tiểu thư".
Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói già nua quen thuộc mang theo chút sợ hãi, ngay sau đó là giọng nữ bén nhọn trêu cợt xen vào:" Đến một mình, nếu tôi phát hiện ra người khác, không biết có tiện tay nổ banh xác chỗ này lên chơi không đó" sau đó liền cụp máy. Trong đầu Lâm Vũ ong lên một tiếng, liếc nhìn Linda và Kỳ Dương đang bận rộn trong bếp, Lâm Vũ hít một hơi, cố gắng điều chỉnh cho gương mặt mình có vẻ bình ổn sau đó liền với lấy áo khoác và chìa khóa xe để trên bàn
"El, đi đâu vậy". Linda thấy Lâm Vũ mặc áo, ngó đầu ra hỏi. Kỳ Dương đứng bên cạnh cũng nhìn cô chằm chằm.
Lâm Vũ cười nói:"Em đi với anh hai một lát" rồi đi ra cửa. Linda nghe thấy Lâm Vũ nói đi với Trình Hạo cũng yên tâm, tiếp tục chiến đấu với mấy món ăn trong bếp, Kỳ Dương không dấu vết nhíu nhíu mày nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì.
Chạy nhanh vào trong xe, khuôn mặt Lâm Vũ tràn ngập vẻ lo lắng pha lẫn tức giận, cô thuần thục khởi động máy, chiếc xe phóng như bay trên đường để lại đằng sau một lớp khói bụi mờ mờ. Chỉ khoảng 10 phút liền tới nơi, Lâm Vũ phanh két một tiếng, gần như lao ra khỏi xe khi nhìn thấy mấy bóng người ngay trước mặt. Nhu Mễ một thân váy đỏ rực như lần đầu gặp, nhàn nhã ngồi trên ghế nghịch nghịch mấy đầu ngón tay, khuôn mặt xinh đẹp cùng với thái độ kiêu ngạo giống hệt một cô tiểu thư được nuông chiều. Khi nghe thấy tiếng xe, Nhu Mễ hơi hơi ngẩng đầu lên, theo thói quen liếm nhẹ khóe môi, nở nụ cười rạng rỡ mà châm chọc
"Quả thực là đi một mình, ngoan lắm"
Lâm Vũ lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt lo lắng đảo qua một nhà Nhan Thúc bị thuộc hạ của cô ta trói lại, một nhà ba người khi nhìn thấy Lâm Vuc tới thì khóc lóc dữ dội, miệng bị dán băng dính phát ra những tiếng ư ư cầu cứu.
"Cô rốt cuộc muốn gì", Lâm Vũ từ từ tiến lại gần, hai bàn tay nắm chặt đến mức nổi lên gân xanh. Nhu Mễ vẫn rất nhàn nhã từ trên ghế đứng lên, nhìn thái độ bình thản của Lâm Vũ, trong lòng cũng có chút thưởng thức.
"Trình Nhiên phải không. Cô không sợ đến đây một mình tôi liền giết cô hay sao. Nên nói cô là gan dạ hay là ngu xuẩn đây. À, không phải cô trông chờ vào mấy người Thần ca cử tới chứ, nếu vậy thì bỏ suy nghĩ đó đi, mấy người đó bị người của tôi bao vây rồi"
Lâm Vũ nghe như vậy, hơi hơi biến sắc nhưng không để lộ ra ngoài mặt. Mặc dù vẻ ngoài của cô luôn duy trì vẻ điềm tĩnh những thực chất trong lòng lại không ngừng dậy sóng. Trên người cô có mang vũ khí, nếu như chỉ có một mình cô, cô tự tin có thể hoàn hảo ra khỏi chỗ này. Nhưng còn một nhà Nhan Thúc....Nhu Mễ khốn khiếp, không ngờ cô ta còn có thể điều tra ra ngôi mộ của mẹ cô, có lẽ đó cũng là lý do tại sao hai ngày nay cô ta im hơi lặng tiếng, cũng là lý do mà Lâm Vũ không hề lo lắng cho an nguy của mình mà chạy đến đây. Cô có thể bị thương, nhưng tuyệt đối không thể để cho Nhu Mễ động đến mộ của mẹ nửa phần.
"Thả họ ra, họ đều vô tội. Tôi đã đến đây rồi, cô rốt cuộc muốn làm gì". Lâm Vũ nhàn nhạt lặp lại, bàn tay lại không dấu vết dịch chuyển con dao nhỏ sắc bén.
Nhu Mễ bước đến chỗ thủ hạ, cười phá lên:" Trình Nhiên, tôi nói rồi, tôi chính là muốn mạng của cô". Nói xong không khách khí nắm lấy tóc của đứa trẻ đang bị trói khiến nó lo sợ khóc ré lên.
Lâm Vũ thấy như vậy, sốt ruột tiến lên vài bước, vội vã mở miệng:" Đừng động đến họ. Chúng ta vốn không thù không oán. Họ vô tội"
"Haha, Trình Nhiên, chúng ta vốn không thù không oán, nhưng là, ai bảo cô dám mê hoặc Thần ca", ánh mắt Nhu Mễ thoáng qua tia ngoan độc, động tác trên tay càng thêm mạnh bạo, nhìn Lâm Vũ, gằn từng chữ một:" Anh ấy là của tôi, của tôi, không một người đàn bà nào được phép đến gần anh ấy. Trình Nhiên, cô là người đầu tiên khiến cho anh ấy cãi lời ông nội mình, vì vậy, tôi không thể nào không loại bỏ cô"
Dứt lời liền cầm lấy khẩu súng bên cạnh dí thẳng vào đầu đứa trẻ, ánh mắt đanh lại, hơi hất mặt về phía thuộc hạ ra hiệu. Tên thuộc hạ nhận được lệnh, cung kính gật đầu rồi rút súng từ trong túi ra, bước đến gần Lâm Vũ. Lâm Vũ ánh mắt rét lạnh nhìn một màn này, nhìn trước mặt có hai tên, một tên đang đi về phía cô, thầm hít sâu một hơi. Ngay khi tên thuộc hạ kia bước đến sát gần Lâm Vũ, Lâm Vũ giả bộ đưa tay cho hắn nắm. Ngay lúc đó, con dao bên tay trái nhanh như chớp đâm vài bụng tên thuộc hạ ngay trước mặt, lưỡi dao bên tay phải qua một khe hở lia thật nhanh, phập một tiếng đâm vào bàn tay Nhu Mễ đang cầm súng khiến cô ta đau đớn hô lên một tiếng rồi đánh rơi khẩu súng trên mặt đất. Sau một khắc, Lâm Vũ chộp lấy khẩu súng của tên thuộc hạ kia, trong khi hai tên thuộc hạ còn lại chưa kịp phản ứng liền nổ súng.
Pằng
Pằng
Hai phát trúng ngay mi tâm, hai tên trước mặt liền ngã xuống, chết ngay lập tức. Nhu Mễ thấy mọi chuyện không ổn, hơi hơi tái mặt muốn với tay lấy khẩu súng trên mặt đất nhưng Lâm Vũ lại nhanh tay hơn, trên tay không hề do dự nổ súng vào phía mặt đất khiến Nhu Mễ tái mặt vội vàng rụt tay lại. Mọi chuyện nói ra thì dài nhưng thực chất lại chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến mức Nhu Mễ không kịp phản ứng. Lâm Vũ cầm chắc khẩu súng trong tay, nhìn cũng không nhìn mấy thi thể trên mặt đất, khẩu súng hướng tới ngay phía trái tim Nhu Mễ, bình thản cất giọng
"Thả họ ra"
Nhu Mễ cảm nhận nỗi đau trên bàn tay, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lâm Vũ, nhưng trong nháy mắt lại nở nụ cười khiến cho Lâm Vũ không hiểu, cô ta chỉ về phía Lâm Vũ, giục giã hét lên
"Giết ả.. mau giết ả"
Lâm Vũ chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cảm giác mát lạnh ngay sau gáy. Chết tiệt. Vẫn còn bỏ sót một tên. Lâm Vũ thầm chửi thề trong lòng. Cảm nhận họng súng đằng sau hơi hơi động, Lâm Vũ giật mình vội vàng lộn người ra sau, một tay giữ lấy tay của tên kia, một tay khác dùng lực đập báng súng vào gáy khiến hắn ngất lịm. Nhu Mễ thấy Lâm Vũ nhanh như vậy hạ được thuộc hạ của mình, ánh mắt tàn độc hơi sáng lên khi thấy sơ hở ngay phần lưng của cô, ả vội vàng nhặt khẩu súng dưới đất lên, miệng kéo ra một nụ cười khát máu, ngón trỏ đặt ở cò súng, bóp nhẹ.
Pằng
Lâm Vũ cả người cứng ngắc, ngón tay run rẩy, sau khi quay mặt lại thì không nhịn được hét lên một tiếng
"Không........."
Lâm Vũ ôm chầm lấy người trước mắt, cả người anh đang dần khụy xuống, màu máu đỏ tươi đập vào mắt của cô, chói mắt như thế, trong một khắc giống như một con dao sắc nhọn hung hăng đâm vào trái tim.
"Không... không". Ngón tay Lâm Vũ không ngừng run rẩy, từng giọt lệ từ khóe mắt chảy ra, lướt trên gò má của cô rồi chảy xuống khuôn mặt đang dần tái nhợt của người trong lòng. Mơ hồ cảm nhận được vị mặn chát nơi đầu lưỡi, hai cánh môi của anh hơi mấp máy, bàn tay anh hơi hơi nâng lên muốn chạm vào mặt cô nhưng lại vô lực buông xuống
"Đừng..... khóc...." sau đó liền ngất lịm đi.
Lâm Vũ cảm thấy hai mắt anh nhắm chặt, một cảm giác sợ hãi không ngừng dâng lên bành trướng giống như muốn nhấn chìm cô vào trong đó. Trong thoáng chốc, cả người luống cuống không biết phải làm gì, tâm trí là một mảnh mê man.
"Ella, mau lên, mau đưa lão đại đi bệnh viện"
Bệnh viện. Bệnh viện. Đúng rồi. Đi bệnh viện. Phải đi bệnh viện. Lâm Vũ mạnh mẽ quệt ngang vệt nước mắt còn chưa khô, nhanh chóng dùng sức cùng với Lâm Phong nâng anh dậy, không hề chú ý Nhu Mễ đã nhảy lên một chiếc xe trốn đi từ lúc nào.
Dạ Thần đứng trước cửa phòng cấp cứu, nhìn Lâm Vũ không ngừng đi đi lại lại ở một góc gọi điện thoại cho biết bao nhiêu người, sắc mặt ngưng trọng, đôi mắt cô vẫn còn đỏ hoe. Sắc mặt Dạ Thần cũng không tốt lắm, trời mới biết khi anh đến thấy một cảnh Nhu Mễ chĩa súng vào Lâm Vũ, trong lòng anh có chừng nào lo lắng. Vậy mà khi anh không phản ứng kịp, Trình Hạo đã chạy ra từ lúc nào, dùng thân mình chắn cho cô một phát đạn. Nhu Mễ thấy tình hình không ổn, liền chui vào một chiếc xe chạy biến đi.
Dạ Thần đi tới trước mặt Lâm Vũ, trong tay cô nắm chặt chiếc điện thoại gần như muốn đem nó bóp nát, hàm răng cắn chặt môi dưới đến bật máu.
"Nhiên, anh ta không sao đâu. Vết thương đó mặc dù gần tim nhưng vẫn lệch đi vài phân. Anh ta sẽ ổn thôi"
Lâm Vũ có vẻ như rất kích động, không ngừng lắc đầu, trên gương mặt không giấu nổi sự hoảng loạn đến cực độ khiến Dạ Thần không hiểu
"Không được.... anh ấy không được mất máu... không được..."
Dạ Thần thấy cô giống như phát điên liền mạnh mẽ nắm lấy hai vai của cô, gần như gầm lên
"Nhiên, em bình tĩnh lại một chút. Sao lại không được."
Lâm Vũ cũng không nhịn được nữa, hai mắt đỏ ngầu, hét lên
"Rh âm tính... nhóm máu của anh ấy là Rh âm tính... anh ấy không thể mất máu được... hu hu... không thể... hu hu... không thể"
Nói đến đây, Lâm Vũ liền không nhịn được nữa, cô bật khóc như một đứa trẻ, từng giọt nước mắt trong suốt chảy ra, hai tay bưng lấy mặt, cố kìm nén những tiếng nấc nghẹn ngào. Không phải cô vô cớ mà khẩn trương như vậy, mặc dù bị thương ở gần tim là nguy hiểm nhưng không phải không thể cứu. Nhưng mà..... nhưng mà...
Anh hai vốn là nhóm máu RH âm tính, do vậy mỗi lần anh bị thương cô đều vô cùng khẩn trương. Trong số những người cô quen biết cũng có một người mang nhóm máu này nhưng hiện tại anh ta đang ở Mĩ, dù cho có bay về ngay lập tức cũng chưa chắc đã kịp. Lâm Vũ đáy lòng thắt chặt, không thể kiềm chế nước mắt không ngừng chảy ra, cô phải làm sao, cô rốt cuộc phải làm như thế nào đây.
Dạ Thần lùi về sau một bước, chăm chú nhìn thiên hạ trước mặt, ánh mắt tràn ngập đau lòng. Nhiên mà anh biết là một người mạnh mẽ đến thế nào, một người luôn mang vẻ ngoài lạnh nhạt, bình tĩnh, lý trí dù cho có gặp phải bất cứ chuyện gì. Nhiên mà anh biết, dù trời có sập xuống cũng có thể an ổn mỉm cười tìm cách chống đỡ. Còn bây giờ thì sao, đôi mắt vốn luôn trong suốt tuyệt đẹp lại bị nước mắt che phủ, trống rỗng vô hồn, hoảng loạn giống như mất hết phương hướng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Anh chưa bao giờ thấy biểu tình sợ hãi như vậy của cô, chưa bao giờ. Ở một nơi nào đó trong trái tim bất giác thắt chặt lại, một tia suy nghi đen tối xẹt qua, nếu như Trình Hạo chết đi, như vậy, cô sẽ thuộc về anh, mãi mãi thuộc về anh, chỉ thuộc về một mình anh.
Ngay lúc đó, bác sĩ chạy ra từ phòng cấp cứu, khẩu trang được kéo xuống lộ vẻ mặt nghiêm trọng
"Các người có ai truyền máu hay không. Kho máu RH âm tính đã không còn, cậu ấy mất rất nhiều máu. Có thể liên lạc được hay không". Lâm Vũ ngồi sụp xuống, biểu tình trên mặt gần như rạn nứt, giống như lo lắng, lại giống như sợ hãi đến tột độ. Mấy người Linda, Lâm Phong, Lâm Khải, Kỳ Dương khi nghe vậy liền tái mặt. RH âm tính, tại sao lại là RH âm tính, lại vào đúng lúc quan trọng như vậy.
"Tôi truyền"
Trong lúc mọi người đều đang lo lắng, giọng nói trầm thấp của Dạ Thần vang lên. Lâm Vũ giật mình, vội vàng quay sang nhìn anh
"Nhóm máu của tôi phù hợp, tôi truyền".
Bác sĩ mặt không cảm xúc, mở miệng nói:" Nhanh lên một chút" sau đó liền đi vào. Dạ Thần đảo qua vẻ mặt vui sướng như điên của Lâm Vũ, hai ba bước đi tới trước mặt cô, ngồi xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được mở miệng.
"Anh sẽ truyền máu cho anh ta, với một điều kiện"
Lâm Vũ không hề suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, chỉ cần có thể cứu được anh hai, dù anh hiện tại liền muốn mạng của cô cô cũng sẽ không do dự dù chỉ một chút. Dạ Thần thở dài một hơi, môi hơi mím lại, ghé sát đến tai cô nói gì đó khiến Lâm Vũ trong thoáng chốc tái mặt. Hai bàn tay đặt bên hông nắm chặt lại, mắt đảo qua cánh cửa phòng đang đóng chặt.
Ở trong đó, có một người cô dùng cả sinh mạng để yêu.
Đôi mắt buồn bã nhắm lại, hai hàng mi khẽ run rẩy, khi mở ra, ở đó đã là một mảnh trong suốt
"Em đồng ý với anh. Xin anh, cứu anh ấy". Dạ Thần không bỏ qua biểu hiện do dự của cô, bàn tay to hơi hơi vỗ vai cô sau đó hướng cửa phòng bệnh mà đi. Lâm Vũ cả người giống như bị rút hết sức lực, cả người tựa vào tường, tầm mắt mơ hồ. Khuôn mặt dịu dàng của ai đó bất giác hiện ra, đẹp đẽ như vậy, quen thuộc như vậy, khiến cho cô muốn dùng sinh mạng mà bảo vệ. Hạo, có lẽ khi tỉnh dậy, anh sẽ tức giận lắm, chỉ là, tha thứ cho em....
........
Sáng sớm hôm sau.
Ánh nắng của buổi sớm chiếu vào trong phòng bệnh, một vài tia sáng nhu hòa hắt lên khuôn mặt hơi tái nhợt của người nằm trên người. Hai hàng mi dài hơi run rẩy, sau đó, mí mắt nhẹ nâng lên, để lộ một đôi mắt màu hổ phách sáng trong tuyệt đẹp. Trình Hạo khẽ chớp hai mắt, chậm rãi đảo qua khung cảnh xung quanh. Căn phòng này... là bệnh viện sao? Hai tay chống sang hai bên, muốn dùng lực ngồi dậy lại cảm nhận một cơn đau buốt bên ngực trái khiến anh hơi nhíu mày. Hồi tưởng lại cảnh tượng trong trí nhớ, trong ánh mắt màu hổ phách ngay lập tức tràn ngập lo lắng khôn nguôi. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bệnh "cạch" một tiếng được mở ra, mấy người Linda từ phía ngoài đi vào, khi nhìn thấy Trình Hạo đã tỉnh thì ban đầu có chút sững sờ, sau đó đều vô cùng vui sướng nhanh chóng tiến đến
"Lão đại, anh tỉnh rồi"
Trình Hạo nhìn mấy người tiến vào, nhìn một lúc cũng không thấy có người mình muốn gặp bèn nhíu mày hỏi, giọng nói khàn khàn truyền ra khiến mấy người trước mặt hơi hơi biến sắc
"Tiểu Vũ đâu?"
Tinh tế phát hiện ra thái độ của mấy người trước mặt có vẻ không đúng, Trình Hạo mày càng nhíu chặt, một cỗ bất an không biết từ nơi nào trào lên khiến anh vô cùng khó chịu
"Cô ấy đâu rồi. Cô ấy bị thương sao". Giọng anh hơi nâng cao, trong mắt lấp đầy sự lo lắng khiến Linda vội vã lắc đầu
"Không phải. Cô ấy không bị thương"
"Vậy cô ấy đâu"
Linda quay sang nhìn Lâm Phong Lâm Khải, hai người họ cũng quay sang nhìn cô. Bỗng, Kỳ Dương vốn đang đứng ở phía sau liền đi lên đằng trước, không hề run sợ nhìn thẳng vào Trinh Hạo, nói từng chữ một
"Chủ nhân đi rồi"
"Anh nói cái gì. Đi đâu". Trình Hạo vội vàng quay sang, hỏi lại, bàn tay đặt hai bên vô thức nắm chặt.
"Anh cũng biết nhóm máu của mình hiếm như thế nào. Hôm qua không tìm được người truyền máu, anh sẽ rất nguy hiểm. Dạ Thần đồng ý truyền máu cho anh, với điều kiện, chủ nhân phải đi với anh ta". Linda nhìn thấy Trình Hạo giống như muốn nổi bão, vội vàng giật giật ống tay áo Kỳ Dương, ra hiệu cho anh đừng nói nữa. Kỳ Dương nhìn thấy tín hiệu của Linda, lại nhìn thấy Trình Hạo muốn đặt chân xuống giường, sắc mặt không đổi, tiếp tục mở miệng
"Anh đuổi theo không kịp đâu. Cô ấy đã rời đi từ rất sớm, ngay cả chúng tôi cũng không biết. Cô ấy ra lệnh cho tôi từ nay về sau ở bên cạnh chăm sóc cho anh, còn có...."
"Kỳ Dương, đừng nói nữa". Linda hét lên. Kỳ Dương hơi nhíu nhíu mày nhưng cuối cùng cũng không nói nữa. Linda thoáng nhìn qua ngọn lửa đỏ hừng hực ngày càng có xu hướng lên cao trong đôi mắt màu hổ phách trước mặt, muốn mở miệng lại không biết phải nói thế nào cho phải.
Trình Hạo vội vã cầm lấy điện thoại trên bàn, thuần thục ấn nút gọi, đáp lại anh chỉ là tiếng tút tút dài không có ai trả lời, giống như chứng minh với anh rằng, người anh yêu nhất, đã thực sự đi xa.
Đi xa.
Có thể không bao giờ trở lại.
Bốp
Chiếc điện thoại bị anh hung hăng ném xuống đất, nát vụn.
"Ai cho phép em". Anh gào lên
"Khốn khiếp, ai cho phép em rời đi"
"Tôi hận em. Khốn khiếp. Tôi hận em"
Một chiếc cốc ngay cạnh đó cũng bị anh ném ra xa, đập vào tường, vỡ nát thành từng mảnh, cũng giống như trái tim anh lúc bấy giờ. Thế nhưng anh không hề biết, tại một khắc lúc anh ném chiếc điện thoại đi, một tin nhắn được gửi tới. Nội dung tin nhắn chỉ vẻn vẹn có vài từ
"Đợi em trở về"
Còn có....
"Em yêu anh"
Rin: Hơ hơ có đăng luôn chap cuối ko nhở =))
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đợi Em Nói Yêu Anh
Tiểu Thất
Đợi Em Nói Yêu Anh - Tiểu Thất
https://isach.info/story.php?story=doi_em_noi_yeu_anh__tieu_that