Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Uổng Công Tính Kế
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 53
"Đ
ứng lên!" hắn cười vươn tay, nói với nàng.
Người bị hắn mở tung cửa sổ đẩy té xuống, uất uất ức ức bò dậy từ trong bụi cỏ, không thèm phủi sạch chìa bàn tay cho hắn, may mà lúc này tâm tình Quốc sư đại nhân vui vẻ, căn bản không thèm để ý, đỡ hai tay nàng nhẹ nhàng kéo dậy ôm lấy, kéo người chui vào cửa sổ.
Ôm nàng đặt ngồi xuống bàn trang điểm xong, ánh mắt của Trần Ngộ Bạch vẫn không giảm phần vui vẻ: "Gõ cửa sổ làm gì? Tại sao không vào qua cửa chính?"
"Bởi vì...... Quá muộn." Nàng còn tưởng Quốc sư đại nhân cũng giống như nàng, lúc ngủ ngoài phòng vẫn luôn có hai nha hoàn trực đêm.
Vui vẻ trong mắt Trần Ngộ Bạch sâu hơn, thấp giọng hỏi: "đã trễ như thế, nàng còn tới đây làm gì?"
Nàng trả lời đúng lý hợp tình: "Ta tới đưa thuốc cho người mà!"
Buổi tối lúc dùng bữa ở Nam Hoa viện nghe Kỷ Nam nói: lúc cha con bọn họ "thân thiết", cô gia mới đến "không cẩn thận" bị chút "Vết thương nhẹ"...... Nàng lập tức ăn không thấy ngon, thật vất vả chờ đến ban đêm khi Vương Phi ngủ say, vội lặng lẽ bò dậy, cầm thuốc trị thương giảm sưng tấy chạy tới thăm hắn.
Miệng nàng vừa nói đến thuốc, bàn tay đã chui vào vạt áo trước ngực móc móc tìm, đang chậm rãi vuốt dọc toàn thân nàng, tra xét xem vừa rồi nàng té có trầy trụa gì không, hắn nắm cổ tay nàng, lôi tay của nàng từ trong vạt áo ra ngoài.
"Tìm gì vậy?" hắn cúi đầu, đôi môi như có như không dính vào lỗ tai nàng, hô hấp nóng bỏng: "Ta tìm giúp nàng!"
Vành tai khéo léo như bạch ngọc, trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, nàng vùng vằng đẩy hắn: "không phải cái này...... không phải đang tìm cái này!"
Trần Ngộ Bạch biết nghe lời đổi sang phía bên kia, khéo léo mềm mại giống nhau như đúc, cầm trong tay, chậm rãi vuốt ve, "Là vật này sao?"
"Người...... Người người người! không đúng không đúng!" Cửa sổ phía nam còn mở, cây cổ thụ thành tinh nơi tường bên ngoài cười cực kỳ không đứng đắn, cành lá khẽ run, nàng mắc cỡ chết được: "Thuốc!"
"Muốn?" Người đang cợt nhả ôm nàng trầm giọng nở nụ cười, há mồm ngậm vành tai nàng, "Ha —— có phải muốn học cho xong đoạn hôm qua không? Ừ...... hiện quả thật cũng đang là ‘ánh trăng nghiêng trong suốt, rọi sáng nửa cửa sổ âm u’......".
Lần đầu Quốc sư đại nhân cợt nhả như vậy, nhưng cô vợ nhỏ xinh nhà hắn căn bản không hiểu phong tình, nắm tay nhỏ đấm hắn, giãy giụa trong ngực hắn giống như cá nhảy khỏi nước.
Trần Ngộ Bạch ôm siết trêu đùa, vui quên trời đất.
Cuối cùng cũng tìm được thuốc, nhưng váy người kia lại tán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, hai mắt mịt mờ, cả người mềm yếu, bị phu quân khóe miệng mỉm cười kéo qua thoa thuốc.
Ngón tay thon dài thoa chút thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên khóe miệng nàng, tỉ mỉ xoa tròn, nàng "ưm" một tiếng kêu đau, bị hắn cười mắng một câu: "Đáng đời! Coi lần sau còn dám leo cửa sổ không?!"
Tiểu Ly không phục —— vết thương của hắn còn nặng hơn nàng!
Vì vậy nàng cố ý cất giọng khinh thường đả kích: "Sao võ công của sư phụ lại kém vậy? Để bị đánh thành như vậy, mặt của người rất khó coi!"
Quốc sư đại nhân vừa nghe lời này nhất thời mất hứng, ôm nàng từ trên bàn xuống, đẩy ra cửa: "Thoa thuốc xong rồi, quay về ngủ đi!"
"Ta tới đưa thuốc cho người, người còn chưa thoa thuốc kìa!" Kỷ Tiểu Ly cầm lấy lọ thuốc từ trong tay hắn, con ngươi đảo quanh, giống như nhớ ra cái gì đó, đi tới bên kia giường cầm lấy cái bàn nhỏ, đặt lọ thuốc lên trên, hai tay nâng lên ngang mày mình, hết sức phấn khởi trình cho hắn.
Trần Ngộ Bạch nhíu mày.
"Làm gì vậy?"
"Vương Phi nương nương dạy: cử án tề mi." Nàng nâng đến mỏi tay, không thể làm gì khác hơn là rụt cổ, khiến cho cái bàn kia vẫn cao hơn mày.
Ngu ngốc...... Trần Ngộ Bạch buồn cười, trong nháy mắt đã không còn tức giận. Cầm lọ thuốc, rút cái bàn trong tay nàng để qua một bên, lại nhét lọ thuốc vào trong tay nàng.
Sau đó hắn lạnh mặt lệnh cho tiểu thê tử ‘cử án tề mi’: "Đến thoa thuốc cho ta."
Tiểu Ly gật đầu một cái, mở lọ thuốc, chà nóng thuốc mỡ trên ngón tay, ngoắc ngoắc tay gọi hắn hạ gương mặt xuống!
Nhưng Trần Ngộ Bạch chỉ yên tĩnh ngồi xuống, đưa tay ôm nàng vào trong lòng, để nàng ngồi trên đầu gối bôi thuốc cho hắn.
Cổ thụ tinh bên ngoài phát ra âm thanh than thở "Xời ——" buồn nôn.
Mặt được thoa thuốc xong, Quốc sư đại nhân mặt không đổi sắc với tay bắt đầu cởi quần áo, Tiểu Ly nghe cổ thụ tinh huýt gió vui vẻ thưởng thức, vội vàng từ đầu gối hắn nhảy xuống, chạy đi đóng cửa sổ!
Nàng đóng cửa sổ rồi quay lại, thân trên tinh tráng của phu quân nhà nàng đã trần trụi, đang nhíu mày không có ý tốt nhìn nàng.
"Nàng đóng cửa sổ làm gì?" hắn cong khóe miệng hỏi.
Chẳng lẽ thật đã thông minh hơn? Biết ám chỉ cho hắn?
Tiểu Ly "Á" một tiếng, giải thích: "Bên ngoài gió lớn! Ta sợ người cởi quần áo sẽ cảm lạnh!"
Quốc sư đại nhân hừ một tiếng.
cô nàng ngu ngốc này!
Ngón tay Ngu Ngốc quá nhỏ, khí lực yếu, khi thoa thuốc không dùng đúng sức, thế nhưng tay nhỏ bé ấm áp mềm mại, sờ tới sờ lui trên người hắn, Trần Ngộ Bạch rất hưởng thụ, tròng mắt đen trong trẻo hơi híp lại.
Nàng nghiêm túc bôi thuốc cho hắn, dùng hết sức mình. Trần Ngộ Bạch nghe nàng dùng sức nhẹ thở gấp hổn hà hổn hển, đầu tiên tâm tư còn có chút mờ mịt, dần dần lại thấy mấy phần dịu dàng.
không cần người khác lo lắng và không ai lo lắng là hai việc khác nhau, hiện tại hắn vẫn mạnh mẽ như trong quá khứ, nhưng hiện tại có tiểu ngu ngốc cùng một nhịp thở, cùng vinh nhục với hắn, hắn cười một tiếng ánh mắt nàng liền phát sáng, hắn bị thương nửa đêm nàng không ngủ tới thoa thuốc.
Trước giờ vẫn luôn thương tiếc và xót xa cho nàng, nhưng hôm nay dần dần phát hiện ra cảm giác yêu chìu từ trong thương xót.
Cảm giác này tuy đẹp nhưng quá buồn cười, hắn cũng không dám suy nghĩ sâu hơn, cúi đầu cong khóe miệng không tự chủ được chậm rãi lắc đầu một cái.
Kỷ Tiểu Ly đang xót xa cho vết máu bầm dài sưng to trên lưng hắn, thấy hắn "đau lòng" lắc đầu, nàng vội dịu dàng an ủi: "Sư phụ đừng đau lòng, cha ta và các ca ca ngày ngày tập võ, người đánh không lại bọn họ cũng không có gì đáng ngại. Huống chi lần này người bị bọn họ đánh thảm như vậy, lần sau bọn họ cũng biết bản lĩnh của người không tốt, sẽ không ra tay với người nữa!"
Trần Ngộ Bạch nhất thời tối mặt.
Lần an ủi này thật đúng là......còn khiến hắn đau hơn trận đánh kia......
**
Thoa thuốc xong rồi, Quốc sư đại nhân mặt lạnh lập tức cao ngạo đuổi người đi.
Vốn Tiểu Ly cũng chỉ tới đưa thuốc, hắn đuổi người nàng liền thành thật bước ra ngoài. Trần Ngộ Bạch tức giận nhếch khóe miệng lên, nhưng cũng hết cách, mặt lạnh cũng vẫn phải đuổi theo.
Kỷ Tiểu Ly bị hắn níu lại, quay đầu kỳ quái nhìn hắn.
"đã trễ thế này còn muốn đi từ cửa chính?" hắn lạnh mặt khiển trách, không nói lời nào, ôm ngang nàng lên, đi tới bên cửa sổ, áo choàng đen nhanh nhẹn nhảy ra.
Rơi xuống đất, hắn để nàng xuống "Thuận tay" dắt tay nàng, cùng nàng đi ra ngoài viện.
Tiểu Ly kỳ quái hỏi hắn: "Sư phụ không trở về ngủ sao?"
"Đưa nàng về trước." hắn lạnh lùng nói, lại giải thích một câu: "Trời quá tối, nàng đần như vậy, sẽ lạc đường."
Cứ mười bước một ngọn đèn lồng trắng như tuyết của phủ Trấn Nam Vương uất ức tối sầm.
Dọc con đường có đèn lồng chiếu sáng, vợ chồng mới cưới tay dắt tay chậm rãi bước. Lúc đi ngang qua viện Vãn Tình, một con chó póc lông trắng đột nhiên chui ra, sủa “gâu gâu gâu” về phía Tiểu Ly.
Tiểu Ly vui vẻ ra mặt hô lên "Tiểu Bạch!", cúi người định ôm nó, bị Quốc sư đại nhân lôi trở lại.
Con chó póc lông trắng kia lập tức không vui xông đến “gâu gâu gâu” Quốc sư đại nhân, lại hung hãn nhe răng gầm thét, nhưng Quốc sư đại nhân chỉ lạnh lùng nhìn một cái, đông cứng nó tại chỗ, sau khi định thần lại, nó cụp đuôi điên cuồng chạy trốn.
Kỷ Tiểu Ly bị người lại mất hứng lôi về phía trước, quẹo cua một cái, viện Nam Hoa đã ở trước mắt, hắn dừng bước, cất giọng không vui hỏi: "Kỷ Tiểu Ly, có phải bất kỳ súc sinh nào bên cạnh nàng đều gọi là Tiểu Bạch không?"
"Màu trắng, dĩ nhiên gọi là Tiểu Bạch......" Tiểu Ly giải thích chi tiết.
Trần Ngộ Bạch lạnh giọng ra lệnh: "Đổi, ngay!"
Kỷ Tiểu Ly câm lặng, lấy hết dũng khí, sợ hãi hỏi hắn: "thật ra thì...... Là bởi vì trong tên người...... Có một chữ ‘Bạch’ sao?"
Ban đầu lúc biết hắn tên là Trần Ngộ Bạch, nàng cố ý lặng lẽ hỏi Kỷ Nam ba chữ này. Khi đó nàng liền âm thầm ước đoán được vấn đề này, bất quá vẫn không dám hỏi.
Tối nay hắn dắt tay nàng dạo bước, ánh trăng dịu dàng, nàng chợt có chút can đảm không thể nói rõ.
Tự lên tinh thần, Kỷ Tiểu Ly lấy can đảm, khó khăn hỏi dò: "Người không cho gọi bọn chúng là Tiểu Bạch, vậy người muốn gọi mình là Tiểu Bạch sao?"
"......" Đôi môi Quốc sư đại nhân giật giật, mím chặt lại.
Đây là phủ Trấn Nam Vương, hôm nay mới vừa lãnh giáo phụ tử Kỷ gia ra oai phủ đầu...... Trong lòng hắn không ngừng tự khuyên mình.
"Tiểu Bạch!" Nàng cho là hắn chấp nhận, liền gọi một tiếng, trong trong trẻo trẻo!
Trần Ngộ Bạch quyết định không nhịn nữa —— đưa tay phải bóp mặt của nàng.
Nhưng lần này tiểu nha đầu nhanh trí, bụm mặt nhanh chóng nhào vào trong lòng hắn, hai tay ôm thắt lưng hắn, mặt dính sát vào tim hắn.
Trần Ngộ Bạch túm nàng ra ngoài, nàng cười nâng mặt lên, ánh mắt lấp lánh: "Ta thích mới gọi là Tiểu Bạch, người...... có muốn được gọi là Tiểu Bạch không?"
Lúc nàng nhào vào trong lòng hắn, Trần Ngộ Bạch đã hết giận, giờ phút này nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt hắn, đôi mắt trong suốt chứa ánh trăng dịu dàng, hắn còn gì mà không vui?
"không!" hắn dịu dàng trầm mặt lạnh giọng từ chối.
"Vậy......vậy phải gọi bằng tên gì?" Nàng hơi nghiêng đầu, "Vương Phi nương nương nói, sau khi thành thân ta không thể sẽ gọi người là sư phụ!"
"Đổi thành gì?" Có người trong lòng đang mong đợi không dứt, mặt lại không biểu cảm lạnh giọng hỏi.
"Ừm...... Phu quân?" Nàng hồi tưởng điều Vương Phi nương nương dạy, trưng cầu ý kiến của hắn.
Trong tròng mắt đen dịu dàng nhìn chăm chú vào nàng nổi lên những vòng rung động.
"Tùy nàng thôi!" Quốc sư đại nhân rất "Thờ ơ" trả lời.
Nàng lại vui vẻ nở nụ cười, cười đặc biệt ngơ ngốc, trong đôi mắt là gương mặt của hắn, Trần Ngộ Bạch không nhịn được, như bị mê hoặc cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên ánh mắt của nàng.
Vừa chạm vào liền tách ra, nhưng trái tim hắn vẫn rung mạnh, không được tự nhiên ho khan một tiếng, lôi nàng từ trong lòng ngực ra đẩy về phía trước.
"Mau vào đi!" hắn không kiên nhẫn thúc giục.
Nhìn nàng ung dung vui vẻ vào viện Nam Hoa, có tỳ nữ ra ngoài đón nàng, cho đến khi bóng dáng kia biến mất hẳn, người lẳng lặng đứng thẳng dưới ánh trăng mới xoay người quay trở về.
Phu, quân...... Nhạc mẫu đại nhân thật đúng là —— hiền lương thục đức, dịu dàng hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết cách dạy con gái!
Đây quả thật chính là những lời khen ngợi hiếm có nhất suốt một trăm năm qua!
Khóe miệng bầm tím vui vẻ cong lên.
**
Tác giả có lời muốn nói: thiên hạ quả nhiên không ai có bản lĩnh như Quốc sư đại nhân, Quốc sư đại nhân ngài tiến bộ thật thần tốc, ngày đi trăm dặm nha!
không định viết truyện cổ đại về Lục hoàng tử, nếu cảm thấy hứng thú với hắn thì có thể xem truyện hiện đại, cũng vui vẻ ấm áp thoải mái như thế
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Uổng Công Tính Kế - Sói Xám Mọc Cánh
https://isach.info/story.php?story=uong_cong_tinh_ke__soi_xam_moc_canh