Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trầm Hương Tuyết
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 54
C
hương 54: Hiện thực
Cửa tiệm rất nhanh đã được trang trí như mới, bảng hiệu cũng sang trọng đẹp mắt, bàn ghế bên trong đều làm theo ý Hứa Trạch, Mộ Dung Tuyết vốn không hi vọng quá nhiều, nào ngờ vừa thấy đã thích ngay, không ngờ hắn lại có mắt thẩm mỹ như vậy. Nhưng nghĩ lại, tuy từ nhỏ hắn trưởng thành trong chùa, nhưng dù sao cũng có xuất thân danh giá, mẫu thân là Nam Lâm huyện chủ, đương nhiên trong người có sẵn thẩm mỹ rồi.
Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Độc Nhất Vị chọn ngày lành Hoàng đạo để khai trương.
Quả nhiên như lời Gia Luật Ngạn nói, hôm khai trương có nhiều người đến, theo cách ăn mặc cho thấy đều không giống bá tánh bình thường. Mộ Dung Tuyết không ngờ hắn thật sự giữ lời, gọi nhiều người đến ủng hộ.
Đã hứa với Gia Luật Ngạn không thể xuống bếp, cũng không thể lộ mặt tự nhận mình là chủ, vậy là Mộ Dung Tuyết bình tĩnh ngồi trong quán trà đối diện, nhìn quán ăn của mình khai trương tấp nập.
Thấy thực khách ra vào không ngớt, Đinh Hương phấn khích nói: “Lần này lão gia của chúng ta phát tài rồi.”
Bội Lan nói: “Hứa công tử chiếm phần lớn mà.”
“Của Hứa công tử chẳng phải cũng là của tiểu thư chúng ta sao.”
Mộ Dung Tuyết vội nói: “Này này, Đinh Hương, muội nói bậy bạ gì đó?”
Đinh Hương thè lưỡi, cười hi hi nói: “Tiểu thư, Hứa công tử vừa nghĩa khí lại vừa nhiệt tình, ăn nói cũng dễ nghe, không như Vương gia cả ngày lạnh lùng, nói câu nào cũng có thể độc chết người ta.”
Mộ Dung Tuyết chỉ chỉ lên trán nàng ta: “Không được nói xấu chàng.”
Ba người ngồi trong quán trà đến chiều, khi vị khách cuối cùng trong tiệm rời đi, lúc này Mộ Dung Tuyết mới đưa Đinh Hương, Bội Lan bước vào.
Ba người làm trong tiệm đang thu dọn, Hứa Trạch ngồi ở cửa, trên bàn đặt một chiếc ấm tử sa, hắn một tay bưng ly trà, một tay cầm sổ, dường như xem rất nhập tâm.
Mộ Dung Tuyết mỉm cười, “Chúc Hứa công tử buôn may bán đất, khai trương may mắn.”
“A Tuyết, nàng đến rồi à.” Hứa Trạch đứng dậy, mỉm cười đưa cuốn sổ trong tay cho nàng. “Nàng xem, đây là khoản thu hôm nay.”
Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Nhiều vậy sao!”
Hứa Trạch cười nói: “Ta cũng không ngờ, ngày đầu tiên khai trương đã có nhiều khách như vậy.”
Mộ Dung Tuyết cười hi hi nói: “Huynh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, còn nàng?”
“Tôi cũng chưa ăn. Tôi vẫn luôn ngồi trong quán trà đối diện theo dõi, bây giờ cũng đói rồi.”
Hứa Trạch lập tức dặn dò người làm Tiểu Thôi trong tiệm: “Mau bảo Lưu sư phụ làm vài món ăn.”
Rất nhanh sau bếp đã bưng lên ba món mặn một món canh.
Nắng chiều rọi vào, chiếu lên gương mặt sáng sủa và đôi mắt tràn đầy tinh thần của Hứa Trạch, Mộ Dung Tuyết cảm thấy hắn thật sự rất đẹp, không hề giống chưởng quầy của một quán ăn. Nghĩ đến thân thế của hắn, lòng thật sự rất đồng tình, vậy là ánh mắt cũng bất giác mang chút tình mẫu tử. Hứa Trạch nhìn vào ánh mắt dịu dàng của nàng, lòng nghĩ, cho dù có chết đuối trong hồ nước lấp lánh này cũng không sao.
Hai người ngồi dưới nắng chiều, thật sự gợi nên cảm giác năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên.
Đinh Hương đứng ở cửa nhìn, âm thầm nói với Bội Lan: “Này, cô nói tiểu thư và Hứa công tử có giống Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như không?”
Bội Lan nói: “Giống lắm, cũng mở tiệm phu thê, cảm giác thật xứng đôi.”
Sau lưng truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Bội Lan quay đầu nhìn, sợ hãi đến tái mặt.
“Vương… Vương gia.”
Gia Luật Ngạn lạnh lùng nói: “Gọi Phu nhân ra đây, ta có chuyện nói.”
“Dạ.”
Đinh Hương vội vào trong nói nhỏ bên tai Mộ Dung Tuyết mấy câu.
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, nói với Hứa Trạch: “Tôi đi rồi về ngay.”
Ra khỏi Độc Nhất Vị, Mộ Dung Tuyết vừa nhìn đã thấy Gia Luật Ngạn đang đứng dưới thềm, quay lưng về phía nàng, có lẽ vì quán ăn khai trương hắn đã giúp một việc lớn, nên hôm nay nhìn hắn cũng thấy vừa mắt khác thường, chỉ một bóng lưng dong dỏng thôi đã phác họa phong thái tuấn dật, hiếm có hơn người.
Mộ Dung Tuyết bước tới sau lưng hắn: “Đa tạ Vương gia.”
Gia Luật Ngạn quay đầu nhìn nàng. Có lẽ người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, hôm nay nàng cũng xinh đẹp động lòng một cách khác thường, mặt lộ niềm vui, đôi mắt đẹp long lanh sóng nước, dường như giống hệt Mộ Dung Tuyết hắn gặp ở Nhất Vị tửu lâu, chỉ tiếc là ánh mắt này không còn vẻ đắm đuối khi nhìn thấy hắn nữa.
Lẽ nào nhìn nhiều rồi sẽ không bị mê hoặc nữa? Vậy tại sao mỗi lần hắn nhìn thấy nàng, đều cảm thấy nhìn mãi không chán?
Thật sự quá không công bằng, đặc biệt là lúc này, trong tiệm còn có một nam nhân anh tuấn đang ngồi, khả năng có mới quên cũ không phải không có, nhất định phải đề phòng hậu hoạn. Vậy là hắn lại nhắc nhở: “Sau này không có việc gì thì đừng đến đây, đừng quên chuyện đã hứa với ta.”
“Thiếp không quên.”
“Vậy thì về đi.”
Mộ Dung Tuyết niệm tình hôm nay hắn đã giúp một việc lớn, ngoan ngoãn gật đầu, rồi đưa Đinh Hương và Bội Lan rời đi.
Gia Luật Ngạn không dễ gì mới gặp được nàng một lần, không nỡ để nàng đi ngay tức khắc, hắn gọi nàng lại, dịu giọng nói: “Có chuyện gì chỉ cần đến Vương phủ tìm Mộc quản gia làm giúp nàng là được.”
“Đa tạ ý tốt của Vương gia, thiếp sẽ tự xử lý, không gây phiền phức cho Vương gia.”
Gia Luật Ngạn lấy lòng nói: “Trước đây nói nàng gây phiền phức, cũng là nhất thời nóng giận, nàng vẫn ghi thù sao?”
Mộ Dung Tuyết nói: “Chàng nói thiếp chân ngắn, ngốc nghếch, mặt dày, thiếp đều nhớ hết, không phải là ghi thù, chỉ là nhắc nhở bản thân làm người đừng nên quá tự tin, nếu không sẽ bị ngã rất thảm.”
Gia Luật Ngạn: “…” Xưa nay hắn ăn nói rất chú ý chừng mực, trước mặt nàng lại rất tùy tiện, thích trêu chọc nàng, nhìn nàng bĩu môi giận dỗi, thật sự vừa xinh xắn vừa đáng yêu. Nhưng không ngờ nàng đều nhớ trong lòng, tưởng hắn thật sự khinh thường nàng.
Quán ăn khai trương ngày thứ hai, Mộ Dung Tuyết mời cả nhà Triệu gia đến ăn cơm, chọn một nhã phòng đơn độc, bảo đầu bếp làm một bàn thức ăn khoản đãi cả nhà Triệu Chân Nương.
Mộ Dung Lân kính rượu Triệu lão tía.
Triệu lão tía đáp tạ: “Không ngờ chúng ta thật sự có duyên phận, làm hàng xóm từ huyện Nghi đến Kinh thành.”
Mộ Dung Lân thầm nói, nếu không nhờ “ý tốt” của con gái ông, chúng tôi đâu có từ xa xôi ngàn dặm đặt chân đến đây.
“Chuyện của Thục phi giải quyết ra sao rồi?”
Triệu mẫu vừa nghe liền chùi mắt, bộ dạng đau lòng tuyệt vọng. Triệu lão tía kề bên tai Mộ Dung Lân thấp giọng nói: “Liên tục tặng cho Tô công công bên cạnh Hoàng thượng hết sáu ngàn lượng bạc rồi.” Giọng điệu vô cùng đau xót.
Mộ Dung Lân an ủi: “Tiền tài là vật ngoài thân.”
Mộ Dung Tuyết cũng nói: “Bá phụ yên tâm, có Công chúa ở đó, Chân Nương tỷ tỷ nhất định sẽ lại được sủng ái.”
Triệu lão tía thở dài: “Nay công chúa đang được Kiều quý phi nuôi, chỉ e sau này cũng chỉ nhận dưỡng mẫu. Haiz, bây giờ ta chỉ mong Chân Nương bình an là được rồi.”
“Phải, bình an là được rồi.”
Qua một thời gian, Triệu lão tía đến báo tin vui, nói Triệu Chân Nương đã ra khỏi Lãnh cung, có điều bây giờ chỉ là thân phận Thái nữ.
Mộ Dung Tuyết an ủi nói: “Chỉ cần người bình an là được rồi, năm xưa tỷ tỷ cũng bắt đầu từ cung nữ từng bước tiến lên vị trí Thục phi mà.”
Triệu lão tía gật đầu: “Vẫn là hương thân chòm xóm ở quê tốt hơn, thời gian qua may nhờ có cha con giúp đỡ.”
Sau khi quán ăn khai trương, buôn bán vẫn rất tốt. Mộ Dung Tuyết vốn nghĩ mình phải tự mình quản lý quán ăn này, chỉ để Hứa Trạch thu tiền, nào ngờ sau khi khai trương vẫn do Hứa Trạch lo liệu từ trong ra ngoài, còn nàng bị đẩy sang một bên. Lòng nàng rất áy náy, mỗi chiều đều cùng Mộ Dung Lân đến quán ăn.
Mộ Dung Lân và Hứa Trạch tính tình rất hợp, tự nhiên trở thành bằng hữu vong niên, thường cùng nhau trò chuyện đánh cờ.
Mộ Dung Tuyết phát hiện rằng nếu một nam nhân thật lòng với mình, tự nhiên cũng sẽ thật lòng đối đãi với người nhà mình, không như Gia Luật Ngạn, sau khi thành thân hầu như không gặp mặt Mộ Dung Lân, đừng nói đến việc trò chuyện đánh cờ cùng ông. Lúc trước toàn tâm toàn ý yêu hắn thì có thể không tính toán, nhưng bình tĩnh lại rồi, so sánh với Hứa Trạch càng cho thấy Gia Luật Ngạn vô tâm.
Lúc bắt đầu mở tiệm, Gia Luật Ngạn cũng thường đến hỏi han tình hình, nhưng Mộ Dung Tuyết cảm thấy hắn đến là để giám sát xem có phải nàng ở bên Hứa Trạch quá nhiều, quá gần gũi hay không. Bởi vậy liền cố ý giữ khoảng cách với Hứa Trạch, đến quán ăn chốc lát rồi đi ngay, tránh để Gia Luật Ngạn lại gây chuyện.
Thời gian lâu dần, Gia Luật Ngạn cũng yên tâm. Như vậy cũng tốt, nàng mở quán ăn bận rộn kiếm tiền, không có ý rời khỏi Kinh thành nữa. Hắn sợ nhất là nàng lại như trước kia, bất chấp tất cả liều mình chạy trốn, cho dù cá chết lưới rách cũng không từ.
Hắn thật sự không thể phân thân truy bắt nàng nữa, vì hôn sự với Ngọc Sính Đình đã ở ngay trước mắt.
Mộ Dung Tuyết nghe được tin này từ miệng Bùi Giản. Tứ môn Đề đốc sắp đi dự hôn lễ của Chiêu Dương vương, hỏi thủ hạ nên tặng lễ vật gì, vừa khéo bị Bùi Giản bên cạnh nghe được.
Bùi Giản được nghỉ về đến nhà, liền cho Mộ Dung Tuyết biết tin này.
Mộ Dung Tuyết bỗng ngẩn ra, nhưng chỉ trong chốc lát, dường như tỉnh lại từ trong miệng, nàng cười nói: “Tốt quá, chúc mừng chàng.” Giọng nói khàn khàn do uống thuốc liên tục nên đã đỡ nhiều, nhưng câu chúc mừng này lại nặng nề như lẫn cát.
Kết quả đã biết từ lâu, tựa như bị tuyên phán ngày hành hình, mỗi ngày đều chờ đợi trong giày vò, cuối cùng cũng chờ được ngày này. Nàng thật sự rất vui, vui đến muốn rơi nước mắt.
“Tối nay chúng ta uống rượu chúc mừng đi.”
Vừa khéo tối đó Hứa Trạch cũng đến. Trời đã vào đông, bốn người ngồi quanh bếp lò.
Bùi Giản đã lâu không về nhà, đối diện với thức ăn ngon và mỹ tửu, không nhịn được mà ăn thỏa thích.
Mộ Dung Lân cũng rất vui, Gia Luật Ngạn thành thân chắc sẽ không ngăn cản họ rời khỏi Kinh thành nữa, chờ vào Xuân là có thể trở về quê ở Giang Nam rồi.
Mấy người nói nói cười cười, uống hết mấy bầu rượu. Có lẽ Hứa Trạch trời sinh tửu lượng cao, tuy hôm nay mới lần đầu uống rượu, nhưng uống nửa bình cũng chẳng hề gì.
Bùi Giản và Mộ Dung Lân đều say gục, Mộ Dung Tuyết tiễn Hứa Trạch ra cửa. Không biết từ lúc nào, trên trời tuyết bay lất phất như tơ liễu.
Ngọn đèn ngoài cửa sân soi sáng những bông tuyết lơ lửng, gần như không nhìn thấy được chúng tan trên bờ vai thế nào, tựa như là tình cảm của con người, không biết từ khi nào đã trao cho ai đó.
Mộ Dung Tuyết giống như một đóa hải đường, thanh tú đứng trong trời tơ liễu, dung nhan kiều diễm, thần thái ngời ngời, đôi môi đào đỏ mọng cong lên, hiện ra nụ cười rực rỡ.
Hứa Trạch nhìn nàng, dịu dàng nói: “A Tuyết, hôm nay nàng không vui.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, nhưng lập tức mỉm cười: “Làm gì có, hôm nay tôi rất vui.”
“Nếu nàng có tâm sự, ta bằng lòng chia sẻ.” Ánh đèn sáng tỏ, đôi mắt hắn nhạy bén sắc sảo, dường như nhìn thấu được tâm sự của nàng.
Lòng Mộ Dung Tuyết chợt xao động, nhưng nụ cười càng tươi tắn hơn, “Đa tạ, đích thực tôi không có tâm sự.”
Hứa Trạch cười cười, đôi mắt đẹp như sáng trong hơn trong đêm tuyết, hắn đưa tay đón lấy những bông tuyết rơi, khẽ khàng nói: “Ta rất thích tuyết.”
Mộ Dung Tuyết vội vàng đáp “Hứa công tử đi thong thả”, rồi tức tốc đóng cửa lại, giống như chỉ chậm thêm một khắc nữa thôi, thì hắn sẽ nói những lời còn thẳng thừng hơn nữa.
Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, cổ xuyên đình thụ tác phi hoa[1].
[1. Chiều xuân nhạc, tuyết chẳng cam, xuyên cây lất phất tuyết làm hoa bay (Tuyết mùa xuân, thơ Hàn Dũ, Nguyễn Phước Hậu dịch).]
Nàng ôm ngực, ngẩng mặt nhìn lên, để hoa tuyết lạnh lẽo rơi trên khóe mắt, trên sống mũi, cuối cùng nén xuống những chua xót cháy lòng kia.
Đêm khuya sâu thẩm, Đinh Hương thức giấc, lúc ngang qua cửa sổ phòng Mộ Dung Tuyết, văng vẳng nghe thấy tiếng xé vải, rất chậm, rất nhẹ, như có như không. Nàng ta cười cười, làm gì có, hôm nay tiểu thư vui biết bao nhiêu, âm thanh đó nhất định là tiếng gió thổi trong đêm tuyết thôi.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 91 – Hoàn Chương 90 Chương 89 Chương 88 Chương 87 Chương 86 Chương 85 Chương 84 Chương 83 Chương 82 Chương 81 Chương 80 Chương 79 Chương 78 Chương 77 Chương 76 Chương 75 Chương 74 Chương 73 Chương 72 Chương 71 Chương 70 Chương 69 Chương 68 Chương 67 Chương 66 Chương 65 Chương 64 Chương 63 Chương 62 Chương 61 Chương 60 Chương 59 Chương 58 Chương 57 Chương 56 Chương 55 Chương 54 Chương 53 Chương 52 Chương 51 Chương 50 Chương 49 Chương 48 Chương 47 Chương 46 Chương 45 Chương 44 Chương 43 Chương 42 Chương 41 Chương 40 Chương 39 Chương 38 Chương 37 Chương 36 Chương 35 Chương 34 Chương 33 Chương 32 Chương 31 Chương 30 Chương 29 Chương 27 Chương 26 Chương 25 Chương 24 Chương 23 Chương 22 Chương 21 Chương 20 Chương 19 Chương 18 Chương 17 Chương 16 Chương 15 Chương 14 Chương 13 Chương 12 Chương 11 Chương 10 Chương 09 Chương 08 Chương 07 Chương 06 Chương 05 Chương 04 Chương 03 Chương 02 Chương 01
Xem Chương Mới Hơn »
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trầm Hương Tuyết
Thị Kim
Trầm Hương Tuyết - Thị Kim
https://isach.info/story.php?story=tram_huong_tuyet__thi_kim