Chương 53
ôm nay nó được xuất viện, là chủ nhật nên cả lớp cùng đến để đưa nó về nhà luôn, sẵn tiện làm 1 party nho nhỏ mừng ngày nó thoát khỏi "nhà tù trắng". Vừa về đến nhà nó đã chạy hết chỗ này đến chỗ kia. Hết ôm cái cổng đến ôm cái cửa, cái bàn, cái ghế...còn quá khích đến nỗi vừa ôm vừa luôn miệng kêu "tao nhớ mày quá!" làm cả bọn dở khóc dở cười. Chạy vào bếp chưa thấy người đâu đã thấy tiếng:
-Dì Năm ơi, con nhớ dì quá!!-rồi ôm chầm lấy dì. Dì Năm nhẹ nhàng vuốt tóc nó miệng nở nụ cười hiền hậu nhưng rất nhanh sau đó nó bỏ dì ra và ôm cả cái nhà bếp =.="
Ôm đã đời mọi thứ nó chạy vụt lên phòng hét to:
-Ôi phòng yêu dấu, chụy về với cưng rồi đây. Hahaha-nó giang 2 tay ra như muốn ôm cả cái phòng cười đầy thỏa mãn.
-Meow!!!-1 vật thể trắng như bông lao vù lên người nó.
Nó ôm lấy Miu Miu đang cọ đầu trong người nó biểu lộ sự nhớ nhung của mình với chủ nhân.
-Ôi Miu Miu à, chị nhớ cưng muốn chết!-nó ôm con mèo trong lòng nói với giọng hết sức cưng chiều.
-Meow!-con mèo lại lên tiếng như muốn đáp lại là nó cũng rất nhớ cô chủ của mình.
Cả lớp đứng sau nó mà trên mặt hiện đầy vạch đen với 1 giọt mồ hôi to đùng. Trong đầu không tự chủ được đều suy nghĩ rằng thần kinh nó có vấn đề =.="
***
Bữa trưa cả lớp cùng ở nhà nó dùng bữa coi như là ngày ăn mừng nó được xuất viện. Ông và 2 bác của nó cũng được mời đến, chỉ là không biết rõ lý do của bữa ăn hôm nay thôi, nó lấy lí do là muốn giới thiệu bạn bè với mọi người. Tất nhiên là không thể thiếu 2 anh em đẹp troai Tuấn Kiệt và Tuấn Khanh rồi. Ông và 2 bác vừa bước vào, mọi người đều chào hỏi rất lễ phép. Đến khi Tuấn Kiệt vừa bước vào, cả bọn dùng ánh mắt chán ghét làm anh dở khóc dở cười xong rồi lơ đẹp anh luôn. Tuấn Kiệt thầm khóc trong lòng "có cần phải thù dai vậy không??". Tuấn Khanh cũng rất là có tâm với anh trai nhé, vừa đến là nhào vô cùng đám bạn để ông anh hai của mình bơ vơ, bị hắt hủi phải lủi thủi lại ngồi kế bên ông.
Mọi người ăn uống chơi đùa hết sức vui vẻ, nhờ có bữa tiệc này mà cả lớp nó đều thân với ông, ba và 2 bác của nó và tất nhiên cũng được mấy "đấng" này cho lời hứa bảo hộ cả lớp. Khỏi phải nói cũng biết là cả lớp sung sướng đến cỡ nào. Bây giờ thì những trò đùa của 10C đã có người chống lưng. Hahaha!
Tất nhiên có người vui thì cũng sẽ có người buồn. Người buồn ở đây không ai khác là Gia Bảo và Tuấn Kiệt nhà ta. 2 anh liếc nhìn nhau rồi cùng thở dài, lắc đầu 1 cái, trong lòng thầm khóc không thôi. Ôi! Cái lũ quỷ này bình thường đã chống không nổi rồi, giờ lại thêm các bậc trưởng lão yêu quý, bảo hộ cho chúng. Không nói gì mà 2 anh đều ngẩng đầu lên trời (nhưng giờ đang ở trong nhà nên đụng phải mái nhà =))) trong lòng cùng gào thét "trời ơi, cái trường của tôi rồi sẽ ra sao đây~."
***
Bữa tiệc nhỏ kết thúc, 2 bác nó vội vàng ra sân bay để qua nước ngoài vì lý do công việc, ba nó cũng phải đến công ty có việc, ông nội nó vì lý do sức khỏe nên cũng về nghỉ ngơi trước, Lan cũng về sớm để chăm sóc cho mẹ. Cuối cùng chỉ còn lại cả lớp và 2 ông anh của nó thôi.
-Way mấy đứa, ta còn ả Vy chưa xử lý đó-ngồi 1 lúc chán quá, hắn lên tiếng nhắc nhở mọi người.
-Ồ đúng rồi ha-nó gật đầu-không biết giờ cô ta sao rồi.
-Mình đã đưa cô ta đến 1 nơi bí mật rồi, giờ chỉ còn chờ cậu tới xử lý thôi-Như đáp lời nó.
-Ồ, vậy giờ đi thôi-nó hào hứng-À mà khoan, đợi mình chút. Các cậu có ai biết trang điểm không?
-Mình nghĩ là mình trang điểm cũng không tệ đâu-Mai Thanh tự tin vỗ ngực.
-Xùy, coi chừng qua tay bà từ thiên nga lại hóa thành vịt ấy chứ-Tuấn mập mỉa mai cô nàng.
-Hửm? Ông nói gì? Có tin là tui đá cho ông lăn ra bờ luôn không hả?-Mai Thanh chống nạnh chỉ tay về phía Tuấn mập hét lớn.
-Thôi thôi được rồi, tui xin 2 người, Thanh lên phòng với tui đi.
-Bà tính làm gì vậy?-Quân thắc mắc.
-Lát nữa sẽ biết-nó đưa ngón trỏ lên miệng, nháy mắt làm vẻ bí mật. Bộ dạng này của nó rất đáng yêu khiến cho một số người không tự chủ được tim đập mạnh một cái.
-Lại bày trò nữa rồi đây-Không hẹn mà hắn, Bảo và Kiệt cùng nói thầm trong miệng, 3 anh lại ngồi gần nhau nên nghe thấy hết, cùng quay đầu nhìn nhau lắc đầu.
****
Nửa tiếng sau nó bước xuống nhà, bộ dáng xinh đẹp đáng yêu bình thường đã biến mất thay vào đó là sự lạnh lùng và sắc sảo, mang trên người bộ đồ da màu đen khoác cái áo màu be, tóc cột cao để lộ vầng trán cao xinh đẹp, đôi mắt ngây thơ giờ đây được trang điểm mà trở nên sắc sảo lạnh lùng, đôi môi hồng tự nhiên bây giờ nhờ một lớp son mà trở nên đỏ tươi nhìn thật quyến rũ, mang thêm đôi boots màu đen cao 10 phân. Bây giờ nhìn nó mà ai cũng há hốc mồm, thật sự không còn nhận ra đây là cô bạn đáng yêu hồn nhiên nữa, trên người nó tản ra khí chất thanh lạnh cao quý khó chạm tới.
-Sao mà mọi người nhìn tui dữ vậy? Xinh quá hả?-nó tinh nghịch lên tiếng làm mọi người hoàn hồn.
Nhi nhanh chóng tỉnh lại đáp lời nó:
-Ừ, đẹp, nhanh nhanh đi thôi cô nương, mọi người chờ cô từ nãy giờ rồi đó.
Mọi người nghe vậy cùng nhau tiến ra ngoài thì thấy ông Lý đang đứng ngay trước cổng, vừa gặp Như ông liền kêu xin:
-Như à, con cứu em con được không? Ba xin con...
-Tôi không có quyền tha thứ cho cô ta, người cô ta đụng vào không phải là tôi, nếu ông muốn xin thì xin cô ấy?-Như lạnh lùng nói rồi chỉ về phía nó.
-Trần tiểu thư, xin cho đại từ đại bi, tha cho con gái tôi-ông chắp tay đứng trước nó cầu xin, gần như là sắp quỳ xuống dập đầu xin nó tha thứ cho con gái mình.
-Tha? Tôi chưa đủ từ bi đến mức tha cho cô ta, nhưng ông cứ yên tâm, tôi sẽ trả cô ta về nguyên vẹn cho ông.-Nó lạnh lùng nói rồi bước qua ông, khi đi qua nó nói thầm vào tai ông 1 câu nhỏ xíu, chỉ 2 người nghe thấy:
-Ông nên nhớ là ông có 2 đứa con gái.
Rồi nó cùng mọi người đi thẳng, Như cũng đi kế bên nó, dáng vẻ lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự cô đơn vô hạn.
Ông Lý thất thần quay đầu lại nhìn nó, rồi nhìn qua Như, nhìn dáng vẻ cô đơn của cô mà lòng ông thắt lại, có vẻ như ông đã đối xử quá bất công với cô rồi. Từ trước đến giờ, cả khi biết sự thật về Như nhưng hình như ông chưa cho cô thấy tình thương của người cha đúng nghĩa, là ông luôn quan tâm đến Nhã Vy nhiều hơn, thảo nào cô luôn lạnh nhạt với ông.
****
Mọi người dừng xe trước một căn nhà nhỏ, đi vào bên trong, Như nhấn 1 cái nút màu đỏ thì sàn nhà mở ra để lộ 1 cầu thang dẫn xuống phía dưới. Tất cả cùng nhau đi xuống đó thì thấy 1 không gian vô cùng rộng lớn, bước tiếp theo Như đến một căn phòng khá lớn, cô đưa ngón tay cái lên chạm vào màn hình cảm ứng bên cửa. Cánh cửa mở ra, bên trong có 4 con người đang bị trói trên 4 cái ghế.
-Thả tao ra, bọn khốn-Nhã Vy vừa thấy bọn nó liền hét lên.
-Giọng tốt! Xem ra đãi ngộ không tệ, chắc chắn là hơn đãi ngộ của tiểu thư dành cho tôi nhỉ-nó nhếch mép cười, lạnh lùng nói.
-Cô muốn gì?-Hải Minh xem ra là người bình tĩnh nhất trong 4 người, 2 ả Anh Thư và Thanh Hương đã sớm run như cầy sấy rồi.
-Tất nhiên là trả thù rồi-nó híp mắt cười, giọng điệu tràn ngập nguy hiểm.
-Hừ! Muốn làm gì thì làm đi còn tỏ vẻ-Hải Minh vẫn như cũ bình tĩnh, nhếch mép cười đểu ra vẻ bất cần đời.
-Từ từ chứ-nó mỉm cười xinh đẹp-sao lại nôn nóng như vậy chứ.
-Con khốn, mau thả tao ra-Nhã Vy mất bình tĩnh hét lên, có cảm tưởng nếu không bị trói ả ta sẽ bay đến mà xé xác nó quá.
-Ý cô là bảo bối Trần gia là 1 con khốn?-Gia Bảo lạnh lùng lên tiếng, anh ghét ai xúc phạm nó.
-Anh Bảo, em làm tất cả những việc này là vì anh mà-bây giờ thì lại là bộ dạng nhu nhược đáng thương.
-Đừng nói vì tôi, ô uế thanh danh tôi-Bảo lạnh lùng nói.
-Hừm, hahahaha. Cuối cùng thì tôi làm cho em bao nhiêu việc cũng không bao giờ bằng anh ta.Cho dù anh ta xua đuổi thế nào thì em vẫn đâm đầu vào trong khi tôi yêu em hết mực thì em lại không thèm để ý, hahaha, mọi thứ thật trớ trêu mà-Hải Minh bất giác cười chua chát.
-Anh...-Ngay lúc nghe Hải Minh nói những lời này bỗng dưng trong lòng Nhã Vy cảm thấy nhói mà chính cô cũng không hiểu. Từ trước đến giờ cô đâu có yêu anh?
-Thôi được rồi, bớt diễn mấy trò tình cảm lại giùm đi-nó bực bội cắt ngang.
-Cô muốn trả thù cách nào?-Nhã Vy giờ đã bình tĩnh, hình như cô đã nghĩ thông suốt điều gì đó.
Nhếch môi cười một nụ cười trào phúng, nó rút ra 1 cái roi da nhìn còn "xịn" hơn cái roi da trước đây Nhã Vy đã đánh nó.
-Giờ là lúc tôi trả thù!
Tiểu Thư Nghịch Ngợm Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong