Thiên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 53
ho đến giữa trưa, chuyện kinh doanh vẫn không khá lên ở bất cứ cửa hàng nào, và Meredith đang cố gắng không quanh quẩn quanh cái máy tính trong văn phòng cô. Mark Braden có thể quay trở về từ New Orleans bất cứ lúc nào, và kể từ sáng sớm cô cứ nghĩ là cha cô sẽ đột ngột bước vào phòng cô. Phyllis thông báo là Parker đang ở trên điện thoại là một sự giải thoát đúng lúc khiến cho cô tạm quên đi nỗi lo. Anh đã gọi một lần để khích lệ cô, và cô cho rằng đây là một cuộc gọi động viên khác. Điều này làm cho cô nhận ra, không phải là lần đầu tiên khi cô với lấy điện thoại, là tình cảm cô dành cho Parker không hề sâu đậm như cô nghĩ, nếu cô có thể chuyển từ hôn thê sang là bạn của anh dễ dàng như vậy. Và việc Parker dường như đang thích ứng với việc này cũng dễ dàng như cô làm cho cô thắc mắc là tại sao ngay từ đầu họ lại không thận trọng xem xét lại việc kết hôn của họ. Hiển nhiên việc Lisa đã liên tục chế nhạo mối quan hệ của Meredith và Parker thiếu lửa là đúng. Nhưng bây giờ Meredith có lý do để tự hỏi là liệu sự phản đối của Lisa có phải là vì động cơ ích kỷ. Điều này phần nào cũng làm cho cô cảm thấy bị tổn thương, và nếu Meredith không gặp phải quá nhiều vấn đề rắc rối cần giải quyết ngay, cô đã gọi Lisa và thử nói chuyện với cô ấy. Mặt khác, cô cho rằng Lisa là người nên mở miệng trước, và đáng lý ra Lisa phải nên làm điều đó rồi chứ không phải là vẫn còn im lặng cho đến hôm nay. Bỏ qua những rắc rối ngay lúc này, Meredith nhặt lên điện thoại của cô.
"Chào, người đẹp," Parker nói với nụ cười trong giọng của anh. "Em có đồng ý là một tin vui sẽ thay đổi một chút không khí không?"
"Em không chắc là em sẽ xử lý nó như thế nào, nhưng để em thử xem sao, " Meredith trả lời, và cô cũng đang mỉm cười.
"Anh có người cho vay sẽ cho em vay tiền để mua miếng đất ở Houston, và người đó sẽ tài trợ toàn bộ dự án khi nào em sẵn sàng tiếp tục thực hiện dự án. Sáng nay họ đi vào văn phòng anh như các thiên thần từ trên trời rơi xuống, tìm kiếm những khoản nợ để mua lại. "
"Đó là một tin tuyệt vời, " Meredith trả lời, nhưng hơi gượng gạo do sự lo lắng về chuyện làm thế nào mà họ có thể trả cả ba khoản vay đã mượn để mở rộng trong sáu tháng tới nếu tình hình kinh doanh không khả quan.
"Em nghe không ddu+o+.c phấn chấn cho lắm. "
"Em lo về con số bán hàng tệ hại tại tất cả các cửa hàng, " cô thừa nhận. "Em không nên nói điều đó với chủ ngân hàng của Bancroft & Company, nhưng anh cũng là bạn của em. "
"Bắt đầu từ sáng mai," Parker nói với chút lưỡng lự, "anh sẽ tuyệt đối là bạn của em."
Meredith cứng đờ người trên ghế của cô. "Anh nói vậy nghĩa là sao?"
"Ngân hàng của anh cần tiền," anh nói với tiếng thở dài miễn cưỡng, "vì vậy ngân hàng anh đang bán các khoản nợ của em cho nhà đầu tư đang sắp sửa cho em mượn tiền để trả cho dự án Houston. Từ giờ trở đi em sẽ chỉ phải trả nợ cho Collier Trust."
Meredith nhăn mũi, đăm chiêu. "La` ai?"
"Một công ty tên Collier Trust. Họ là khách hàng của Criterion Bank ngay góc đường gần chỗ em, và Criterion bảo lãnh cho họ. Thực ra, người của Criterion đến thăm dò ý kiến của anh giùm cho họ. Collier Trust là một công ty tư nhân với nhiều vốn để cho vay, và họ đang tìm kiếm những khoản nợ tốt để mua hết. Để chắc chắn hơn, anh đã kiểm tra họ với nguồn thông tin của chính anh. Đó là một công ty làm ăn đàng hoàng, đáng tin cậy và hoàn toàn không có gì giấu giếm. "
Meredith cảm thấy hơi lo lắng. Một vài tháng trước đây, mọi thứ có vẻ rất ổn và có thể dự đoán được – giống như Reynolds Mercantile với Bancroft & Company, và cuộc sống cá nhân của cô. Bây giờ thì tất cả đều ở trong tình trạng biến đổi đột ngột và liên tục. Cô cám ơn Parker đã tìm được người tài trợ cho dự án Houston, rồi gác máy, có cái gì đó về Collier Trust vẫn còn làm cô lo lắng. Cô chưa bao giờ nghe về nó trước đây, thế mà nó có vẻ gần như quen thuộc.
Một phút sau Mark Braden đi vào văn phòng của cô, nhìn khắc khổ và râu không cạo, và cô đã chuẩn bị để giải quyết những vấn đề khẩn cấp hơn phát sinh từ các vụ đánh bom. "Tôi đến thẳng đây từ sân bay, như ý cô, " anh giải thích cho diện mạo của anh. Anh đang cởi áo choàng của anh và quăng nó trên ghế, thì những lời chào đón bất ngờ xôn xao bên ngoài văn phòng của cô khi cô thư ký kêu lên, "Hoan nghênh ông trở về, ông Bancroft!" và "chào, ông Bancroft!" Meredith đứng lên, cố gắng trấn tĩnh đối mặt với cuộc đối đầu với bố cô mà cô đang khiếp sợ.
"Được rồi, chúng ta hãy nghe nó!" Philip bắt đầu, dập mạnh cánh cửa văn phòng của ông. "Chiếc máy bay khốn kiếp gặp rắc rối về động cơ nếu không thì bố đã ở đây mấy tiếng đồng hồ trước rồi." nắm lấy công việc với phong cách không thể bắt chước được của ông, ông đi về phía trước, cởi áo choàng, và yêu cầu Mark Braden, "Sao? Anh tìm hiểu được những gì từ các vụ dọa bom này? Ai là người đứng sau lưng? Tại sao anh không ở New Orleans - cửa hàng ddo’ có vẻ như là mục tiêu chính!"
"Tôi chỉ vừa mới quay về từ New Orleans, và tất cả những gì chúng ta đang có chỉ là giả thuyết, " Mark bắt đầu một cách kiên nhẫn, sau đó anh ngừng lại khi Philip hầm hầm đi đến màn hình máy vi tính trên kệ đằng sau bàn và bấm vào các nút trên bàn phím để đưa ra màn hình con số tổng doanh thu tại tất cả các cửa hàng trong ngày. Khi ông so sánh con số đó với con số của năm ngoái, trên màn hình khác, khuôn mặt của ông trở ne^n tái mét một cách đáng báo động dưới làn da rám nắng mà ông mới có. "Chúa lòng lành!" ông thì thầm. "Nó còn tệ hơn những gì tôi nghĩ."
"Nó sẽ hồi phục nhanh thôi," Meredith cố nói một cách dịu dàng khi ông nhớ ra và đặt một nu. hôn lơ đãng lên má cô. Nếu mọi chuyện đã không quá kinh khủng, cô đã chế giễu diện mạo hiện giờ của ông. Bao giờ cũng ăn mặc không chê vào đâu được, vậy mà bây giờ cha cô đang mặc một bộ đồ nhăn nhúm từ chuyến bay dài qua Đại Tây Dương, ông cần cạo râu, và tóc của ông trông như thể ông đã chải nó bằng những ngón tay. "Lúc này mọi người đang tránh xa khỏi cửa hàng của chúng ta" cô nói thêm, "nhưng trong va`i ngày tới, khi mọi người đều biết là ca’c vụ đánh bom đã kết thúc, họ sẽ quay trở lại. "Cô bắt đầu rời khỏi bàn của ông để cho ông có thể ngồi vào cái ghế đằng sau bàn, nhưng ông làm cho cô ngạc nhiên bằng cách ra hiệu một cách đãng trí là cô cứ ngồi ở đó. Đi đến một trong những cái ghế dành cho khách, ông ngồi xuống đó, và cô nhận ra rằng ông bị kiệt sức và căng thẳng hơn những gì thể hiện qua vẻ ngoài của ông.
"Hãy bắt đầu từ ngày bố rời khỏi," ông nói với cô. "Ngồi đi, Mark. Trước khi tôi nghe những giả thuyết của anh, tôi muốn nghe một số việc từ Meredith trước. Con đã hoàn thành vụ mua miếng đất ở Houston chưa?"
Meredith cứng đờ người khi nghe nhắc đến dự án đó, sau đó cô nhìn lướt qua Mark. "Anh làm ơn chờ bên ngoài vài phút được không, Mark, trong khi tôi thảo luận vấn đề này với cha tôi. "
"Đừng ngớ ngẩn, Meredith," cha cô nói. "Braden có thể tin tưởng được, và con nên biết chuyện đó. "
"Con biết," cô nói, nổi cáu bởi giọng nói của ông, nhưng cô vẫn kiên quyết. "Mark, anh sẽ vui lòng cho chúng tôi năm phút chứ?"
Cô đợi cho đến khi Mark rời khỏi, sau đó cô đi đến quanh bàn. "Nếu chúng ta sẽ nói về dự án Houston, chúng ta sẽ phải nói về Matt. Bố có đủ bình tĩnh để nghe mà không nổi giận không?"
"Con nói đúng là chúng ta sẽ nói về Farrell! Nhưng trước tiên bố muốn cứu công ty của bố - "
Bản năng bảo Meredith rằng đây đúng là thời điểm tốt để kể cho ông nghe về mọi chuyện, bao gồm mối quan hệ của cô với Matt - bây giờ, khi ông bị phân tâm bởi những vấn đề kinh doanh và Braden ở bên ngoài để đợi nói cho họ biết những gì mà anh ta biết được. Vì một lý do là ông sẽ không có nhiều thời gian để quát mắng với mỗi tin mà ông nghe. "Bố đã nói là bố muốn nghe mọi chuyện đã xảy ra, và con sẽ nói với bố tất cả những chuyện đó - con sẽ nói ngắn gọn và theo thứ tự ngày tháng, cho nên nó sẽ chỉ mất một vài phút, nhưng bố sẽ phải hiểu rằng Matt bị dính líu đến một vài chuyện trong đó."
"Bắt đầu nói đi," ông gầm gừ ra lệnh.
"Được," cô nói, và lấy quyển sổ mà cô đã ghi lại những chỉ dẫn của ông trước khi ông bắt đầu cuộc hành trình. Khi cô lật qua từng trang cô nói, "Chúng ta đã thử mua miếng đất Houston, nhưng trong lúc đàm phán, có người khác đã mua nó." Ngước lên, cô nói, "Intercorp đã mua nó - "
Ông gần như nhỏm lên khỏi ghế của ông, mắt của ông rực sáng bởi sự giận dữ và bị sốc. "Ngồi xuống và cố gắng bình tĩnh nào, " cô cảnh báo ông một cách nhẹ nhàng. "Intercorp đã mua nó với giá hai mươi triệu và bán lại với giá ba mươi triệu. Matt đã làm điều đó," cô nhấn mạnh, "để trả đũa bố - bởi vì anh ấy phát hiện ra bố đã ngăn cản chuyện qui hoạch ở Southville của anh ấy. Anh ấy cũng dự định kiện bố và Thượng nghị sĩ Davies và hội đồng ủy ban qui hoạch Southville." Mặt ông lập tức tái lại và cô nhanh chóng bổ sung, "tất cả mọi chuyện đã được giải quyết xong. Sẽ không có vụ kiện cáo nào, và Matt đang bán cho chúng ta miếng đất với cái giá hai mươi triệu ban đầu."
Cô nhìn ông, hy vọng là sẽ nhìn thấy một vài biểu hiện dễ chịu hơn với Matt, nhưng ông vẫn cứng nhắc với cố gắng kiểm soát sự tức giận và hận thù của ông, và cô kéo tia nhìn của cô trở lại quyển nhật ký kinh doanh, lật qua các trang. Cảm thấy vui là vấn đề kế tiếp không liên quan đến Matt, cô nói, "Sam Green đã nói có một số lượng thu mua bất thường đối với cổ phiếu của chúng ta trên thị trường chứng khoán. Nó làm giá cổ phiếu tăng lên cho đến tuần này, khi giá bắt đầu rớt xuống vì các vụ dọa bom.
"Sam có sử dụng từ tiếp quảnkhông?" ông thắc mắc, giọng của ông sít lại.
"Có " Meredith nói một cách miễn cưỡng, và lật qua trang kế tiếp, "nhưng tất cả đã đồng ý đó có lẽ chỉ là một sự lo lắng tưởng tượng thôi, vì ngay lúc này chúng ta là mục tiêu tiếp quản hết sức rủi ro. Như bố đã biết, chúng ta bị đe doạ đánh bom ở cửa hàng New Orleans, sau đó đã được xác nhận chỉ là lời hăm doạ. Điều này làm cho doanh số bán hàng giảm trong vài ngày; sau đó chúng trở lại bình thường." Trong vài phút kế tiếp cô tiếp tục nhìn lướt qua các trang cho đến khi cô báo cáo lại với ông toàn bộ những chuyện đã xảy ra, bao gồm cả cuộc gọi sáng nay của Parker về người cho vay mới của họ. "Vậy là xong chuyện kinh doanh, cô nói, nhìn ông để tìm kiếm những dấu hiệu căng thẳng mà trái tim ông không thể chịu nổi. Ông trông giống như bức tượng đá trong cái ghế đó, nhưng nét mặt của ông đã trở lại bình thường. "Bây giờ chúng ta hãy noí về các vấn đề cá nhân - đặc biệt là Matthew Farrell" Cố tình chia câu hỏi thành nhiều phần như một sự thách thức, cô nói, "bố có thể chịu nỗi một cuộc thảo luận liên quan đến anh ấy bây giờ không?"
"Có, " ông cáu kỉnh.
Dịu giọng xuống, cô nói, "khi con khám phá ra anh ấy đã mua miếng đất Houston, con đã đi đến căn hộ của anh ấy để nói chuyện với anh a^’y. Thay vì tìm thấy Matt ở đó, con đã thấy bố anh ấy, ông đã cảnh báo con phải tránh xa Matt ra, và buộc tội con cố phá hỏng cuộc sống của anh ấy và đã phá thai cách đây mười một năm." Hàm của ông siết chặt, và Meredith bình tĩnh tiếp tục. "Con đã đi gặp Matt ở trang trại vào cuối tuần đó, và cùng nhau chúng con đã phát hiện ra những gì bố đã làm, bao gồm việc ngăn chặn không cho anh ấy gặp con trong bệnh viện. Khi con có thời gian để suy nghĩ, " cô nói với nụ cười buồn, "con hiểu bố rõ ràng đã nghĩ là bố đang bảo vệ con - từ một người đàn ông mà bố tin là một người muốn leo lên nấc thang của xã hội - một kẻ đào mỏ, là những gì bố đã gọi anh ấy vào lúc đó. Bố lẽ ra không nên can dự vào," cô bổ sung một cách ủ rủ. "Con yêu anh ấy, và con chưa bao giờ hoàn toàn vượt qua được nỗi đau vì đã tin là anh ấy bỏ rơi con và đứa bé. Cuối cùng bố đã làm cho con đau khổ nhiều hơn những gì mà anh ấy có thể làm. Nhưng con biết bố đã không có ý đó," cô nói thêm, quan sát khuôn mặt cứng đờ của ông.
Khi ông không di chuyển hoặc nói gì, Meredith tiếp tục. "Vào cái tuần con trở lại sau khi gặp Matt ở trang trại, tên luật sư giả mạo mà bố đã thuê bị bắt, và hắn ta bắt đầu nêu tên các khách hàng của hắn ta, gây ra một vụ hỗn độn trong giới báo chí về Matt, Parker, và con. Matt đã cho người bảo lãnh hắn ra và giải quyết xong hắn ta, sau đó ba đứa con cùng nhau làm một cuộc họp báo. Chúng con đã cố gắng vượt qua vấn đề càng nhẹ nhàng càng tốt và đã trình diễn một màn kịch của tình đoàn kết. Không may, tuần trước bốn người chúng con ra ngoài ăn tối để kỷ niệm sinh nhật của con, và Parker đã uống quá nhiều... và, ờ thì, có một trận ẩu đã, và nó đã làm cho chúng con lại xuất hiện trên báo. Tất cả những gì con có thể nói," cô bổ sung, cố gắng một cách tuyệt vọng để nói đùa và tìm ra điểm gì đó khả quan từ chuyện đó, "là cửa hiệu có thêm nhiều khách hàng trong vài ngày sau cuộc họp báo đó, mà có lẽ được tất cả các phương tiện đại chúng đưa tin. "
Bố cô không cười. Cuối cùng khi ông cất lời, giọng nói của ông run lên vì giận dữ và hoài nghi "Con đã huỷ cuộc đính hôn của con với Parker rồi phải không?"
"Vâng. "
"Vì Farrell. "
"Vâng. " Nhỏ nhẹ, nhưng với niềm tin tuyệt đối, cô nói, "con yêu anh ấy. "
"Vậy thì con là một đứa ngốc!"
"Và anh ấy yêu con."
Câu nói đó làm cho bố cô đứng lên khỏi ghế của ông, môi của ông cong lên một cách khinh miệt. "Con quái vật đó không muốn con hoặc yêu con - những gì hắn muốn là trả thù bố!"
Giọng nói của ông đau như những lời của ông, nhưng Meredith đã không ấp úng thốt ra "Matt hiểu rằng con không thể sống với anh ấy trong một vài tuần nữa - không phải sau khi con mới vừa đứng trong hội trường ở dưới lầu và công khai tuyên bố rằng chúng con chẳng biết nhau và không có khả năng hoà giải. Bây giờ, " cô kết luận với vẻ dứt khoát nhẹ nhàng, " thực tế là hai người sẽ phải học cách chấp nhận nhau. Con sẽ không giả vờ là Matt không giận dữ với bố bởi những gì mà bố đã làm, nhưng anh ấy yêu con, và bởi vì anh ấy yêu con, anh ấy rồi cũng sẽ tha thứ cho những chuyện trong quá khứ của bố, và thậm chí cố gắng tìm cách để làm bạn với bố..."
"Hắn thật sự bảo với con vậy à, Meredith?" ông yêu cầu với vẻ khinh thường cay cú.
"Không" cô thú thật, "nhưng..."
"Vậy thì để cho bố nói cho con biết những gì hắn đã nói với bố cách đây mười một năm, " ông thốt ra, chống hai nắm tay của ông trên bàn. "Thằng con hoang đó đã cảnh báo bố - hắn đã đe doạ bố ngay trong nhà của bố - rằng nếu bố đứng giữa con và hắn, hắn sẽ mua bố và sau đó chôn sống bố. Mười một năm về trước hắn đã không có vài ngàn đồng trong tay, vì thế đó chỉ là những lời dọa suông, nhưng bây giờ thì không phải vậy, Chúa ơi!"
“Lúc đó bố đã nói gì mà làm cho anh ấy nói vậy?" Meredith thắc mắc, đã đóan ra câu trả lời.
"Bố sẽ không giấu con.. Bố đã cố mua chuộc hắn bằng tiền để hắn tránh xa con, và khi hắn từ chối không nhận tiền, bố đã tung quả đấm vào hắn!"
"Và anh ấy đã không đánh trả bố à?" cô hỏi, biết là anh sẽ không làm vậy.
"Nó không ngu ngốc đến vậy! Nó đang ở ngay trong nhà bố, và bố sẽ gọi cảnh sát. Bên cạnh đó, hắn ta không dám làm cho con ghét hắn khi đánh bố. Hắn ta biết là con sẽ được thừa hưởng mấy triệu từ ông nội của con, và hắn ta có ý định thò tay vào đó. Hắn đã cảnh báo bố những gì sẽ xảy ra nếu bố ngăn cản hắn, và bây giờ hắn định thực hiện điều đó!"
"Đó không phải là một lời cảnh cáo, chỉ là một lời doạ suông," Meredith nói từ từ, cố gắng đặt chính mình vào vị trí của Matt và nghĩ đến những cảm giác của anh lúc đó. "Bố mong anh ấy làm gì chứ, đứng ở đó và để cho bố làm nhục và ăn hiếp anh ấy, rồi cám ơn bố về chuyện đó à? Sự kiêu hãnh của anh ấy cũng cao như bố, và anh ấy cứng cỏi mạnh mẽ không kém gì bố. đó là lý do tại sao hai người không thể chịu nổi nhau. "
Miệng của ông há hốc vì sự ngây thơ của cô, và ông nhìn chằm chằm vào cô trong sự thắc mắc không nói nên lời, sự tức giận của ông biến mất. "Meredith, " ông nói hầu như nhẹ nhàng, "con là một cô gái trẻ rất thông minh, nhưng con vẫn còn là một kẻ ngu ngốc yếu đuối mỗi khi có dính líu với Farrell!. Con đã và đang ngồi ở đây báo cáo với bố một loạt sự kiện ảnh hưởng trầm trọng đến công ty của chúng ta. Thế mà có vẻ như con không hề nghĩ ra là tất cả những chuyện đó bao gồm cả các vụ doạ bom đều xảy ra đúng lúc Farrell lại bước vào cuộc sống của chúng ta!"
"Ôi, bố đừng ngớ ngẩn như vậy chứ!" cô nói, bị sốc đến phát cười.
"Chúng ta sẽ thấy ai là người lố bịch, " ông cảnh báo dữ dội, và tựa qua bàn, ông nhặt lên hệ thống liên lạc nội bộ và nói, "Bảo Braden vào đây. Và bảo Allen Stanley và Sam Green là tôi muốn họ đến đây ngay. "
Ngay sau khi luật sư của công ty và gíam đốc tài chính đến vài phút sau, Philip ngay lập tức hành động. "Chúng ta sẽ giữ bí mật cuộc họp này, " ông nói với họ. “Tôi sẽ giữ lại tất cả những báo cáo, nhưng không có lời nói nào trong căn phòng này được lọt ra ngoài. Rõ rồi chứ?"
Ba người đàn ông gật đầu ngay, và Philip hướng về Braden. "Chúng ta hãy nghe giả thuyết của anh về các vụ dọa bom."
"Cảnh sát tin, và tôi đồng ý, " Mark giải thích, "rằng mục đích thật sự của các quả bom không phải là làm hư hại cửa hàng. Ngược lại thì khác, dựa vào việc những quả bom đã được cẩn thận đặt ở nơi mà chúng sẽ dễ dàng bị tìm ra trước khi phát nổ - và tại những nơi mà thiệt hại sẽ không đáng kể nếu chúng nổ. Trong mọi trường hợp, những lời cảnh báo đã được gọi đến chỗ cảnh sát, rất lâu trước thời điểm phát nổ. Hơn nữa, tại cửa hàng ở Chicago, là nơi phải mất nhiều thời gian mới định vị được quả bom, thật sự là đã có người gọi đến chỉ trước khi nó được tìm ra, để gợi ý chỗ đặt quả bom. Cứ như thể là bất cứ ai ở đằng sau tất cả những chuyện này đang rất quan tâm đến chuyện không có thiệt hại nghiêm trọng nào cho cửa hàng. Nó rất kỳ lạ " anh nói thật lòng.
"Tôi không nghĩ vậy, " Philip chế giễu "Đối với tôi thì nó hoàn toàn có lý!"
"Như thế nào?" Braden hỏi, nhìn chằm chằm vào ông trong im lặng hoang mang.
"Thật đơn giản! Nếu anh đang chuẩn bị sẵn sàng cho một nỗ lực tiếp quản một hệ thống cửa hàng bách hoá, và anh đủ đồi bại để bỏ bom vào trong cửa hàng của họ để cổ phiếu của họ sẽ tụt xuống và anh có thể mua nó rẻ hơn, sau đó anh chăm sóc chu đáo các quả bom đó để không có bất cứ một tổn hại nào đối với cửa hàng - vì anh đang định sở hữu những cửa hàng chết tiệt đó!"
Không báo trước ông hướng về Sam Green. "Tôi muốn một danh sách cụ thể tên của mỗi người, mỗi công ty, mỗi tổ chức, đã mua hơn một ngàn cổ phần của cổ phiếu của chúng ta trong hai tháng qua. "
"Tôi có thể giao cho ông vào ngày mai, " Sam Green nói. "Tôi cũng gần hoàn tất danh sách đó theo yêu cầu của Meredith. "
"Tôi muốn ngay sáng mai, bản danh sách đó là thứ đầu tiên nằm trên bàn của tôi!" Philip ra lệnh, sau đó ông hướng về Braden. "Tôi muốn anh điều tra kỹ Matthew Farrell và lấy cho tôi mỗi mẩu thông tin về hắn ta mà anh có thể tìm. "
"Sẽ dễ cho tôi hơn nếu tôi biết những loại thông tin gì mà ông đang tìm, " Mark nói.
"Khởi đầu, tôi muốn biết tên của từng công ty mà ha(‘n ta sở hữu đa số cổ phần, và từng cái tên mà hắn ta từng sử dụng để giao dịch làm ăn. Tôi muốn biết mọi thứ anh có thể tìm hiểu về cơ cấu tài chính cá nhân của hắn ta, nơi hắn ta cất tiền, và dưới những tên nào. Tôi muốn biết những cái tên. Hắn ta nhất định sẽ thiết lập nhiều tài khoản và nhờ người khác đứng tên giùm... tìm những cái tên đó cho tôi."
Meredith đã biết ông có ý định làm gì với những cái tên đó - ông sẽ bắt đầu tìm kiếm các tên đó trên danh sách cổ đông mới mà Sam đang thu thập lại.
"Allen," ông nói với giám đốc tài chính, "anh làm việc với Mark và Sam. Tôi không muốn có bất cứ người nào khác dính líu vào chuyện truy tìm thông tin này, bởi vì tôi không muốn mọi thư ký chết tiệt trong cửa hiệu này nghe tin đồn là chúng ta đang truy tìm thông tin của tên tội phạm mà con gái tôi đã kết hôn..."
"Đó là lần cuối cùng bố sẽ nói bất cứ điều gì như thế về anh ấy trừ phi bố đã thật sự chứng minh được," Meredith nói một cách giận dữ.
"Đồng ý," ông nói, rất tin là ông đã đúng đến nỗi ông không do dự. Khi những người đàn ông đã rời khỏi, Meredith quan sát trong sự im lặng tức giận khi ông chồm người tới và nhặt lên cái chặn giấy, xoay tròn nó trong tay của ông như thể ông đột ngột lúng túng đến mức không thể nhìn vào cô. Những điều ông nói hạ đo ván cô. "đã có sự khác biệt giữa chúng ta, bố và con," ông bắt đầu một cách lưỡng lự. "Chúng ta đã thường xuyên hiểu lầm nhau, và phần lớn là do lỗi của bố. Trong khi bố chỉ có một mình trên con tàu đó, bố nghĩ nhiều về những điều con nói với bố khi bố nói với con là bố không muốn thấy con tiếp quản chức chủ tịch. Con đã buộc tội bố vì đã không " - ông ngừng lại để đằng hắng - " không yêu thương con, nhưng con đã sai" Ông bắn tia nhìn không thoải mái lướt qua cô, sau đó ông trừng mắt nhìn vào cái chặn giấy thừa nhận, "Bố đã gặp mẹ con vài tiếng trong khi bố ở Ý."
"Mẹ của con ư?" Meredith ngây ra lặp lại, như thể đó là một người trong tưởng tượng chứ không phải là một người thực đối với cô.
"Nó không phải là sự hoà giải hay thứ gì đại loại như thế, " ông nói nhanh và bắt đầu phòng thủ. "Thực ra, bố mẹ đã tranh cãi. Bà ấy buộc tội bố đã gán cho bà ấy tội phản bội mà bà ấy chưa bao giờ làm. " Giọng nói của ông kéo lê ra trong chốc lát, và từ cái nhìn lo lắng trên khuôn mặt của ông, Meredith chợt nghĩ là rõ ràng ông đã nghĩ tới khả năng đó. Trước khi cô có thể bắt đầu phản ứng lại cú sốc đó, ông tiếp tục. "Mẹ của con đã nói vài chuyện khác, những chuyện mà bố đã suy nghĩ trong suốt chuyến bay trở lại đây. "
Ông thở dài, trấn tĩnh và nâng mắt của ông để nhìn Meredith. "Bà ấy buộc tội bố đã quá ích kỷ và cố gắng khống chế người mà bố yêu. Bà ấy nói bố đã đặt ra những luật lệ bất công đối với những người mà bố yêu vì bố sợ mất họ.. Có lẽ trong trường hợp của con điều đó là đúng trong quá khứ. "
Meredith cảm thấy một cảm xúc đột ngột, đau đớn dâng lên trong cổ họng của cô, nhưng những lời tiếp theo của ông thẳng thừng và lạnh lùng. "Cảm nghĩ của bố đối với Farrell vào lúc này tuy nhiên chẳng hề liên quan gì đến việc ghen tỵ với hắn ta về tình cảm của con. Hắn đang cố huỷ diệt mọi thứ mà bố đã tạo dựng nên, mọi thứ bố có, và tất cả những thứ sau này sẽ là của con. Bố sẽ không để cho hắn làm được chuyện đó. Bố sẽ làm bất cứ điều gì, bất cứ thứ gì để ngăn chặn hắn. Bố nhất định làm vậy. "
Cô mở miệng để biện hộ cho Matt, nhưng ông giơ tay lên và cắt ngang cô. "Khi con nhận biết là bố đúng, con sẽ phải làm một sự lựa chọn, Meredith - Farrell hoặc bố - và bố đang đánh cuộc là con sẽ có quyết định đúng đắn bất chấp sự lôi cuốn của người đàn ông đó với con. "
"Sẽ không có một lựa chọn như thế, vì Matt không làm điều mà bố nghĩ anh ấy làm!"
"Con luôn mù quáng mỗi khi có liên quan tới hắn. Tuy nhiên, bố sẽ không để cho con nhắm mắt lại lần này và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Con sẽ tiếp tục làm chủ tịch của công ty này trong khi chúng ta điều tra hắn. Bancroft & Company là quyền thừa kế của con, và bố đã sai khi cố ngăn cản con nắm lấy quyền điều hành nó. Con đã hành động một cách thông minh và nhanh chóng từ những gì bố vừa nghe từ Allen Stanley và Sam. Lỗi duy nhất của con là một điều dễ hiểu - con đã bỏ qua khả năng có một nỗ lực tiếp quản vì con không thể thấy lý do nhằm mục đích kinh doanh hợp lý nào đối với bất kỳ ai muốn tấn công vào chúng ta. Lý do không hợp lý, và nó không phải là chuyện kinh doanh, nó là thù hằn, vì vậy con tự nhiên bỏ qua nó. Khi chúng ta có tất cả các dữ kiện, " ông cảnh báo, "con sẽ phải chọn chỗ đứng chính thức. Con sẽ phải quyết định là con muốn đứng ở bên kẻ thù của chúng ta hay chiến đấu cho quyền thừa kế của con với tư cách là chủ tịch của công ty này. Và con sẽ phải thông báo với hội đồng quản trị về sự lựa chọn của con. "
"Chúa ơi, bố quá sai về Matt!"
"Bố hy vọng là bố không sai về con," ông cắt ngang, "vì bố sẽ tin là con sẽ không báo động hắn về chuyện chúng ta đang điều tra hắn để hắn có thể dọn sạch đường đi của hắn" Ông với lấy áo choàng của ông, đột ngột trông có vẻ mệt mỏi và già nua, và nói, "bố quá kiệt sức. Bố đi về nhà để nghỉ ngơi. Ngày mai bố sẽ quay lại, nhưng tạm thời bố sẽ dùng hội trường bên cạnh. Gọi cho bố nếu Braden phát hiện ra được bất cứ điều gì trước lúc đó. "
"Con sẽ làm vậy, nhưng, " cô nói với vẻ bình tĩnh thách thức, "con muốn một cam kết từ bố ngay bây giờ. "
Ông quay lại với bàn tay của ông trên nắm cửa "Cam kết gì?"
"Con muốn bố đồng ý là khi tìm ra Matt vô tội trong tất cả những chuyện này, bố sẽ không chỉ xin lỗi anh ấy về những chuyện bố đã làm, mà còn trung thực và thành khẩn cố gắng kết thân với anh ấy! Hơn nữa, con muốn bố hứa rằng bố sẽ thông báo cho Mark và Sam và với bất cứ một người nào khác mà bố đã nói lời phỉ báng anh ấy là bố hoàn toàn sai." Ông cố phớt lờ điều không thể tránh khỏi này với cái nhún vai tức giận, nhưng Meredith quyết tâm đạt được thỏa thuận. "Có hay không?"
"Có" ông cắn ra.
Sau khi ông rời khỏi, Meredith buông người xuống ghế của cô. Không có một giây phút nào cô đã nghĩ đến chuyện cảnh báo Matt về chuyện này, nhưng cô có cảm giác như thể cô hơi bị điều khiển bởi nhu cầu im lặng đứng bên cạnh anh. Và cùng lúc, cô cảm thấy rất cảm động bởi cách thức mà bố cô tuyên bố là ông yêu cô và tán thành những công việc cô đã làm trong lúc ông vắng mặt. Nhưng trên hết, cảm giác của cô là hy vọng - hy vọng là khi tất cả mọi việc được sáng tỏ và cha cô xin lỗi Matt, Matt sẽ đủ rộng lượng để chấp nhận lời xin lỗi. Khả năng có hai người đàn ông mà cô yêu trở thành, nếu không là bạn bè, thì ít nhất cũng không là kẻ thù, là một chuyện thật sự làm cho cô choáng váng.
Mặc cho sự lạc quan và tự tin của cô, có một chuyện mà cha cô đã nói vang mãi trong đầu cô. Đêm đó, cô ăn tối với Matt dưới ánh sáng dìu dịu trong một góc của một nhà hàng ở địa phương. Khi anh hỏi cô về cuộc đối đầu của cô với cha cô, cô kể cho anh nghe hầu hết mọi chuyện, ngoại trừ sự tin tưởng vô lý của cha cô về chuyện Matt đứng đằng sau các vụ dọa bom và một nỗ lực tiếp quản không tồn tại. Cô sẵn sàng che dấu anh bao nhiêu đó để đổi lấy lời hứa hẹn xin lỗi của cha cô khi có đủ bằng chứng chứng minh là ông sai. Nhưng cô chủ định đợi cho đến khuya đêm đó, khi họ quay lại căn hộ của cô và làm tình, để hỏi anh về một lời nhận xét mà cha cô đã nói làm cho cô lo lắng. Cô đợi bởi vì cô không muốn nó nghe giống như lời buộc tội hoặc một cuộc đối đầu.
Bên cạnh cô ở trên giường, Matt chống khuỷu tay, vu vơ vuốt những ngón tay của anh trên gò má cô. "Về nhà với anh," anh thì thầm một cách đau đớn, "anh hứa cho em một thiên đường, và anh không thể đưa nó cho em khi chúng ta sống ở hai nơi khác nhau và giả vờ như chúng ta chỉ kết hôn có một nửa. "
Meredith cười với anh một nụ cười lơ đãng, và nó cũng đủ để báo động anh có chuyện đang làm cho cô bận tâm.
Nâng cằm của cô lên giữa ngón tay cái và ngón trỏ của anh, anh xoay khuôn mặt của cô sang phía anh. "Có chuyện gì vậy?" anh nhẹ nhàng hỏi.
Cẩn thận giữ giọng của cô không có vẻ phán xét, Meredith nâng mắt của cô để nhìn vào anh. "Bố em đã nói một chuyện " cô thừa nhận.
Hàm của anh rắn lại khi nghe nhắc đến cha cô. "Ông ấy nói gì?"
"Ông ấy nói với em là cách đây nhiều năm anh đã đe doạ là anh sẽ mua ông ấy rồi chôn sống ông ấy nếu ông ấy cố phá vỡ mối quan hệ của chúng ta. Sự thật là anh đã không nói vậy, phải không?"
"Có " anh trả lời ngay, sau đó anh nói thêm một cách bình tĩnh, "khi anh nói điều đó, bố em đang cố dụ dỗ và rồi hăm dọa anh để anh rời khỏi em. Vì thế anh đã đưa ra những lời đe doạ của riêng anh nếu ông ấy xen vào mối quan hệ của chúng ta."
"Nhưng ý của anh thật ra không giống như những điều anh nói, phải không?" cô hỏi, tia nhìn chằm chằm của cô tìm kiếm trên mặt anh.
"Lúc đó anh thật sự có ý như vậy với mỗi lời anh nói. Anh luôn làm những điều anh nói," anh thì thầm khi miệng của anh áp vào miệng cô với một nụ hôn dài, nồng nàn. "Nhưng," anh thì thầm, vờn môi của anh trên má cô, "đôi khi anh thay đổi quan điểm của anh... "
"Và còn chuyện chôn sống ông ấy, " Meredith tiếp tục dai dẳng, "anh thật sự đã có ý giết ông ấy?"
"Thật ra anh đã có ý nói vậy để cho lời đe doạ được nói một cách bóng bẩy, không phải theo nghĩa đen, mặc dù, lúc đó anh rất muốn làm tổn thương cơ thể của ông ấy."
Dịu xuống nhưng không hoàn toàn hài lòng, Meredith đặt ngón tay của cô trên môi anh để ngăn anh làm cho cô phân tâm với một nụ hôn khác. "Tại sao anh lại nói với ông ấy là anh có ý định mua ông ấy?"
Anh ngẩng đầu lên, cau mày bởi giọng điệu nghi ngờ của cô. "Anh đã vừa mới từ chối sự hối lộ của ông ấy và lắng nghe ông ấy buộc tội anh muốn đuổi theo sau tiền của em, không phải em. Anh đã bảo với ông ấy là anh không cần tiền của em, rằng anh dự định một ngày nào đó bản thân anh sẽ có đủ tiền để mua và bán ông ấy. Anh nghĩ rằng đó gần như là những lời anh đã nói. Và khi anh nói chôn sống ông ấy, ý anh cũng là vậy - có thể mua và bán ông ấy." Mọi thắc mắc của Meredith đã được giải tỏa, và cô kéo đầu của anh xuống, những ngón tay của cô mơn trớn trên má anh. "Em có thể có được nụ hôn đó bây giờ chứ?" cô thì thầm, mỉm cười.
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường