Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thê Nô 2
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 53: Ngã Sấp Xuống
B
uổi tối Đào Tư Di đi ngủ, luôn nghĩ đến cảnh tượng chiều chạng vạng kia. Ông cụ tuổi xế chiều lẻ loi đứng bên dòng suối nhỏ trông mặt trời lặn, cảnh tượng đó thê lương là thế.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Trương Lệ Viện đang ngủ say bên cạnh, bụng lớn chứa một sinh mệnh mới. Đợi sáng mai mặt trời lên, lại là một ngày mới bắt đầu, trong tâm cô hy vọng, tích tụ trong lòng ông cụ sẽ vơi đi.
Dần dần, trong phòng trừ bỏ tiếng hít thở vững vàng thì không còn tiếng động nào khác. Côn trùng ngoài cửa sổ kêu vang, như bài hát ru ngủ tốt nhất.
Tia nắng đầu tiên xuyên qua bức rèm chiếu thẳng vào phòng, Đào Tư Di chậm rãi mở mắt. Ngoài cửa đã có tiếng người đi lại, đoán chừng ngoại trừ người trong gia đình nhà nông, một vài đồng nghiệp cũng đã thức dậy rồi.
Đào Tư Di vén rèm, nhìn về phía dòng suối nhỏ, một màn ngoài ý muốn xuất hiện trước mặt cô. Ông cụ tựa hồ đang nhìn mặt trời mọc, nhìn sống lưng thẳng tanh của ông, tựa hồ đã qua một đoạn thời gian rồi.
Cô đột nhiên dâng lên cảm giác muốn quan tâm ông cụ, lập tức lại lắc lắc đầu, cứ thế áp chế cảm xúc xuống. Xã hội hiện tại, quan tâm quá nhiều ngược lại dễ dàng khiến người ta cảm thấy không phải gian trá thì cũng là phường trộm cắp. Tối hôm qua cho dù tiếp xúc ngắn ngủi, cô cũng có thể nhận ra một khí thế không giận mà nghiêm trên người ông cụ, người như thế trong lòng sẽ suy nghĩ nhiều, cô cũng không mong hồi báo, cũng không muốn khiến người hiểu lầm.
Ước chừng qua 30 phút, trời đã sáng hẳn, hướng dẫn viên du lịch cầm loa lớn ở trong sân hô ăn cơm. Tuy không vang dội như trong quân đội nhưng có thể xuyên thấu tới tai tất cả mọi người.
Trương Lệ Viện mơ màng cũng dần thanh tỉnh, hai người rửa mặt xong liền cùng các đồng nghiệp dùng qua bữa sáng. Thời gian đó vẫn thường thường hưởng thụ ánh mắt quan tâm của quản lý Ngô truyền đến.
Trong mắt quản lý Ngô tựa hồ có nhiều chút thoải mái, bớt chút u buồn, bất quá anh vẫn căng thẳng.
Chừng nào chưa đưa hai vị tôn thần này tiễn về Côn Thành, đầu anh xem như vẫn đeo trên dây lưng quần. Tối hôm qua anh bói toán cả đêm, kết quả mai rùa kia luôn luôn không có lực, quẻ tượng nói không rõ, căn cứ theo sách giải thích, đó chính là vui buồn mỗi nửa. Quản lý Ngô thật sự không biết, vui là gì, mà buồn là gì?
Nghĩ nghĩ, anh chủ động đi đến trước mặt Đào Tư Di cùng Trương Lệ Viện, muốn biểu đạt một phen quan tâm của mình.
“Xế chiều hôm nay về, các cô vẫn thoải mái chứ?”
“Không tồi.” Trương Lệ Viện miễn cưỡng trả lời.
“Một lát nữa hướng dẫn viên du lịch sẽ dẫn mọi người đi mua đồ lưu niệm, tôi đã từng tới một lần, không có gì ở đó đâu, nếu không muốn đi thì ở đây nghỉ ngơi, giữa trưa cơm nước xong là có thể khởi hành về nhà rồi. ”
Quản lý Ngô tự nhận những lời này của anh rất có trình độ, vừa lúc quan tâm cấp dưới, thứ hai là nói cho các cô hành trình, nhưng trọng yếu là, nói cho họ biết, đi dạo ở đây không đẹp. Cứ như vậy các cô có thể an tâm ở trong này ngốc ngếch rồi yên ổn về nhà.
“Quản lý, ông không nói tôi chút nữa đã quên, tôi thật sự nên mua mấy đồ lưu niệm.” Trương Lệ Viện liếc mắt một cái nhìn Đào Tư Di, “Đúng không Tư Di?”
“Vâng…” Đào Tư Di lên tiếng.
Nhìn thấy mặt quản lý Ngô tái đi, hai người tâm tình tốt liếc nhau, trong lòng cười trộm. Không thể trách các cô bắt nạt quản lý Ngô đáng thương cảm này nha. Chủ yếu là trước kia bị độc hại nhiều, khó tránh khỏi trong lòng có chút khó chịu, vừa hay có cơ hội bắt nạt lại. Nhìn bộ dáng ‘trộm gà không được còn mất nắm gạo’ này của anh, thật sự khiến lòng người vui vẻ.
Cứ như vậy, hai người vốn không định đi dạo cửa hàng đồ lưu niệm, giờ cũng theo hướng dẫn viên du lịch cùng đi dạo khu phố bán đồ lưu niệm.
Bên trong đồ treo rất nhiều, hai người đi dạo phố một mạch từ đầu đường đến cuối đường.
“Xem kia có cái gì mà nhiều người vây quanh như vậy?” Trương Lệ Viện nguyên là thích xem náo nhiệt, từ khi có chỗ dựa là Chu Chính Đạo, sở thích này của cô càng được phát huy đến tận cùng.
“Không biết, đi thôi, nơi đó nhiều người, không cẩn thận đụng tới chị. Em trở về lại không biết ăn nói thế nào với lão Chu Chính Đạo nhà chị.” Đào Tư Di lôi kéo Trương Lệ Viện rời đi, nhưng người phụ nữ này ngược lại không quan tâm, còn lôi kéo cô đi đến chỗ đám người.
Lại nói, đôi khi có truyện trùng hợp đến vậy. Cô gái vốn sẽ không đi dạo phố thì lại đi. Người vốn không thích xem náo nhiệt, lại bị ép nhìn náo nhiệt.
“Đây là ông cụ nhà ai thế, cũng không biết thế nào, không biết kiên trì được vài phút không.” Một người qua đường nhìn chằm chằm cụ già che ngực nằm trên mặt đất, lắc đầu.
“Ai biết, lớn tuổi như vậy mà không có ai đi cùng.” Người qua đường thứ hai phụ họa.
“Tại sao mấy người không nâng ông ấy dậy, ” Người qua đường thứ ba vẻ mặt tức giận.
“Sao ông không đỡ?” Người qua đường thứ tư vẻ mặt châm chọc.
“Ai, thói đời bạc bẽo, thói đời bạc bẽo!” Người qua đường thứ năm lắc đầu.
…………………..
“Đi thôi, xem nhiều không tốt cho thai nhi.” Trương Lệ Viện nhìn thấy tình hình này, lôi kéo Đào Tư Di muốn đi. Dạo này, làm chuyện tốt không được hồi báo tốt xảy ra nhiều lắm, cô cũng không muốn dính phải.
“Không được, em đã thấy ông ấy, chị yên tâm, ông ấy không phải kẻ lừa đảo.” Đào Tư Di liếc nhìn, thấy là ông cụ hôm qua xem trời chiều một mình.
Cô đi nhanh hai bước, ngồi xổm trước mặt ông cụ.
Tay ông cụ chỉ vào một cái lọ nhỏ cách đó không xa, bên chân một người đang vây xem.
Đào Tư Di ngầm hiểu rồi nhặt cái lọ đưa qua, cô đã xem lướt qua nhãn lọ, là tiếng nước ngoài. Nếu thuốc bên trong giống như bên ngoài nhãn lọ ghi thì không có vấn đề gì.
Ông cụ đã nói không ra lời, Đào Tư Di cũng không cách nào hỏi lại, kiên trì đổ hai viên thuốc đút vào miệng ông cụ.
Sau khi nuốt viên thuốc, thân thể ông cụ không còn tái giật, nhưng mắt đã nhắm lại.
“Xong rồi, cô gái này gặp chuyện rồi, chờ người nhà ông ta đến đây cũng không biết sẽ thế nào?” Đám người qua đường ở bên cạnh nói thầm.
“Lão gia…” Vào thời khắc này, hai thanh niên trẻ tuổi nhảy vào đám người, vội vàng ngồi xổm bên người ông cụ.
Trong đó một người không biết có phải hiểu sơ qua y thuật hay không, dùng ngón tay đặt trên cổ ông cụ, xem mạch đập.
“Thấy không, đoán chừng là không muốn cứu, trong mấy phim phá án đều làm như vậy để xem ngươi kia chết chưa đấy!” Người qua đường nào đó nói một câu.
Thanh niên trẻ tuổi theo tiếng nói nhìn lại, hung hăng trừng mắt, sau đó nói: “Nơi này ai còn ở lại, một lát nữa đi tới tôi đến cục cảnh sát một chuyến. ”
Anh vừa dứt lời, đám người vừa mới vây quanh xem náo nhiệt lập tức giải tán.
Trương Lệ Viện lôi kéo Đào Tư Di định rời đi, chàng trai trẻ liền đứng dậy chặn đường các cô.
“Các cô không thể đi, sau khi lão gia tỉnh lại, tôi mới có thể để các cô đi. ”
“Vì sao?” Trương Lệ Viện có chút tức giận, trong giọng nói cô tràn đầy bất mãn.
“Thuốc vừa rồi có phải là vị tiểu thư này đút?” Chàng trai đưa ra cái lọ kia rồi nhìn Đào Tư Di.
“Là tôi.” Đào Tư Di cực kỳ thành thục trả lời: “Vừa rồi tay cụ ông đây chỉ vào cái lọ này, tôi nhìn nhãn thuốc trên lọ, có lẽ là thuốc của ông. ”
“Vậy cô phải ở lại, còn vị tiểu thư mang thai này có thể đi rồi.” Chàng trai gật đầu, mặt không thay đổi nói.
“Cậu mới là tiểu thư, cả nhà cậu mới là tiểu thư, cậu có từng thấy vị tiểu thư nào mà mang thai chưa…” Trương Lệ Viện chăm chú nhìn Đào Tư Di. Đều nói người tốt không thể làm, không thể làm, cô muốn làm, giờ thì đã xảy ra chuyện rồi đấy!
Mặc dù có Diệp Lan Trăn che chở, loại chuyện này sẽ không quá lớn, nhưng Trương Lệ Viện vẫn tức giận, tức giận không rõ nguyên nhân.
“Tôi cùng cô ấy ở lại.” Trương Lệ Viện vô cùng nghĩa khí ở lại cùng Đào Tư Di.
“Tốt, không thành vấn đề.” Chàng trai vẫn không có bất kỳ sắc mặt nào.
“Đúng rồi, trên bản hộ khẩu nhà tôi có một cô gái, là vợ của anh trai tôi…”
Trương Lệ Viện nghe xong lời anh nói, liền giận dễ sợ. “Chị dâu cậu làm sao, chị dâu cậu không phải là tiểu thư à?”
“Chị dâu tôi cũng mang thai rồi…” Chàng trai đột nhiên nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ tươi cười nghiền ngẫm.
“Cậu…” Trương Lệ Viện trừng mắt nhìn chàng trai trẻ, trong lòng thầm nghĩ, nếu cô là chị dâu anh, cần phải mỗi ngày thổi lời bên gối, để anh anh thu thập chú em chết tiệt bại gia này.
“Hai vị tiểu thư, mời, xe ở bên kia.” Chàng trai trẻ vươn tay, làm thế mời.
“Ông cụ…sẽ không có việc gì chứ?” Đào Tư Di lo lắng nhìn thoáng qua ông cụ vẫn đang nằm trên đất, lo lắng hỏi. Chỉ thấy ông cụ được đặt thành tư thế nằm thẳng, chàng trai vừa mới kiểm tra mạch đập ông cụ vẫn đang bắt lấy tay ông, dùng lực giữ huyệt vị nào đó.
“Máy bay trực thăng lập tức tới, lão gia hiện tại không thể tùy tiện di động, nếu thuận lợi, chờ chúng ta đến bệnh viện, lão gia cũng sẽ tỉnh, khi đó tôi sẽ để các vị đi. ”
“Nếu bất tỉnh thì sao?” Trương Lệ Viện hỏi một câu.
“Bất tỉnh…” Chàng trai trẻ tuổi ý tứ thâm trường nhìn hai cô, không tiếp tục nói hết.
“Cậu em này thật khó trừng trị, nếu anh mà là em trai lão Chu nhà chị, chị cần phải trừng trị cậu ta đầy đủ, ” Sau khi lên xe, Trương Lệ Viện oán giận nói nhỏ bên tai Đào Tư Di.
Đào Tư Di tựa hồ còn đang lo lắng cho ông cụ, không nói gì.
“Hoàn hồn, hoàn hồn.” Trương Lệ Viện đụng cô.
Đào Tư Di khó hiểu nhìn Trương Lệ Viện.
“Em nghe qua một truyện cười này chưa?” Trương Lệ Viện giống chị lớn với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Truyện cười gì?”
“Người thứ nhất nói:…
Người thứ hai nói:…
Người thứ ba nói:…
Sau cùng một vị nghe xong ba người phía trước nói, lắc lắc đầu, chậm rãi nói: Các anh đây không tính là gì, tôi thường xuyên đỡ người già bị ngã đấy!
Lời vừa nói ra, ba người quá sợ hãi, nằm rạp xuống đất cùng lúc nói: “Ông thường xuyên đỡ người già ngã, vậy ông muốn đền bao nhiêu tiền! Ba chúng tôi chịu thua, vẫn là ông giàu có nhất!”
Trương Lệ Viện nói xong, liếc nhìn Đào Tư Di: “Thấy không, cho dù Diệp Lan Trăn nhà em có tiền đến mầy cũng không có nhiều như vậy nha. ”
“A…” Đào Tư Di lên tiếng, không nói gì thêm, truyện cười này cô nghe lại sinh lòng không vui. Đi trên đường lớn, cô chưa bao giờ cho ăn xin tiền bạc, bởi vì cô cảm thấy những người đó là gạt người. Nhưng gặp một ông cụ già bị đe dọa tới sinh mạng, cô không thể mặc kệ ngồi nhìn.
Cô cúi đầu xem điện thoại, cô đột nhiên có kích thích, cũng muốn hỏi quan điểm của Diệp Lan Trăn về truyện cười này.
“Cái gì? Được rồi… tôi biết.” Diệp Lan Trăn cúp điện thoại, vội vàng chạy từ phòng họp ra ngoài. Ông cụ chết tiệt này, tìm người thì tìm thấy rồi, tuổi đã lớn như vậy, còn muốn học người trẻ tuổi hưởng thụ, cũng không xem cơ thể mình có thể chịu được hay không.
Diệp Lan Trăn có phần nóng nảy, tuy nói ‘sinh lão bệnh tử’ là vòng tuần hoàn của người bình thường. Nhưng chuyện này cho dù rơi trên đầu người nào, cũng đều không tốt.
Ông cụ Diệp từ lúc tuổi còn trẻ đã trải qua trăm trận chiến, trừ mảnh đạn trên đùi cũng không có tật xấu gì. Hằng năm đều làm kiểm tra sức khỏe, các chỉ tiêu đều bình thường.
Tuy ngày thường cùng ông cụ đấu nhưng tình thân vẫn còn đó. Đấu đi đấu lại bất quá cũng chỉ là hình thức, nói trắng ra là một loại kết nối giữa hai ông cháu mà thôi.
Thời điểm Diệp Lan Trăn đến nơi, ngoài phòng cấp cứu đã đứng không ít người. Trong đó có một bà cụ tóc trắng xóa khiến anh nhịn không được nhìn nhiều thêm. Trong lúc vô ý lại nhìn thấy cô gái bên cạnh bà cụ, đầu óc Diệp Lan Trăn đột nhiên trở nên trống rỗng.
“Tôn Lỵ Lỵ… em còn sống!”
Diệp Lan Trăn mạnh mẽ đi lên ôm lấy cô gái bên người bà cụ, trong giọng nói tràn đầy ảo não cùng thống khổ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Truyện cười bản đầy đủ:
“Người thứ nhất đắc ý nói: Gần đây tôi mua một rạp chiếu phim trong gia đình, TV là 55 tấc Anh nhập khẩu vừa ráp xong, riêng cái này đã là 4 vạn nguyên, thêm âm hưởng gì gì đó nữa là hơn 10 vạn, bất quá tôi không cần, hiệu quả thật tuyệt! “Avatar” lần này không cần ra rạp chiếu phim xem, tôi ở nhà là xem được rồi, còn rung động hơn ở rạp! Những người xếp hàng mua vé xem phim đến thê thảm nào có phúc khí như tôi chứ!
Người thứ hai khinh thường nói: Anh chưa tính là lợi hại, trước đó vài ngày tôi chi tiền mua một chiếc xe Jeep Wrangler, nguyên một chiếc hơn 50 vạn nguyên, mới hai ngày đã cháy, nhưng tôi chẳng thèm đau lòng, ngày khác tôi lại mua một chiếc, tiền bạc tôi không thiếu, chỉ cần vui vẻ là được.
Người thứ ba nói: Hôm trước tôi mới mua một tòa biệt thự độc nhất 420m2, vị trí tốt, nhà tốt, mới tìm là hơn 1500 vạn nguyên, cảm thấy giá phòng không tính là cao, hơn nữa toàn bộ tôi đều chuyển khoản, căn bản không cần vay mượn, ngân hàng muốn cho vay còn quy định mua hai căn sẽ được giảm 40% gì đó, một chút tôi cũng chẳng quan tâm.
Sau cùng một vị nghe xong ba người phía trước, lắc lắc đầu, chậm rãi nói: Các anh không tính là gì, tôi thường xuyên đỡ người bị đã đấy!
Lời vừa nói ra, ba người quá sợ hãi, nằm rạp tại chỗ cùng lúc nói: “Ông thường xuyên đỡ người ngã, vậy ông muốn đền bao nhiêu tiền! Ba chúng tôi chịu thua, vẫn là ông giàu có nhất!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thê Nô 2
Hiểu Rõ Là Ta
Thê Nô 2 - Hiểu Rõ Là Ta
https://isach.info/story.php?story=the_no_2__hieu_ro_la_ta