Chương 53
shling tỉnh giấc và có cảm giác như thể đêm qua cô bị cả một chiếc xe tải lớn cán qua người. Tai cô đập lùng bùng, xương cốt ê ẩm, nỗi rệu rã kẹp chặt lấy cô, nhưng ai thèm quan tâm chứ? Đêm qua thật là tuyệt vời. Bữa tiệc không chỉ là một thành công vang dội, mà còn vui khủng khiếp.
Trong giây lát cô không biết cô chỉ có một mình trên giường hay không nữa. Rồi cô nhớ ra rằng cô đã để lạc mất Marcus vào thời điểm nào đó trong buổi tối và rằng cô đã tự mình về nhà. Không sao. Bây giờ khi tờ tạp chí đã định hình và đi vào hoạt động, cuộc sống có thể quay lại bình thường.
Đau ê ẩm khắp người, cô tự lê mình ra ghé sofa, nơi cô hút thuốc và xem chương trình tivi buổi sáng. Có cảm giác như não cô bị bầm dập. Cô đã bị muộn giờ làm ghê gớm, nhưng cô không quan tâm. Thỏa thuận ngầm là hôm nay tất cả mọi người có thể vác mặt đến cơ quan bất kỳ lúc nào họ muốn. Cuối cùng cô miễn cưỡng tắm rửa rồi mặc quần áo và đến khi cô xuống đến phố thì đã mười một giờ. Trời đang mưa. Những đám mây tháng Chín thấp sầm sì che lơ lửng trên thành phố và ánh sáng có màu xám lục. Cách cửa nhà Ashling vài thước Boo đang ngồi trên vỉa hè ướt nhoét. Anh ta ngồi co ro, mái tóc dính bết vào hộp sọ, những dòng nước mưa chảy dài xuống mặt. Nhưng khi Ashling lại gần cô chợt nhận ra, với một cảm giác đau nhói trong tim, rằng không phải mưa đang làm ướt mặt anh ta. Anh ta đang khóc.
"Boo, có chuyện gì thế? Chuyện gì xảy ra à?"
Anh ta ngước lên nhìn cô, rồi miệng anh ta há hốc khi một cơn nức nở nghẹn ngào ập tới. "Nhìn tôi đi." Vừa lấy một tay che mắt, anh ta vừa dùng tay kia để chỉ vào mình, vào bộ quần áo bẩn thỉu ướt sũng của anh ta, cùng sự thiếu vắng của một mái che mưa trên đầu. "Thật là nhục nhã khốn nạn," anh ta run bắn.
Ashling cứng đờ người. Bình thường Boo vẫn vui vẻ thế cơ mà. "Tôi đói, tôi rét, tôi bị ưót, tôi bẩn thỉu, tôi chán nản, tôi cô đơn và tôi sợ hãi!" Mặt anh ta méo xẹo đi vì khóc. "Tôi mệt mỏi với việc bị cảnh sát sách nhiễu lăm rồi, tôi mệt mỏi vì bị lũ say rượu đái vào người, tôi mệt mỏi vì bị đối xử như đồ rác rưởi. Người ta thậm chí còn không cho tôi vào quán cà phê bên kia đường để mua một cốc trà. Một cốc mang về."
Thực sự là Ashling chưa bao giờ nghĩ Boo thích thú với cuộc sống vô gia cư, nhưng cô không hề nhận ra là anh ta căm thù nó đến thế.
"Tôi phải chịu đựng quá nhiều điều sỉ nhục. Người ta bảo với tôi rằng tôi là đồ con hoang lười biếng, rằng tôi nên đi tìm một việc làm. Tôi muốn có việc làm lắm chứ. Tôi căm thù phải đi xin, đó là một điều thật nhục nhã."
"Có chuyện gì đã xảy ra phải không?" Ashling hỏi. "Điều đã khởi đầu cho tất cả những chuyện này?"
"Không," anh ta nặng nề nói. "Chỉ là tôi đang có một ngày tồi tệ." Trong lúc Ashling phân vân không biết phải làm gì, mưa vẫn cứ chảy thành giọt khỏi những đầu nan ô của cô và nhỏ xuống lưng áo khoác của cô những giọt ướt lạnh. Cô cảm thấy một nỗi bực bội trào lên. Boo đâu phải là trách nhiệm của cô. Cô đã đóng các khoản thuế của mình rồi, chính phủ nên chăm lo cho những người như anh ta. Hay là để anh ta trú mưa bên trong sảnh khu căn hộ của cô nhỉ? Nhưng cô không thể, cô đã làm như vậy trong một cơn giông bão dữ dội trong mùa hè trước đó và một vài trong số những người sống ở đây đã làm ầm ĩ cả lên. Vậy cô có nên cho anh ta vào trong căn hộ của mình không nhỉ? Chắc cô phải làm thế thật, nhưng cho dù rất quý anh ta, cô vẫn thấy ngần ngại. Nhưng anh ta mới bất hạnh làm sao...
Cô nhượng bộ. "Đi lên chỗ tôi nào. Hãy tắm qua và ăn lấy một chút. Và anh có thể cho quần áo vào trong máy giặt."
Cô đang hy vọng là anh ta sẽ từ chối và cô có thể tiếp tục đi đường của mình với một lương tâm trong sáng, nhưng anh ta ngẩng lên nhìn cô với vẻ biết ơn thật đáng thương. "Cám ơn," anh ta thổn thức, rồi lại òa lên khóc nức nở.
"Tôi sẽ không biến chuyện này thành thói quen đâu," anh ta hứa, trong lúc cô dẫn anh ta lên cầu thang.
Ngay khi cô nhìn thấy anh ta tương phản với căn hộ sạch sẽ của mình cô mới nhận ra là anh ta bẩn thỉu ra làm sao. Chiếc quần jean đầy cáu ghét của anh ta rộng thùng thình so với khung người gầy gò, thảm hại, khuôn mặt trẻ con tái nhợt của anh ta lấm tấm vết bẩn còn những đốt ngón tay thì nứt nẻ đầy đất.
"Người tôi hôi hám," anh ta thú nhận, hổ thẹn. "Tôi xin lỗi."
Có gì đó trào lên trong tim cô. Một nỗi đau đớn, một cơn giận dữ.
"Khăn tắm đây." Răng hàm trong của cô nghiến chặt lại với nhau khi cô thả phịch một chồng mềm lên hai cánh tay anh ta. "Dầu gội đầu, bàn chải dự phòng. Trong này, máy giặt, bột giặt. Đằng này, ấm đun nước, trà, cà phê. Nếu cậu tìm thấy bất cứ thứ gì ăn được trong tủ lạnh, xin mời cứ việc tự nhiên." Cô giúi vào tay anh ta một tờ năm bảng. "Tôi phải đi làm đây, Boo. Tôi sẽ gặp lại cậu sau."
"Tôi sẽ không bao giờ quên chuyện này."
Cô đóng cửa lại trước cảnh anh ta đứng trong hành lang căn hộ của cô, hai đầu gối của chiếc quần jean kiểu Charlie- Chaplin- vòng- kiềng của anh ta, một chồng cao ngất những chiếc khăn tắm trắng tinh và mềm như kẹo dẻo.
Khi Ashling đến văn phòng, Jack Devine nói, "Có người đang đợi cô." Anh chỉ về phía người đàn ông đang ngồi say rũ ở bàn cô.
Vừa mới nhìn thấy Dylan, Ashling biết ngay là có chuyện gì đó kinh khủng vừa xảy ra. Điều gì đó thực sự đáng sợ. Nét mặt anh biến dạng vì bị sốc đến nỗi cô hầu như không nhận ra anh, người đàn ông mà cô đã biết suốt mười một năm nay. Trông anh có vẻ héo rũ, da thịt, mái tóc và ánh mắt bợt bạt không còn sức sống. Anh dán chặt ánh mắt bàng hoàng, đau đớn của mình vào mất cô và thông báo cho tất cả cùng nghe thấy,
"Clodagh đang ngoại tình."
Cảm giác chợt nhận ra đâm sầm vào Ashling dữ dội. Cô tin lời anh. Một ý nghĩ quay cuồng trong ý thức của cô: Thật là những điều khủng khiếp mà con người ta gây ra cho những người mình yêu.
Rào cản danh dự không cho phép cô chỉ nghe chiếu lệ cho xong. Không bao giờ có chuyện cô có thể nói với Dylan, "Thật ra em đã nghĩ là có thể cô ấy đang lăng nhăng." Thay vào đó cô phải làm ra vẻ là có khả năng biết đâu anh đã nhầm. Vì vậy cô hỏi, "Điều gì khiến anh nghĩ vậy?" "Anh bắt quả tang họ."
"Lúc nào? Ở đâu?"
"Anh ở cơ quan về nhà lúc mười giờ sáng nay. Dạo này anh thay lo lắng về cô ấy," anh nói như thanh minh.
Nghi ngờ về cô ấy thì đúng hơn. Nhưng Ashling hiểu.
"Và anh bát quả tang họ trên giưòng." Giọng của Dylan đột ngột chuyển sang thành sopranoil [Giọng nữ cao.]và lần thứ hai trong một buổi sáng Ashling chứng kiến một người đàn ông trưởng thành khóc nức nở như trẻ con. "Và anh biết hắn là ai," Dylan thừa nhận. "Em cũng biết hắn nữa."
Nỗi kinh hoàng và sự hiểu ra cùng sóng đôi tăng vọt. Ashling biết Dylan đang định nói đến ai.
"Là cái thằng diễn viên hài khốn kiếp ấy."
"Em biết."
"Cái thằng bạn của em."
"Ted"
"Marcus chó chết," Dylan hổn hển. "Bất kể cái tên chết tiệt của hắn là gì đi nữa. Valentine hay gì đó - Marcus Valentine."
"Không, chắc anh muốn nói là Ted, cậu Ted nhỏ người, ngăm ngăm đen."
"Không, anh không nói thế, anh muốn nói là cái thằng bạn lòng khòng của em ấy, Marcus Valentine."
Cơn ác mộng của Ashling bất thình lình lại quay ngoắt theo một hướng khác.
"Anh ta không phải là bạn em," giọng cô cất lên từ một căn phòng xa tít tắp. "Anh ta là bạn trai của em."
Vài người trong phòng - Jack, bà Morley, Bernard - đều bất động vì choáng váng. Âm thanh duy nhất là tiếng nức nở của Dylan.
"Anh nghĩ điều đó cũng không đáng ngạc nhiên đến thế" anh khó nhọc nói. "Đây không phải lần đầu tiên cô ta đánh cắp bạn trai của em." Anh đăm đăm nhìn cô hồi lâu và quả quyết, "Lẽ ra anh phải nên gắn bó với em, Ashling.... Có lẽ anh nên đi thôi." Anh nhấc một chiếc vali lên. "Cái gì vậy?" Ashling trệu trạo.
"Quần áo, đồ linh tinh."
"Anh đã bỏ cô ấy à?"
"Chắc chắn rồi."
"Nhưng anh sẽ đi đâu chứ?"
"Về nhà mẹ anh một thời gian."
Chết lặng người, cô nhìn anh đi ra.
Có gì đó nằng nặng đặt trên vai cô. Một cánh tay. Thuộc về Jack Devine. "Vào trong phòng tôi đi."
Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu - Marian Keyes Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu