Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kẻ Phiêu Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
"T
ôi không phải là nhà chính trị", tên cướp già nói. "Tôi chỉ giản dị là kẻ giết người. Vậy nên, anh nói rất nhiều mà tôi thì chẳng hiểu gì cả. Nhưng tôi hiểu một điều. Tôi muốn cho con trai tôi đi học. Học đọc, học viết và ăn nói cũng trơn tru như anh. Tôi đâu muốn nó sống cả đời nơi rừng rú này chỉ vật lộn để tồn tại".
Dax nhìn Đại bàng qua ngọn lửa. Ông già ngồi trên đất, chân xếp bằng tròn kiểu người da đỏ, điếu xì gà cuốn tay kẹp giữa cặp môi, khuôn mặt chim ưng của ông sát tận xương. Ông liếc quanh mọi người. Các viên trung uý của toán cướp, mặt vô cảm, chằm chằm nhìn ông. Những tia sáng ban mai lấp lánh trên gươm và súng của họ. Đứng ngay sau là người con trai mà ông nói.
Người mảnh mai, đứng thẳng, nó chằm chằm nhìn Dax, cặp mắt mười bốn tuổi ánh lên sự đề phòng của một con thú. Giống như người lớn, nó dắt một con dao ở thắt lưng.
Dax nhìn Đại bàng. "Vậy ông sẽ chấp nhận đề nghị của tổng thống?"
"Tôi đã già" tên cướp trả lời. "Có chết thì cũng chả thành vấn đề. Nhưng tôi không muốn con trai cũng chết với mình".
"Sẽ không ai bị tổn thương cả. Đấy là sự đảm bảo của cá nhân tổng thống".
"Tôi không muốn trở thành người trị vì vùng Asiento". Đại bàng nói như thể ông chưa từng nghe. "Tôi có biết gì về chính phủ đâu? Tôi chỉ muốn là con trai tôi không chết thôi". Ông cầm điếu xì gà trên môi xuống, xem xét, rồi gắp một cục than trong đống lửa ra, châm lại. "Tôi có tám con trai và ba con gái. Chúng nó chết cả, chỉ còn mình thằng này".
"Sẽ không ai chết nữa" Dax nhắc lại. "Chính Tổng thống đảm bảo điều đó".
Ông già đá hòn than trở lại đống lửa. "Diablo Rojo là một thằng ngu. Guiterrez sẽ giết tất cả chúng tôi".
Dax trân trân nhìn tên cướp. Mặt ông ta bình thản, chỉ có một thoáng long lanh trong cặp mắt đen nhánh là phản lại truyền thống da đỏ của ông. Anh không biết làm thế nào để giải thích cho một người mà đối với người ấy, thời gian không tồn tại, rằng chuyện Guiterrez đã qua lâu rồi, rằng đây là một chính phủ mới, mặc dù quân đội vẫn mặc thứ đồng phục ấy, rằng đã bao năm trôi qua kể từ Tổng thống Cordoba đến Diablo Rojo, một tên cướp nơi thảo khấu, và rằng chính anh đã chứng kiến Guiterrez bị bắt và bị đem đi. Đại bàng lại nói "Nếu anh đảm bảo mạng sống của con trai tôi, chính bản thân anh đảm bảo, và thề trước vong linh của người cha thánh thiến của anh, người mà tất cả chúng tôi đều yêu quý và kính trọng, thì tôi sẵn sàng chấp nhận đề nghị của Diablo Rojo".
"Tôi xin thề".
Đại bàng thở dài nhẹ. "Tốt", ông khó nhọc đứng lên. "Thế thì về bảo với Diablo Rojo rằng tôi sẽ gặp ông ta ở làng Asiento vào ngày cuối cùng của tháng này. Sẽ không còn chiến tranh giữa hai bên nữa".
Tổng thống chờ cho đến khi cánh cửa khép lại sau lưng người thư ký rồi nói "Ở trên núi cháu đã làm rất tốt".
Dax không trả lời, vì cũng chẳng cần câu trả lời nào cả. Anh nhìn tổng thống qua chiếc bàn lớn. Con người này như chẳng hề thay đổi. Ngoài mái tóc có đôi chút điểm sương, trông ông y hệt lần đầu Dax gặp. Ông mặc bộ quân phục cấp tướng nhưng không có quân hàm, huân chương gì cả. Như thế, ông tin vậy, ông xuất hiện là một con người của nhân dân.
"Giờ thì sẽ có hoà bình. Đại bàng là toán cuối cùng trong những toán quan trọng. Còn bọn khác thì chẳng là cái gì cả. Chúng ta có thể đập chúng như đập ruồi".
"Có thể cũng thu xếp tương tự với họ? Họ sẽ sẵn sàng một khi thấy Đại bàng được chấp nhận như thế nào".
Tổng thống phẩy tay, gạt đi "Bọn chúng không đáng để ta quan tâm. Chúng ta sẽ chăm sóc chúng". Ông đan hai bàn tay đặt trên bàn vào nhau, vươn người lên. "Cách gì thì cháu cũng không cần quan tâm đến vấn đề này nữa. Bác cử cháu làm lãnh sự. Cháu trở lại Âu Châu".
Dax chằm chằm nhìn ông. "Âu Châu? Để làm gì ạ?"
Tổng thống mở hai bàn tay ra. "Chiến cuộc ở Tây Ban Nha sắp kết thúc. Đã đến lúc chúng ta thiết lập quan hệ với chính phủ mới của Francisco Franco".
"Nhưng còn tướng Mola? Cháu nghĩ ông ấy sẽ là tổng thống".
"Mola nói nhiều quá. Bác nhân ngay ra điều đó khi nghe ông ta tuyên bố về đội quân thứ năm trước khi Madrid bị bao vây. Với những lời lẽ ấy, ông ta đã đánh mất sức mạnh của mình, bởi vì Madrid có đầu hàng ngay đâu. Điều đầu tiên một người lãnh đạo phải học là ngậm miệng. Ông ta không được để cho bất cứ ai, bạn bè hay kẻ thù, biết điều ông ta đang nghĩ, hoặc đang hoạch định".
Dax lặng thinh. Không hiểu đã có bao nhiêu người, ngoài cha anh ra, bị lừa bởi cái im lặng đầy tính toán đó của tổng thống. Anh gạt ý nghĩ ấy khỏi đầu. "Bác cần cháu làm gì ở Tây Ban Nha?"
"Tây Ban Nha sẽ cần thực phẩm. Chúng ta có lương thực để bán. Tây Ban Nha cũng cần vật tư để tái thiết. Bọn Mẽo sẽ đủ ngu xuẩn để không buôn bán với Franco. Chúng ta sẽ kiếm bất cứ cái gì họ cần, và chuỷên đến Tây Ban Nha".
Dax nhìn ông với một niềm kính trọng gia tăng. Chợt anh hiểu ra điều gì đã ly gián anh với biết ao những toán cướp khác, những người đã xuống núi. Bây giờ thì anh hiểu điều gì đã hấp dẫn cha anh. Đúng hay sai, ích kỷ hay không ích kỷ. Tổng thống luôn nhìn xa. Dù bao nhiêu biến vào túi ông đi chăng nữa, Corteguay vẫn có lợi.
"Cháu sẽ đến gặp Franco" tổng thống tiếp tục "Và cháu sẽ làm một thoả thuận với ông ta. Chúng ta sẽ là các đại lý của Tây Ban Nha trên các thị trường của thế giới".
"Nếu Franco không quan tâm thì sao?"
Tổng thống mỉm cười. "Franco sẽ quan tâm, bác biết con người này. Ông ấy giống bác, một người thực tiễn. Ông ấy biết rằng không thể dựa vào các đồng minh Đức, Ý được nữa, một khi chiến tranh kết thúc. Chẳng mấy chốc, họ sẽ sa lầy vào nội chiến. Đừng sợ, Franco sẽ thoả thuận".
"Bao giờ bác muốn cháu đi?"
"Ngày mồng ba tháng sau có tàu đi Pháp. Cháu sẽ lên tàu". Ông đứng dậy, đi vòng chiếc bàn đến bên Dax. "Còn một việc nữa".
Dax cười "Vâng?"
Tổng thống không trả lời ngay. Ông kéo chiếc ghế lại sát bên Dax rồi ngồi xuống. Giọng ông thay đổi hẳn. "Từ lâu, cháu biết là bác vẫn nghĩ về cháu i một đứa con trai của bác. Bác vẫn nhớ khi mà hai con trai bác chết, khi cháu cùng với Amparo xuống núi. Bác vẫn thường nghĩ về hai đứa".
Chợt Dax hiểu điều gì sẽ đến. Anh giơ tay ngăn ông già. "Khi đó chúng cháu chỉ là con nít".
Nhưng không gì ngăn được tổng thống. "Bác nhớ vẫn từng nghĩ hai đứa đẹp như thế nào. Nó thì trắng trẻo, tóc vàng, còn cháu thì da sẫm màu, và là người bảo vệ mãnh liệt. Bác còn nhớ từng nói với bố cháu, một ngày nào đó... "
Dax đứng lên "Không, thưa ngài, không ạ. Còn quá sớm để nói đến chuyện ấy".
Tổng thống nhìn anh. "Quá sớm? Có quá sớm đối với bác khi muốn có một đứa con trai kế vị không? Bác có trẻ ra được đâu? Một ngày nào đó, bác muốn trút gánh nặng của cái văn phòng này, về nghỉ ngơi ở một trang trại nhỏ, thanh bình, êm ả, yên tâm vì đất nước nằm trong tay của con trai mình".
Nét mặt tổng thống đầy chân tình, cặp mắt ông ấm áp. Trong một thoáng, Dax hầu như tin điều ông nói. Nhưng ngay câu sau, chính đã gạt bỏ ảo tưởng ấy.
"Cuộc hôn nhân của hai con sẽ thực sự thống nhất đất nước. Tên tuổi đáng kính của cha con kết nối cùng tên tuổi bác sẽ thuyết phục dân miền núi rằng chúng ta thành thực trong những cố gắng của mình".
Dax không trả lời và tổng thống lợi dụng phút im lặng để nói tiếp. "Amparo tuyệt đấy chứ. Nhưng nó chỉ là một đứa con gái. Một đứa con gái có giỏi tới đâu cũng chỉ làm được đến thế. Bác cần con trai. Cháu. Là cánh tay phải của bác".
Dax ngồi lại xuống. "Bác đã nói chuyện với Amparo chứ?"
Một nét ngạc nhiên thoáng trên mặt tổng thống. "Để làm gì?"
"Cô ấy có thể không thích làm vợ cháu".
"Amparo sẽ làm theo ý bác. Nó sẽ làm cái gì là tốt nhất cho Corteguay".
"Cháu vẫn nghĩ cô ấy có quyền chọn người chồng của mình".
"Tất nhiên. Thế cháu sẽ hỏi nó chứ?"
Dax gật đầu. Anh có thể hỏi cô, vào sang năm chẳng hạn, khi anh từ Âu châu về. Khi đó, nhiều điều sẽ đổi thay. Thậm chí cả đầu óc của tổng thống.
"Tuyệt", tổng thống trở lại sau chiếc bàn. Cuộc họp đã xong.
Dax đứng dậy. "Thưa còn gì không ạ?"
"Còn", tổng thống nhìn lên anh, thoáng nụ cười nơi khoé mắt. "Ngay sau khi ta ra khỏi đây, cháu nên nói chuyện với Amparo đi".
"Chúng ta phải vội vã thế ạ?" một thoáng nghi ngờ le lói trong đầu Dax.
"Ờ đúng, chúng ta phải vội". Tổng thống mỉm cười. "Con biết đấy, ta đã công bố chuyện đính hôn của các con rồi mà. Sáng mai, tất cả báo chí của chúng ta sẽ đăng tải".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kẻ Phiêu Lưu
Harold Robbins
Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nhung_ke_phieu_luu__harold_robbins