Chương 52
gười đàn ông ngồi cách Tess sáu hàng ghế phía sau chẳng cảm thấy dễ chịu chút nào. Gã rất ghét đi máy bay. Điều này chẳng liên quan gì đến một nỗi sợ hãi vô lý nào đó, cũng chẳng phải vì gã ghét cái cảm giác tù túng. Đơn giản chỉ vì lão không thể chịu đựng nổi việc bị giam hãm hàng giờ đồng hồ trong một cái hộp thiếc nơi mà gã không được phép hút thuốc. Mười giờ đồng hồ. Đó là chưa kể quãng thời gian chờ đợi tại nhà khách cấm hút thuốc tại sân bay.
Ôi, đất nước của những người dùng Nicorette thay cho thuốc lá.
Gã gặp may. Được giao nhiệm vụ theo dõi Tess, gã đã thực hiện nhiệm vụ đó ở một vị trí quan sát từ xa và không thuận lợi chút nào vì cảnh sát cũng đang theo dõi nhà nàng. Dù vậy, nếu được tiếp cận gần hơn, có lẽ gã đã không phát hiện ra lúc nàng chuồn từ phía sau nhà, băng qua sân sau hai nhà hàng xóm rồi trở ngược lại con phố, có một chiếc taxi chờ sẵn ở đó, chỉ cách nơi gã đậu xe vài mét.
Gã báo cho de Angelis rồi bám theo nàng đến tận sân bay. Từ chỗ ngồi trong phòng chờ, gã dễ dàng quan sát Tess và Reilly mà chẳng hề sợ bị phát giác. Không ai trong bọn họ biết đến sự tồn tại của gã. Gã đã dùng di động gọi cho de Angelis hai lần. Lần thứ nhất để báo cho ông khâm sứ Toà Thánh biết Tess đã được phép lên máy bay, gã chỉ đủ thời gian để báo cho ông cha cố về sự xuất hiện của Reilly trước khi cuộc trò chuyện của gã bị gián đoạn vì cô tiếp viên kiên quyết yêu cầu gã tắt điện thoại.
Nghiêng người ra ngoài để nhìn lên lối đi, gã vừa quan sát hai đối tượng của mình, vừa xoay xoay di chuyển một cái đĩa nhỏ không lớn hơn đồng hai mươi lăm xu giữa các ngón tay. Gã nhận thấy Reilly không mang theo một thứ hành lý xách tay nào. Chuyện này thực sự cũng chẳng thành vấn đề. Tess mang theo một va li xách tay nhét trong ngăn hành lý ở trên đầu, và nàng mới là mục tiêu chính của gã. Lúc nhìn họ, gã biết chẳng việc gì phải vội vàng. Đây sẽ là một chuyến bay dài, và hầu hết mọi người trong cabin, kể cả hai đối tượng của gã, một lúc nào đó cũng sẽ ngủ thôi. Gã cần phải kiên nhẫn, chờ tới thời điểm thích hợp để cài cho được thiết bị theo dõi của gã. Ít ra, gã thầm nghĩ, nó sẽ cho gã cơ gội được giải trí đôi chút trong cuộc hành trình chán ngắt này.
Gã loay hoay trong ghế, nhăn nhó khi cô tiếp viên đi qua rồi tiến xuống giữa các hàng ghế, kiểm tra để đảm bảo là tất cả các dây an toàn đã được cài lại. Gã ghét tính cứng nhắc của toàn bộ công việc khốn kiếp này. Gã có cảm giác như đang trở lại hồi lớp sáu. Không thể hút thuốc, không thể gọi điện thoại. Không thể gọi bọn họ là các em tiếp viên. Và gì nữa nhỉ? Có phải xin phép sử dụng phòng vệ sinh nữa không nhỉ?
Nhìn ra ngoài cửa sổ, gã tống thêm vào mồm hai viên Nicorette.
Lúc Plunkett gọi, de Angelis đã đến sân bay Teterboro ở New Jerssey. Cái sân bay nhỏ bé và yên tĩnh này là một lựa chọn có vẻ như là kín đáo và hiệu quả hơn cho chuyến đi vội vàng của ông cha cố; cách Manhattan mười cây số, sân bay này cũng là một bãi đáp ưa thích của những nhân vật nổi tiếng, các ủy viên quản trị doanh ngiệp, và những chiếc phản lực riêng của họ.
Gần như không thể nhận ra người đang ngồi trên hàng ghế sau chiếc Lincoln Town là ông cha cố. Ông ta cởi bỏ bộ quần áo thầy tu khắc khổ để khoác lên mình một bộ comlê đen bảnh bao chính hiệu Zegna mà ông ta vẫn thường quen mặc hơn, và mặc dầu luôn cảm thấy e ngại khi cởi cái áo cổ cồn của Giáo hội La Mã ra nhưng ông ta cũng đã làm vậy, và thay một chiếc áo xanh dương. Cặp kính cáu bẩn cổ lỗ mà ông ta mang suốt khi ở Manhattan cũng bị dẹp qua một bên, thay vào đó là cặp kính không g. Cái cặp da tả tơi cũng biến mất, bây giờ là chiếc cặp nhôm mỏng đặt cạnh chân lúc chiếc limousine lướt êm ru đưa ông ta đến tận cửa máy bay.
Lúc leo lên chiếc Gulfstream IV, ông ta liếc nhìn đồng hồ và nhẩm tính. Ông cha cố biết mình trông rất phong độ. Có thể ông ta sẽ hạ cánh ở Rom trước khi đến Istanbul một chút. Chiếc phản lực G-IV này không chỉ là một trong số ít các máy bay phản lực tư nhân có thể bay thẳng đến Rom mà không cần tiếp nhiên liệu, mà nó còn bay nhanh hơn chiếc Airbus khổng lồ bốn động cơ mà Tess và Reilly ở trên đó. Ông ta sẽ có một chút thời gian thu thập mọi trang thiết bị cần thiết để hoàn thành sứ mạng mà vẫn có thể bắt kịp họ ở bất cứ nơi nào mà họ đến.
Ngồi xuống ghế, de Angelis lại suy tính về tình hình tiến thoái lưỡng nan mà Tess Chaykin đã tạo ra. Tất cả những gì FBI thực sự quan tâm là nhốt Vance vào tù vì tội cướp Viện Bảo tàng Met. Còn Tess, thì ngược lại, cô ta theo đuổi một cái gì khác; ông ta biết rằng ngay cả sau khi Vance đã nằm sau song sắt nhà tù, cô ta vẫn tiếp tục tìm kiếm, lật tung từng hòn đá lên, để tìm kiếm nó. Đó là bản chất của cô ta rồi.
Không, ông ta không hề nghi ngờ gì về điều này; vào lúc nào đó; sau khi Tess không còn hữu ích như hiện giờ, có lẽ ông ta sẽ phải giải quyết vấn đề này. Một vấn đề vừa mới bị Reilly và quyết định đi cùng Tess đầy dại dột của anh ta làm trầm trọng thêm.
Ông ta nhắm mắt, ngả người về phía sau, gối đầu vào chiếc ghế xoay bọc lông mềm mại. Ông ta không cảm thấy lo lắng chút nào. Đó chỉ là một rắc rối mà đơn giản là ông ta sẽ phải giải quyết nó.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa